Chích Thủ Già Thiên

Chương 299: Đông Đô rối loạn ( Trung )




Mấy hộ vệ đuổi kịp mấy nam tử gầy yếu kia, đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Đám nam tử xanh xao vàng vọt kia, cả ngày nay có được ăn cái gì hay không còn rất khó nói, cho dù có ăn no thì cũng làm sao có thể địch nổi mấy hộ vệ to khỏe kia?

Túi gấm của Bố học sĩ được lấy lại rất dễ, ngân phiếu bên trong cũng không thiếu một tờ. Y cầm chiếc túi gấm quen thuộc nắm trong tay, mắt lạnh liếc kẻ đang quỳ trên mặt đất, đầu ngón chân gảy gảy mấy tang vật mà bọn họ trộm được.

"Thu hoạch không ít nhỉ."

Bố học sĩ mỉa mai: "Trộm được nhiều đồ như vậy vẫn chưa thấy đủ, lại còn dám chọc đến ta. Dù có trộm tiền của ta, ta cũng không nổi cáu, nhưng các ngươi lại cố tình trộm túi gấm của ta."

Y đang muốn tiếp tục quở trách, bỗng nhiên cảm thấy trước mặt có một vật rất quen thuộc. Bố học sĩ khom người nhặt một khối ngọc bội lên, cầm vào tay thì ấm nhuận, sáng bóng trầm hậu. Quả nhiên là một khối ngọc quý, lật mặt sau còn viết: "Chung Thúy"

Bố học sĩ kinh hoàng thất sắc, đột nhiên nhớ tới lai lịch của khối ngọc bội này. Bởi vì trên người Đoan Vương cũng có một khối ngọc bội như vậy, những khối ngọc bội này chính là do Sở đế đích thân viết lưu niệm ban cho, lúc các Hoàng tử còn nhỏ. Mỗi một chữ trên khối ngọc bội, là tên cung điện mà hoàng tử đó ở. Chung Thúy cung. . . chính là Đông Cung!

"Khối ngọc này, ở đâu mà có?" Bố học sĩ tóm tiểu nam hài kia, quát lên. Khuôn mặt y vặn vẹo, hết sức dữ tợn, hiển nhiên là đang nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ.

Tiểu nam hài sợ đến mức oa oa khóc lớn, hai tay hay chân không ngừng đá loạn. Nó bối rồi không nói thành lời.

"Nó không nói được thì các ngươi nói!" Bố học sĩ hất thằng bé kia ra, y giương mắt nhìn đám nam nhân đang sợ hãi kia, nói từng chữ một: "Ta không thạo uy hiếp người khác, cho nên ta chỉ nói sự thật. Vốn là ta định điều tra xem các ngươi thuộc về tổ chức nào, sau đó tiêu diệt cái tổ chức đó. Thế nhưng, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, nói ra, ta bỏ qua các ngươi, chuyện ngày hôm nay toàn bộ xóa bỏ. nếu như không nói, ta đảm bảo các ngươi sẽ biến thành thi thể trong cống rãnh cho đến khi thối rữa hết cũng không có người tìm được."

Hù dọa người chính xác không phải việc mà Bố học sĩ am hiểu, cho nên mấy hộ vệ của hắn dùng quyền cước đấm đá tới hỗ trợ để đủ khí thế. Có nam tử không thể chịu được liền lộ ra một cái tin tức rất quan trọng: "Là trộm từ trên người một nam tử rất tuấn tú, rất trẻ."

"" Lúc đó là ở chỗ nào?" Bố học sĩ mặt bình tĩnh hỏi.

Nam tử kia mũi chảy máu, mặt bầm dập từng mảng, bỗng nhiên nổi thông minh: "Bây giờ ngươi thả bọn chúng đi, ta dẫn ngươi đi tìm. Lúc đó, hắn hình như muốn vào một quán ăn nào đó, nếu như đúng là vào để ăn cơm thì bây giờ có lẽ còn chưa đi."

Không lâu sau đó, Bố học sĩ xuất hiện trước cửa một quán ăn. Y đứng cách đó rất xa. Nhìn xuyên qua chiếc cửa sổ mở nửa cánh thì thấy được ba thân ảnh mà hắn rất quen thuộc ngồi ăn trên cùng một cái bàn.

Bố học sĩ xiết chặt khối ngọc bội trong tay, trầm giọng nói: "Các ngươi lưu lại quan sát, có động tĩnh gì lập tức về Đoan Vương phủ bẩm báo." Dứt lời Bố học sĩ nhanh như chớp xoay ngươi hướng về phía Vương phủ mà chạy.

. . .

"Xin mời dùng trà."

Thành Tín đang ở trước mặt La Ngũ, Mâu Thất, nhìn thế nào cũng không có phong phạm của ông trùm hắc đạo Đông Đô. Giờ phút này, Thành Tín đã không còn là tên lưu manh buôn sách lậu của ngày xưa, một câu nói của hắn có thể quyết định sống chết của rất nhiều người và việc buôn bán của hắn cũng đang nuôi sống rất nhiều người. Ở Đông Đô này, rất nhiều quan viên đã nhận tiền tài mà Thành Tín đưa đến đồng thời cũng vì hắn mở ra hết ô dù này đến ô dù khác.

Thủ hạ dưới tay Thành Tín không chỉ có hai cao thủ cấp Tiên Thiên, Nhất Ngôn Đường của hắn đã trở thành cái tên bài danh đệ nhất ở Đông Đô, uy danh của Hắc đạo Ác sát La Ngũ, Mâu Thất ngày xưa, mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích. Mấy kẻ có tu vi cao một chút, trước kia có muốn lau giày cho La Ngũ cũng không xứng. Cho nên bọn họ bây giờ rất sung sướng có thể làm cung phụng cho đệ tử của La Ngũ… Ý nghĩa hai chữ thần tượng chính là có nhiều người hâm mộ. Một kẻ giỏi giết người, sẽ có những kẻ cuồng giết người hâm mộ. Một kẻ giỏi tán gái, sẽ có một lũ lừa đảo vách sách đi theo. Lăn lộn trong chốn hắc đạo lâu năm, tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều rất nhiều kẻ tôn sùng, mặc dù những kẻ đó đã sắp tiến vào cảnh giới Tông Sư rồi *.

La Ngũ tiếp nhận chén trà, nhưng chưa uống, khẽ đặt ở một bên, hòa nhã nói: "Gần đây tu vi của ngươi lại có tiến bộ, ta thấy ngươi không bao lâu nữa là có thể tiến đến Tiên Thiên trung phẩm. Trong chốn hắc đạo Đông Đô cũng được xếp vào bài danh hai mươi rồi."

"Thực ra bài danh bao nhiêu cũng không quan trọng." Thành Tín cợt nhả nói: "Người biết đấy, hiện tại ta muốn đánh người, nói một câu xuống phía dưới thì sẽ có rất nhiều tiểu đệ đi đánh, bản thân ta có lui xuống dưới Nhất phẩm cũng không có gì đáng ngại."

La Ngũ gật đầu, tuy rằng hai người xem như là quan hệ thầy trò, nhưng lão vẫn kiên trì coi mình chỉ là chỉ dạy cho Thành Tín. Bởi vì lão biết, Thành Tín cùng với Tần Phi là cùng một sư phụ dạy dỗ, thân phận sư phụ của Tần Phi hẳn đã rõ ràng, xuất phát từ sự kính trọng của mình đối với tiền bối đạo hành trên mình, sao có thể triệt để đem đồ đệ của nhân gia biến thành đồ đệ của mình chứ?

"Thành Tín, ta hy vọng ngươi có thể làm một chuyện." La Ngũ nói rất nghiêm túc: "Ta không bắt buộc ngươi, ngươi có thể từ chối!"

Thành Tín im lặng, hắn biết, đến thân phận như La Ngũ này, tìm hắn muốn hắn làm một chuyện. Chuyện này nhất định không dễ dàng. . . Nếu như là chuyện của hắc đạo, La Ngũ chỉ cần nói tên mình ra, Đông Đô còn có ai dám cùng La Ngũ, Mâu Thất, Trần Tiểu Cửu đối nghịch? Nếu như là việc quan, riêng mặt mũi của khách khanh Quản gia cũng đủ để sử dụng quan lớn tam, tứ phẩm rồi. Nghĩ đi nghĩ lại thì việc này chỉ có thể liên quan đến Tần Phi.

"Ôn Nhu Hương của ngươi có một cô nương tên Vãn Tinh!" La Ngũ nói rất thong thả, cũng thật rõ ràng: "Nàng có một tỷ muội tên là Bạch Hiểu Yến."

"Bạch Hiểu Yến sống trong cái tiểu viện kia."

"Kẻ mà Bạch Hiểu Yến hầu hạ đêm đó chính là Ngụy Bính Dần."

"Bạch Hiểu Yến bị giết rồi!"

La Ngũ trầm giọng nói: "Tuần Kiểm Thự không dám nhận vụ án này, Sát Sự Thính liền điều tra. Nhân chứng, vật chứng, chứng cứ đều đủ, nhưng đúng lúc Tần Phi chuẩn bị bắt Ngụy Bính Dần đi thì thánh chỉ của Bệ Hạ lại đón Ngụy Bính Dần vào cung. Hiện giờ, Ngụy Bính Dần sẽ tránh trong Hoàng cung. Việc ta hi vọng ngươi giúp đỡ chính là bảo Vãn Tinh lấy thân phận là tỷ muội của nạn nhân mang theo quan tài tiến cung**.

"Mang theo quan tài ư? Tiến cung ư?" Thành Tín đột nhiên ngẩng đầu, chuyện như thế này, hắn từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến.

"Thi thể của Bạch Hiểu Yên, bọn ta đã tìm về được rồi, đã đặt trong quan tài. Những việc cần làm cũng đã chuẩn bị tốt rồi. Về phần hòa thượng, đạo sĩ. . . ngươi không cần quan tâm. Hiện giờ chỉ cần ngươi gật đầu!"

"Thành Tín suy nghĩ một chút: "Nếu như Vãn Tinh không muốn đi thì sao?"

"Nàng nguyện ý." Mâu Thất chen lời: "Ta đã hỏi qua nàng."

Thành Tín lại suy nghĩ một chút: "Có phải sẽ mang đến phiền toái cho Tần Phi không?"

"Có!" La Ngũ cũng không giấu diếm khả năng có thể phát sinh vấn đề, nhưng thái độ của lão là phi thường thành khẩn. "Chút phiền toái đó là thứ mà tất cả mọi người đều phải đối mặt. Giải quyết sớm một chút, xét đến cùng so với việc gặp rắc rối lớn sau này tốt hơn nhiều."

"Ta làm!" Thành Tín cười nói: "Có thể vác quan tài tiến cung, đó là chuyện quá thú vị đi."

. . .

Cao Huân bước ra khỏi cửa nha môn, cỗ kiệu ấm áp của y đã chờ ngoài cửa từ lâu. Tên gia nhân vội vã kéo màn kiệu lên, làn hơi ấm từ lò sưởi trong kiệu tỏa ra. Than trong kiệu đã cháy âm ỉ gần nửa canh giờ, bây giờ ngồi vào hẳn là rất ấm áp.

Cao Huân thỏa mãn ngồi vào kiệu, bốn gã phu kiệu hét một tiếng, nâng kiệu đi ngay. Hai gia nhân đi trước dẹp đường, lại có hai nam tử vẻ mặt lạnh lùng đi kèm hai bên.

Thân là một thành viên của gia tộc Cao thị, tuy rằng Tề Vương trong cuộc tranh giành hoàng quyền bị Đoan Vương đánh đến mức chỉ có thể hai tay ôm đầu mà không có sức đánh lại một quyền, danh vọng của gia tộc Cao thị cũng không hoàn toàn xuống dốc. Như "bách túc chi trùng, tử nhi bất cương" ( DG: "rết trăm chân, chết vẫn đứng vững", hay "rắn độc chết vẫn còn nọc" ), cuộc sống của Cao Huân vẫn thoải mái trôi qua, y thoải mái làm quan Đình Nghị Ngũ phẩm. Đừng tưởng chức quan này không cao, quản chuyện cũng không ít đâu, lợi nhất là y có thể nắm rõ toàn bộ tình hình trong triều.

Phẩm cấp như thế này, cho dù là ở Cao gia, Cao Huân cũng được coi là một nhân vật có phân lượng, khi ăn cơm trong sảnh đường tuy không được ngồi ở bàn đầu tiên, nhưng khi bàn thứ hai thiếu người y sẽ là kẻ dự khuyết đầu bảng…

Xuyên qua tấm rèm kiệu rung rinh, liếc nhìn bầu trời âm u, Cao Huân theo bản năng co hai tay giấu vào trong tay áo. Nhớ tới hình ảnh lúc ở trong nha môn, mấy lão tiền bối tóc hoa râm, râu bạc phiêu phiêu cầm công văn đấu khẩu với mình. Y có chút không nhịn được cười. . . Ngươi đã từng gặp qua một con cọp cãi nhau với một con heo chưa? Con cọp chỉ cần cười lạnh một tiếng liền dễ dàng ngoạm đứt cổ con heo.

Cao Huân không phải con cọp, nhưng y biết mình sắp trở thành con cọp. Mấy ngày trước đây, trong hội nghị gia tộc, y nhận được một tin tức rất phấn khởi – giữa các đại gia tộc thường tồn tại những giao dịch, nhường nhịn và thỏa hiệp, mặc dù là Quản gia phú quý đệ nhất trong triều, để đạt được lợi ích từ phía Cao gia, cũng chấp nhận đôn một người của Cao gia lên ghế Đình Nghị Giam Lệnh. Sau khi trải qua bàn bạc vô cùng kĩ lưỡng, Cao gia đã lựa chọn Cao Huân!

Ngày hôm nay, Cao Huân còn chưa đến bốn mươi tuổi đột nhiên thấy tương lai xán lạn của mình đã tới. Đình Nghị Giam Lệnh, tương lai chính là Thị Lang, thậm chí Thượng Thư. Nói chúng, nếu như bản thân không quá ngu xuẩn, không quá xui xẻo, trên dưới năm mươi tuổi là có thể nhảy lên làm quan lớn.

Cao Huân bây giờ đã không còn giống như ngày xưa nữa rồi, thái độ của Cao gia đối với y càng ngày càng coi trọng. Cao lão thái gia cố ý tuyển chọn hai vị cao thủ làm hộ vệ cho y, cũng không phải để giám thị mà là ngăn chặn những điều ngoài ý muốn có thể xảy ra với y.

Cao Huân trước kia chỉ có hậu vệ cấp Cửu phẩm thượng, đột nhiên bên người có thêm hai cao thủ cấp Tiên Thiên bảo vệ, trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Vẻ đắc ý này viết rõ trên mặt y, kiêu ngạo nhìn rất đáng đánh. Chỉ là vì bên người y có hai vị Tiên Thiên cao thủ nên ở Đông Đô, người có thể đánh y không nhiều lắm còn người bị y đánh thực sự không ít.

Đó là vì sao Cao Huân thật sự không để ý mấy lão đầu kia, y chỉ đợi công văn của Lại Bộ đến, đợi đến khi mình ngồi lên được cái ghế Đình Nghị Giam Lệnh kia – muốn thu thập mấy người kia thế nào thì thu thập.

Trong khoảnh khắc Cao Huân nhấc lên rèm kiệu kia, vẻ đắc ý rất đáng đánh trên mặt kia liền biến mất không thấy, thay bằng vẻ uy nghiêm: "Đi nhanh lên, cơm các ngươi ăn vào dùng để nuôi chó hết rồi sao?"

------------------

Chú thích: * trong nguyên tác dùng từ “粉丝”. Từ này có phiên âm là “ fen si” nghĩa là “miến”, cùng âm với một từ “fen si” nghĩa là “fan hâm mộ” hay “fan”, tuy nhiên đây là từ ngữ phổ biến trong ngôn ngữ mạng, được phiên âm từ tiếng Anh mà không có chữ Hán, nên có thể tác giả dùng từ này để thay thế. Ở đây là văn cảnh cổ đại nên tùy vào từng câu mà chọn từ “người hâm mộ”, “đi theo”, “tôn sùng”… Một ví dụ khác cùng trường hợp là từ “cua đồng” “河蟹” “hexie” dùng thay cho từ của ngôn ngữ mạng chỉ nghĩa “mờ ám”. (DG: Cái này là do muội kết hợp giữa những gì muội đã đọc qua, với vốn liếng tiếng Trung bèo bọt của mình, không có một căn cứ, nguồn nào cả. mọi người thấy có vấn đề mời góp ý. ^ ^”

** nguyên văn là “抬棺逼宫”- “sĩ quan bức cung”: dành cho những đạo hữu nào đọc qua convert CTGT. Nếu đã đọc qua bản convert của chương này, sẽ thấy câu này được ghi là “giơ lên quan tài bức vua thoái vị." ^ ^, nhưng thực ra ở đây từ “bức cung” chỉ có nghĩa là “tiến cung” mà thôi. 