Chích Thủ Già Thiên

Chương 173: Minh tranh ám đấu




An Châu có một tửu lâu nổi danh tên là Túy Giang Nam. Bài trí bên trong dựa theo phong cảnh sông nước ở Giang Nam cũng giống đến năm phần. Nhân công dẫn nước chảy xuyên qua đại sảnh của tửu lâu, có nhiều con kim ngư bơi ở đó. Đại sảnh có cái bình phong tinh xảo, bày biện cái bàn dáng dấp cổ xưa, là một nơi phù hợp để tụ tập giao lưu kết bạn.

Giá cả của tửu lâu cũng là đắt nhất An Châu, sở dĩ như vậy vì ở đây có thể để mời những vị có uy tín có danh tới dùng cơm. Nhưng nếu muốn dùng cơm phải phái người cầm danh thiếp đến đặt trước nếu không thì đến bữa dù có muốn ngồi tại cửa lớn ăn cơm cũng không tìm được chỗ.

Hà Khôn tự thân xuất mã đặt một phòng ở Túy Giang Nam, Chu Lễ Uyên và bọn thị vệ chia nhau đưa thiếp mời cho các quan viên phân sở. Trên tấm thiệp đỏ thẫm chỉ có một câu: Canh ba giờ Dậu, Tần Phi cung thỉnh chấm chấm chấm tới dự tiệc tại sảnh Mẫu đơn Túy Giang Nam.

Sắc trời vừa xâm xẩm, Tần Phi đã mặc thường phục đứng ở cửa Túy Giang Nam, hắn muốn tự mình nghênh đón các quan viên phân sở.

Hắn đứng yên ở đó gần nửa canh giờ mà chưa thấy một người nào đến. Hà Khôn không nén được lửa giận trong lòng, nhưng Tần Phi tỉnh táo hơn nhiều, hắn vẫn cười tủm tỉm dặn dò Hà Khôn không nên tức giận mà cứ yên tâm chờ đợi. Nếu đến giờ Tuất vẫn không một bóng người thì mình cứ đường hoàng mà ăn bữa cơm này.

Một cỗ xe ngựa lớn chậm rãi đi tới Túy Giang, trong xe có tám người ngồi đối diện nhau. Ngồi ở vị trí trung tâm là một lão giả đã gần sáu mươi tuổi một đầu tóc trắng, mu bàn tay hiện đầy nếp nhăn nheo, nhưng tinh thần lại quắc thước [DG: người già mà sức vóc tinh thần còn khỏe mạnh gọi là quắc thước]. Xe ngựa hơi xóc nảy, hai mắt lão giả khép hờ dường như là dưỡng thần.

"Phong Đốc sát, xem ra tân nhậm Trấn đốc là người biết đối nhân xử thế. Dù chúng ta làm hắn khó xử như thế mà hắn vẫn còn mời chúng ta đến ăn cơm." Một gã đốc sát trung niên ngồi đối diện lão giả cười ha hả nói: "Ai làm Trấn đốc ở An Đông chẳng phải là đều phải nghe lời chúng ta sao? Nghe nói tên Tần Phi này tuổi không lớn lắm, nhưng thế cũng coi là người khôn ngoan. Đắc tội chúng ta, hắn làm được gì ở An Đông này."

Phong Đốc sát cười nhạt một tiếng, mở to hai mắt, trầm giọng nói: "Đến chậm một canh giờ, tên Tần Phi vẫn còn thiếu niên hắn khó lòng chịu nổi. Chúng ta có thể trêu chọc hắn nhưng cũng không nên quá mức. Thử phản ứng của hắn để xem hắn có thể chung hội kiếm tiền với chúng ta không, nếu biết nghe lời thì cùng hội với chúng ta. Nếu không nghe lời sẽ vô hiệu hóa hắn, để hắn làm Trấn đốc giấy, thủ hạ của hắn chỉ có mười người thì có thể làm được cái gì? Chúng ta cứ có rượu thì uống có tiền thì cầm!"

"Phong Đốc sát cao kiến." Mấy tên quan quân lên tiếng khen.

Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, tám vị bước ra khỏi thùng xe. Phong Đốc sát đi trước nhìn thấy một người mặc thường phục Sát Sự Thính. Y đoán Tần Phi hẳn chính là người này liền chắp tay nói: "Tần Trấn đốc, thật sự xin lỗi, chúng ta đến chậm."

"Công vụ Sát Sự Thính bề bộn, ăn cơm là chuyện nhỏ, muộn một tý cũng không sao." Tần Phi cười ha hả đáp.

Phong Đốc sát cười hắc hắc: "Tám người chúng ta bận chơi mạt chược, đã chơi là phải đánh cho đủ mười sáu ván, đánh hăng quá quên cả thời gian, cũng may Tần Trấn đốc đại nhân đại lượng không so đo với chúng ta."

Trong lòng Hà Khôn nổi lên cơn giận dữ, láo toét đến mức làm phản rồi? Trấn đốc mời các ngươi ăn cơm, xế chiều các ngươi không đến nghênh đón, phải chơi xong mạt chược mới đến hả? Giờ còn lớn tiếng nói ra khỏi miệng, quả thực không coi ai ra cái gì. Với tính tình của Hà Khôn đang muốn lớn giọng thì thấy tay trái Tần Phi vắt chéo sau lưng rung vài cái ra hiệu hắn không nên nổi giận.

"Chơi mạt chược cũng là vận động, rèn luyện đầu óc mà!" Tần Phi lùi sang một bên mời: "Vào phòng đã! Hà Khôn đi báo nhà bếp là có thể mang thức ăn lên rồi."

Khuôn mặt tám tên hiện ra vẻ đắc ý, thấy Tần Phi cũng chỉ nhẹ nhàng như thế mà thôi. Tám người bọn chúng ở An Đông này ít nhất cũng mười năm, tại tổng thự Sát Sự Thính cũng có ít nhiều giao tình thân thiết, Trấn đốc vài nhiệm kỳ trước đều phải lựa chọn hoặc là theo chân bọn chúng kiếm tiền, hoặc là chấp nhận bị mất tác dụng mà không làm gì được bọn chúng. Tên Tần Phi này, nghe nói là có chút thủ đoạn, nhưng cũng chỉ là tên tiểu tử chưa quá hai mươi cho dù có lợi hại, thì có năng lực gì? Còn không phải biết điều ngoan ngoãn hầu hạ các bậc tiền bối sao?

Trong sảnh Mẫu đơn có đặt một chiếc bàn tròn được chạm khắc ở trung tâm, xung quanh đặt mười hai cái ghế, tám vị quan quân không khách khí ngồi luôn vào tám chỗ để lại bốn chỗ trống cho bốn người Tần Phi, Chu Lễ Uyên, Hà Khôn, Lý Hổ Nô.

Tần Phi nâng ấm trà rót cho mỗi người một chén rồi mới ngồi vào chỗ của mình, nói rằng: "Hôm nay là ngày đầu tiên Tần Phi đến An Châu, các vị đều là tiền bối lâu năm ở Sát Sự Thính An Châu, rượu không có nên Tần Phi dùng trà thay rượu kính các vị một ly."

Tám vị quan quân nâng chén trà lên nhấp môi một cái qua loa rồi đặt chén trà xuống, Phong Đốc sát thong thả tựa người vào ghế khoan thai mà rằng: "Sát Sự Thính thật sự là anh hùng xuất hiện lớp lớp, nhớ năm đó tại Đông Đô làm thị vệ cho Dịch Tổng đốc, Sát Sự Thính đều là những khuôn mặt cũ, người mới rất khó được thăng thưởng. Mười năm, hai mươi năm qua đi, không ít nhân vật kiệt xuất thiếu niên ngày đó ở Sát Sự Thính hiện giờ thanh danh lên cao, lão phu may mắn chứng kiến vài vị. Nhớ năm đó, nguyên Đề đốc làm Trấn đốc ở An Đông."

Tần Phi cười ha hả cắt đứt câu chuyện Phong Đốc sát đang định cậy già lên mặt, hắn nhẹ giọng nói: "Phong Đốc sát là tiền bối Sát Sự Thính chúng ta, đã là thủ hạ của không ít Đề đốc Đồng tri, Trấn đốc. Ta nghĩ, Phong Đốc sát nhất định là tấm gương cung cúng tận tụy đến chết mới thôi của Sát Sự Thính."

"Việc này thì!" Phong lão đầu thản nhiên nói: "Khi ta ra sức vì Sát Sự Thính ... Hắc hắc, nói ra thì mất lòng, lúc đó không biết Tần Trấn đốc còn đang ở nơi đâu đây."

"Một khi đã như vầy, Tần Phi cũng nói thẳng luôn." Tần Phi nghiêm trang nói.

"Tần Trấn đốc nếu có điều gì cứ nói ra, lời nói của Phong lão ta ở mảnh đất An Đông này vẫn còn có chút sức nặng. Tần Trấn đốc mới đến nếu gặp chuyện khó xử gì mà ta có khả năng hỗ trợ nhất định ta sẽ giúp một tay."

Con mắt Hà Khôn đảo một vòng, hắn hiểu ra ý vị trong lời nói của y chẳng khác gì muốn nói ta chính là địa đầu xà ở An Đông, những việc ngươi không giải quyết được, cứ yên tâm ta có thể giải quyết. Nhưng ngươi cũng đừng có bày đặt ra oai Trấn đốc gì đó với ta, mọi người cứ thành thật với nhau ngươi cũng sẽ có lợi ích. Nếu không ta không giúp đỡ, chuyện khó khăn của ngươi mãi không thể giải quyết.

Phong lão đầu chưa biết rằng chuyện Tần Phi am hiểu nhất đúng là đánh rắn da dầy?

"Phong Đốc sát nói như vậy ta cũng an tâm." Tần Phi cảm kích nói: "Phép tắc của triều đình quan viên dưới ngũ phẩm sau năm mươi tuổi sẽ phải lui về nhưng vẫn hưởng thụ bổng lộc triều đình cho đến sáu mươi tuổi, sau đó lĩnh bổng lộc hưu trí của triều đình. Ta thấy tuổi Phong Đốc sát cũng đã sáu mươi rồi mà vẫn còn tận tâm tận lực một lòng vì phân sở An Đông, nhưng sức lực con người có hạn, còn nghe con cháu Phong Đốc sát nhiều lắm, chắt trai đời thứ tư vừa mới sinh ra. Ta thấy không bằng cứ bỏ những trách nhiệm nặng nề để Phong Đốc sát an dưỡng tuổi già hưởng niềm vui con cháu đầy đàn thôi."

Sắc mặt của Phong lão đầu và mấy vị quan quân trong phút chốc thay đổi! Còn tưởng rằng cái tên trẻ tuổi trước mặt dễ đối phó, tên tiểu tử hỗn xược này mới gặp nhau mà chuyện đầu tiên là muốn thu lại chức quan béo bở của Phong lão đầu.

Lời nói của Tần Phi rất thuyết phục, có thể hương vị không phải là tốt như vậy . Ý lời nói là: lão đầu, chớ đứng hầm cầu không sót phân, về nhà ôm chắt trai đi thôi.

"Ta sinh làm người Sát Sự Thính, chết làm quỷ Sát Sự Thính. Danh tướng ngày xưa bảy mươi tuổi vẫn còn có thể chém tướng đoạt cờ, Phong mỗ mới năm mươi chín tuổi, chưa thành lão được? Ta muốn trọn đời làm việc cho Sát Sự Thính, làm việc cho phân sở An Đông. Tần Trấn đốc, hảo ý của ngươi, lão phu tâm lĩnh. Nhưng mà thật sự không cần. Hiện tại tinh thần của ta vẫn cực kỳ tốt, mười năm nữa cũng không có vấn đề gì." Phong lão đầu không nóng không lạnh trả lại mũi nhọn cho Tần Phi.

"Phong Đốc sát không cần khách khí, ngày mai sẽ làm thủ tục bàn giao. Nhân sinh trên đời không chỉ có mỗi chuyện công việc, con cháu của ngươi cũng rất cần ngươi." Tần Phi thành khẩn nói.

Phong lão đầu thở dài nói: "Mệnh ta phải lao lực, một ngày không ở Sát Sự Thính toàn thân đều không khỏe."

Tần Phi nhẹ nhàng ho khan một tiếng bưng chén trà lên.

Hà Khôn biết đã đến lúc mình phải ra diễn rồi. Hắn hắng giọng một cái cất cao giọng nói: "Phong Đốc sát, ngài nhiệt tình với Sát Sự Thính như vậy, ta là vãn bối cũng bội phục vô cùng. Chuyện này cứ sắp xếp thế này, ngày mai Phong Đốc sát bàn giao công việc rồi lui về, sau đó thỉnh Trấn đốc đại nhân lại mời Đốc sát trở lại bố trí một chức vụ đặc biệt cho ngài tại phân sở An Đông. Cũng là để phát huy sức lực còn thừa, Phong Đốc sát đức cao vọng trọng chắc chắn sẽ không chú ý đến chức quyền làm gì, ta thấy tại phân sở còn thiếu người gác cổng có kinh nghiệm lại giỏi đối nhân xử thế, vừa có tài ăn nói lại làm tốt việc quản sự. Không bằng Phong Đốc sát làm việc đó vì phân sở An Đông dốc nốt sức thừa."

"Ngươi tính toán kiểu gì đó? Đây là chỗ cho ngươi chõ cái mồm hôi thối vào sao?" Một vị quan bên cạnh phong lão đầu giận tím mặt chỉ vào mũi Hà Khôn quát mắng.

Tần Phi cười nói: "Hắn là quan phụ trách liên lạc cho phân sở, tất nhiên không phải là đồ này đồ nọ, vị này chính là. . ."

Viên quan kia ngạo nghễ nói: "Đốc sát quân tình khoa Mai Phàm."

"Hóa ra là Mai Đốc sát." Cái miệng Hà Khôn ngoài ba hoa phét lác ra cũng không hề kiêng nể bất cứ ai, hắn cười nói: "Đương nhiên là Đốc sát có thể xen vào rồi. Ngài cứ thoải mái mà xen, ta chẳng phải là thứ gì cả, có ngài mới là thứ gì đó thôi."

Phong lão đầu thấy nơi này sắp thành chỗ cãi nhau, lão duỗi ngón trỏ gõ mặt bàn, cắt đứt thình thế giương cung bạt kiếm giữa hai người, thản nhiên nói: "Tần Trấn đốc, lão phu không phải là không muốn thối. Nhưng An Đông khác những chỗ khác nhiều lắm, rất nhiều việc cần người có kinh nghiệm đi làm, nếu lão phu lui nhiều việc phân sở An Đông phân sở không ai làm nổi. Đến lúc đó tổng thự trách tội xuống, bất lợi vẫn là Trấn đốc ngài đó."

"Ví dụ xem nào?" Tần Phi hỏi ngược lại.

Phong lão nhân mỉm cười: "Tần Trấn đốc, giả như hôm nay ở biên giới An Đông có phát hiện bọn Ngụy Vũ Tốt hoạt động, nếu chỉ dựa vào lang nha phân tán ở các nơi thì căn bản không có khả năng tập trung lại tiêu diệt, thế nên phải phối hợp giữa quân đội và quan lại địa phương. Nếu tự thân Tần Trấn đốc đến nha môn yêu cầu xuất binh thì, chao ôi, ngài không biết trong đó có bao nhiêu khó khăn đâu, những bọn đó mà nhìn thấy chỗ tốt thì liều mạng đoạt, có phong hiểm sẽ sống chết mà thoái thác. Tám phần là ngài sẽ không xin được một tên lính nào. Nếu như lão phu đem cái tấm mặt mo đã ở An Đông hơn bốn mươi năm này đi xin xỏ thì mọi người trên dưới còn nể mặt mấy phần có thể đưa cho ít nhiều cũng là vài tên lính."

Phong lão nhân hạ thanh âm xuông thấp: "Nếu như Trấn đốc bất lực trong việc tiêu diệt nghịch tặc bị Ngự sử buộc tội thì cho dù Tổng đốc đại nhân muốn che chở ngài chỉ sợ cũng phải tốn rất nhiều công."

"Thì ra là thế." Tần Phi cười tủm tỉm nói: "Vậy ngươi đúng là có thể lui rồi!"