Chích Thủ Già Thiên

Chương 39: Đầu sỏ hắc đạo




Dựng sơn hà Nhất Ngôn Đường xuất tràng

Nét kiều mỵ xuân quang tràn má thắm.

Nhìn thấy Quản Linh Tư không có chuyện gì, trong tâm La Ngũ với Mâu Thất đều trùng xuống, hai người tiến ra đón, trấn an: "Đã để Tiểu thư hoảng sợ!"

Quản Linh Tư vẫn còn ôm cổ Tần Phi, mặc dù bị hai người nhìn thấy, có chút xấu hổ ngượng ngùng nhưng lại không muốn buông ra, giống như con mèo nhỏ lười biếng co rúc ở trong ngực Tần Phi, nhẹ giọng nói: "Ta không sao, Ngũ thúc Thất thúc phải lo lắng rồi!"

Mấy người này một hỏi một đáp, thế nhưng hoàn toàn không để tâm đến khí thế hùng hổ của đám người bang Trường Hà. Vị bang chủ kia kiến thức rộng rãi, nhìn khí phái hán tử trung niên như thế, trong lòng biết không dễ trêu chọc. Nếu như chỉ là một Tần Phi còn dễ đối phó. Tùy tiện trêu chọc nhiều cường địch, không phải là cách người giang hồ thường làm.

Bang chủ cất cao giọng nói: "Không biết cao tính đại danh hai vị, tại hạ bang chủ bang Trường Hà -- Tang Trường Hà."

Tang Trường Hà mới vừa báo danh xong, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, quay đầu lại nhìn, mới vừa rồi tiến vào đại đường Dư cung phụng còn có một bộ dạng khí phách thần tiên, thế nhưng hiện giờ hai chân run run, hàm răng phát run phát ra tiếng va chạm lập cập.

Không đợi Tang Trường Hà hiểu chuyện gì xảy ra, hai đầu gối Dư Cung phụng đã mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, khấu đầu nói: "Vãn bối có mắt như mù, La Ngũ Gia, Mâu Thất Gia đại giá quang lâm. . ."

La Ngũ hơi nghiêng đầu liếc hắn một cái, nói với Quản Linh Tư: "Tiểu thư, ngươi xem nên xử trí thế nào?"

Đôi mắt của Quản Linh Tư tối đen khẽ xoay chuyển, dứt khoát ghé khuôn mặt nhỏ nhắn lên đầu vai Tần Phi, thanh âm cáu kỉnh phát ra: "Ngươi nói đi."

Dư cung phụng là người thông minh, hắn biết La Ngũ Mâu Thất cũng đều là hung thần ác sát, giết người không chớp mắt. Hai người này lại đối với cô gái kia cung kính như thế, mà cô gái kia hiển nhiên đối với Tần Phi nói gì nghe nấy. Nhóm người này, nói cho cùng vẫn là Tần Phi định đoạt, vội vàng hướng về phía Tần Phi dập đầu đầu, kêu lớn: "Tần Tuần kiểm, những điều này là do hiểu lầm, Dư mỗ chẳng qua chỉ là người được bang Trường Hà cung phụng, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ quá cho Dư mỗ!"

Kỳ Hạc Nhân trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Dư cung phụng. . . Ngươi. . ."

Dư Cung phụng mắt lộ ra hung quang, trở tay đánh ra một hư trảo, mơ hồ có thể thấy được trong hư không có một bàn tay lớn lăng không xẹt qua, mạnh mẽ đập vào bụng, móc ra một đống lòng mề của Kỳ Hạc Nhân. Trái tim dầm dề máu bị hắn vứt trên mặt đất vẫn còn chậm rãi nảy lên.

Kỳ Hạc Nhân trợn mắt há mồm nhìn lỗ máu trước ngực. Một chiêu này hắn đã xem rất nhiều lần. Lúc trước bốn vị cửu phẩm cung phụng, chính là bị hạ dưới một trảo này của Dư cung phụng. Không phải hắn không cẩn thận, chính là không nghĩ ra được. Hắn làm sao cũng nghĩ không thông, vì sao Dư Cung phụng đột nhiên muốn ra tay với mình, hiện tại cũng đã không có cơ hội để biết đáp án rồi!

Thân thể Kỳ Hạc Nhân mềm nhũn co quắp ngã xuống đất. Hắn chết không nhắm mắt!

Quản Linh Tư chợt thấy, hai mắt nhắm nghiền, vùi vào trong ngực Tần Phi, không dám ngẩng đầu.

Tang Trường Hà không phải là ngu xuẩn, thấy phản ứng của Dư Cung phụng như thế, vội vàng quỳ xuống theo, lại không biết nói cái gì cho phải.

Tần Phi vỗ nhẹ nhẹ bờ vai Quản Linh Tư, hắn an ủi: "Đừng sợ, không nhìn sẽ không sợ!" Nhưng ngay sau đó hắn quay đầu hỏi: "Ngũ Gia, ngươi biết hắn?"

"Ta nhớ được, trước kia ở Tây thành phảng phất cũng có một người dùng sáo đồng, cũng họ Dư. Về phần tên gì, ta nghĩ không ra!" La Ngũ vỗ đầu: "Chuyện này, quá lâu rồi!"

Mâu Thất cười nói: "Ngũ Ca là quý nhân hay quên, năm đó tranh đoạt Phiêu hương quán, Dư Tử Quy Tây thành không biết sống chết, lại dám nhúng tay vào chuyện này của hai huynh đệ chúng ta, bị Ngũ Ca cho một cái tát nửa cái mạng không còn. Cũng coi như hắn vận khí tốt, có thể dưới một kích của Ngũ ca giữ được tánh mạng, Ngũ Ca lần đó khai ân, tha cho hắn không giết. Sau này, Dư Tử Quy còn kinh sợ quá sang đây thỉnh tội. . . Hừ!"

Thần sắc La Ngũ không vui, năm đó hắn đã đem hết toàn lực xuất thủ, một kích không hạ thủ được Dư Tử Quy, lúc ấy không biết cái gì sai khiến, liền lưu lại người này không giết. Nói đến chuyện này, có thể ở dưới tay sát thần La Ngũ được toàn thây đã là việc khó, Dư Tử Quy có thể giữ được một mạng, sau này hắn cũng đem chuyện này khoe khoang với không ít người!

Dư Cung phụng cung kính nói: "Ngũ Gia, Thất gia, Dư Tử Quy chính là gia nghiêm."

Tang Trường Hà lúc này thần sắc kịch biến, ngay cả giọng nói cũng lạc đi, lắp bắp nói: "Hai vị chính là năm đó uy chấn hắc đạo ở Đông Đô sao. . ."

"Huynh đệ chúng ta đã nói, toàn bộ nghe lời ngươi." La Ngũ chẳng hề quan tâm đến đám người kia, quay đầu nói với Tần Phi: "Cơn giận của Tiểu thư nhất định phải trả. Nếu ngươi nói không muốn giết nhiều người như vậy, lão Ngũ sẽ ra tay giúp ngươi!"

Dư cung phụng cùng Tang Trường Hà hoảng sợ liếc nhau một cái. Hai người biết chỉ có Tần Phi mới có thể giữ được tánh mạng bọn chúng, một tả một hữu nhào lên, cầm chéo áo Tần Phi, gào khóc: "Người không biết không có tội nha. . . Ta là dầu mỡ heo quen nghĩ bằng mông, năm đó tiền bối có thể tha cho cha ta, nhà ta truyền thống độc đinh, cầu tiền bối khai ân, đừng làm cho cha ta kẻ đầu bạc đưa người đầu xanh. . ."

Tang Trường Hà trong lòng run sợ kêu lên: "Tần Phi, đừng giết ta, bang Trường Hà không thiếu hảo thủ. Sau này, toàn bộ chúng ta đều nghe lời ngươi, ngươi bảo chúng ta đi hướng đông, chúng ta tuyệt không dám đi tây!"

Tần Phi hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Ngươi bảo Ngũ Gia cùng Thất gia tại sao lại đến đây muộn hơn thế? Hơn trăm bang chúng Bang Trường Hà ở chung quanh đây còn mong sống sót sao?"

La Ngũ khều nhẹ lông mày rậm, rồi vỗ tay theo thói quen, năm đó hắn chém giết, thủ đoạn độc ác, nhiều năm như vậy cũng chưa đại khai sát giới. Mới vừa rồi cùng Mâu thất giết sạch sẽ bang chúng bang Trường Hà hơn hai trăm người ở phụ cận, hiện giờ lại nổi lên khoái cảm máu tanh năm đó!

Tang Trường Hà sững sờ, liền nghĩ lý do cầu xin tha thứ. . . Bỗng nhiên nghe thấy có người nói : "Phi anh em, ta. . ."

Thành Tín đang tựa ở góc tường chậm rãi ngồi dậy. Tần Phi vội vàng đưa Quản Linh Tư giao cho Mâu Thất, xoay người đỡ Thành Tín, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Bang đã bị hủy, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào ôn nhu hương, thế lực ngầm muốn thay đổi trật tự Nam Thành. Đây là cơ hội của ta. . ." Thành Tín nặng nề thở dốc một hơi: "Ngươi biết, ta tu vi quá thấp, cũng không có tiền chiêu binh mãi mã. Mặc dù Ngũ Gia Thất Gia giết hơn hai trăm người bang Trường Hà bên ngoài, nhưng bọn họ là đại bang Tây thành, ở Tây thành cũng không có thiếu địa bàn làm ăn. Những thứ này, không phải là một hai năm có thể tích lũy được."

"Giúp ta lần này, giúp ta thu phục bọn họ." Thành Tín lầm bầm nói: "Ta cần những người này với tiền. . ."

Tần Phi gật đầu, đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tang Trường Hà: "Nếu huynh đệ của ta muốn tiếp nhận hết thảy các ngươi, ngươi có thể sống. Ngươi biết phải làm sao rồi đấy!"

Mồ hôi Tang Trường Hà rơi như mưa, hôm nay bắt được một cọng cỏ cứu mạng, có thể nào lại không liều mạng nắm chặt? Vội vàng kêu lên: "Bang Trường Hà, ta không cần, địa bàn trong bang khống chế, tài phú tàng trữ, đều cho ngươi, đều tặng ngươi. . . Ta lập tức mang theo vợ con rời khỏi Đông Đô, tuyệt không bước vào Đông đô nửa bước!"

"Ngươi. . ." Tần Phi ánh mắt chuyển hướng Dư cung phụng.

Dư cung phụng là một tên nhanh nhẹn thông minh, không đợi Tần Phi nói ra khỏi miệng, liền đã hướng về phía Thành Tín xá một cái thật sâu, cao giọng nói: "Tham kiến Thành bang chủ."

Thành Tín chịu đau muốn đứng lên, Quản Linh Tư vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy hắn, cười khanh khách nói: "Linh Nhi nhớ rõ ngươi đã nói, ngươi muốn trương cái bảng hiệu "Nhất ngôn đường" cơ mà. Cái gì bang Trường Hà, không dễ nghe. Ngươi muốn tạo bang phái mới, gọi là Nhất ngôn đường là được mà."

Tần Phi nhịn không được cười to: "Chuyện đó không phải do một mình hắn định đoạt?"

Thành Tín ho khan hai tiếng, không phục phản bác: "Ta muốn làm bang chủ, chẳng lẽ không phải một mình ta định đoạt?"

Cánh tay La Ngũ quơ một cái bắt được đầu vai Thành Tín, chân khí hùng hậu theo kinh mạch Thành Tín chậm rãi di chuyển, tiện tay nhét một hoàn thuốc vào trong miệng Thành Tín, lơ đễnh nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không ảnh hưởng tới kinh mạch. Uống tý thuốc, rồi Ngũ Gia dẫn ngươi chạy một vòng từ Nam Thành đến tây thành."

Thành Tín có chút nghi ngờ, Tần Phi không nhịn được đưa tay chọc Thành Tín, cười nói: "Ý của Ngũ Gia là, khuya hôm nay dẫn ngươi đi tiếp nhận địa bàn 'Không bán hai giá' [Chơi chữ do tên Thành tín này buôn sách lậu lại muốn dựng "Nhất ngôn đường"]. Thuận tiện sẽ giúp ngươi đoạt thêm chút ít địa bàn nữa, ngươi nếu là thấy ai không vừa mắt, Ngũ Gia sẽ giúp ngươi đánh hắn. Sau này, chẳng những ôn nhu hương thanh lâu kỹ viện kia là của ngươi, nơi tây thành, ngươi cũng có thể thò một chân. Ta xem ra, có Ngũ Gia làm chỗ dựa cho ngươi, chẳng bao lâu, Nhất ngôn đường chính là bảng hiệu nổi danh Đông Đô rồi!"

Thành Tín mừng rỡ, viên hoàn thuốc vừa vào miệng liền là hòa tan, cảm giác đau đớn trên người dưới sự giúp đỡ của La Ngũ và dược lực nhất thời giảm bớt không ít.

Hắn biết La Ngũ có bản lãnh, nếu là chỗ dựa phía sau hắn, Nhất Ngôn Đường quật khởi có thể xưng là thần thoại! Dù sao, hắc đạo ở Đông Đô, có tiên thiên cao thủ trấn giữ đã có thể hô phong hoán vũ rồi. Hắn mặc dù không rõ chân tướng Ngũ Gia, nhưng nhìn bộ dạng run sợ từ trong tâm của vị Dư cung phụng kia, hắn đoán La Ngũ có thể là một vị tông sư!

"Đa tạ Ngũ Gia!" Thành Tín muốn khom người thi lễ, lại bị La Ngũ tóm lấy bả vai ấn cho ngồi xuống.

La Ngũ thản nhiên nói: "Không cần cám ơn ta, tự vận công mà làm thuốc tan ra, Ngũ Gia ta làm việc thích mạnh mẽ vang dội, khuya hôm nay ngươi đừng có kéo chân sau của ta [DG: ý là đừng gây phiền toái]. Việc động thủ ngươi cứ đứng một bên mà xem, trên đường đi ngươi đừng có làm chậm cước trình của Ngũ Gia là được!"

Thành Tín kiên định gật đầu, khoanh chân ngồi xuống. La Ngũ thở dài một tiếng, xưa kia là đầu sỏ hắc đạo, hôm nay phảng phất vừa tìm lại mấy phần uy phong, nhìn Dư cung phụng còn quỳ trên mặt đất, La Ngũ nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Vãn bối tên là Dư Thành Tắc." Dư cung phụng hết sức cẩn thận đáp: "Xin Ngũ Gia phân phó."

"Huynh đệ chúng ta đã sớm không cùng đường đã nhiều năm, rất nhiều chuyện đều đã bỏ qua rồi, hiện thời chúng ta cũng không có cách nào thường xuyên xuất thủ. Sau này, ngươi chính là cung phụng của Nhất Ngôn Đường, dụng tâm phụ tá Thành Tín." Thanh âm La Ngũ uy nghiêm. Hắn chậm rãi nói: "Nếu như ngươi không muốn làm, hiện tại có thể cự tuyệt ta!"

"Vãn bối cầu còn không được." Dư Thành Tắc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn thấy đám người kia đối với mình đã không có sát ý, mạng coi như là nhặt được trở lại, sau này chỉ cần vuốt đuôi La Ngũ Mâu Thất thì lợi ích không thể nói trước được.

Mâu Thất kiểm tra qua Thành Tín, nhìn Tần Phi. Hắn cau mày nói: "Hai huynh đệ các ngươi là cùng một sư phụ sao?"

"Không sai." Tần Phi gật đầu.

"Mặc dù ta không biết sư phó của các ngươi tu vi cao bao nhiêu, nhưng lộ số võ học của hắn không hợp Thành Tín. Tư chất của Thành Tín không được coi là xuất chúng, nhưng cũng không phải là quá kém. Võ học của sư phó của ngươi dường như thích hợp mỗi ngươi, Thành Tín nếu như muốn học võ thật ra nên đi theo Ngũ Ca hoặc là ta thì tương đối thích hợp hơn. Chúng ta mới là giống hắn, đều phải lớn lên từ chém giết trong hắc đạo. Đủ ngoan đủ độc đủ âm hiểm, mới có thể sống được!" Mâu Thất thản nhiên nói: "Sau này, ta sẽ chỉ điểm cho Thành Tín. Dù sao, đứng đầu một bang phái mà chỉ có cấp lục phẩm, trong hắc đạo thật sự là quá khó coi một chút đi."

Quản Linh Tư vui thích nhìn Tần Phi, nàng cùng La Ngũ Mâu Thất ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu tâm tư hai vị trưởng bối này. Ngoài mặt thoạt nhìn, bọn họ làm chuyện này, chỗ tốt toàn dành cho Thành Tín. Thật ra thì tưởng như cho Thành Tín, nhưng chính là cho Tần Phi? Một cổ thế lực này, chính là La Ngũ Mâu Thất muốn thay Tần Phi dựng một ngọn cờ trong lòng hắc đạo ở Đông Đô! Thành Tín, chỉ là bọn hắn lựa chọn người gánh vác ngọn cờ mà thôi!

"Lệnh đường nói, hôn sự của nàng là do bác nàng quyết định, không phải là người quyết định. Bảo ngươi về nhà đợi người!" Tần Phi còn chưa quên chuyện đứng đắn.

"Vậy ngươi tiễn ta. . ." Quản Linh Tư thản nhiên cười, vẻ yêu kiều mỵ hoặc đột nhiên hiện ra!