Chích Thủ Già Thiên

Chương 186: Chạy là thượng sách




Khóc tang là một truyền thống, bất luận kẻ nào nhìn thấy đội ngũ đốt giấy để tang đều khó mà thoải mái cho được. Thời điểm khóc tang luôn luôn có vài nữ nhân gào khóc, họ cùng sử dụng làn điệu nào đó mang theo âm luật kỳ quái, kể đi kể lại những chuyện đã qua của người chết. Nhưng hiện tại chuyện được nói đến không phải về người chết mà là nói về Tần Phi.

Nằm trong hai cái quan tài là hai nhân vật trước đây không lâu nắm bá quyền một phương tại An Châu, chính là Phong lão đầu cùng Mai Phàm.

Gia quyến, bằng hữu bọn chúng đang đang khóc tang trong lời biểu đạt nghi vấn đối với Tần Phi. Đạo lý rất đơn giản, Phong lão đầu và Mai Phàm bị người chém chết chỉ bằng một chiêu ở cự ly gần. Phong lão đầu dù già nua thế nào thì cũng đã từng canh gác nhà cho Dịch Tổng đốc, thân thủ dù đã giảm nhưng cũng sẽ không giảm quá nhiều. Mai Phàm đang tuổi mạnh mẽ lại là Đốc sát Sát Sự Thính sao lại không có vài phần công phu?

Hiện tại người có thể được coi là cao thủ đứng trước mặt hai người này trong địa giới An Châu địa lại là người phải quen biết với hai vị này thì mới có thể tiến đến cự ly gần. Mà chỉ cần một chiêu là giết chết hai người thì tu vi hiển nhiên phải cao hơn rất nhiều. Ở An Châu có bổn sự này, điểm tới điểm lui đều chỉ có một người là Trấn đốc phân sở An Châu Tần Phi.

Thời điểm này chỉ có một người là nghi phạm, hơn nữa mấy người kích động dụng tâm kín đáo làm những gia thuộc thân bằng không hiểu rõ chân tướng cứ mang quan tài đến phân sở Sát Sự Thính tìm người nói chuyện.

"Trấn đốc, bọn chúng giở trò thế này hơi quá!" Chu Lễ Uyên cười khổ một tiếng: "Tại hạ đột nhiên cảm giác chúng ta ở An Châu giống như tứ phía thụ địch không đường để đi ."

"Ngươi có nắm chắc giết chết được Phong lão đầu và Mai Phàm không cho một người đào tẩu không?" Tần Phi nhàn nhạt hỏi.

Chu Lễ Uyên suy tư một lát rồi lắc đầu nói: "Không có khả năng, nếu như là âm thầm đánh lén một người thật bất ngờ, giết y trong lúc không đề phòng trước rồi sau đó đối phó tên kia thì có lẽ có cơ hội thành công. Nhưng hai người bọn chúng không phải người ngu, càng không phải là hạng người có nghĩa khí sâu nặng. Nếu như ta động thủ với bất cứ tên nào, tên kia dứt khoát quay đầu bỏ chạy, cam đoan so với châm lửa vào mông còn nhanh hơn."

"Theo lý luận thì đúng lý chỉ có mình ta." Tần Phi ung dung thở dài: "Ngươi xem, thủ đoạn của quan viên An Châu làm kéo đến đây đủ loại thành phần, lưu manh hắc đạo, quan quân thủ bị sở, đám quả phụ nhà Phong lão đầu, Mai Phàm, hầu như hết mọi thành phần có thể huy động được ở An Châu đều đến vây quanh ta. Đầy đủ như thế nếu ta không phối hợp với bọn chúng diễn trò hay chả phải là phụ lòng người ư?"

Chu Lễ Uyên đột nhiên minh bạch lời nói mới rồi của Tần Phi, nha môn chắc chắn là bất lực rồi, phân sở An Châu vốn không thể hoàn toàn khống chế được cục diện. Bọn người Phong lão đầu chiếm giữ phân sở nhiều năm như vậy, rất nhiều người dựa vào bọn chúng kiếm cơm vì thế khó tránh khỏi có trong lòng người còn lưu luyến. Bên ngoài người đông nghìn nghịt, mấy ngàn người vây quanh phân sở chật như nêm cối, lúc này nếu bên trong có người nổi loạn thì so với giặc bên ngoài còn nguy hại nhiều hơn.

"Tần Phi. . ." Giọng Cửu Công chúa trong vắt gọi: "Đừng đứng cao như vậy, coi chừng bị đâm sau lưng."

Tần Phi nhảy xuống bức tường, thản nhiên nhún vai: "Không có nhiều người bắn tên lắm, bên ngoài đều không phải người ngu. Nàng không cần thu thập hành lý sao? Để Chu Lễ Uyên lập tức đưa nàng tới quân doanh."

"Ta không cần phải đi quân doanh." Cửu Công chúa mở trừng hai mắt, thấp giọng nói: "Không bằng ta với ngươi cùng đến chỗ Tổng đốc An Đông, có lẽ nghe ta kể chuyện hẳn là hắn phải nghe chứ?"

Tần Phi nhịn không được cười ầm lên: "Chuyện này tạm thời cùng Tổng đốc không có gì liên quan, nếu hắn thực muốn đối phó ta. . . Hoàn toàn có thể lờ nàng đi. Dù sao, hiện tại thân phận của nàng là dân nữ mà muốn cầu kiến Tổng đốc thì chỉ được điền tên vào bảng cầu kiến rồi đợi đến trưa, sau đó lại phải xếp hàng rồi lại chờ lúc Tổng đốc rảnh rang. Lúc muốn giúp thì tám phần ta đã chết trương xác lên rồi ấy chứ."

"Phi phi, không cho phép nói lung tung." Cửu Công chúa bực mình sẵng giọng: "Đúng là miệng chó chẳng mọc được ngà voi."

Đang khi nói chuyện, Hà Khôn cõng một túi lớn trên lưng chạy ra, y nhìn thấy tất cả mọi người đứng ở tiền viện dậm chân nói: "Bà cô ơi, mọi người lớn mật thật, giờ là lúc nào còn không chạy mau? Bên ngoài mọi người đang bức xúc, vạn nhất chúng phá tường xông vào, lúc đó muốn chạy thì chạy không thoát."

"Trong bao của ngươi chứa cái gì?" Tần Phi thò tay muốn tóm cái bao.

Hà Khôn vô thức rụt lại khuôn mặt đỏ bừng: "Đây là công văn."

"Đừng nói vớ vẩn." Tần Phi không khách khí tóm lấy cái bao, cánh tay trầm xuống, hiển nhiên trong bao là vàng bạc, hắn hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Những cái này đều là của ta, không có chút gì là của công quỹ!" Hà Khôn trơ mắt nhìn Tần Phi lắp bắp giải thích: "Ngài cũng biết rồi đấy, công khoản đều do công chúa trông coi vả lại tất cả đều là ngân phiếu, ta..."

"Có năm ngàn lượng không?" Tần Phi hoàn toàn không để ý đến y.

Hà Khôn đáng thương nói: "Chỉ đủ năm trăm lượng."

"Chỗ này chắc chắn đều là vàng, Hà đại thiếu mà chỉ giắt túi có năm trăm lượng bạc sao? Kể chuyện cười à!" Tần Phi cầm cái bao ném cho Chu Lễ Uyên: "Mang túi vàng này đến quân doanh giao cho Lý Hổ Nô, bảo hắn lập tức phát cho quan binh lang nha, không có quân lương thì sao bảo người giao tranh? Hà Khôn, ngươi cũng đừng đau lòng, số tiền kia là mượn của ngươi, đợi chuyện này qua đi ta đảm bảo trả ngươi tám ngàn lượng."

Hà Khôn vốn đang đau lòng, nghe nói như thế tinh thần phấn chấn thấp giọng nói: "Thực không dám đấu diếm, trong đó là sáu trăm bốn mươi lượng vàng. Đại nhân cứ trả lại ta một vạn là được."

"Ta thay hắn trả." Cửu Công chúa cười nói: "Hà đại thiếu có tin bản công chúa không?"

Còn dám không tin sao? Tần Phi phân phó Chu Lễ Uyên mang theo thị vệ hộ tống Cửu Công chúa bọn người Hà Khôn bí mật chạy tới quân doanh, dọc đường ai dám ngăn trở cứ giết không tha. Với tu vi của Chu Lễ Uyên, Tần Phi thập phần hiểu rõ, lại còn mười tên cao thủ Chấp Hành Ty chọn lựa ra càng không phải chỉ biết ăn cơm trắng, người người đều có thực lực tiên thiên cảnh, tại cái địa phương chim không ỉa phân như An Châu, đối mặt với mười một vị Tiên Thiên cao thủ bảo đi ngang là phải đi ngang, nói đi xiên cũng phải đi xiên, cao hứng lên thì truyền tiến hai bước thối ba bước cũng không ai dám sai lời.

Tần Phi nói vài câu với mấy tên mật thám canh giữ ở trong nha môn rồi trực tiếp đi thẳng đến tiểu viện giam giữ Khổng Chương.

Khổng Chương vẫn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, trên đường rất ồn náo, y chỉ có thể nghe thấy vô cùng ồn ào, nhưng không cách nào biết rõ chân tướng.

Nhìn thấy Tần Phi đi đến, trên mặt y giả bộ cười nhưng trong lòng không cười. Trong lòng Khổng Chương căng thẳng bèn hỏi một câu: "Trấn đốc gây nên sao?"

"Quan viên An Châu đều nhớ thương ngươi, vì ngươi suy nghĩ rất nhiều biện pháp." Tần Phi bình tĩnh nói: "Ngươi cảm thấy, bọn họ muốn mạng ngươi đó, muốn cứu ngươi ra ngoài?"

Khổng Chương cười lạnh một tiếng, cũng không đáp lại.

"Ngươi không đoán, ta sẽ cùng ngươi đi tìm đáp án." Tần Phi chỉ nơi xa xa ở phía Tây: "Từ đây mà leo tường một đoạn không xa xa chính là phủ nha, sau đó là phủ tổng đốc. Mang theo ngươi tới tìm bọn họ nói chuyện, nói không chừng mọi người có thể đạt thành một thỏa hiệp ai ai đều thích."

"Lần này chỉ sợ đã làm Trấn đốc đại nhân thất vọng rồi." Khổng Chương nhàn nhạt đáp lại.

Hắn đối với chuyện này có lòng tin rất lớn, trước mắt cực khổ nhưng nếu qua được lúc này thì chính mình sẽ có chỗ tốt nên nhất định không thể buông ta.

"Đến nơi chẳng phải sẽ biết sao?" Tần Phi cười rất giảo hoạt.