Chích Thủ Già Thiên

Chương 151: Vì nước quên thân




Nếu Tần Phi biết chân tướng sự việc nhất định sẽ cười đến chết. Có điều quân đội Ma tộc lại thật sự nghiêm túc, dưới sự chỉ huy của khả hãn Thát Bạt Hoằng, ba đội quân vạn người nhanh chóng được tập hợp, chiến sĩ Ma tộc được trang bị lương thảo vật tư đến tận răng, bọn họ chia thành ba đường xuất phát đến khu vực của Tần Phi, vô số du kỵ rải khắp giao giới giữa thảo nguyên và Bắc Cương, mục đích chính là tìm ra phục quân Bắc Cương "vốn không tồn tại".

Sự di chuyển bất bình thường của quân đội Ma tộc nhanh chóng rơi vào mắt thám tử của Bắc Cương quân, bọn họ không dám chậm trễ, lập tức phản hồi tin tức này về phủ Yến vương.

Trong phòng nghị sự ở phủ Yến vương, đám tướng lĩnh Bắc Cương láo nháo chen chúc nhau, khi Yến vương bước ra ngồi ngay ngắn ở phía trên, các vị tướng lĩnh cấp bậc lớn hay nhỏ đều đứng thẳng vô cùng cung kính.

"Thác Bạt Hoằng điều động ba đội quân vạn người tiến về khu vực biên giới của Bắc Cương ta, đây là hành vi khiêu khích có quy mô lớn nhất trong gần hai năm nay. Rốt cuộc vì mục đích gì mà hắn muốn khai chiến?" Yến vương chậm rãi nói.

Bộ hạ chư tướng nhao nhao thảo luận nhưng đều không có manh mối gì. Bọn họ nghĩ nát óc cũng không thể đoán được phản ứng kịch liệt của Thác Bạt Hoằng lại là do phán đoán sai lầm của Ma tộc.

Thời Hưng Lưu là tướng của trấn thứ tám, nơi Ma tộc tiến về chính là khu vực phòng thủ của hắn, trấn thứ tám chỉ sở hữu tám ngàn quan binh, so với đại quân Ma tộc gấp gần bốn lần thì chút binh mã ấy cũng chẳng đủ để Thác Bạt Hoằng nhét kẽ răng. Thời Hưng Lưu cũng rất lo lắng, vạn nhất mục tiêu của Thác Bạt Hoằng chính là hắn, một khi trấn thứ tám xảy ra sơ suất gì thì thân là tướng lĩnh, hắn không thể thoát được trách nhiệm lãnh đạo.

"Yến vương, Ma tộc là kẻ giảo hoạt tàn nhẫn, hành vi của bọn chúng không thể xét theo lẽ thường. Nếu Thác Bạt Hoằng chỉ huy ba vạn đại quân đến đọ sức với Bắc Cương quân của chúng ta, chúng ta cũng không ngại đánh phủ đầu hắn để ra oai. Ngay đầu xuân đã có thể áp chế nhuệ khí của hắn thì có thể giữ được sự bình an cho biên giới suốt cả năm." Thời Hưng Lưu bước ra phía trước, trầm giọng nói: "Mạt tướng cảm thấy không bằng triệu tậm quân mã tám trấn dồn sức đánh phủ đầu, nếu chúng ta may mắn không chừng còn có thể bắt sống được Thác Bạt Hoằng."

Yến vương chậm rãi lắc đầu: "Bổn vương đánh giặc chưa bao giờ dựa vào may mắn. Chúng ta nên giữ bình tĩnh rồi sau đó mới động! Điều động quan binh tám trấn, tổng số lên đến bảy vạn người, chúng ta hành quân đánh trận khác với Ma tộc, trước hết phải tính toán đến việc hậu cần tiếp tế quân nhu, trước sau điều động nhân thủ vượt quá mười lăm vạn. Nếu vội vàng động viên dễ khiến cho Ma tộc có đề phòng, đây là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau. Nếm mùi thất bại, vậy..."

Yến vương cũng không tiếp tục nói nhưng chư tướng đều hiểu ý tứ của hắn. Mấy năm gần đây, Ma tộc và Bắc Cương rất ít khi bùng nổ đại chiến quy mô lớn, thông thường đều là ngươi mang ra mấy trăm ngàn nhân mã, ta cũng bỏ ra xấp xỉ số đó, hai bên ồn ào huyên náo một phen. Vì Thác Bạt Hoằng muốn bảo tồn thực lực để nhanh chóng tiêu diệt người huynh đệ ruột thịt của hắn là Thác Bạt Liệt, vì vậy hắn không muốn tiêu hao thực lực trên người Bắc Cương quân. Còn Yến vương thì càng không muốn bị tiêu hao quân đội, dã tâm của hắn người qua đường cũng đều biết, một khi Bắc Cương xuất hiện chiến tranh với quy mô lớn, Sở đế sẽ vô cùng sung sướng gương mắt nhìn Thác Bạt Hoằng, Thác Bạt Liệt tiêu diệt hơn phân nửa quân lực của Yến vương. Nói như vậy, Bắc Cương quân sẽ không còn là mối uy hiếp đối với triều đình nữa!

Chư tướng tiếp tục nhỏ giọng nghị luận một phen nhưng vẫn bó tay như trước. Đại chiến quy mô, Yến vương không muốn đánh nhưng ba vạn đại quân của Ma tộc đã triển khai quân ở biên giới là sự thật, cuối cùng cũng không thể không động đao thương. Nếu Ma tộc tiến ba bước, chúng ta cũng lùi ba bước, chính sách không chống cự như vậy sẽ bị người trong thiên hạ mắng chửi, đồng thời cũng tạo nên lý do để triều đình bóp chết Bắc Cương quân.

Thời Hưng Lưu nhìn phụ tử Yến vương với đôi mắt chờ mong, trấn thứ tám của hắn phải đứng mũi chịu sào, liên quan đến lợi hại thiệt hơn thì đương nhiên không muốn có tổn thất.

Sau khi bị phụ thân giáo huấn, Sở Dương đã trở nên lão luyện hơn một chút, không tùy tiện phát biểu cách nhìn của chính mình nữa. Có điều hiện giờ thấy chư tướng bàn bạc mà không nắm được trọng điểm, hắn cũng có chút không kiên nhẫn, đành bước ra trước cao giọng: "Phụ vương, quan quân trấn thứ tám của chúng ta chắc chắn không đủ để đối kháng với Thác Bạt Hoằng. Hiện giờ đại quân của Ma tộc đã tập trung hỏa lực ở biên giới, theo lý, không bằng trước tiên chúng ta phái sứ giả đến dò hỏi xem Thác Bạt Hoằng có ý định gì. Nếu hắn muốn chiến thì Bắc Cương quân chúng ta há chịu thế yếu, đánh thì đánh thôi."

Thời Hưng Lưu lớn tiếng nói: "Hắn muốn chiến thì chiến, Bắc Cương quân chúng ta có ngàn ngàn vạn vạn huynh đệ..."

Yến vương phất phất tay: "Kết thúc việc đó đi, hiện giờ không phải là động viên trước khi chiến, không cần ngươi phải hô to gọi nhỏ."

Dứt lời, Yến vương đứng dậy, đặt tay sau lưng bước đến trước tấm bản đồ Bắc Cương treo trên tường, chỉ thấy trên tấm bản đồ rộng bằng cả mặt tường có dùng những cột mốc màu đỏ và xanh để đánh dấu sự phân bố quân lực của hai bên địch ta. Hắn thân là một vị lão tướng đầy kinh nghiệm trên chiến trường, những màu sắc này rơi trong mắt hắn lập tức có thể phân tích ra tràng cảnh thiên quân vạn mã.

Quả thật hắn không đoán ra được ý đồ của Thác Bạt Hoằng, nhưng hắn cũng không muốn dùng ý kiến của nhi tử là phải người đến dò hỏi. Yến vương hắn chưa bao giờ phải tỏ ra yếu thế như vậy. Có điều thế cục triều đình hiện giờ khá phức tạp, Thất công chúa của Ngô quốc đến Đông Ngô để đính hôn với thái tử, Tần Phi thì mang người đến Bắc Cương, đây hoàn toàn là tín hiệu cho thấy triều đình đang chuẩn bị động thủ với Bắc Cương. Nhưng trong thời điểm mấu chốt này Thác Bạt Hoằng lại khư khư chọc một tay vào, điều này thật sự khiến lửa giận trong lòng Yến vương không thể không bùng cháy, gần như đã không thể kìm nén được nữa.

"Nếu Thác Bạt Hoằng dám tiến sâu vào Bắc Cương, há nào chúng ta lại không cho hắn biết tay?" Yến vương cũng không quay đầu lại nhìn bộ hạ mà tiếp tục quan sát tấm bản đồ kia, lạnh lùng quát: "Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên bổn vương đến Bắc Cương hai mươi năm trước. Lúc ấy cục diện Bắc Cương vô cùng thê thảm, quân đội Ma tộc như vào chỗ không người, đôi khi chỉ mục chục tên lính Ma tộc đã có thể dọa mấy trăm quan quân Bắc Cương loạn đến mức gà bay chó chạy, không một ai dám nghênh chiến!"

"Ở thời điểm đó, Bắc Cương quân như người sợ ma, chỉ cần nghe đồn quân đội Ma tộc sắp đến là vô số quan binh lập tức nhân lúc trời tối mà chạy trốn, trên đường hành quân thì lấy có đi tiểu, sau đó đi mất tăm mất dạng không trở về nữa, chuyện này kể cả ngày cũng chẳng hết. Quân đội không có lòng tự tin chiến đấu với Ma tộc, dân chúng vừa nghe tin Ma tộc đến là bỏ nhà bỏ cửa chạy trốn nơi chân trời góc biển."

"Cái gì đã thay đổi mọi thứ?" Yến vương trầm giọng nói: "Chính là bổn vương, ta dùng ba nghìn thân binh của mình làm cơ sở, mỗi lần chiến đấu đều anh dũng giết địch, năm lần dẫn đại quân xâm nhập thảo nguyên, vô luận là Man tộc hay Ma tộc, bổn vương đều xung phong đi đầu, giết địch vô số. Sau nhiều trận chiến, Bắc Cương quân từ từ lấy lại lòng tin. Về sau, chỉ cần Ma tộc dám đến đây, Bắc Cương quân đều cảm thấy bọn chúng mang quân công đến cho mình! Không còn quan binh nào muốn đào ngũ, không còn người nào sợ hãi Ma tộc nữa. Khi dân chúng nghe nói Ma tộc sắp đến, chỉ cần thấy Bắc Cương quân vẫn ở vùng lân cận thì bọn họ sẽ không dọn nhà đi, bởi vì bọn họ biết Bắc Cương quân chính là khắc tinh của Ma tộc."

Những lời nói này của Yến vương khiến các tướng lĩnh cúi đầu thật thấp. Đúng vậy, hai mươi mấy năm qua Yến vương cùng Bắc Cương quân uy chấn phương bắc chính là dựa vào uy danh của trận huyết chiến năm đó do Yến vương chỉ huy mà gây dựng nên. Tướng sĩ Bắc Cương đã tôn Yến vương thành thần, xem đó là tín ngưỡng của mình cũng không phải là không có lý do. Nhưng hôm nay thì sao, ba vạn quân mã của Thác Bạt Hoằng sắp đến gần, chư tướng Bắc Cương chỉ mới hưởng thụ vài năm thái bình đã cảm thấy khó xử rồi sao?

Trong lòng bọn nhớ nhớ lại cảnh năm xưa mình chỉ là một tiểu binh, tiểu tướng đi theo Yến vương liều chết chiến đấu với Ma tộc. Cổ ngựa của bọn họ đã buộc vô số đầu lâu tướng lĩnh Ma tộc, trường đao cùng chiến phủ của bọn họ đã chém nát không biết bao nhiêu tên tướng lĩnh Ma tộc. Chẳng lẽ chỉ vài năm an nhàn đã khiến những kiêu tướng năm đó trở nên co vòi rồi sao?

Thời Hưng Lưu bước về phía trước hai bước, lớn tiếng nói: "Yến vương, Thác Bạt Hoằng dám đến, chúng ta dám chơi với hắn. Tám ngàn quan binh của trấn thứ tám nguyện làm tiên phong, đánh một trấn ngươi chết ta sống với Thác Bạt Hoằng."

Yến vương cảm thấy được an ủi trong lòng, xem ra những lời vừa rồi của mình cũng không thất bại, đại bộ phận tướng lĩnh ngồi đây đều dựa vào công lao trong chiến đấu, được một tay mình đề bạt mà lên. Bọn họ đều là hảo hán tử giết địch vô số, trong đó không thiếu những nhân vật truyền kỳ đi từng bước từ tiểu binh lên đến phó tướng. Nếu đã khơi dậy được tâm huyết của bọn họ thì những chuyện tiếp theo cũng yên tâm hơn nhiều.

Yến vương thản nhiên nói: "Trấn thứ tám làm tiên phong? Bổn vương cảm thấy không cần thiết phải vậy. Muốn đánh Thác Bạt Hoằng thì phải tiêu hao rất nhiều binh lực, chúng ta sẽ tập trung binh lực, phân công nhau tiêu diệt địch. Ta cần binh mã của hai trấn, trừ trấn thứ tám thì còn ai dám đi?"

Một chữ "dám" này đã khiến nhiệt huyết của các tướng lĩnh trở nên sôi sục, rất nhiều người tranh nhau quyết một trận tử chiến với Ma tộc, cảnh tưởng vô cùng lộn xộn.

Ánh mắt của Yến vương dừng lại trên người chủ tướng trấn thứ nhất - Du Long, thản nhiên nói: "Ngươi dám đi không?"

Du Long vỗ vỗ ngực: "Chưa bao giờ sợ hãi."

Yến vương nhìn Du Long mà tán thưởng, trấn thứ nhất là nền tảng để hắn có chỗ đứng ở Bắc Cương, sĩ tốt nơi này đều là lão binh trải qua vô số trận chiến, kinh nghiệm tác chiến phong phú, được huấn luyện nghiêm khắc, trang bị hoàn mỹ, binh lính có tốt chất cao, các trấn khác không thể nào so sánh được. Du Long là chủ tướng của trấn thứ nhất, cũng là đại tướng tâm phúc của hắn, tinh thông binh pháp, tu vi hơn người. Trấn thứ nhất có một vạn quân mã, trong lòng Yến vương thì một vạn người này có thể so với quân đội hai ba vạn của người khác.

"Trấn thứ nhất cùng trấn thứ tám, cùng với hai ngàn thân binh tinh nhuệ của bổn vương, tổng cộng là hai vạn người." Yến vương khẽ nhíu mày, không che dấu sát ý của mình chút nào: "Chúng ta sẽ dùng hai vạn quân này đọ sức một phen với ba vạn thiết kỵ Ma tộc của Thác Bạt Hoằng."

"Tuân mệnh, mạt tướng xin trở về an bài." Du Long ôm quyền nói.

"Ngươi hãy đợi một chút." Yến vương lại đưa mắt về phía tấm bản đồ kia, trong sự phân bố xen kẽ giữa địch và ta có một điểm màu đen khiến người ta chán ghét. Vị trí của điểm này chính là nơi mà ba vạn đại quân của Thác Bạt Hoằng vừa mới điều động bao vây bốn phía.

"Tại đây chính là một trăm quân Lang Nha." Thời Hưng Lưu giải thích: "Tần Phi và đám thiếu gia binh kia tổ chức một chiến dịch quy mô lớn ở đây, có điều chúng hoàn toàn là một đám phế vật, chẳng có thể trông cậy được gì. Chúng ta không cần phải để ý đến chúng."

Yến vương lặng lẽ nhìn điểm đen kia, dường như muốn nhìn đến choáng váng đầu óc. Sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: "Ta cảm thấy rất có hứng thú, một khi đại chiến bùng nổ, Tần Phi và đám đại thiếu gia của hắn vừa vặn nằm giữa nơi hai quân xung đột. Tu vi bản thân hắn cũng không tệ nhưng đứng giữa trận chiến thì cũng vô dụng. Nếu trong trận chiến chúng ta gặp phải đội binh mã này, các ngươi cho rằng nên làm gì?"

Thời Hưng Lưu đảo mắt vài vòng, đột nhiên hiểu được ý tứ của Yến vương, thấp giọng nói: "Tuy Tần Phi vũ dũng nhưng thực lực có hạn, vô tình bị cuốn vào chiến sự quy mô lớn của Bắc Cương, hi sinh cho đất nước cũng là việc khó tránh."

"Ừ!" Yến vương mỉm cười gật gật đầu.