Chia Tay Vạn Tuế

Chương 4




Không nghĩ tới buổi trưa hôm sau, cửa văn phòng Hạ Mạt Nhân lại bị người ta đẩy ra lần thứ hai, nhưng lần trở lại này, người đi vào lại là thư ký của Kì Thiên Triệt, trong tay cô có vài túi xách đựng mấy hộp thức ăn, tươi cười, chậm rãi mang thức ăn đến trước bàn cô —– bày ra.

“Kì tiên sinh nói dạ dày của Hạ tiểu thư không tốt lắm, cho nên đặc biệt dặn dò tôi đến nhà ăn công nhân viên tìm đầu bếp đặc biệt làm cho cô mấy món ăn nhẹ thanh đạm, hơn nữa lại rất tốt cho dạ dày, không biết có hợp với khẩu vị của Hạ tiểu thư không, nếu không thích, ngày mai tôi sẽ dặn đầu bếp đổi lại món ăn khác.”

Không biết ông chủ của mình gần đây phát điên gì đó, chẳng những yêu cầu cô đem văn phòng này biến thành giống phòng ngủ công chúa, còn tự hạ thấp địa vị cao quý cuả mình làm một số hành động khiến người khác kinh ngạc.

Nhưng thân là thư ký riêng, cô chỉ quan tâm đến việc ông chủ của mình đúng là một người nghiêm túc với công việc, vả lại còn là một người đàn ông có tư duy vô cùng ưu tú, về phần sinh hoạt cá nhân chẳng hề nằm trong phạm vi quản lý của cô.

Hạ Mạt Nhân có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới trải qua sự kiện bữa cơm trưa ngày hôm qua, Kì Thiên Triệt lại làm ra hành động như vậy.

Hai gò má cô ửng đỏ, thấy thư ký riêng của anh vội mang cơm trưa tới cho cô, thật sự có chút ngại ngùng đối với việc nhỏ thế này mà phải làm phiền đến người tài.

“Làm thế nào có thể không biết ngại mà phiền đến Tiêu thư ký, ngày mai…Xin đừng như vậy, sẽ làm tôi không được tự nhiên.”

Đối phương mỉm cười nhún vai. “Đây chính là chỉ thị của ông chủ chúng tôi mà, nếu tôi không làm theo, không chừng sẽ bị cách chức.” Nói xong lại nháy mắt với cô mấy cái, “Tôi đoán ông chủ chúng tôi, có lẽ muốn theo đuổi Hạ tiểu thư, bởi vì tôi làm việc dưới quyền ông ấy gần một năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy ông chủ để tâm tới một người con gái nào như vậy đâu.”

Do Hạ Mạt Nhân từ trước tới nay chưa hề đến công ty tìm Kì Thiên Triệt, cho nên Tiêu thư ký dĩ nhiên cũng không biết được chuyện hai người từng qua lại.

Hạ Mạt Nhân chỉ có thể gượng cười, không biết nên trả lời thế nào.

Mãi cho đến khi Tiêu thư ký rời đi, cô mới mở hộp thức ăn ra, toàn bộ thức ăn bên trong đều là những món có lợi cho dạ dày, hơn nữa cũng không phải là những món nhiều dầu mỡ.

Nhìn thấy bữa cơm trưa thịnh soạn, cô không khỏi cảm thấy phiền lòng.

Người đàn ông này nếu thực sự đang dùng chính sách dụ dỗ đối phó với lời của cô, như vậy anh ta…..Đích thực là đã thành công.

Gã đàn ông đáng ghét, cô vừa lẩm bẩm vừa liếc qua. Vừa nhìn thấy hộp thức ăn kia được trang trí tinh xảo bằng lòng đỏ trứng vịt muối, ở giữa hộp thức ăn tạo thành một vòng tròn nho nhỏ đáng yêu, còn có dâu tây tươi cô thích nhất đã được rửa sạch, làm thành chiếc xe salad dâu tây, bụng của cô đã bất đầu sôi lên ùng ục.

Đang muốn bắt đầu tận hưởng bữa đại tiệc, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, là Kì Thiên Triệt, âm thanh nghe rất ầm ĩ, dễ nhận ra là anh đang ở bên ngoài.

“Mạt Nhân, bữa trưa hôm nay vẫn còn hợp với khẩu vị của em chứ?”

“Xin anh, anh làm như vậy sẽ làm cho người ta nghĩ tôi là một người phụ nữ khó chăm sóc, tôi chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, hơn nữa về sau còn muốn làm việc ở công ty các người trong một khoảng thời gian, ít nhất trước khi tôi chấm dứt công việc ở đây, làm ơn đừng đem tôi liệt vào loại người có địa vị đặc biệt được không?”

Mặc dù đang than phiền về hành động tùy ý của anh, nhưng mà ngay cả chính cô cũng nghe ra được giọng nói của mình khó mà che giấu được hàm ý nũng nịu.

Thái độ của Kì Thiên Triệt ở đầu dây bên kia hoàn toàn không lưu tâm. “Cơm Tây hôm qua hại em ăn đến nôn, chứng tỏ sức khỏe của nhà thiết kế công ty anh đã bị đe dọa, anh chính là suy nghĩ cho công ty, nếu lỡ em không khỏe, chậm trễ công trình của anh, tổn thất của Lăng Thiên chẳng phải là rất lớn sao?”

Gì chứ! Hạ Mạt Nhân nhịn không được nhíu mày, nếu anh thật sự lo sợ cô chậm trễ tiến độ, thì nên tìm thêm mấy nhà thiết kế chứ, chỉ cần một mình cô, chuyện này căn bản là đang gây khó dễ nha!

Nghĩ vậy, trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy ngọt ngào. Chỉ tìm một mình cô, chỉ sợ vẫn là nghĩ muốn bù đắp cho cô không phải sao?

Trên đời này có thể có một người đàn ông xem trọng mình như vậy, không phải là một việc rất đáng được ăn mừng sao?

Trong điện thoại, Kì Thiên Triệt nói anh lát nữa còn phải gặp một vị khách, trưa nay không thể ăn cơm cùng cô, cuối cùng nói một câu bye-bye không rõ ràng rồi liền cúp máy.

Tuy rằng trong lòng Hạ Mạt Nhân có chút không muốn, nhưng suy đi nghĩ lại, cô rốt cuộc không muốn cái gì chứ? Hiện tại người ta cũng không phải là bạn trai của cô.

Sau khi ăn trưa, bởi vì còn một khoảng thời gian cách giờ làm việc buổi chiều, cô bất tri bất giác dựa vào bàn làm việc thiếp đi, đợi đến lúc cô tỉnh lại, mới phát hiện đồng hồ đã chỉ quá hai giờ.

Cô hết hồn, ngồi thẳng người, một cái áo vest rơi ra khỏi lưng mình, rớt xuống trên mặt đất.

Cô có chút mơ hồ, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ lại việc chính mình bởi vì ánh mặt trời rất dễ chịu, cho nên mới vô tình thiếp đi, nhưng áo vest này từ đâu ra?

Nhặt áo vest màu xám nhạt trên sàn nhà lên, bên trên vẫn còn thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, đó là mùi hương đặc biệt của người đàn ông kia.

Anh vừa mới ở trong văn phòng của mình sao?

Nếu đúng, anh chắc chắn đã trộm nhìn tư thế ngủ bất nhã của cô thật lâu sao, bởi vì cô luôn không tự tin với tư thế ngủ của chính mình.

Trước đây lúc hai người ở bên nhau, anh luôn luôn thức dậy sớm hơn cô, bởi vì anh nói anh thích nhất nhìn thấy dáng vẻ của cô trong tư thế ngủ bất nhã, bởi vì lúc cô ngủ sẽ chảy nước miếng, vô cùng dễ thương.

Nghĩ tới đây, Hạ Mạ Nhân vội vàng lau sạch môi. Tốt quá tốt quá, lần này không có chảy nước miếng.

Nhưng mà nghĩ đến việc anh xuất hiện ở văn phòng khoác áo cho cô, khuôn mặt của cô vẫn là đỏ bừng cả lên, như là có lửa.

Mãi cho đến lúc tan tầm gần tối, mọi suy nghĩ của cô vẫn đều hỗn loạn.

Trong lúc cô ra khỏi văn phòng mình, thì cũng nhìn thấy Kì Thiên Triệt cũng từ văn phòng bên kia đi ra, hai người gặp mặt, vẻ mặt của cô nhất thời càng trở nên không được tự nhiên.

“À…Áo vest của anh….” Nói xong, cô cầm áo vest đang vắt trên tay đưa cho anh.

“Ngủ được có khỏe hơn chút nào không?” Anh nở nụ cười ôn nhu, giống như một vương tử tao nhã lịch thiệp, luôn trưng ra vẻ mặt quý phái nhất của mình trước mặt cô.

“Sao lại không đánh thức tôi dậy, hại tôi muộn không ít thời gian làm việc.”

“Nhìn em ngủ thật sự rất ngon, đoán là em đang trong mộng đẹp, cho nên không làm phiền em.” Kì Thiên Triệt dĩ nhiên sẽ không nói cho cô biết, trong lúc cô ngủ, anh còn trộm hôn cô mấy cái.

Đã lâu lắm rồi không được hôn đôi môi mềm mại kia, anh thiếu chút nữa đã không nhịn được trực tiếp ôm cô quay về phòng ngủ của mình, tùy tiện làm một chút “việc gì đó”.

Cũng may lý trí của anh cuối cùng đã chiến thắng tình cảm, ngay sát lúc bản thân mình sắp không trụ nổi nữa, liền vội vàng trốn về văn phòng, mới tránh xảy ra sự kiện toát mồ hôi kia.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi công ty.

“Anh đưa em về.” Bầu không khí lúc này rất tốt, anh có thể thừa thắng xông lên!

“Mạt Mạt – -“

Kì Thiên Triệt nghe thấy tiếng gọi này, vẻ mặt lập tức sa sầm xuống, mà một dáng người nhỏ xinh cũng đã sắp từ chỗ cửa bên hông chạy như bay đến.

Đợi đến lúc Hạ Mạt Nhân hoàn hồn, Quan Na Na đã giống như gấu Koala bám lấy trên người cô.

“Na Na, em sao lại đến công ty chị?” Không phát hiện ra ánh mắt muốn giết người của người đàn ông bên cạnh, cô cúi đầu cười nhìn bạn cùng phòng đang bám lấy trên người mình.

“Đúng rồi, hôm nay tan ca tương đối sớm, cho nên em liền tới đón Mạt Mạt tan ca, bảo hộ công chúa chính là nghĩa vụ hàng đầu của hoàng tử!”

Quan Na Na nét mặt vui cười như hoa, hoàn toàn không đem Kì Thiên Triệt bên cạnh để vào trong mắt, mãi cho đến khi anh nhịn không được muốn kéo con bé ra, nó mới giả vờ kinh ngạc khẽ gọi một tiếng.

“Ui cha! Ông sao lại ở chỗ này?”

Anh cười lạnh, “Vì sao không thể ở chỗ này? Đây chính là công ty của tôi, mà tôi cũng là chủ công ty này!”

Anh sẽ nhớ kỹ ngày mai phái vài nhân viên bảo vệ canh giữ khu vực xung quanh công ty, dặn dò bọn họ không được để cho loại người không rõ lai lịch chờ tiếp cận, nhất là loại sinh vật đáng ghét giống Quan Na Na này lại càng phải tránh xa!

“Là ông chủ cuả công ty thì rất giỏi à, kẻ có tiền rất giỏi à? Tôi cảnh cáo ông nha, tuy rằng Mạt Mạt nhà của tôi hiện đang làm việc ở đây, nhưng ông đừng nghĩ đến gần mặt hồ thì sẽ bắt được trăng, muốn bắt cóc Mạt Mạt nhà của tôi, không dễ dàng như vậy!”

Nói xong, con bé tựa như một người bảo vệ đem Hạ Mạt Nhân ôm càng chặt, căn bản đã quên chính mình vẫn còn đeo lấy trên thân người ta.

Kì Thiên Triệt chỉ có thể ra sức nhẫn nhịn đè nén sự phẫn nộ xuống ngực, Tuy rằng anh tuyệt đối không muốn thừa nhận bản thân mình đang ăn dấm chua trước mặt người con gái này, nhưng đáng tức giận nhất là lúc cô ta thân mật ôm Mạt Nhân nhà của anh, Mạt Nhân hiển nhiên cũng không trốn, còn tùy ý cô ta sỗ sàng, việc này thật sự khiến cho anh rất không thoải mái trong lòng nha!

Nhưng hiện giờ không phải lúc tức giận, anh nhịn!

Ép buộc bản thân mình nặn ra một nụ cười, anh ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Mạt Nhân, nếu đã nói như vậy. Anh đưa hai người cùng về nhà cũng được.”

“Không cần phiền vậy đâu.” Thấy gân xanh trên trán anh nổi lên, nhưng vẫn gắng hết sức bày ra dáng vẻ tao nhã, Hạ Mạt Nhân liền nhịn không được mà buồn cười.

Vốn dĩ dáng vẻ của người đàn ông này khi ghen vẫn vô cùng đáng yêu, ngay cả với con gái cũng ăn dấm chua. Tuy rằng biểu hiện của Na Na có đôi khi hơi trẻ con một chút, lại rất tưng tửng, nhưng cô chính là không có cách nào nổi giận với con bé, ngược lại còn cho rằng những hành động nhỏ nhặt đáng yêu đó thực khiến người ta yêu mến.

Kì Thiên Triệt bị từ chối kín đáo thở dài một hơi, mang theo rất nhiều sự miễn cưỡng. “Được rồi, nếu như vậy, anh sẽ không miễn cưỡng em, trên đường nhiều xe, nhớ phải cẩn thận.”

Mặc dù ở trước mặt người đẹp vẫn cứ nhẫn nhịn hạ giọng, nhưng sau khi về đến nhà, Kì Thiên Triệt vẫn là càng nghĩ càng tức giận.

Quan Na Na đáng ghét, tự nhiên lại ôm Mạt Nhân nhà anh không chịu buông, lại còn lộ ra loại vẻ mặt đòi nợ đó với anh.

Nếu không phải trước đây anh có lỗi với Mạt Nhân, cô gái kia nào có cơ hội quấn quýt lấy Mạt Nhân nhà anh không chịu buông?

Từ sau khi thân thể tiếp nhận phẫu thuật, anh đã rất lâu không thức khuya, bác sĩ đề nghị anh phải nghỉ ngơi nhiều hơn sau phẫu thuật, vì thân thể của chính mình, trong khoảng thời gian này anh đều nghe theo ngủ sớm dậy sớm.

Nhưng hôm nay không biết vì sao, đã mười một giờ, anh vẫn trằn trọc không ngủ được.

Không biết Mạt Nhân hiện giờ đang làm gì, đã ngủ chưa? Hay là vẫn giống như trước kia trấn thủ trước TV xem phim hoạt hình?

Anh lấy di động ra, theo bản năng bấm số điện thoại của cô, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng bấm nút gọi.

Chuông reo thật lâu mới có người bắt máy.

“Mạt Nhân —–”

“A….Mạt Nhân bị ốm rồi, sốt cao rồi, hai má đỏ như thiêu đốt, còn hôn mê bất tỉnh, tôi muốn tìm thuốc cho chị ấy uống, nhưng mà lại không biết loại thuốc nào có hiệu quả tốt hơn, tôi rất sợ…”

Kì Thiên Triệt nằm trên giường nghe thấy lời này, lập tức như giật mình kinh hãi từ trên giường nhảy dựng lên, rống to lên trong điện thoại, “Đừng cho cô ấy uống thuốc gì hết! Chờ tôi, tôi lập tức qua đó!”

Nói xong, anh ngay cả giày cũng chưa mang, bước trên dép lê, tùy tiện tròng vào một bộ quần áo, liền lái xe thể thao chạy như bay đến căn phòng cho thuê mới của Hạ Mạt Nhân. Khi anh gấp rút chạy đến hiện trường, chỉ thấy Quan Na Na vẻ mặt như đưa đám nói, “Rất kỳ lạ, lúc hơn chín giờ vẫn còn khỏe mạnh, nhưng mà sau khi tắm xong tôi vào phòng của chị ấy mượn kem dưỡng da, không nghĩ tới chị ấy đột nhiên nói rất chóng mặt, còn không ngừng ho khan. Chúng ta có nên gọi cấp cứu hay không?”

Không để ý tới đề nghị của nó, anh tiến thẳng vào phòng Hạ Mạt Nhân, thấy cô đang nằm trên giường, hai gò má đỏ bừng, trán đổ mồ hôi, anh bước nhanh đến trước giường cô, giật chăn ra, cũng cởi bỏ áo ngủ của cô, để lộ ra nửa thân trên trần trụi của cô.

“Này, ông muốn làm kẻ háo sắc sao? Muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng không thể làm trò đó chứ, Mạt Mạt đang bị ốm mà ——”

“Bớt nói nhảm đi, trong nhà có cồn không?”

“Hả? Cồn?” Quan Na Na không hiểu ra sao.

Kì Thiên Triệt mắt sáng như đuốc, hung dữ trừng mắt nhìn nó một cái. “Lấy cồn cho tôi, rượu cũng được, cầm thêm một đồng tiền xu nữa…..”

Quan Na Na còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại sợ sự cảnh cáo trong ánh mắt anh, tựa như nếu nó không làm theo sự phân phó của anh, kết cục của bản thân sẽ trở nên rất thảm, đành phải chạy ra khỏi phòng đi tìm.

Lúc con bé mang đến thứ anh muốn, chỉ thấy Kì Thiên Triệt bỏ đồng tiền xu vào trong cồn nhúng vài cái, tiếp đó nhẹ nhàng lướt qua Hạ Mạt Nhân đang trong mê man, xoay tấm lưng cô hiện ra trước mắt, bắt đầu dùng đồng tiền xu có dính cồn gắng sức đánh trên lưng cô.

“A….”

Một lúc sau, một tiếng rênkhẽ thốt ra, Hạ Mạt Nhân đang trong mê man yếu ớt tỉnh lại, ý thức của cô dường như còn chưa rõ ràng, chỉ mở to hai mắt.

“Không có việc gì đâu Mạt Nhân, em chỉ hơi sốt một chút.” Thấy cô tỉnh lại, Kì Thiên Triệt rốt cuộc cũng yên tâm.

Hạ Mạt Nhân lờ mờ dùng hết sức nhìn khuôn mặt anh tuấn đang hiện ra trước mắt, trên gương mặt ấy còn đầy vẻ lo lắng, cô chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu, phía sau lưng truyền đến từng cơn đau, không biết qua bao lâu, cơn đau trên cổ lại từ từ biến thành một cảm giác mát lạnh.

Cuối cùng, cô bị ôm vào trong một vòm ngực ấm áp, một bàn tay to lớn ôn nhu khe khẽ vỗ về day day hai ấn đường của cô.

A, cảm giác giống như bềnh bồng trong mây, khiến cô muốn vĩnh viễn lưu lại khoảnh khắc tuyệt vời này, nhưng ý thức lại dần dần dao động……

Lúc Hạ Mạt Nhân tỉnh táo lại, đã là trưa hôm sau.

Quan Na Na khẩn trương xin nghỉ, cả ngày đều ở nhà chăm sóc cô, còn nói Kì Thiên Triệt ra lệnh, mấy ngày này cô phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, không được đi làm nữa.

Nhìn dáng vẻ vẫn còn chưa hết hoảng sợ của con bé, Hạ Mạt Nhân nhịn không được nhíu mày cười khẽ, xem ra bệnh của cô đã làm Na Na sợ.

Lúc còn bé, mỗi lần lên cơn sốt, ba mẹ đều luống cuống chân tay, bởi vì uống hay chích thuốc tất cả đều vô dụng, về sau phải dùng đến phương pháp cạo gió của một người bạn học trung y của ba cô, mới trị được chứng bệnh cảm cúm mang đến nhiều phiền toái của cô.

Sau khi yêu đương với Kì Thiên Triệt, có một hôm cô lại phát bệnh, lúc đó anh cũng sợ tới mức mất bình tĩnh, sau này mới biết được để chữa bệnh cảm cúm của cô chỉ có thể dùng phương thức cạo gió, vì việc này, anh hiển nhiên chạy tới nhận sư phụ, học kỹ thuật cạo gió suốt nửa tháng, về sau mỗi lần trở bệnh, anh chính là bác sĩ riêng của cô.

Lần này nếu không phải anh giúp đỡ, có thể ảnh hưởng tới baby bé nhỏ trong bụng mình….Phụ nữ có thai sợ nhất là uống thuốc, cô nghĩ lại còn rùng mình, cũng không dám tưởng tượng bản thân mình rốt cuộc có thể gánh vác nổi hậu quả như vậy không.

Bé cưng, mặc dù mẹ đã quyết định không tha thứ cho người cha tệ hại của con, nhưng mẹ rõ là vô dụng, mỗi lần nhìn đến người cha tệ hại của con, trong tim lại không nhịn được mà thấy phấn khởi, đập thình thịch, luôn dŠdàng bị mê muội dưới sự tấn công dịu dàng của cha con.

“Mạt Mạt, nhanh ra ăn tối đi.”

“Được rồi, tới liền.” Hạ Mạt Nhân dừng bút, nhẹ nhàng khép lại nhật ký.

Ra khỏi phòng ngủ, Quan Na Na đã đem thức ăn mua ở ngoài mang về đồng thời cũng đã dọn ra bàn ăn.

Cô bị ốm, Na Na thế nào cũng không chịu lại cho cô xuống bếp, khiến cho cô giống như một người ốm nặng, trên thực tế cô hiện tại thật sự đã không có vấn đề gì nữa rồi.

Nhưng Na Na lại bĩu môi nói, hôm qua, sau khi Kì đại ác nhân kia mang cô từ trong tay thần chết cướp về, liền hung hăng cảnh cáo nó ——nếu không chăm sóc Mạt Nhân cho tốt, roi da côn bảng chờ chăm sóc!

Mặc dù sự miêu tả của Na Na cũng đủ khoa trương, nhưng chỉ tưởng tượng đến dáng vẻ khẩn trương của Kì Thiên Triệt, cô vẫn là cảm động một phen.

Cả một đêm kế tiếp, cô nghe Na Na than phiền về đủ loại hành vi cường hào ác bá của Kì Thiên Triệt, nói cái gì mà không được cho Mạt Nhân của anh uống thuốc bậy bạ, không được để cho Mạt Nhân của anh đói bụng, không được cho Mạt Nhân của anh xuống bếp, lại càng không cho phép để Mạt Nhân bỏ giấc ngủ gì gì đó.

Quan Na Na bên cạnh nói xấu Kì Thiên Triệt, Hạ Mạt Nhân ngồi ở một bên vừa nghe vừa cười.

Lúc này, TV đang phát tin tức mới nhất về người đứng đầu một tập đoàn tài chính Hongkong nào đó, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người đàn ông khôi ngô tuổi còn trẻ, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm, phần đông phóng viên đang vây quanh có vẻ hết sức không kiên nhẫn.

Bảy, tám vệ sĩ tụ quây lại thành một hàng rào bảo vệ người đàn ông tuấn tú kia, phóng viên lại vẫn không chịu buông tha nhân vật chính như cũ.

“Trác tiên sinh, có tin đồn nói vị hôn thê của ông vừa mới bỏ trốn cách đây không lâu, xin hỏi lễ cưới của ông dự định tổ chức vào đầu năm sau đến lúc đó có thể cử hành đúng hạn không?”

Người đàn ông được phỏng vấn lạnh lùng nhìn phóng viên kia liếc mắt một cái, lập tức nói một lời gì đó với vệ sĩ bên cạnh mình, sau đó, anh ta không một tiếng trả lời, dưới sự hộ tống của vệ sĩ, đi ra khỏi cửa chính của phòng họp.

Hạ Mạt Nhân cầm chiếc đũa nhún nhún vai, tầm mắt theo màn hình TV dời về trên bàn cơm, “Dáng vẻ của người đứng đầu tập đoàn tài chính Trác Thị kia thực sự không tồi nha, vì sao lại có người đồn vị hôn thê của anh ta bỏ trốn chứ?”

Quan Na Na quay lưng về phía TV chẳng hể để ý bĩu môi. “Loại đàn ông này, đáng ghét nhất, ỷ vào dáng vẻ điển trai của bản thân lại giàu có, giống như muốn gì được đó, vị hôn thê của hắn sỡ dĩ bỏ trốn, không chừng chính là bởi vì người đàn ông này có khuynh hướng biến thái gì đó, chẳng hạn như SM gì gì đó.”

Hạ Mạt Nhân nhịn không được cười ra tiếng, “Na Na, tư tưởng của em thiệt không trong sáng nha.”

“Hì hì, người ta cũng chỉ là tức thời suy đoán một chút thôi mà.”

Nói xong, con bé cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, trên màn hình hiện ra bộ phim hoạt hình Nhật Bản, dãy phòng học dành cho nam sinh cuả trường đại học Anh Lan, bên trong những anh chàng điển trai đang vây quanh nữ chính tập nói tiếng Nhật.

“Xem phim hoạt hình so với xem cái loại tin tức tài chính và kinh tế này vui hơn nhiều, Mạt Mạt, em thích nhất bộ phim hoạt hình này.”

Hạ Mạt Nhân nhìn thấy nét mặt khoa trương của nó, nhịn không được nhíu mày,“Na Na, vẻ mặt của em hôm nay hình như có chút khác biệt.”

Đôi môi xinh xắn cong lên, Quan Na Na hoàn toàn vẫn như trước đây, ngon lành thưởng thức bữa tối, “Có sao? Là chị nhìn lầm rồi đó.”

“Biết em lâu như vậy, còn không biết em thích kiểu đàn ông nào, nếu không ngại thì chia sẻ một chút đi?”

Quan Na Na lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ hớn hở, lại còn mờ ám nháy mắt với cô,“Người em thích nhất chính là Mạt Mạt á, chẳng lẽ chị đã quên chị là thiên sứ của em, em phải là người bảo hộ chị suốt đời sao?”

Phải là người bảo hộ suốt đời……

Hạ Mạt Nhân không cho lời của nó là thật, lặng lẽ rơi vào trầm tư. Nghe thấy những lời này, cô bỗng dưng nhớ tới gương mặt Kì Thiên Triệt.

Anh cũng từng nói sẽ bảo hộ cô suốt đời, nhưng mà, bây giờ còn giữ lời sao?

“Anh không phải đã nói em phải ở nhà nghỉ ngơi sao? Vì sao mới qua một ngày ngắn ngủi đã lại đến công ty?”

Sáng sớm, Kì Thiên Triệt vừa đến công ty, liền thấy Hạ Mạt Nhân vừa nói vừa cười bước đến thang máy với thư ký của mình.

“Chào buổi sáng, Kì tiên sinh.” Thư ký nhìn thấy anh, lễ độ cúi đầu chào hỏi.

Anh chỉ tùy tiện gật đầu, đôi mắt đen chấp nhất lại gắt gao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng bên cạnh cô.

Tiêu thư ký dù sao cũng là người thông minh, tuy rằng cô không biết cấp trên của mình và Hạ Mạt Nhân trong quá khứ như thế nào, nhưng từ sự khẩn trương và quan tâm của cấp trên đối với Hạ Mạt Nhân, liền nhận ra quan hệ trong lúc này của hai người rất không bình thương, vì thế cô viện cớ rời đi trước, cô cũng không muốn làm bóng đèn của cấp trên, trong thời đại này phải nhìn sắc mặt người khác mới có thể có khả năng sinh tồn.

“Cơ thể em đã không sao nữa rồi, hơn nữa người thiết kế Bích Vân Các chỉ có một mình em, làm sao có thể bởi vì tình trạng sức khỏe mà ảnh hưởng đến tiến độ của Bích Vân Các.”

Cô đã đến bệnh viện khám qua, bác sĩ nói cũng may bệnh lần này không cần dùng thuốc, nếu không sợ là sẽ có ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng.

Rất may là ngày hôm đó Kì Thiên Triệt cứu chữa kịp thời, bằng không cô cũng không dám tưởng tượng sẽ gặp phải hậu quả như thế nào.

Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi áy náy, anh bây giờ còn chưa biết sự thật về chuyện cô mang thai, thân là cha của đứa bé, cô nghĩ anh hẳn là có quyền hiểu rõ tình hình, nhưng hiện tại trong lúc này quan hệ của hai người ……

Cô thực sự nói không nên lời.

Kì Thiên Triệt vẻ mặt không tán đồng. “Tiến độ công trình của Bích Vân Các nhanh hay chậm đều là chuyện của anh, cơ thể quan trọng hơn, ngày mai ——”

Còn chưa nói xong, một làn hương dễ chịu đã từ ngoài cửa chính theo chiều gió nhẹ nhàng bay tới.

“Thiên Triệt.”

Một tiếng gọi dịu dàng, khiến cho hai người cùng lúc liếc mắt nhìn, chỉ thấy ở cửa, một dáng hình nhỏ nhắn yếu ớt chậm rãi tiến đến gần.

Nhìn kỹ, đối phương có một mái tóc đen dài thẳng mượt để xoã, gương mặt trắng mịn có ngũ quan cực kỳ xinh xắn, giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra, bất cứ một người đàn ông nào nhìn thấy, đều sẽ nhịn không được quay đầu lại nhìn cô say mê.

Cho dù là phụ nữ, cũng sẽ bị dáng vẻ xinh đẹp như vậy hấp dẫn, càng chưa nói đến sự tươi trẻ, khí chất thanh nhã phát ra từ trên người cô, và dáng vẻ thướt tha như những mỹ nhân trong điển cố.

Kì Thiên Triệt bồn chồn, “Thanh Nhã?” Anh theo bản năng gọi tên này.

Tâm trí Hạ Mạt Nhân lập tức bị kéo lại. Người con gái trước mắt này, không phải là người bạn gái cùng yêu đương với Kì Thiên Triệt ba năm trước sao?

Lúc đó ở nhà hàng, bạn trai của mình đưa ra lời chia tay với cô, cô nản lòng thoái chí, phẫn nộ bất bình, cùng lúc đó, cũng biết được Kì Thiên Triệt vừa mới chia tay với bạn gái.

Sắc mặt của anh lúc đó cũng không phải là rất tốt, hai người mới gặp lần đầu đã thân thiết, cho nên mới kết bạn trong trường hợp đó, tiếp đó phát triển thành quan hệ yêu đương.

Anh từng nói Lê Thanh Nhã, bạn gái trước của anh, là bạn thời đại học, hai người sau khi tốt nghiệp mới ở bên nhau, không nghĩ tới về sau cô ta lại ngoại tình, bị anh bắt quả tang ở trên giường, cho nên hôm đó ở nhà hàng, anh cũng cảm nhận được mùi vị bị phụ tình.

Cô vẫn không dám hỏi nhiều rốt cuộc anh và Lê Thanh Nhã từng có loại tình cảm gì, có lẽ cô đang trốn tránh, dù sao kiểu đàn ông ưu tú như Kì Thiên Triệt, được là người con gái anh yêu thương nhất định rất hạnh phúc.

Huống chi Lê Thanh Nhã cũng ưu tú như vậy, nghe nói cô ta năm đó là tài nữ trường đại học K, lại còn đã từng dự thi hoa hậu Á Châu, lúc đó đạt được giải ba.

Mà bản thân mình chung quy cũng chỉ là một người bình thường, bất luận là tài hoa hay dung mạo bọn họ đều hơn cô một bậc, điều quan trọng nhất là, cô ta cùng Kì Thiên Triệt đã từng yêu nhau ba năm.

Từng bước đến gần hai người, Lê Thanh Nhã nở nụ cười mê người yếu ớt. “Đã lâu không gặp, không nghĩ tới vừa đến tầng trệt công ty anh liền nhìn thấy anh, xem ra số phận đã định sẵn anh vẫn là tình yêu của em.”

Cô ta chú tâm nhìn Hạ Mạt Nhân, liếc mắt một cái, khẽ gật đầu cười yếu ớt, lập tức, lại mang ánh mắt ôn nhu dời về phía Kì Thiên Triệt, “Có thể nói chuyện với anh không?”

Kì Thiên Triệt mới vừa nhìn thấy cô ta, trong nháy mắt có chút kinh ngạc, sau đó, biểu cảm trên mặt lại khôi phục lại sự điềm tĩnh vốn có.

Thấy người con gái bên cạnh mình muốn thối lui không dấu vết, anh theo bản năng giữ chặt tay cô, cũng khiến cho hai người con gái kinh ngạc.

“Nếu cô là muốn tôi vứt bỏ dự án thu mua tập đoàn Nguyễn Thị, vậy thì cô có thể ra về, dự định ban đầu của tôi sẽ không thay đổi, tôi đã thề nhất định phải có được tập đoàn Nguyễn Thị.”

Hiển nhiên, Lê Thanh Nhã cũng không dự đoán được lời nói đầu tiên của anh sẽ lại khắc nghiệt như vậy, khẽ cắn môi dưới, đáy mắt của cô ta hiện lên vài tia u oán. “Thiên Triệt, hà cớ gì phải làm cho sự tình trở nên như vậy, anh đã biết quan hệ của em với tập đoàn Nguyễn Thị, không nên như vậy…..”

“Không nên thế nào?” Kì Thiên Triệt vẻ mặt cao ngạo lãnh khốc, “Cô là muốn tôi xem cô là bạn gái trước kia nể tình, buông tha Nguyễn Tử Hào?” Anh cười lạnh, mang theo sự giễu cợt, “Đừng lo, thương trường như chiến trường, anh ta thất bại, nên ngoan ngoãn nhận thua, còn hơn là đến nơi này cầu xin tôi, không bằng hãy khuyên nhủ chồng của cô học cách làm người cho tốt.”

“Thiên Triệt…..”

“Sorry, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, không tiễn, Lê tiểu thư.” Nói dứt lời, anh liền kéo Hạ Mạt Nhân đi đến thang máy, để lại Lê Thanh Nhã ngơ ngác đứng tại chỗ, gắt gao xiết chặt nắm tay.

Bước vào thang máy, cánh tay Hạ Mạt Nhân hơi hơi run rẩy. “Anh……Sẽ không phải bởi vì người đứng đầu tập đoàn Nguyễn Thị cướp đi bạn gái của anh, mà muốn trả thù công ty của đối phương chứ?”

Cô không biết bản thân mình vì sao nói ra những lời như vậy, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến khả năng đó, trong lòng vẫn cảm thấy không vui như cũ.

“Ghen sao?” Anh cười thâm trầm.

“Tôi không có!” Cô quay đầu đi chỗ khác, ghét nụ cười quỷ quái trên gương mặt anh chết đi được.

“Xem ra em không hiểu về chuyện khi đó của anh và Lê Thanh Nhã rồi.” Giọng nói dễ nghe của anh trầm ấm vang lên trong thang máy.

Hạ Mạt Nhân im lặng, quả thật cũng rất muốn biết nội tình trong chuyện này.

“Anh thừa nhận Lê Thanh Nhã là một người con gái xinh đẹp ưu tú, trước đây lúc còn đi học, cô ta trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận anh, nhưng đối với loại phụ nữ phiền toái dễ vỡ như gốm sứ này anh không có hứng thú, mãi đến sau khi tốt nghiệp, cô ta là thư ký trong công ty anh, có một lần trời mưa, sau khi cô ấy đem ô cho anh liền chạy đi trong mưa, rốt cuộc cũng cảm động được anh, cho nên anh và cô ta mới ở bên nhau.”

Nói tới đây, anh phát hiện ra ánh mắt của cô trước sau vẫn nhìn vào bảng hiển thị trong thang máy, anh biết cô đang lắng nghe, cũng biết nhất định trong lòng cô cũng đầy vị chua xót.

Người con gái này sẽ không che dấu suy nghĩ của mình, ngay cả dáng vẻ khi ghen cũng đáng yêu như vậy.

“Chẳng qua có một số tình cảm không phải có thể thay thế bằng sự cảm động, anh thừa nhận cô ấy rất yêu anh, nhưng anh mãi mãi không cách nào đáp trả lại cho cô ấy bằng tình cảm giống như vậy, sau nhiều lần như vậy, cô ấy oán giận anh chỉ dành thời gian cho công việc mà không phải là cô ấy, cho nên sau một lần say rượu, cô ấy đã lên giường với một người đàn ông khác.”

Anh nhún vai, như là không thèm để ý, “Nếu người đàn ông khác có thể mang đến cho cô ấy, anh không thể làm gì khác hơn là buông tay, đồng thời cũng có một loại cảm giác được giải thoát, sở dĩ lại thu mua Nguyễn Thị, đều không phải là vì đố kỵ, mà là vì người đứng đầu tập đoàn Nguyễn Thị trên thương trường thường luôn không tuân thủ quy luật cuộc chơi, đắc tội với không ít xí nghiệp, hơn nữa ngày càng sa sút, cho nên sau khi anh đánh giá qua, bắt đầu thu mua hàng loạt cổ phiếu của Nguyễn Thị với số lượng lớn, đổi sang một khía cạnh suy nghĩ khác, có lẽ anh làm như vậy cũng là cứu cô ấy không phải sao?”

Hạ Mạt Nhân biết, với lập trường hiện tại của hai người, anh căn bản không nhất thiết phải giải thích chuyện này với cô.

Nhưng nghe anh chính miệng nói về chuyện tình cũ mà cô rất lưu tâm, trái lại lại khiến cho cô cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy.

Vốn dĩ trong tim cô, cô thật sự yêunh, chỉ vì chính mình đã từng trả giá quá sâu sắc như vậy, giờ lại được một người đàn ông như vậy yêu thật sâu sắc, cô tựa như…..Đã có đôi chút quên đi sự lừa dối của anh.