Chích Thủ Già Thiên

Chương 297: Ăn chực




Không phải ai cũng có đủ độ sâu sắc để có thể hiểu dụng tâm của Sở Đế. Trong con mắt của một số người, hành động của vị Hoàng đế này quả thực chẳng khác kẻ điên loạn. Mặc dù việc lập Thái Tử cho tới bây giờ không phải là một cái hoạn lộ thênh thang, chuyện tranh đoạt giữa các Hoàng Tử đã bao giờ thiếu mùi máu tươi? Không cần biết thủ đoạn bí mật sau lưng của bọn họ thâm sâu như thế nào, độc địa ra sao, ở bề ngoài, ít nhất mỗi người đều còn phải hóa trang cho thật tốt thành những thanh niên văn hoa, lịch sự. (Nguyên văn: văn nghệ thanh niên)

Gặp mặt nhau trên đường, các hoàng tử sẽ nhiệt tình chào hỏi: “Đại ca ngươi đã ăn cơm chưa?”, “Thập Tam Đệ, nghe nói ngươi vừa phát sốt à?”, “Bát Ca dạo này thích đi nghe hát hay là ngắm hoa nhỉ?”… Sau đó, ngay khi bước qua nhau, lưng đối với lưng, nụ cười liền biến thành lãnh khốc, trong lòng âm thầm chuyển câu chào hỏi biến thành nguyền rủa ------- “Đại ca, ngươi ăn cho no chết là tốt nhất!”, “Thập Tam Đệ, sao không sốt đến ngu người luôn đi?”, “Lão Bát, ngươi thì biết gì về nghệ thuật, bị dị ứng phấn hoa thì tốt rồi…”

Trong ngàn năm lịch sử của Ngụy Quốc cùng với hai trăm tám mươi năm lịch sử Sở Quốc, chốn đô thành, những trường hợp như vậy thật sự là quen mắt lắm rồi. Nhưng hai mươi năm gần đây lại hoàn toàn không phải hương vị này nữa. Trong kế hoạch “Quần lang đoạt đích” của Sở Đế, tất cả đám nhi tử đều được thả ra kiếm ăn, tự tìm quan hệ, lôi kéo ủng hộ. Kẻ nào biểu hiện tài năng, kẻ nào ưu tú nhất chính là kẻ có thể trở về cung thừa kế vị trí của mình, những kẻ khác sao ư? Nếu không đoạt được ngôi cao có làm hoàng tử cũng chỉ là loại giá áo túi cơm. Cũng không thể bồi dưỡng thêm một Yến Vương, để cho Hoàng đế tương lại tiếp tục nhức đầu bởi những vụ Bắc Cương, Tây Vực hoặc Đông Ngô nữa sao?

“Quần lang đoạt đích” - 群狼夺嫡 – nghĩa như “Quần long đoạt bảo”, ví đám hoàng tử nước Sở trong kế hoạch của Sở Đế như một bầy sói (quần lang) tranh giành ngôi kế vị (đoạt đích).

Nếu tất cả đã đều là sói con, dê non, vậy cũng không cần phải đem hai chữ nhã nhặn viết trên mặt nữa. Ánh mắt mà Thái tử nhìn Tề Vương, Tề Vương nhìn Đoan Vương, Đoan Vương nhìn Ngụy Bính Dần… tất cả đều không khác nhau là mấy. Đó là một loại kích động khát máu theo kiểu có lão tử sẽ không có ngươi. Mọi người mặc dù không cùng một mẹ sinh ra, nhưng cũng là cùng cha sinh. Vậy mà bây giờ, mỗi lần gặp mặt đều giống như gặp kẻ thù giết cha. Sự tình như thế đúng là có chút quái dị.

Trong triều cũng không phải là không có đại thần tấu lên Sở Đế như vậy. Câu trả lời của Sở Đế cũng chắc nịch và vô cùng dứt khoát, đại nội thị vệ đêm đó liền vào phủ của vị đại thần kia, đánh cho mười roi, lại đọc cho một đạo thánh chỉ - Trẫm là thương cảm ngươi, không cần biết ngươi già hay chưa già, đầu óc cũng đã hồ đồ rồi, cút ngay về nhà dưỡng lão đi.

Làm một Hoàng Đế, hắn cũng là một phụ thân, có tôn nghiêm đặc biệt của phụ thân – Lão tử muốn dạy nhi tử thế nào, còn cần ngoại nhân như ngươi đến khua chân múa tay sao?

Kết quả là, không một đại thần nào dám có ý kiến với kế hoạch nuôi sói của Sở Đế nữa.

Không có ý kiến cũng không có nghĩa là không có ngầm càu nhàu, bàn tán.

“Bệ Hạ làm như vậy sẽ làm Hoàng thất nổi lên tranh đoạt, hơn nữa còn kéo theo chính huyết mạch Hoàng thất bị suy vong. Thử hỏi, một cuộc đại chiến tranh đoạt, có bao nhiêu người còn có thể sống sót? Những kẻ cực kì có uy hiếp nhất định sẽ bị tương lai Hoàng Đế giết chết. Tương lai các Hoàng tử lại tiếp tục chiến đấu, vạn nhất có một ngày huyết mạch Hoàng Thất xuất hiện gián đoạn, Hoàng Đế mới được chọn từ chi thứ khác liệu có thể phản công, vì thất bại của tổ tiên mình mà đem ra tính sổ?”

Quản Linh Tư mở to hai mắt: “Gia gia của muội chính là nói như vậy.”

Trong quán ăn nho nhỏ sực nức mùi thơm của thịt bò, từng miếng thịt bò được xắt rất mỏng, ở trong nồi lẩu sôi đặt trên bếp than, không ngừng quay cuồng, đánh tan bọt nước, càng làm mùi thơm bay lên đậm hơn.

Tên tiểu nhị còn trẻ mới vừa đến quán cơm vài ngày, hắn cũng không biết đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi bên cửa sổ kia là ai. Nhưng chưởng quầy đã sống hơn nửa đời người, vẻ mặt nghiêm trọng kéo đến phòng bếp, dặn đi dặn lại, nhất định phải hầu hạ hai vị này thật tốt. Chưởng quầy biết, cũng trong một ngày rét lạnh, một vị quan viên họ Cao từng có quan hệ với rất nhiều nhân vật nổi danh tại Đông Đô, ở quán cơm này, chết dưới tay của nam tử tuấn lãng trẻ tuổi đó.

Tiểu nhị là một kẻ rất chịu khó, hắn dùng khăn lau cái bàn đến mức không còn một hạt bụi, dâng lên trà nóng thơm ngào ngạt, rượu lạt ấm đến tâm, cung kính nhận tiền thưởng từ nam tử trẻ tuổi kia, liền ngồi ở dưới quầy, thỉnh thoảng liếc trộm thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân kia, âm thầm thề rằng tương lai nếu có tiền, nhất định phải cưới một lão bà xinh đẹp như vậy…

Trong lời nói của Quản Linh Tư mơ hồ có ý cảnh báo, nhắc nhở Tần Phi. Lũ sói con, dê non kia, mặc dù là do Sở Đế thả ra để cho bọn họ tìm đánh, nhưng đánh phải có chừng mực, nếu thực sự đánh quá độc ác, kẻ làm cha khó tránh khỏi bao che cho con.

Tần Phi lẽ nào lại không rõ tâm ý của nàng. Hắn mỉm cười gật đầu, gắp lên một miếng thịt bò thơm lừng, đặt vào bát của Quản Linh Tư.

“Có chuyện này… Không cho phép huynh tức giận.” Linh Nhi mở to hai mắt, làn khói nghi ngút bốc lên từ nồi lầu khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng tựa như tiên tử.

Tần phi nhướng mày, thở dài nói: “Thông thường mà nữ nhân nói câu như thế thì chính là muốn nói cho nam nhân một chuyện mà chắc chắn hắn sẽ tức giận.”

“Được rồi, ta hứa với muội, mặc dù có tức giận, cũng không phát hỏa.” Tần Phi rót một chén rượu.

“Nơi này cũng không có nhiều khách, tiểu nhị cùng chưởng quầy cũng không nghe thấy chúng ra nói gì. Vậy trước tiên muội hỏi huynh, nếu để cho huynh chọn, thì trong số Thái Tử, Đoan Vương, Ngụy Bính Dần, huynh chọn ai làm Hoàng Đế?” Quản Linh Tư hạ thấp thanh âm, dùng giọng mũi đáng yêu, nhẹ nhàng hỏi.

“Muội hình như bỏ sót Tề Vương?”

Linh Nhi chun cái mũi xinh xắn, xem thường nói: “Hắn, chỉ trông cậy vào mẫu thân là Quý Phi cùng lũ phá gia chi tử Cao gia, muội thấy hắn chẳng có chút cơ may nào. Thời điểm loạn lạc này, trong quân đội lại không có một ai ủng hộ hắn, bên cạnh bệ hạ trừ mẫu thân hắn ra không còn ai nói tốt cho hắn. Hừ! Nếu là hắn có thể nghịch thiên, vậy bổn cô nương sẽ đi bưng nước rửa chân cho hắn.”

“Thật sự để cho ta chọn lựa hả?” Tần Phi nhắm mắt suy tư trong chốc lát: “Thái tử vốn có căn cơ vô cùng tốt, nhưng không biết vì cớ gì, Hoàng hậu lại cùng gia tộc trở mặt, ngoài mặt đã mất đi không ít trợ lực. Thế nhưng, Lão sư cùng thư đồng của Thái Tử năm xưa, phần lớn đều đã có thực quyền trong triều. Bọn họ bởi vì những quan hệ này năm xưa đã bị đóng một cái dấu thật sâu của Thái tử, cho dù muốn không ủng hộ Thái tử, người khác cũng rất khó tin tưởng bọn họ hoàn toàn, nên chỉ có một con đường là ủng hộ Thái tử này.”

“Quân đội Đại Sở ngoại trừ Yến Vương, không tìm được kẻ quân phiệt thứ hai (DG: Quân phiệt: quân nhân phản động chống phá chính trị), đừng xem Phòng Vô Lượng ở Tây Vực thật giống như nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần hắn dám nói xé cờ tạo phản, quân đội dưới trướng ít nhất có thể chạy tám phần. Yến Vương là bởi vì trấn giữ ở Bắc Cương nhiều năm, quân vụ chính vụ bao gốm thuế má thương lộ một mình ôm hết, chẳng khác gì một vương quốc nho nhỏ, mới có thể có thế lực hôm nay. Người khác ư? Làm sao nổi. Quân đội Sở Quốc thần phục bệ hạ, cũng chính là phải thần phục Hoàng tộc.Ở điểm này, Thái Tử đã vượt trội so với kẻ khác.”

“Chỉ tiếc, Thái Tử nóng lòng, khi bị huynh đệ từng bước áp sát, không lựa chọn theo cách quang minh chính đại theo con đường chính đạo, mà không chừa thủ đoạn nào, ý đồ dùng đường ngang ngõ tắt hòng đặt nền tảng cho mình thật sớm, đem cơ hội đoạt vị của huynh đệ đánh rớt. Hắn quýnh lên, sẽ phạm sai lầm, cái trò “đoạt ngôi” này, lại vừa khéo không cho phép phạm sai lầm. Cho dù ngươi không làm cái gì, so với làm càng sai hơn.”

Quản Linh Tư như có chút suy tư, hỏi: “Vậy Ngụy Bính Dần thì sao?”

“Hắn không có cơ hội!” Tần Phi nói như chém đinh chặt sắt: “Trừ phi, hắn giết ta trước.”

Quản Linh Tư không phải là biết Tần Phi mới ngày một ngày hai, nam nhân này có đôi khi hi hi ha ha không đứng đắn, có đôi khi lại khoác lác vô biên vô hạn. Nhưng những ngoan thoại thì nói cực ít, chỉ cần nói ra, là tuyệt đối sẽ thực hiện. Ví dụ nhiệm vụ bất khả thi như là muốn thiên Niệm Công Công lần hai, hoá ra hắn làm thật làm thật!

(DG: Ngoan thoại: 狠话 – những lời nói ngoan độc, kiên quyết, hung ác – muội cảm thấy để nguyên “ngoan thoại” thì hay hơn so với dịch hẳn ra.)

Ngụy Bính Dần tự phế để giả danh Ngụy Hoàng tử tiền triều, lại vừa mới phá tan được bọn Ngụy Vũ Tốt, thủ lĩnh nòng cốt có hơn một ngàn người rơi đầu, cho đến ngày nay, quan phủ các nơi vẫn căn cứ theo tình báo của Ngụy Bính Dần một mực hô hào lùng bắt dư đảng, một khi bắt được là trảm lập quyết.

Bệ Hạ ban cho hắn Đại Nội Mật Thám Ban để tự tạo thế lực của mình, lúc Tần Phi dồn hắn vào đường cùng, tuyên hắn vào cung tạm tránh đầu sóng ngọn gió, phần ý tứ áy náy, đền bù của một phụ thân này, người qua đường ai cũng biết.

Ngay cả trong cục diện thế này, Tần Phi vẫn nói ngoan thoại như thế, hay là vì đang ở trước mặt mình mà…

Bình thường, nam nhân thích ba hoa, khoác lác trước mặt nữ nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không nói suông trước mặt người con gái trong tim mình. Bởi vì, không thực hiện được những gì mình hứa hẹn, còn có sức sát thương hơn nhiều so với nói dối.

“Xem ra, huynh coi trọng Đoan Vương rồi?” Linh Nhi cười ha ha nói: “Cúng khó trách, hai người là bằng hữu mà.”

Tần Phi chần chờ chốc lát, hơi khó khăn nói: “Thật ra thì, ta nói thấy hắn không tốt nhất, muội tin không?”

“Làm sao có thể?” Quản Linh Tư thiếu chút nữa kinh hô lên. Đoan Vương đang đắc thế, rất nhiều quan viên trong triều đã âm thầm đứng về phía Đoan Vương, cộng thêm Thái Tử thất thế, Tề Vương thất sủng, Ngụy Bính Dần mới về còn không đủ thực lực chống đỡ. Người mù cũng nhìn ra được, Đoan Vương có triển vọng vượt xa những huynh đệ khác.

“Hắn là bạn thì tốt chứ rất khó mà làm được một hoàng đế chân chính.” Tần Phi giễu cợt cười cười, thấp giọng nói: “Cái vị trí Hoàng đế này, vốn không phải là cho người ngồi.”

“Linh Nhi, quyền lực của hoàng đế là vô hạn. Mỗi một Hoàng đế đều hiểu rất rõ, tất cả mọi thứ của hắn đều nhờ quyền lực mà có, mà tranh đoạt quyền lực chính là tranh đoạt lợi ích. Cho nên, làm hoàng đế một chút cũng không thể buông lỏng, chết vẫn phải nắm quyền lực trong tay. Đối với bậc Đế vương hùng tài đại lược, mọi chuyện thiên hạ lớn nhỏ đều phải quyết. Làm việc có thể mệt chết! Đối với những thể loại đế vương ham mê tửu sắc mà nói, cứ chơi cho thật thống khoái, quyền lực liền rơi vào tay thái giám, đại thần hoặc lục cung phi tần. Những người đó, một khi đã nổi lên tà tâm, thì cái ngôi hoàng đế này sẽ không làm nổi nữa.”

“Làm đại thần, muội muốn làm thì làm, không muốn làm thì cáo lão hồi hương, ôm cháu. Làm ông chủ, muội có thể sống phóng túng, du sơn ngoạn thủy. Làm Hoàng đế? Không có đường lui, chỉ có thể làm cho đến ngày chết. Cho tới tận lúc hấp hối, còn phải lo lắng ngôi vị Hoàng đế truyền lại có thể có sai lầm hay không? Quốc gia có thể vì thế mà lung lay hay không? Kẻ địch bên ngoài có thể nhân cơ hội mà phạt tang hay không? (DG: Phạt tang: ở đây có nghĩa là kẻ thù nhân lúc đám tang của Hoàng đế này mà kéo quân sang chinh phạt)

“Ta biết, bản tính của Đoan Vương bây giờ không phải người như thế. Nhưng nếu hắn biến thành người như vậy, cũng không có khả năng lại có bằng hữu.”

Linh Nhi cau mày hỏi: “Không phải là nghe nói năm đó, Bàng Đại sư cùng bệ hạ là bạn tốt ư? Trước kia Đường đại phu cùng bệ hạ…”

“Đấy là chuyện xưa rồi! Là chuyện dĩ vãng rồi! Hơn nữa, bệ hạ là một người cực kì mạnh mẽ, người muốn cùng bất cứ ai làm bằng hữu, đều có thể. Lúc không cần bằng hữu cũng có thể một mình giải quyết hết thảy. Nhưng Đoan Vương không như vậy, ở điểm này, thậm chí ta cảm thấy Ngụy Bính Dần so với hắn còn mạnh hơn.”

Quản Linh Tư ung dung bảo: “Nói như vậy, Thái Tử lên ngôi là tương đối thích hợp đi. Bây giờ, muội nói cho cái chuyện mà không cho phép huynh tức giận: …Muội đã bảo Cửu thúc đưa Thái Tử ra rồi. Hiện giờ, hai người đang ở bên ngoài tửu quán...”

Tần Phi kinh ngạc, đang muốn hỏi cho rõ, đã thấy Quản Linh Tư đẩy cánh cửa sổ ra, hướng phố đối diện vẫy vẫy tay.

Một lát sau, Thái tử mặc đồ đen cải trang, cúi đầu đi vào tửu quán, hướng về phía Tần Phi nặn ra một nụ cười khó coi, thấp giọng nói: “Vừa rồi thẳng đường tới đây thấy sắc trời u ám, gió lạnh rít gào. Tiết trời thật có chút khó chịu. Ta tự hỏi nếu có mấy chén rượu nhỏ, một vài lão hữu, một nồi canh thịt thì đích thị là điều thú vị nhất đời. Mặc dù Phi ca đây nóng lạnh không quản, không sợ ngày đông giá rét, nhưng có rượu ngon giai nhân, nói vậy tâm tình cũng là vô cùng tốt.”

Tần Phi đầu cũng không ngẩng mà chỉ nói: “Mời nói tiếng người.”

Thái tử trầm mặc chốc lát, đàng hoàng nói: “Ta có thể ngồi xuống cùng ăn không?”