Chích Ái

Chương 30




“Dục Nhi, hôm nay ra ngoài làm gì vậy?” Tay Tại Trung bị Dục Tú kéo đi, một đường đều là Dục Tú dẫn y, mặc dù bản thân từ nhỏ tới lớn đều ở Thánh Viêm, nhưng sau khi bị mù thì cảnh vật đều giống như xa lạ.

“Dục Nhi, chậm một chút, như thế này sẽ quên mất đường về đó.” Hài tử này rất thích chơi đùa, hài tử mới năm tuổi mà, đó cũng là thiên tính của nó a.

“Nương, không sao đâu, Dục Nhi đều nhớ kỹ đường ở đây rồi.”

“Ngươi hài tử này..... ” Tại Trung cười cười, bọn họ tiếp tục đi.... .

“Mứt quả nào.... Mua mứt quả đi...... ”

Dục Tú vừa nghe thấy có bán mứt quả, liền nghe tiếng mà đi tới.

“Nương, con muốn ăn mứt quả..... ”

Tại Trung sờ sờ đầu bé, “Được, con đưa nương qua được không?”

Dục Tú lập tức nhét mứt quả vào miệng, “Thật ngọt a.... ”

Tại Trung mỉm cười.

Trí Luật không phải cố ý muốn nhìn bọn họ đâu, chỉ là bé thiên chân vạn toán (ý là bé đã tính toán kỹ lắm rồi ^^), xuất cung cư nhiên lại không mang theo ngân lượng a. Ai, hiện tại thấy có mứt quả, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn thôi, bé ngơ ngác nhìn mứt quả trong tay Dục Tú đang giảm đi từng chút một.....

Dục Tú dường như cũng cảm thấy có người luôn luôn nhìn bé, bé ngẩng đầu thì thấy một nữ hài tử rất khả ái đang nhìn.... mứt quả trong tay bé. Ánh mắt của nữ hài kia giống nương rất là đẹp a, khiến Dục Tú không khỏi muốn thân thiết với nàng, “Ngươi cũng muốn mứt quả sao?”

Trí Luật nghe thấy tiểu nam hài đối diện hỏi bé như vậy, bé ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ lên. Dục Tú khanh khách cười ra tiếng, “Vị tiểu tỷ tỷ này thật khả ái nha.”

Tại Trung nghe thấy Dục Tú mạc danh kỳ diệu mà nói chuyện, “Dục Nhi, làm sao vậy?”

Trí Luật đi tới bên cạnh Tại Trung, bé chưa bao giờ thấy người nào dễ nhìn như vậy, nãi nãi từng nói với bé nương của bé là người đẹp nhất trên đời. Bé căn bản chưa từng thấy mẫu thân, không hề biết bộ dạng của người. Bây giờ nhìn thấy Tại Trung, bé cảm thấy giống như tiên tử vậy, nhưng lại thay đổi ý nghĩ, nương bé mới là đẹp nhất nha.

Bé kéo kéo tay áo Tại Trung: “Cô cô, mua cho con một cây mứt quả đi?”

“Cô cô?” Quên đi, mình bị nhận sai giới tính cũng không phải lần đầu tiên, huống hồ bây giờ cũng chỉ là hài tử, không cần tính toán.

Tại Trung giúp bé mua một cây, Trí Luật cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn.... ” Thật ngọt a, bộ dáng vị cô cô này thật xinh đẹp, người cũng tốt, nương của bé khẳng định so với cô ấy còn tốt hơn, Trí Luật vừa ăn vừa nghĩ.

“Con chỉ có một mình sao?” Tại Trung hỏi, Trí Luật dừng động tác ăn mứt quả lại, nhớ tới phụ hoàng hung với bé, bé mới đi ra ngoài tìm nương. Hiện tại bé cũng không biết phải làm gì, bé bĩu môi, một bộ dáng muốn khóc.

“Nương, tiểu tỷ tỷ dường như muốn khóc...... ”

“Phụ... Không phải, cha con đã không cần con, ô.... Con là đi tìm nương a, ô.... ” Trí Luật oa oa khóc lớn lên. Này khiến Tại Trung nhớ tới nữ nhi của mình, y vội vàng vỗ vỗ đầu bé, đem bé ôm lên.

“Đừng khóc, nếu không, theo ta về nhà được không?” Có lẽ thật sự là trời xanh thương y, đã mang Trí Luật đi, hiện tại thấy hài tử như vậy, Tại Trung muốn nhận nuôi bé.

Trí Luật lau lau nước mắt, gật gật đầu, nói: “Ân..... ”

Cứ như vậy, Tại Trung ôm bé, Dục Tú nắm tay Tại Trung trở về biệt viện.

Tại Trung giúp Trí Luật gội đầu, tiểu hài tử bướng bỉnh, sau khi tắm xong lại thích nằm trong lòng Tại Trung. Có lẽ là thiên tính thiếu đi sự thương yêu của nương, Trí Luật rất thích y, Tại Trung cũng thích hài tử nhặt được trên đường về này.....

“A, thì ra mắt cô cô nhìn không thấy a?”

Tại Trung vuốt ve đầu bé, cười cười, nói: “Đúng vậy, nhìn không thấy..... ”

“Nhưng mà, ánh mắt của cô cô thật sự rất đẹp a, giống như sao trên trời đó.....” Trí Luật ngửa mặt nhìn y, thật sự rất thích y, nếu như y là nương của mình thì tốt rồi.

“Vậy sao?” Tại Trung thật sự cảm thấy bé rất khả ái, nếu Trí Luật của y còn sống, có lẽ cũng giống như bé.

“Ân, con biết rồi, đó là vì trời cao ghen tị với ánh mắt quá đẹp của cô cô, cho nên liền thu mắt của người về trên trời rồi..... ” Lời nói ngây thơ khiến Tại Trung nhịn không được mà cười ra tiếng.

“Con cái tiểu nha đầu này làm sao lại biết?”

Trí Luật nói: “Nãi nãi con đã nói, ông trời chỉ muốn nhìn thấy những đồ vật mỹ hảo của nhân gian nên đã thu hồi về. Nãi nãi nói nương của con cũng vậy, nàng nói vì nương của con quá đẹp nên ông trời đã thu về rồi. Bất quá, nàng nói, rất nhanh sẽ trả lại cho con, vậy nên, cô cô không cần lo lắng, ông trời sẽ lập tức trả lại mắt cho người thôi.”

Nguyên lai là một hài tử không có mẫu thân.

“Nãi nãi còn nói, nương của con nhất định sẽ trở lại. Con tin tưởng, người nhất định sẽ trở lại, người nhất định không nỡ bỏ con.”

Tại Trung ôm chặt hài tử trong lòng, gật gật đầu, nói: “Ân, sẽ trở lại.” Ông trời vì ghen tỵ Trí Luật của y quá mỹ hảo, cho nên đã đưa bé đi, vậy khi nào thì đem bé trả lại cho y đây?

“Con tên là gì?”

“Con....” Trí Luật nghĩ đến thân phận công chúa của mình, “Con gọi....Tiểu Luật....”

“Tiểu.. Luật... ” Tên giống như Trí Luật, chẳng lẽ thật sự là ông trời đem Trí Luật trở lại sao? Hôm nay, Tại Trung ôm Trí Luật ngủ một đêm, Trí Luật ở trong lòng Tại Trung, cười cười...

Ngày hôm sau, khi Phác Hữu Thiên nhìn thấy Tiểu Luật, thì bị chấn kinh một chút, rất giống... của Tại Trung, nhưng hắn cũng không nói, không thể nào, Trí Luật năm năm trước đã mất rồi, đây chỉ là bộ dáng giống nhau mà thôi.

Hữu Thiên nghe Tại Trung kể lại quá trình gặp được Tiểu Luật, y tỏ vẻ muốn nhận nuôi bé. Hữu Thiên gật gật đầu nói: “Cũng tốt, nàng....Rất khả ái...” Hắn vốn muốn nói bộ dáng Tiểu Luật rất giống y, nhưng lời nói lại bị ngăn ở trong miệng.

“Ân, Tiểu Luật là một hài tử rất tốt, rất giống Trí Luật. Đợi khi người nhà của bé tìm tới đây, chúng ta sẽ trả về....” Tại Trung nói.

Tại Trung rất vui vẻ, y lại có một nữ nhi, Trí Luật cũng rất vui vẻ, bé đã có nương yêu thương bé. Hữu Thiên cũng vì Tại Trung mà vui mừng, bởi vì Tiểu Luật đến khiến Tại Trung lộ ra nụ cười đã lâu không có, nếu như nói không vui, phỏng chừng cũng chỉ có Dục Tú. Trí Luật tới không nghi ngờ là đã đoạt đi mẫu thân của bé, bé bắt đầu buồn bã không vui.

***

Lúc này, trong hoàng cung lại loạn thành một đoàn

“Tìm được tiểu công chúa chưa?”

Thị vệ quỳ trên mặt đất lắc lắc đầu. Trịnh Duẫn Hạo phẫn nộ đập tay lên bàn, “Còn không mau đi tìm, tìm không thấy công chúa thì đừng có trở về nữa!”

“Dạ.... ”

Trí Luật này thật sự khiến Duẫn Hạo đau lòng, bản thân động thủ đánh bé là không tốt, nhưng bé lại đùa giỡn mà ra khỏi cung đi chơi. Này thì tốt rồi, thái hậu đã gấp muốn chết, gấp nhất vẫn là mình, vạn nhất bé ở bên ngoài có gì sơ xuất... Duẫn Hạo tự nói với mình là phải bình tĩnh, sẽ không có việc gì đâu. Tại Trung, nhất định phải phù hộ Luật Nhi bình an trở về a!

***

Tại Trung tay trái nắm Dục Tú, tay phải nắm Trí Luật, mỉm cười. Trên đường đi, Trí Luật vui vẻ mà nói cái này nói cái kia, chọc cho Tại Trung cười không ngừng. Đem so sánh thì Dục Tú lại nói rất ít. Bé cảm thấy dường như mẫu thân của mình thích Tiểu Luật tỷ tỷ nhiều hơn một chút. Dục Tú lắc lắc đầu, ai, bé là mẫu thân sinh ra, tại sao lại cảm thấy Tiểu Luật tỷ tỷ mới giống mẫu thân sinh ra vậy.

Cứ như vậy, bọn họ cũng về đến nhà, Tại Trung nói với hai đứa nhỏ: “Hai con trước tiên đợi ở đây, đợi khi Phác thúc thúc trở về chúng ta sẽ đi ăn cơm nhé.”

Trí Luật và Dục Tú cùng gật đầu nói: “Ân.”

Tại Trung lại nói: “Tiểu Luật thật ngoan... ”

Dục Tú không được Tại Trung khích lệ lại bắt đầu rầu rĩ không vui.

Sau khi Tại Trung rời đi, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại hai tiểu hài tử. Dục Tú nhìn người trước mắt đã đoạt đi mẫu thân của mình, “Tiểu Luật tỷ tỷ, nương ta rất tốt a. Nương ta là người tốt nhất trên thế gian này.” Dục Tú ngẩng đầu kiêu ngạo nói với bé.

“Ân, cô cô rất tốt. Nhưng mà nương ta mới tốt nhất.” Trí Luật không phục nói.

Dục Tú vừa nghe liền tức giận, “Nương ta đối với ngươi tốt như vậy, người mới là tốt nhất thế gian!”

“Không đúng, không đúng, là nương ta.....” Trí Luật không chịu yếu thế mà nói với bé.

Hai tiểu hài tử đều nói nương của mình là tốt nhất, hai giọng nói càng ngày càng lớn....

“Nương ta là tốt nhất.”

“Là nương ta!” Càng ồn ào càng hung....

Dục Tú chống hông gào với Trí Luật: “Nương ta mới là tốt nhất! Nương ta tuy là nam, nhưng người là tốt nhất!”

Trí Luật cũng chống hông đô đô miệng gào với nam hài ở đối diện: “Nương ta cũng là nam, người mới là tốt nhất.”

“Hừ, nương ta là Kim Tại Trung!”

“Ta...Nương ta cũng là Kim Tại Trung!” Trí Luật cũng không biết có đúng không, lần trước bé ở trong lãnh cung chính là nghe nữ nhân kia gọi nương bé như vậy, vì thế buột miệng nói ra.

Dục Tú lại gào: “Ngươi gạt người, nương ta mới là Kim Tại Trung, ta là Trịnh Dục Tú!”

Trí Luật gấp đến mức sắp khóc rồi, “Ta mới không gạt người, nương ta cũng tên Kim Tại Trung. Ta... Ta... Gọi là Trịnh Trí Luật. Ô.... ” Dù sao cũng là nữ hài tử, cho dù lớn hơn Dục Tú nhưng vẫn ủy khuất mà khóc lên.

Khi Tại Trung chuẩn bị đi vào đại sảnh, thì chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Tiểu Luật. Trịnh Trí Luật, Trí Luật... Trí Luật.... Tại Trung ôm ngực, cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn. Tại Trung đi vào sảnh, lảo đảo chạy tới bên cạnh Trí Luật, “Con nói con tên là gì? Con nói lại một lần đi, con nói lại một lần đi.... ” Tại Trung kích động hỏi.

Trí Luật còn chưa có tỉnh lại đã bị Tại Trung ôm vào trong lòng, “Trí Luật? Là Trí Luật sao? Con là Trí Luật của ta đúng không? Con không chết, không chết, con đã trở lại..... ” Tại Trung ôm lấy bé không ngừng khóc.....

Trí Luật bị ôm thật chặt, nhưng bé vẫn mở miệng hỏi: “Cô cô người.... ”

Tại Trung chỉ nói với bé: “Luật Nhi, ta là nương, ta là nương của con, là thân nương (mẹ ruột) của con a..... ” Tại Trung vuốt ve khuôn mặt của Trí Luật, một lần nữa miêu tả lại hình dáng của bé.

“Ta thật sự là nương của con, Luật Nhi.... ”

“Nương?” Trí Luật nhìn Tại Trung đang khóc, đột nhiên bé nhào vào trong lòng Tại Trung, oa oa khóc lớn lên, “Nương, con đã cho rằng người không cần con, nương, Luật Nhi cuối cùng cũng tìm được người, ô.... Nương.... ”

“Luật Nhi của ta, thực xin lỗi..... ”

Phác Hữu Thiên vào của thì thấy Tại Trung đang ôm Tiểu Luật ngồi trên mặt đất, Tiểu Luật không ngừng khóc, miệng không ngừng gọi “Nương.... “.

Dục Tú ngơ ngác đứng ở bên cạnh bọn họ: “Đây là chuyện gì vậy?”

“Thì ra Tiểu Luật chính là Trí Luật, bé không có bị.....” Hữu Thiên kinh ngạc mà nghe Tại Trung kể lại mọi chuyện.

“Ân, nguyên lai Luật Nhi của ta vẫn còn sống, thật tốt quá..... ” Tại Trung vui vẻ cười. Hữu Thiên nhìn nhìn Trí Luật đang ở một bên chơi cùng Dục Tú, chẳng trách lần đầu tiên gặp mặt mình đã cảm thấy bé cùng Tại Trung rất giống nhau, là Trí Luật, Trí Luật không có chết..... Vậy Trịnh Duẫn Hạo, Hữu Thiên nghĩ Tại Trung còn có thể trở về cùng hắn một chỗ sao?

“Trí Luật tỷ tỷ, nguyên lai ngươi thật sự là thân tỷ tỷ của ta a.” Dục Tú nhìn Trí Luật nói.

“Ân, nương chúng ta là cùng một người a.” Trí Luật nhớ tới vừa rồi cùng Dục Tú tranh cãi thật sự là quá buồn cười, nhưng cũng vì như vậy mà mình tìm được nương rồi. Nguyên lai nương của mình chính là cô cô, nguyên lai nương của mình thật sự là một người rất tốt rất tốt.

Dục Tú lại hỏi: “Vậy tỷ tỷ có biết cha chúng ta là người thế nào không? Dục Nhi chưa từng nhìn thấy người.”

“Phụ hoàng a, là một người..... ” Trí Luật không ngừng dùng những thành ngữ khen ngợi người khác học được từ phu tử mà tân trang (!?) cho phụ hoàng của bé, hoàn toàn quên mất ngày đó phụ hoàng đã đánh bé.

Nhìn bộ dáng mục trừng khẩu ngốc của Dục Tú, Trí Luật cười nói với bé: “Phụ hoàng rất tốt, ha ha, người nhất định rất yêu nương, thường tới tẩm cung lúc trước của nương..... Nếu không, chúng ta hồi cung đi, để phụ hoàng cùng nương đoàn tụ, thế nào? Đệ cũng có thể thấy được phụ hoàng của chúng ta lợi hại như thế nào a?”

“Ân.” Dục Tú giống như con gà mổ thóc mà không ngừng gật đầu.

“Nương.... Nương.... ” Dục Tú chạy tới bên cạnh Tại Trung.

“Làm sao vậy, Dục Nhi?”

“Nương, con muốn gặp cha, tỷ tỷ nói chỉ cần chúng ta tiến cung, con sẽ có thể gặp được cha, con muốn thấy cha.” Dục Tú ngẩng mặt nhìn Tại Trung.

Tại Trung ôm lấy Dục Tú, dùng mặt mình nhẹ nhàng cọ cọ lên khuôn mặt như bánh bao đậu của Dục Tú, “Dục Nhi muốn gặp cha sao?”

“Ân, ân, muốn. Tỷ tỷ nói cha là một người rất uy vũ. Dục Nhi cũng muốn giống cha, tương lai có thể bảo hộ nương và tỷ tỷ.”

Tại Trung cảm thấy được vẻ mặt thần khí của Dục Tú, nói: “Hảo, chúng ta đi gặp cha, Dục Nhi muốn cha, chúng ta liền đi gặp cha..... ”

“Tiểu Tại.... ” Hữu Thiên nhìn Tại Trung nói.

“Hữu Thiên, dù sao cũng phải gặp, tâm nguyện của ca ca còn phải hỏi hắn mà. Hiện tại, cũng vừa lúc, Duẫn Hạo.... Đã năm năm không gặp rồi.... “