Chia Tay

Chương 17: Đường dịch lần này ánh mắt không phải là nghi ngờ nữa mà là chắc chắn đang nhìn thấy bệnh nhân tâm thần




” …. “

Thẩm Phàm đầu óc bắt đầu loạn như nhang muỗi. Đợi hắn hiểu được Đường Dịch hiểu lầm cái gì, phốc một tiếng phun ra.

Sớm biết như vậy lúc đưa cà phê cho Đường Dịch, hắn cũng không nên lấy một ly làm gì.

” Không, không phải, khục khục … ” Thẩm Phàm nghẹn đến tím mặt, mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt khó chịu. Một lúc sau mới khôi phục lại bình thường, quay đầu nhìn vẻ mặt đề phòng của Đường Dịch, lời đến môi xém chút không thể nói ra:” Tôi, tôi không phải ý đó “

Đường Dịch:” … “

Thẩm Phàm bất đắc dĩ nói:” Tôi là thẳng!”

Thẩm Phàm:” … “

” Tôi thật sự là thẳng, không tin … ” Hắn nghẹn một chút, không tin là thật thì cũng chẳng biết làm thế nào chứng minh.

Đường Dịch rất lâu sau mới thả lỏng, nhưng ánh mắt như trước đầy hồ nghi:” Vậy anh có ý gì “

Buổi sáng chặn người đưa hoa cho cậu, lúc này lại kêu cậu một mình lên văn phòng bảo không nên cùng Cố Ngôn Đình ở chung. Chuyện này trừ việc Thẩm Phàm đối với mình có ý, muốn theo đuổi mình thì thật sự không có giải thích nào hợp lý.

Thẩm Phàm do dự cả buổi, ngay lúc Đường Dịch bất đầu nghi ngờ mới mở miệng nói:” Tôi … Ai, việc này tôi cũng không biết nói thế nào. Đường Dịch, thật sự mà nói, cậu có thể là em trai của tôi “

Đường Dịch:” … “

Đường Dịch lần này ánh mắt không phải là nghi ngờ nữa mà là chắc chắn đang nhìn thấy bệnh nhân tâm thần

Thẩm Phàm trưởng thành, nếu đem so với Chu Hạo ” Mũi nhọn mắt sắc ” thì không giống, hắn càng phù hợp hơn với hình tượng thiếu hiệp mày kiếm mắt sáng, toàn thân khí chất nghiêm nghị. Đường Dịch nghĩ thầm, Thẩm Phàm hoàn toàn không giống cong, nhưng nếu là cong mà nói … Ngược lại càng khiến cho người khác có ý muốn chinh phục.

Bất quá nói cái gì em trai thì có chút đi quá xa a …

Thẩm Phàm không nghĩ tới cậu có thể nghĩ như vậy, suy nghĩ một chút. Trước chỉ chỉ Đường Dịch, sau lại chỉ chỉ chính mình:” Cậu không cảm thấy chúng ta giống nhau sao “

Đường Dịch lần đầu tiên nhìn rõ mặt Thẩm Phàm là tại bữa tiệc của công ty. Lúc đó Thẩm Phàm khẽ cười, nốt ruồi trên khóe mắt sáng ngời. Cậu giật mình như đã thấy ở đâu đó.

Nhưng mà khuôn mặt … Đường Dịch chăm chú nhìn Thẩm Phàm. Hắn cũng rất phối hợp còn cúi thấp xuống. Đường Dịch trái phải cao thấp nhìn khắp một lượt, chỉ có thể nói ra:” Không cảm thấy “

Thẩm Phàm:”…”

Đường Dịch nói:” Bất quá bóng lưng có chút giống “

Cậu khi vào cửa nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Phàm đứng trước cửa sổ có chút quen thuộc. Vừa mới nãy mới nhớ ra không phải là quen thuộc, mà là cậu có một bức ảnh. Là lúc cùng Cố Ngôn Đình đi trên cầu Nguyệt Lão, hắn chụp từ phía sau của mình.

Đường Dịch không thích chụp hình, ảnh chụp cũng chẳng có bao nhiêu. Tấm ảnh chụp bóng lưng của mình được Cố Ngôn Đình tận lực cất giữ suốt hai năm. Cho nên cậu ít nhiều có chút ấn tượng.

Thẩm Phàm cuối cùng nhẹ nhàng thở phào, mang theo bất đắc dĩ nói:” Tôi gọi cậu, chính là vì việc này “

” Tôi có một vị thúc thúc, lúc còn trẻ mang theo vợ con rời đi. Mấy năm nay cách xa ngàn dặm không chút tin tức “

Thẩm gia trước đây cũng coi như là gia đình giàu có, con cháu cũng đông. Chẳng qua Thẩm gia gia lúc còn trẻ dũng cảm đuổi theo trào lưu, không chỉ náo động đi tiếp tế người nghèo, phát cơm cho dân tị nạn. Sau này còn đem ruộng đồng nhà mình cùng nhà cửa phân cho người nghèo.

Thẩm gia gia nhưng lại biết thời thế lựa đúng thời điểm mà phất lên. Sau đó cưới Thẩm nãi nãi, bà là trong số ít người biết chữ nhưng cũng không vì thế mà là người tiết chế gì.

Lúc còn trẻ là một bà vợ ngang ngược, con lớn lên thì trở thành ác bà bà.

Nghĩ đến người xấu luôn làm những chuyện kinh khủng, không hiểu đạo lý, cậy già lên mặt, vẻ mặt khiến người khác buồn nôn. Mà Trầm nãi nãi lại hiểu đạo lý, hiếu thuận chi đạo  từng cái đều có, không mở miệng nói nữa chữ thô tục cũng có thể giết chết người.

Mẹ của Thẩm Phàm chịu đựng đã lâu, cha của hắn thì ngu hiếu, chỉ nói vợ không biết nghe lời lão bà bà. Thẩm Phàm nhớ rất rõ mọi chuyện, thúc thúc cũng hay giúp đỡ. Sau này thúc thúc ở riêng rồi đem Thẩm nãi nãi đón đi. Một nhà Thẩm Phàm lúc này mới có thể sống yên ổn.

Nhà của thúc thúc không xa lắm, thúc thúc còn có một đứa con trai gọi là Thẩm Dật. Thẩm Phàm hai tuổi đã đi vững, thường xuyên mặc quần yếm đi tìm tiểu đệ đệ chơi.

Sau đó một ngày nọ thúc thúc đột nhiên bỏ đi.

Nghe nói hôm đó thúc thúc cùng nãi nãi cãi nhau một trận lớn, cái gì cũng không mang, đem theo vợ cùng con rời đi. Lúc đó Thẩm Dật còn bị viêm phổi. Trầm nãi nãi dọn vào nhà hắn, mẹ của hắn thì đi tìm em trai cùng em dâu nhiều lần không có kết quả sau này cũng không chịu nổi lão thái thái ức hiếp phải cùng cha của hắn ly hôn.

Trải qua nhiều năm, sự việc có chút bất đắc dĩ. Thẩm Phàm cùng em trải nhỏ ở chung hai năm, ấn tượng sâu sắc nhất chính là thúc thúc tuấn lãng cùng đôi mắt phượng xinh đẹp của thím. Năm đó hắn ở trước cửa nhà thúc thúc, khóc đến tận trưa. Sau này theo mẹ của hắn tìm tung tích một nhà ba người, bất tri bất giác cũng thành tâm bệnh, nhìn ai cũng giống như em trai nhà mình.

” Trước cậu, tôi nhận lầm bốn năm người em trai ” Thẩm Phàm thở dài.

Bốn năm người này đều là hắn nhiều lần điều tra mà biết được. Lúc ấy cha của hắn đã bắt đầu kinh doanh, tiền tài không thiếu. Hắn đem theo cái danh ” em trai ” tìm đến ai cũng cảm thấy tốt muốn chết, sau này khi nhìn thấy cha mẹ của đối phương. Hoặc phát giác đối pương ấp úng lừa mình, cũng đã tiêu tốn không ít tiền.

Quan tâm sẽ bị loạn, Thẩm Phàm luôn thông minh chỉ là sợ bỏ qua dù chỉ một tin tức. Điểm này mẹ của hắn chỉ hơn không kém, hai mẹ con việc gì cũng tốt, chỉ riêng việc tìm người lại luôn hồ đồ.

Đường Dịch mới đầu nghe cảm thấy thật hoang đường, lúc này nghe thấy tiếng động nhìn sang Thẩm Phàm ánh mắt buông xuống, lông mi dài nhỏ tựa hồ còn có nước mắt doanh tròng. Nội tâm nhịn không được lại mềm nhũn.

Bất quá khóe mắt Thẩm Phàm chỉ là lóe lên một cái, hắn chế giễu cười một tiếng. Quay đầu sang chỗ khác, lúc quay lại cái gì cũng không nhìn ra, cười nói:” Tôi đại học năm thứ tư tốt nghiệp ở phòng giáo vụ nhìn thấy cậu. Sau này kịp phản ứng thì lại tìm không thấy người. Lúc ấy cũng không biết cậu tên gì, một mực chờ cậu tốt nghiệp, mới tại một lần tụ hội nhìn thấy cậu “

Lần đó Cố Ngôn Đình mang theo Đường Dịch tham gia tiệc của đội bóng rổ trong trường cùng những người trong đội đã tốt nghiệp. Từ lần từ biệt này mỗi người trời Nam biển Bắc, không còn mấy cơ hội có thể gặp lại, nỗi buồn chia ly của tuổi trẻ liền dùng rượu cùng thức ăn để giải tỏa. Thẩm Phàm ngày đó vô tình gặp được, tim thiếu chút nữa là bay ra ngoài.

Thời gian cấp bách, bạn bè chung của hắn và cậu cũng không quen biết nhiều lắm. Căn bản là không có cách. Thẩm Phàm không kịp nghe ngóng người con trai lạnh lùng, xinh đẹp đeo kính đen bên cạnh Cố Ngôn Đình tên gì, nhưng lại biết được Cố Ngôn Đình.

Vì vậy Thẩm Phàm tìm đến chủ nhiệm hệ của Cố Ngôn Đình, lăn lộn một chút mới tham gia được tiệc chia tay khi tốt nghiệp.

Tiệc chia tay một mảnh hỗn loạn. Lãnh đạo trường uống một ly đến chủ nhiệm uống một ly than thở. Thẩm Phàm tiệc chia tay của mình còn chưa tham gia, lúc này lại tham gia khiến cho vị chủ nhiệm kia hết sức hãnh diện, lúc giới thiệu thân phận học trưởng của hắn, thì hắn đã lẻn vào trong đám người tìm kiếm bóng dáng Đường Dịch.

Hắn nhưng lại thất sách, Cố Ngôn Đình lại gan lớn, tiệc chia tay cũng không đem theo Đường Dịch tham gia. Thầm nghĩ với tích cách của Đường Dịch thì sao có thể tham gia, thật sự hồ đồ.

Thẩm Phàm ánh mắt nặng nề đảo một vòng, biết rõ Đường Dịch không phải bạn cùng lớp của Cố Ngôn đình.  Hắn tìm một lần trong đám người ở bữa tiệc, sắc mặt dần dần trầm xuống. Nhìn chằm chằm Cố Ngôn Đình nghiến răng nghiến lợi, trong lòng giận chó đánh mèo rất lâu mói đem chuyện này ghi hận trong đầu.

Sau này không thể chỉ dựa vào chính mình. Hơn hai mươi năm, chuyện này cũng không phải là đại sự hàng đầu. Thẩm Phàm khi đó bắt đầu tìm hiểu về hoạt động của công ty, biết mình sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận trọng trách từ phụ thân, cũng liền thu tâm.

Lần này Lâm Duệ chuyển đến Bắc Kinh. Vừa vặn hắn cũng cùng trường, Thẩm Phàm được cha nuôi Lâm Duệ là Vương tổng nhờ vả đưa Lâm Duệ từ sân bay đón về, đưa đến KTV nhìn thấy Cố Ngôn Đình. Bất quả chỉ vì một ý niệm mà chính mình cũng ma xui quỷ khiến ngồi xuống.

Sau đó nửa giờ, người đang chờ rốt cuộc cũng đến.

Chẳng qua những chuyện này hắn cũng chưa kịp nói cho Đường Dịch biết. Đem đối phương gọi vào văn phòng, thật sự là do hắn quá bận. Cũng không có nhiều thời gian để giải thích cho cậu. Huống hồ hắn cực kỳ chướng mắt Cố Ngôn Đình, chỉ hận không thể lập tức nói cho Đường Dịch biết thân phận của mình, sau đó một cước đá Cố Ngôn đình ra xa.

Đường Dịch muốn nói lại thôi nhìn Thẩm Phàm hồi lâu, cuối cùng cười lắc đầu.

Đường Dịch sinh hoạt dùng một tác phẩm nổi tiếng trên thế giới khái quát lại chính là ” thế giới bi thảm “. Mà hai chữ ” bi thảm ” này căn nguyên nguồn gốc, đơn giản là bởi vì cậu không có cha mẹ. Không có cha mẹ, hài tử không ai bảo vệ, không ai dạy bảo. Đường Dịch tất cả bản lĩnh làm người đều là người bên ngoài dùng ánh mắt khinh thường luôn đem cậu đạp dưới chân mà thành.

Khi còn nhỏ cậu cảm thấy mình sống như một con chó. Có người thưởng cho một cục xương thì nhanh chóng vẫy đuôi chạy đến, không khiến người khác vui được thì ngay cả một mẩu xương cũng chẳng có. Nếu có người nhìn không vừa mắt thì phải nhanh chóng cong đuôi chạy trốn. Bằng không với cái mạng ti tiện này bị người hạ thủ thì ngay cả cơ hội nhặt xương cũng không có. Cuộc sống của cậu rất tệ hại, sinh tồn chỉ còn là bản năng.

Ban đầu khái niệm về cha mẹ của cậu, cũng không phải như những đứa trẻ khác cùng cha mẹ làm nũng. Mà lúc tiểu học khi học văn, đề bài là” Tôi yêu ba mẹ của tôi “, thầy giáo hiển nhiên đã quên mất trong lớp có một đứa trẻ là cô nhi. Đường Dịch mờ mịt nhìn bài thi, hao hết tâm tư tưởng tượng lão họ Vương đầu thôn mặt rỗ mà viết ra hai chữ ” ba ba “

Hai mươi năm, không phải chưa từng có người hỏi cậu muốn gặp cha mẹ của mình không Hỏi câu đó cũng không phải cố ý vạch trần vết sẹo của cậu. Chẳng qua là khó kiềm được hiếu kỳ. Đường Dịch nhiều lần còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau cùng chỉ lắc đầu:” Không muốn “

Cậu nói:” Tôi không biết, ba mẹ rốt cuộc là cái gì “

Đường Dịch trong thế giới không cha không mẹ kia như một tờ giấy vẽ trắng tinh, không biết phải vẽ lên màu gì nên cũng tùy ý bỏ mặc nó. Không nghĩ tới rốt cuộc có một ngày chỗ đó lại có chút vết tích, khó tránh khỏi khiến người ta khiếp sợ.

Nếu quả thật như Thẩm Phàm nói, một nhà ba người bị ép rời đi. Mấy năm qua trong tiềm thức của cậu là bị cha mẹ vứt đi, tám chín phần mười là không phải.

Cũng tìm không được, mặc kệ ngày đó huy hoàng hay suy khốn. Cha mẹ hai người này cũng như một tấm màn màu đen với cậu, bất quá vài giây cậu còn không hiểu chuyện gì thì đã chợt lướt qua. Sau đó không có khả năng quay trở lại.

Không có chính là không có, thậm chí không nhất định có bồi đất vàng thuộc về bọn họ.

Đường Dịch nội tâm bỗng nhiên nghĩ đến, không thích nghe cũng không muốn tin! Đây là chuyện hoang đường, một chút chứng cứ đều không có! Thế nhưng dần dần cái cằm xiết chặt cùng bờ môi run rẩy cũng không cách nào áp chế được hai tay đang phát run. Rồi lại mơ hồ có chút sợ hãi.

Nước mắt chợt rơi xuống.

Thẩm Phàm ở một bên nhìn, vàng mắt chợt đỏ lên. Đường Dịch đứng thẳng người, như một gốc cây Bạch Dương, nhưng bên trong lại dày đặc đau thương. Thẩm Phàm há to miệng, lời muốn nói lại không cách nào ra khỏi miệng, một lúc sau thanh âm run rẩy vang lên.

Hắn đi qua chỗ trống giữa hai người, ôm lấy Đường Dịch thật chặt, nói nhỏ một câu:” Không có việc gì, em còn có anh “