Chia Tay

Chương 10: Cậu ấy cho dù do dự, cũng sẽ không để tôi nhìn ra




Đều nói tiểu hài tử ba tuổi luôn bắt chước người lớn. Chu Duy Duy đi theo Chu Hạo không bao lâu liền học được ngữ khí không nóng không lạnh mà châm biếm người khác.

Người đến hỏi cậu mới vừa rồi còn mỉm cười hiện tại mặt như màu gan heo đứng yên tại chỗ, như một cái chày gỗ. Đường Dịch cũng không có ý muốn giải vây cho hắn, đem Chu Duy Duy trên đùi ôm lấy, lấy một ly sữa nhỏ đưa đến ôn nhu nói:” Ngoan, uống sữa bò đi “

Sau đó suốt cả ngày không còn người tới quấy rầy. Bất kể là ăn cơm hay đưa Chu Duy Duy ra bể bơi chơi, Đường Dịch hiếm khi được thanh tĩnh như vậy.

Ninh Trạch Vũ vừa đến Sanya liền như ngựa không ngừng vó mà đi bái Nam Hải Quan Âm, ba giờ chiều mới trở về. Trên đường thật hưng phấn mà điện thoại cho Đường Dịch.

” Đường Dịch, buổi tối đừng quên còn có chuyện vui a! Nghe nói có một cô nàng xinh đẹp sẽ cùng tắm suối nước nóng a! “

Đường Dịch lên tiếng:” Được “

” Ai đúng rồi, nghe nói Lâm Duệ hôm nay trở về ” Ninh Trạch Vũ áp chế rồi lại áp chế, có chút không hiểu:” Hắn thì bị thương bao nhiêu! Không phải chỉ trầy da thôi sao Tôi còn nghe nói công ty cho người thân của bọn họ vé máy bay cùng phí ăn ở, lúc đầu còn rất ngưỡng mộ đó nha. Cái này không phải là du lịch miễn phí sao! “

Chuyện Lâm Duệ trở về Đường Dịch thật sự không biết, nhưng mà cậu cũng không muốn biết, vì vậy chỉ ồ một tiếng:” Không biết! “

” Tôi cũng thế, ai, tôi mua chút trái cây trở về. Đến khách sạn cho cậu ăn a! Cậu ở phòng nào “

Đường Dịch cùng Chu Hạo ở chung một phòng cơ bản người ngoài không ai biết, bọn họ đến khách sạn rất sớm. Tối hôm qua lại ra ngoài một chuyến. Đường Dịch có chút do dự, Ninh Trạch Vũ đã nhanh chóng hiểu ra:” Cái kia, cậu lại phòng tôi cũng được, tôi ở phòng 1602 “

Ninh Trạch Vũ mua không ít trái cây, hắn ngày 1 tháng 10 ( Quốc Khánh Trung Quốc) vẫn chưa đi qua chỗ này. Thừa dịp đi công tác tranh thủ đi Nam Sơn cầu cho lão nhân ở nhà bình an. Tiện đường mua không ít trái cây mang về. Tất cả đều đóng gói tốt, cũng không quên mua thêm một ít mang về cùng Đường Dịch ăn.

Trái cây nhiệt đới ngọt hơn nhiều so với ở Thành T. Chu Duy Duy nghiễm nhiên trở thành cái đuôi nhỏ của Đường Dịch, cậu đi chỗ nào nó theo chỗ đấy. Cùng Ninh Trạch Vũ ở trong phòng ăn trái cây, tiểu gia hỏa cũng ôm quả xoài mà ngậm trong miệng.

Ninh Trạch Vũ nhìn thấy tiểu hài tử rất ngạc nhiên, sau đó cúi xuống xoa đầu Duy Duy:” Cái này phải lột vỏ, không thể trực tiếp ăn “

Chu Duy Duy trừng mắt nhìn Đường Dịch. Ninh Trạch Vũ nhịn không được liền vui vẻ:” Kháo, còn không tin ta! Nhãi con, ta làm cho con coi “

Trong phòng khách không có dao, Ninh Trạch Vũ trực tiếp cầm lấy quả xoài trở thành khoai lang. Thuần thục đem vỏ thô bạo giật ra, lúc đưa cho Chu Duy Duy quả xoài đã nhỏ hơn một vòng.

Chu Duy Duy không chịu ăn, Ninh Trạch Vũ đem vỏ trong tay gặm gặm một chút. Sau đó cái miệng nhỏ của nó mới bắt đầu ăn.

Đường Dịch thủy chung đều nhìn hắn cười, thấy hắn gặm vỏ xoài trong mắt thoáng hiện chút đau đớn. Nhịn không được xoay người đi.

Cậu và Cố Ngôn Đình khi còn ở chung, lúc mua nhà cả hai đều không có nhiều tiền. Chỉ có ngày lễ mới có thể ăn trái cây ướp lạnh. Khi đó khó khăn lắm mới mua được xoài, Cố Ngôn Đình liền cẩn thận đem ruột bên trong cắt thành mấy khối lập phương để trong bát, đặt trên bàn cho Đường Dịch ăn. Còn bản thân ngồi cạnh đem vỏ xoài mà gặm phần xót lại.

Ninh Trạch Vũ tùy tiện giật một cái đưa cho Đường Dịch.

Đường Dịch ngơ ngác một chút, cười nói:” Tôi còn đang ăn a “

Buổi tối tụ họp nhân vật chính là Thẩm Phàm.

Tối hôm qua lúc Chu Hạo lái xe trở về, như vô tình mà nói ra nguyên nhân lần này họp. Nguyên bản ER công ty tổng giám đốc nhiệm kỳ không thể khống chế tuyệt đối cổ phần, kể cả Chu Hạo ở bên trong cùng các đồng sự khác gọp lại cũng không đáng là bao, chỉ là một phần nhỏ.

Nhưng mà những năm nay ER không ngừng phát triển, việc này khiến công ty cổ đông được chia hoa hồng là một con số lớn. Tiền tài động nhân tâm, vì vậy mấy lão đổng sự liền lấy cớ phát triển công ty bắt đầu thông qua công ty đầu tư một ít tư nhân, bắt đầu từ cổ phần tổng giám đốc. Càng về sau những đổng sự có cổ phần đều muốn tăng hoa hồng liền khóc liền nháo đến tận nhà tổng giám đốc.

Lúc trước gây dựng sự nghiệp thành lập công ty. ER bất quả chỉ đăng ký vốn liếng mười vạn nguyên, là một công ty nhỏ. Những năm này phát triển đi xuống, thành viên cổ đông cũng rời đi không chút lưu tình. Những người còn lại cũng đều muốn thay đổng sự trưởng, sau đó cũng cùng tổng giám đốc bàn huynh luận đệ vốn liếng ban đầu.

Tổng giám đốc tính cách đôn hậu, nhiều lần bị huynh đệ sau lưng đâm một đao. Hôm nay lại có đổng sự sau lưng tự đầu tư, chủ trương phát triển điện ảnh và giải trí truyền hình. Tổng giám đốc mới không còn đường lui phải để nhi tử mình lên thay.

Con trai tổng giám đốc chính là Thẩm Phàm. Trước khi đến các thành viên trong hội đồng quản trị cũng đã đem bối cảnh thân phận Thẩm Phàm bới tung lên, lại không phát hiện chỗ nào khác thường.

Một người trẻ tuổi ưu tú, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh tốt. Nhưng mà trên thương trường mấy lão yêu tinh đã lăn qua lộn lại trên chảo dầu thì người này không đáng để sợ hãi.

Vì vậy khi Thẩm Phàm tại Sanya nhậm chức, muốn gặp tất cả các quản lý của công ty. Các lão thành viên hội đồng quản trị liền tự cho là thông minh sửa thành cử hành đại hội, sau đó ” thuận đường ” đi đến Sanya một chuyến.

Lần nào cũng biểu hiện bọn hắn là người có quyền, cho Thẩm Quyền trẻ con miệng còn hôi sữa này một chút thị uy. Thêm nữa, mấy quản lý cấp bậc không cao không thấp có rất ít người biết nội tình. Nếu có người trong khi xong hội nghị liền rời đi, trong lúc đó sẽ vô tình mà đắc tội Thẩm Phàm. Thanh niên đều làm việc hấp tấp, đến lúc đó Thẩm Phàm nếu thật muốn giết gà dọa khỉ lập uy, thì tai bay vạ gió cũng sẽ lập tức ập lên người lão già đổng sự trưởng.

Chu Hạo nói không để ý tới, Đường Dịch lại âm thầm rớt mồ hôi.

Bất kể nói thế nào, lúc vừa xong hội nghị, cậu cũng đã từng có ý nghĩ quay về. Không nói Thẩm Phầm cùng Cố Ngôn Đình quan hệ bạn bè thế nào, chỉ từ chuyện này mà nói, cậu xém chút đã trở thành người đứng đầu súng. Huống chi hôm nay cậu cùng Cố Ngôn Đình chia tay, càng không chút nào muốn dựa vào quan hệ của tình cũ.

” Ngày mai, mặc long trọng một chút cũng tốt đấy! ” Chu Hạo xoay đầu, đôi mắt khi mỉm cười đặc biệt đẹp:” Nếu như có thể, chờ tôi trở về cùng đi “

Đường Dịch thoáng thất thần, muốn mở miệng hỏi hắn giữa trưa đi cùng mình còn ở trước cửa khách sạn chờ mình tỉnh là cố ý phải không, nhưng một câu cũng không hỏi ra.

” Buổi tối ăn mặc đàng hoàng một chút ” Đường Dịch tựa trên ghế salon quay đầu nhắc nhở Ninh Trạch Vũ:” Ông chủ cũng sẽ tới, tốt nhất chú ý một chút “

Ninh Trạch Vũ sửng sốt, có chút kinh ngạc:” Không phải nói mọi người tụ tập ăn uống sau đó cùng đi chơi sao “

Đường Dịch cười cười:” Đến lúc đó cậu đi thay quần áo cũng không phiền “

Ninh Trạch Vũ ồ một tiếng:” Cũng được, thế đến lúc đó tôi đi cùng cậu “

” Không được ” Đường Dịch mắt nhìn mặt mũi Chu Duy Duy lấm bẩn, khe khẽ thở dài:” Cậu đi trước đi, tôi còn đang đợi một người “

Chu Hạo đáp máy bay trễ giờ, Đường Dịch đem Chu Duy Duy trở về phòng. Đang chỉnh sửa cho tiểu gia hỏa lễ phục, thì Triệu thư ký vào thông báo.

” Chuyến bay của Chu tổng bị trễ giờ, cụ thể thời gian đáp không rõ ” Triệu thư ký vẻ mặt u sầu nói.

Chu Hạo sớm đặt vé máy bay ba giờ chiều, sáu giờ vừa vặn đến Sanya. Đến khách sạn thay đồ xong đến chỗ bữa tiệc vừa kịp giờ. Nhưng lúc này chuyến bay đáp trễ, trễ nửa tiếng thì không sao, nếu trễ lâu thì không chừng phải bỏ dỡ bữa tiệc.

Triệu thư ký có vài phần cẩn thận hỏi Đường Dịch:” Đường quản lý, đến lúc đó không bằng cậu đi trước được không “

Tiệc này lúc đầu sẽ có một nghi thức nhỏ, địa vị càng cao xuất hiện càng muộn cũng không sao. Nhưng bọn hắn chỉ là cấp bậc trung gian, nếu như đi muộn hơn lãnh đạo, thì rõ ràng là đại bất kính rồi.

Đường Dịch bản thân cũng không nghĩ đến muốn đắc tội lãnh đạo, nhất là Thẩm Phàm. Nhưng mà lúc này Chu Hạo còn chưa trở lại, Triệu thư ký lại nói rất đúng ” không bằng ” đi trước …

Cậu nhẹ nhàng rủ mắt xuống, chậm rãi lắc đầu:” Không sao, tôi đợi Chu tổng cùng đi “

Triệu thư ký lên tiếng lui ra, trước khi đi còn không quên đóng lại cửa phòng.

Chu Hạo là một vị lãnh đạo nghiêm khắc, đồng thới đối với nhiều chuyện rất để ý mà xuy xét. Triệu thư ký so với những người khác tiền lương gấp mấy lần. Tự nhiên cũng đem mấy chuyện nhỏ nhặt đặt vào phạm vi chức trách của mình, cũng mơ hồ lĩnh hội được chút đặc thù yêu cầu của hắn.

Ví như Chu tổng trước khi đi nói với y đi thông báo cho Đường quản lý. Nhất định phải tự mình đi, y liền hiểu được ý của Chu tổng. Tự nhiên cũng sẽ tự biết làm thế nào.

” Chu tổng, tôi đã nói với Đường quản lý. Đường quản lý không do dự nói phải đợi ngài cùng đi “

Đầu bên kia điện thoại thanh âm trầm thấp ổn trọng. Triệu thư ký nín thở lắng nghe, rốt cuộc nhận được hai chữ nhấn rất mạnh.

Chu Hạo nói:” Rất tốt “

Triệu thư ký không hiểu ” rất tốt ” này là nói với mình hay với Đường Dịch. Bất quá cuối cùng cũng có thở phào một hơi. Sau đó, y liền cùng Chu Hạo cười bổ sung một câu:” Cậu ấy do dự cũng sẽ không để tôi nhìn ra “

….

Mà đang ở phòng bên cạnh Chu Hạo cũng có một trợ thủ đang đồng dạng báo cáo với một người nam nhân tướng mạo chính trực.

” Thẩm tổng, Lâm tiên sinh đã trở về thành T. Vừa mới gọi điện hỏi khi nào ngài trở về ” Trợ lý đã lượt bớt việc Lâm tiên sinh kia cứ liên tục thẹn thùng cùng oán trách mà nói chuyện, ngắt đầu bỏ đuôi chỉ nói chuyện Thẩm Phàm muốn nghe.

” Hắn nói giúp Cố tiên sinh tổ chức tiệc sinh nhật, hỏi ngài có đi không “

” A ” Thẩm Phàm ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên mặt, vuốt nốt ruồi dưới mắt mình ừ một tiếng:” Đi “

” Được ” Trợ thủ ghi nhớ, còn nói:” Ngày hôm qua giữa trưa đến tối, Chu tổng đều cùng Đường quản lý ở chung một chỗ. Hôm nay Đường quản lý dẫn theo một đứa bé, theo như điều tra là con riêng của Chu tổng “

Thẩm Phàm chân dài bắt chéo ngồi trên ghế salon, như trước nhàn nhạn nói ra một chữ:” Ân “

Trợ thủ báo cáo công tác không sai biệt lắm, lúc gần kết thúc thì nhớ tới giữa trưa lão gia điện đến. Mang theo vài phần tâm thần bất định nói:” Lão gia nói, đêm nay để cho ngài phải đúng giờ xuống. Dưới lầu có mười mấy vị đổng sự của công ty, không thể khinh mạn bọn họ “

” …. ” Lần này Thẩm Phàm không nói gì, chỉ là giương mắt không để tâm tới.

Trợ lý lòng bàn tay run lên, chợt nghe Thẩm Phàm chậm rì rì nói:” Không biết chủ nhân của con chó. Cậu nói xem, tôi là nên đánh hay không “