Chích Thủ Già Thiên

Chương 145: Ăn của ta thì nôn ra cho ta




Nhà tắm nổi tiếng nhất của Yến Đô đương nhiên sẽ có màn chiêu đãi như vậy, một vài thiếu nữ tràn đầy sức sống bưng trà rót nước, mang điểm tâm lên rồi cáo lui lui xuống.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Sở Dương đến nơi này, hắn đã phải cố gắng áp chế cơn tức giận của mình, đứng trong sương phòng chờ Tần Phi đến.

Sau một lúc lâu, cửa phòng cuối cùng cũng khẽ vang lên, Sở Dương ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt lập tức sững sờ như thiết.

Hắn vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt kia, tuy khi đó hắn chỉ mới có tám chín tuổi nhưng vẫn lưu lại trong kí ức. Hơn nữa lúc ấy đối phương là một vị đại tướng uy chấn Bắc Cương, thường xuyên ra vào phủ Yến vương. Thân là thế tử của Yến vương, hắn vô cùng quen thuộc với gương mặt uy phong khí phách này. Chẳng bao lâu sau, hắn chẳng biết vì nguyên nhân gì mà phụ thân lại nhịn đau từ bỏ những thứ mình yêu thích (1), hạ lệnh giết chết người nọ. Về sau hắn dần dần trưởng thành, cuối cùng cũng hiểu được ý đồ riêng của phụ thân, thậm chí còn âm thầm thề rằng sau khi mình chấp chưởng một phương, nếu gặp phải tình huống như vậy thì nhất định sẽ không chút do dự giết chết hắn.

Chỉ có điều đã nhiều năm như vậy trôi qua, Sở Dương cũng dần dần quên mất người này, nhưng không ngờ hôm nay gương mặt này lại xuất hiện trước mặt mình một lần nữa.

"Lí Hổ Nô..." Giọng Sở Dương run rẩy.

Lí Hổ Nô thản nhiên đáp lại: "Không ngờ thế tử vẫn còn nhớ rõ ta, thật hân hạnh. Còn nhớ hơn mười năm trước, lúc thế tử vẫn còn nhỏ, ta từng đưa thế tử đi cưỡi ngựa săn thú..."

Tần Phi thong thả đi từ cửa vào, nhẹ giọng: "Gặp lại cố nhân, thông thường đều có rất nhiều cảm xúc. Thế tử có thể nhớ rõ Lí tổng binh, quả thật là không dễ. Có điều ta nghĩ bất kể thế tử đến đây để gặp ta hay gặp Lí tổng binh thì tâm tình chắc cũng không được tốt lắm."

Sở Dương thu liễm tâm thần, nghiêm trang chắp tay nói: "Tần trấn đốc lặn lội đường xa từ Đông Đô đến Bắc Cương để quân mã Đại Sở thí nghiệm vũ khí, Sở Dương đương nhiên phải tận tình địa chủ, vì Tần trấn đốc mà tổ chức một bữa tiệc tẩy trần. Có điều mấy ngày vừa rồi chính vụ, quân vụ của Bắc Cương quá bận rộn, rất nhiều người không thể dứt ra được để nghênh đón, nếu có chỗ thất lễ thì mong Tần trấn đốc lượng thứ."

Trái với thái độ thường ngày, Sở Dương đã tự hạ thấp tư thái, điều này khiến Tần Phi cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tần Phi và Lí Hổ Nô phân biệt ngồi xuống ghế khách. Sở Dương cao giọng hỏi: "Không phải Lí tổng binh vẫn còn bị giam giữ ở đại lao hình bộ sao? Tại sao lại đến được đây?"

"Về chuyện này thì ta nói là thích hợp nhất!" Tần Phi cười hắc hắc: "Mở cửa, rời đi, rồi đến đây. Về phần lý do thì chúng ta còn đang suy nghĩ, lúc nào nghĩ ra thì lúc đó bổ sung là được. Chẳng hay thế tử có vừa lòng với câu trả lời như vậy không?"

Sở Dương kiềm nén lửa giận đang bắt đầu sôi trào dưới đáy lòng, Tần Phi đang cố tình khiêu khích mình. Đúng vậy, có lẽ sự xuất hiện của Lí Hổ Nô là vô cùng sơ hở (2), nhưng hắn lại chẳng thèm dấu diếm, ánh mắt còn nhìn thẳng vào mặt mình như muốn nói ngươi có bản lĩnh thì gô cổ Lí Hổ Nô lại đi! Sở Dương đã dần dần không nhịn được khiêu khích như vậy rồi.

"Cũng không cần phải gọi ta là Lí tổng binh." Lí Hổ Nô thản nhiên nói: "Từ hơn mười năm trước, chức tổng binh đã bị xóa bỏ rồi. Hiện giờ Lí Hổ Nô chỉ là một kẻ mang tội trên người, cứ gọi thẳng tên là được."

Sở Dương hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nói: "Một khi đã như vậy thì Sở Dương cũng sẽ không nhiều lời. Hôm nay xin thanh toán chi phí cho chư vị, ngày mai chư vị cứ đến phủ Yến vương, đến lúc đó tự nhiên sẽ có quan lại chịu trách nhiệm việc quân vụ giải thích cho chư vị làm sao để thí nghiệm vũ khí."

"Vậy xin đa tạ thế tử đã chiêu đãi!" Tần Phi nhiệt tình vươn tay ra.

Tuy Sở Dương không biết Tần Phi có ý gì nhưng bắt tay cũng là lễ tiết, vì vậy cũng đưa tay ra. Hai bàn tay nắm lấy nhau, đột nhiên cảm thấy một lực mạnh truyền đến, cả bàn tay lập tức đau nhức như bị kim châm, khung xương gần như muốn gãy vụn. Sở Dương cố chịu đựng, cười nói: "Tu vi của Tần trấn đốc càng ngày càng khó lường, thật sự khiến người ta phải khâm phục."

Nụ cười trên mặt hắn đã trở nên khó coi còn hơn cả khi khóc lóc, chỉ cần hơi nhích mũi là đã đau đến mức chảy cả nước mắt, hắn chỉ miễn cưỡng gắng sức để mình không run rẩy.

Tần Phi cũng không có ý định khiến hắn quá mất mặt, lúc này liền buông tay ra, nhẹ giọng nói: "Năm ngoái ta và thế tử từng tỷ thí một trận, bởi vì ngoài ý muốn nên cũng không tính là quá công bằng. Ta cũng chỉ tò mò muốn thử xem tu vi của thế tử có tăng lên hay không, nếu không chi bằng hôm nào ta và ngươi lại tỷ thí một trận?"

"Không cần khách khí!" Sở Dương oán hận nói.

"Ta tuyệt đối không khách khí!" Vẻ mặt của Tần Phi trở nên thành khẩn: "Luận bàn một chút đi."

"Ta đi tính tiền..." Sở Dương dấu bàn tay vẫn còn vô cùng đau nhức vào tay áo, ôm mối hận mà nhanh chóng rời đi.

Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Tần Phi lặng lẽ khuếch tán niệm lực ra xung quanh, xác nhận quanh mình không còn ai. Đến lúc này hắn và Lí Hổ Nô đều trở nên nghiêm túc.

"Tính cách của Sở Dương không phải là như vậy. Trước khi hắn đến đây, nhất định Yến vương đã cảnh tỉnh hắn một lần, nếu không vừa rồi Sở Dương nhất định sẽ chẳng nhịn được!" Tần Phi phân tích: "Hết lần này đến lần khác ta làm nhục hắn, không ngờ hắn vẫn có thể kiên nhẫn được... Lấy bản tâm của hắn, nếu không phải Yến vương đáp ứng có hậu chiêu lợi hại để đối phó chúng ta, hắn tuyệt đối sẽ rất dễ kích động."

Lí Hổ Nô trầm ngâm: "Ngươi nói đúng. Yến vương là kẻ khá phức tạp, người yêu mến hắn sẽ cảm thấy hắn là một anh hùng, còn người không ưa hắn sẽ cảm thấy hắn vô cùng độc ác. Thật ra mọi việc hắn làm đều dựa trên lợi ích, đối với việc có lợi, hắn sẽ không tiếc mà trả giá hết thẩy, một khi đã mất đi giá trị lợi dụng, hắn sẽ vứt đi mà không thèm đếm xỉa đến. Có lẽ người ngồi ở địa vị cao đều sẽ có tâm tính như vậy."

"Nếu như vậy, ta càng thêm lo lắng cho hành trình trên thảo nguyên của chúng ta." Tần Phi nghiêm túc nói: "Trước kia ta vẫn cho rằng mình không hề xem nhẹ Yến vương, hiện giờ xem ra ta lại hối hận mình đã không đánh giá hắn quá cao. Hắn thực sự là một đối thủ đáng sợ, sau khi ra oai phủ đầu phải ăn một tát của ta mà rút về, không ngờ lại có thể để thế tử ra mặt ăn nói nhũn nhặn. Ẫn nhẫn như vậy đương nhiên là vì trả thù một cách tàn khốc!"

Lí Hổ Nô đang định nói thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, thấp giọng nói: "Có người đến đây!"

Niệm lực của Tần Phi cũng mơ hồ tìm được một luồng ý thức cường đại tiến vào dò xét nơi này. Hai người lập tức ngưng thần đề phòng!

"Hổ Nô, nếu đã trở lại Bắc Cương, chẳng lẽ lại không đến gặp ta sao?" Một âm thanh trầm hùng vang lên từ trong sân.

Vẻ mặt Lí Hổ Nô khẽ thay đổi, hắn đã dự liệu trước việc này sẽ xảy ra, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy thôi.

Hắn đứng dậy mở cửa phòng, đưa mắt nhìn ra ngoài sân, một vị hắc y nhân đang khoanh tay đứng trong đình viện, vẻ mặt uy phong, khí độ bất phàm.

"Sư..."

Lí Hổ Nô chỉ kịp nói một chữ liền bị hắc y nhân lạnh lùng cắt lời: "Mười năm trước, lúc muốn lấy tính mạng của ngươi ta đã từng nói chúng ta không không còn là sư đồ. Không ngờ ngươi lại dám trở lại Bắc Cương... Hừ!"

"Bắc Cương là đất của Đại Sở, không phải là lãnh địa riêng của Yến vương, cũng chẳng phải là đất của Lưu Nhâm Trọng ngươi. Vì sao hắn không thể trở về?" Tần Phi nhanh chóng bước ra ngoài cửa, mỉa mai.

"Trở về cũng được!" Lưu Nhâm Trọng âm trầm nói: "Lí Hổ Nô, tuy ngươi có thiên phú dị bẩm, có thể học được một thân tu vi từ ta, nhưng hôm nay ta muốn thu hồi tu vi của ngươi, đạo lý này chỉ cần Tần trấn đốc có đầu óc của một đứa nhóc ba tuổi là có thể nghĩ thông suốt!"

"Ngươi tự phế hay muốn đợi ta động thủ?" Lưu Nhâm Trọng lạnh lùng quát.

(1) - nhẫn thống cát ái: nhẫn thống - nhịn đau/chịu đựng nỗi đau đớn trong lòng; cát ái - từ bỏ thứ mà mình yêu thích.

(2) - Nguyên văn: Miêu nị - tiếng địa phương của Bắc Kinh xưa, cũng lưu truyền đến những nơi khác như Thiên Tân, Thượng Hải. Chỉ dấu vết/thiếu sót/sơ hở của sự việc, về phương diện không hợp với lẽ thường...