Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 73: Hắn Đối Với Lâm Cẩn Có Hứng Thú






Nghe được loại khẩu khí này của Thịnh Diễn Chi, tươi cười trên mặt Giang Tinh Thần hơi cứng lại một chút: "Cũng không có gì, chính là mấy ngày trước nghe nói đạo diễn Tần Phong đang chuẩn bị quay một bộ điện ảnh mới, nam chính còn chưa có định ra."
"Cậu muốn nhân vật này?" Thịnh Diễn Chi hỏi.

Giang Tinh Thần gật gật đầu: "Diễn Chi, cậu và đạo diễn Tần có giao tình không tồi, có thể giúp mình đề cử với hắn không?"
"Được." Thịnh Diễn Chi thuận miệng liền đáp ứng, cũng không có tâm tình gì cùng Giang Tinh Thần nói chuyện phiếm, "Đã khuya rồi, cậu trở về nghỉ ngơi đi."
Nhìn thần sắc đạm mạc của Thịnh Diễn Chi, trong mắt Giang Tinh Thần hiện lên một mạt không cam lòng thật sâu.

Vốn tưởng rằng sau khi chia tay, Thịnh Diễn Chi khẳng định sẽ hối hận không kịp, chủ động tìm hắn tái hợp.

Không nghĩ tới đã hơn nửa tháng, Thịnh Diễn Chi chẳng những không tìm hắn, ngay cả một cuộc gọi hay một chút tin tức đều không có, cũng không tới đoàn phim thăm ban, giống như đã lập tức quên mất hắn.

Đêm nay Giang Tinh Thần tìm tới cửa, một là vì nhân vật, mặt khác cũng là muốn nhìn thái độ của Thịnh Diễn Chi đối với hắn.

Hiện tại đã tận mắt thấy, Thịnh Diễn Chi đã không còn hứng thú với hắn như lúc trước.

Giang Tinh Thần âm thầm sốt ruột, nhưng ý cười trên mặt lại gia tăng vài phần: "Nhanh như vậy liền muốn đuổi mình đi, cà phê mình còn chưa có uống xong đâu."
Nói xong hắn bưng tách cà phê lên uống một ngụm, sau đó giống như tùy ý mà dùng đầu lưỡi liếm liếm cà phê dính ở khoé môi.

Quả nhiên, Giang Tinh Thần chú ý tới ánh mắt Thịnh Diễn Chi dừng ở trên môi của mình.

Hắn cong cong môi, cười hỏi: "Diễn Chi, cậu cảm thấy Tần đạo diễn có thể để mình diễn phim của hắn không?"
"Không biết." Thịnh Diễn Chi đứng lên, hướng cầu thang bên kia đi qua, "Tính tình Tần Phong có chút ương ngạnh, hắn cũng không có thiếu tiền nên chưa bao giờ cho phép người khác nhúng tay vào việc tuyển chọn diễn viên trong phim của mình."
Thấy Thịnh Diễn Chi lại có thể bỏ mặt hắn ở đây mà đi lên lầu, sắc mặt Giang Tinh Thần có điểm khó coi.

Lại đợi trong chốc lát, không thấy Thịnh Diễn Chi đi xuống, hắn lúc này mới rời khỏi biệt thự.

*********************
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad OdaIris290.

Mọi trang khác đều là ĂN CẮP
*********************
Vài ngày sau, người đại diện hỏi hắn: "Thịnh tổng đã đáp ứng giúp cậu rồi đúng không?"

Giang Tinh Thần nói: "Hắn nói đã ở trước mặt Tần Phong đề cử tôi, vừa rồi trợ lí Tần Phong đã thông báo cho tôi biết buổi chiều đi thử vai."
"Tại sao còn phải đi thử vai?" Người đại diện cảm thấy có chút không quá thích hợp.

Lúc trước chỉ cần Giang Tinh Thần mở miệng, Thịnh Diễn Chi liền trực tiếp giúp hắn lấy được nhân vật.

Giang Tinh Thần bình tĩnh nói: "Đi cho có mặt một chút mà thôi."
Tuy nói Tần Phong không thích người khác nhúng tay vào việc tuyển chọn của hắn, nhưng nếu Thịnh Diễn Chi đã mở miệng, Giang Tinh Thần chắc chắn Tần Phong nhất định sẽ không bác bỏ mặt mũi của Thịnh Diễn Chi.

Người đại diện vẫn là không yên tâm: "Nếu không cậu lại liên hệ với Thịnh tổng đi?"
"Không cần, nói nhiều hắn sẽ phiền.

Tóm lại bộ điện ảnh sắp tới của Tần Phong tôi sẽ là nam chính, thử vai cũng chỉ vì muốn gia tăng nhiệt độ cho bộ phim mà thôi." Thấy Giang Tinh Thần tự tin như vậy, người đại diện lúc này mới yên lòng.

Ai ngờ chỉ sau hôm thử vai vài ngày, người đại diện đã lấy được tin tức, Tần Phong thế nhưng lại chọn Lâm Cẩn làm nam chính!
"Anh xác định tin tức là thật?" Giang Tinh Thần ngồi ở trong văn phòng của người đại diện, nghe được tin tức liền lập tức đứng lên.

Người đại diện sắc mặt ngưng trọng nói: "Là tôi tự mình tìm trợ lí của Tần Phong xác nhận.

Tinh Thần, này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Nhân vật này làm sao lại rơi xuống tay tiện nhân Lâm Cẩn kia! Chắc không phải Thịnh Diễn Chi nhầm lẫn giữa hai người chứ?"
"Không có khả năng!" Giang Tinh Thần ở trong văn phòng bực bội đi tới đi lui.

Một lát sau, hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Thịnh Diễn Chi.

"Alo?" Điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp.

Giang Tinh Thần lấy lại bình tĩnh, thay một bộ khẩu khí nhẹ nhàng nói: "Diễn Chi, vừa rồi người đại diện của mình nhận được tin tức, nói Tần đạo diễn chọn Lâm Cẩn diễn vai nam chính trong bộ điện ảnh của hắn.

Cậu cũng biết, mình và Lâm Cẩn lớn lên có vài phần tương tự, cậu nói có phải Tần đạo diễn nhận nhầm mình và cậu ấy hay không?"
"Không có nhầm." Thịnh Diễn Chi vội vàng xử lý văn kiện cấp dưới đưa tới, vừa nói chuyện với Giang Tinh Thần, lời ít ý nhiều, nghe có vài phần lãnh đạm.

Phải biết rằng trước kia mỗi lần Giang Tinh Thần gọi điện thoại tới, Thịnh Diễn Chi đều sẽ cố ý ngừng công tác đang làm, chuyên tâm cùng hắn nói chuyện.

Giang Tinh Thần vội vã hỏi chuyện tuyển vai, cũng không rảnh lo điểm này: "Chính là Tần đạo diễn làm sao có thể chọn Lâm Cẩn?"
Thịnh Diễn Chi lãnh đạm nói: "Là mình đề cử với hắn."
Giang Tinh Thần ngẩn ra: "Diễn Chi, cậu......!Cậu tại sao lại đề cử Lâm Cẩn chứ? Không phải cậu đã nói sẽ giúp mình sao?"
Ngữ khí của hắn không khống chế được mà mang vài phần oán trách, giống như Thịnh Diễn Chi đang làm sai cái gì.

Thịnh Diễn Chi rất không cao hứng: "Mình không có nghĩa vụ phải giúp cậu, hy vọng cậu hiểu rõ điểm này!"
Đây là lần đầu tiên Giang Tinh Thần bị Thịnh Diễn Chi dùng loại thái độ này đối đãi, trong lòng kêu một tiếng, rốt cuộc cũng ý thức được: Thịnh Diễn Chi đối với hắn thật sự đã không còn hứng thú! Không, không đơn giản như vậy, chỉ sợ hiện tại Thịnh Diễn Chi đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với Lâm Cẩn!
Sau khi điện thoại bị cúp, sắc mặt Giang Tinh Thần khó coi tới cực điểm, người đại diện hỏi hắn: "Thịnh tổng không chịu giúp cậu?"
Giang Tinh Thần không để ý tới những lời này, chỉ âm u nói: "Tôi không có được nhân vật này, Lâm Cẩn cũng đừng nghĩ có được!"
Trưa hôm đó, trên mạng đột nhiên có một tài khoản có dấu V tung tin về bộ điện ảnh mới của Tần Phong, nói đã chọn Lâm Cẩn diễn vai nam chính.

Tin tức vừa mới đăng lên không bao lâu, một trang giải trí cũng theo sau phát tin tức với nội dung y hệt, rất nhanh tin tức này liền bước lên hot search.

Tần Phong là đạo diễn lớn trong nước, không chỉ có tài mà còn có sắc, phong cách điện ảnh thay đổi đa dạng.

Bởi vậy ở trong nước có nhân khí rất cao, người xem vừa thấy đến tên của hắn liền sẽ cống hiến cho phòng bán vé.

Trước đây trên mạng có nghe đồn hắn đang chuẩn bị ra mắt một bộ điện ảnh mới, chỉ là nam chính vẫn còn chậm chạp chưa định, dẫn tới mọi người đều rất tò mò, cũng đối với bộ điện ảnh này tràn ngập mong chờ.

Vốn dĩ còn chưa công khai chuyện diễn viên, đoàn phim rất kiêng kị loại tin nóng này.

Đặc biệt là liên quan đến vai chính là ai, cái này càng phải bảo mật, chưa đến ngày khởi động máy thì sẽ chưa công bố.

Chủ yếu là bởi vì muốn tuyên truyền một bộ phim điện ảnh đều có tiết tấu rõ ràng, nếu bị rối loạn, tương đương với việc toàn bộ kế hoạch tuyên truyền đều sẽ bị rối tung lên.

Cho nên sau khi định được diễn viên đều sẽ có một phần hợp đồng bảo mật, không được tự ý công khai.

Hiện giờ bên đoàn phim còn chưa có mở miệng, trên mạng đều đã biết nam chính trong bộ phim điện ảnh mới của Tần Phong là ai, tương đương với việc làm bộ phim này mất đi một phần thần bí, nhiệt độ tuyên truyền cũng suy giảm.

Dưới loại tình huống này, bên đoàn phim thường sẽ đổi diễn viên chính, đã từng có nghệ sĩ dùng loại thủ đoạn này hạ bệ đối thủ của mình.

Giờ phút này Giang Tinh Thần ngồi ở trong nhà, trong ngực ôm một con mèo trắng vừa mới mua, một bên vuốt ve đầu mèo trắng, một bên lên mạng xem tin tức.


Lần này tin Lâm Cẩn bị tuôn ra, chính là do hắn tìm người tung tin.

Dựa theo tính cách hay bắt bẻ của Tần Phong, sau khi nhìn thấy tin tức nhất định sẽ nổi trận lôi đình, sau đó đem nam chính Lâm Cẩn này gạt qua một bên!
Trên mạng hiện đang thảo luận sôi nổi về tin nóng này.

"Lâm Cẩn là ai? Nghe cũng chưa từng nghe qua, Tần Phong như thế nào lại tuyển cậu ta đóng nam chính, đầu óc bị nước vào hả?"
"Lâm Cẩn còn không phải là cái người diễn viên tuyến mười tám lớn lên rất giống Giang Tinh Thần hay sao? Chậc chậc chậc, cư nhiên lại được Tần Phong coi trọng."
"Nguyên lai là cái thứ rác rưởi thích cọ nhiệt độ của Giang Tinh Thần!"
"Tuyển cậu ta đóng nam chính, bộ phim điện ảnh mới của Tần Phong khẳng định xong rồi."
Nhìn đến những bình luận trên mạng, khoé miệng Giang Tinh Thần câu lên, lạnh lùng nghĩ: Lâm Cẩn, để xem lần này mày còn dám tranh đoạt với tao nữa hay không!
Tâm tình rất tốt, gãi gãi cằm mèo trắng vài cái, bỗng nhiên di động nhảy ra một tin nóng: Tần Phong chính miệng thừa nhận nội dung tin nóng trên mạng là thật.

Giang Tinh Thần đột nhiên đẩy mạnh con mèo trong ngực ra, click mở tin nóng kia.

Không nghĩ tới Tần Phong thế nhưng lại cố ý phát một cái Weibo, thừa nhận Lâm Cẩn chính là nam chính trong bộ điện ảnh mới của hắn, cũng tỏ vẻ rất vừa lòng nam chính do chính mình tuyển tới!
Giang Tinh Thần gắt gao mà nhìn chằm chằm Weibo, giữa mày một mảnh âm lãnh.

Mèo trắng tựa hồ biết tâm tình hắn không tốt, tiến đến bên chân hắn, chậm rãi kêu vài tiếng, lại cọ cọ bắp chân cùa Giang Tinh Thần, giống như đang an ủi hắn.

"Cút ngay!" Giang Tinh Thần lại một chân đá vào bụng mèo trắng.

"Meow!" Mèo trắng bị đá đập vào tường, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, quỳ rạp trên mặt đất tứ chi không ngừng run rẩy.

Giang Tinh Thần lạnh lùng liếc một cái: "Súc sinh vô dụng!"
Lâm Cẩn là buổi tối mới biết được bản thân đã thành nam chính của Tần Phong.

Ngày hôm qua, cậu đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lí Tần Phong, thông báo cho cậu đi thử vai.

Vốn dĩ Lâm Cẩn nhận được thông báo được đi thử vai đã đủ kinh ngạc, không nghĩ tới còn thông qua, trở thành nam chính của một đạo diễn lớn.

Mấu chốt chính là bên phía Tần Phong vẫn chưa thông báo cho cậu tin tức này.

Có phải là có sự nhầm lẫn nào hay không?
Lâm Cẩn đang muốn gọi điện thoại cho trợ lí đạo diễn, bên kia lại nhanh hơn một bước gọi tới: "Lâm Cẩn, chuẩn bị một chút, thứ tư tuần sau tiến tổ."
Đạo diễn lớn làm việc như sấm rền gió cuốn, trợ lý của hắn cũng nghiêm túc như vậy, Lâm Cẩn vội vàng nói: "Được."
Trong chốc lát, Lâm Cẩn bị kéo vào một cái group trên WeChat, tên là "Diễn viên của Đồ đệ bỏ mạng", trong đó "Đồ đệ bỏ mạng" chính là tên bộ phim điện ảnh mới của Tần Phong.

Đây là một bộ điện ảnh góc tối hài hước, kể về cuộc đào tẩu của một tội phạm giết người, cho nên Lâm Cẩn sẽ đóng vai chính là một kẻ giết người không chớp mắt đang tẩu thoát.

Lâm Cẩn nhận được hợp đồng không lâu, người đại diện đã rất lâu không quản cậu - chị Chu rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới: "Không nghĩ tới cậu lại có thể quay phim của Tần Phong, xem ra cậu sắp hết khổ rồi!"
"Còn chưa có quay đâu." Lâm Cẩn ngượng ngùng nói.

"Khi nào tiến tổ?"
"Thứ tư tuần sau."
Đại khái là rốt cuộc cũng ý thức được Lâm Cẩn sắp hồng lên, chị Chu nhanh chóng tìm cho Lâm Cẩn một tiểu trợ lý, để tiểu trợ lý cùng cậu tiến tổ, chiếu cố các công việc lặt vặt trong đoàn phim.

Bất quá tiền lương trợ lý phải rút từ thù lao đóng phim của cậu.

Lâm Cẩn nghĩ, này có khác gì cậu tự mình kiếm trợ lí riêng đâu.

Lời này cậu cũng không nói ra, không muốn đắc tội chị Chu, dù sao thì hợp đồng vẫn còn đó.

Từ sau khi quay xong "Cửu tiêu", chị Chu căn bản là bỏ mặc cậu, cho nên Lâm Cẩn vẫn luôn không có lịch công tác mới, cũng vì vậy mà không có thu nhập, sầu đến thường xuyên mất ngủ.

Hiện giờ không chỉ có phim mới để đóng, mà còn là nam chính của Tần Phong.

Lâm Cẩn ngồi trên sô pha, kích động đến cười ngây ngô hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Vừa lúc Lâm Phi Phồn vẫn luôn ở kí túc xá trường học nói đêm nay sẽ về nhà, Lâm Cẩn liền tính toán làm một bữa tiệc lớn, vừa để bồi bổ thân thể cho Lâm Phi Phồn, vừa chúc mừng bản thân sắp tiến tổ đóng phim.

"Đi nào bảo bối, chúng ta cùng đi mua đồ ăn." Lâm Cẩn cào cào Tiểu Nặc còn đang ngái ngủ, cào đến bé mở mắt cười ha ha.

Hai cha con dắt tay nhau, vừa mới ra khỏi nhà liền thấy Lâm Phi Phồn cùng một người có thân hình cao lớn đứng ở dưới đèn đường.


Tiểu Nặc cao hứng kêu lên: "Ba ba, là chú nhỏ."
Lâm Cẩn cười cười, nắm tay Tiểu Nặc đi qua: "Phi Phồn."
Lâm Phi Phồn đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt âm nhu hiện lên một tia hoảng loạn, phảng phất như bị người khác lột trần bí mật.

Bởi vì dưới ánh đèn đường tương đối tối tăm, Lâm Phi Phồn lại xoay người đưa lưng về phía ánh sáng nên Lâm Cẩn thấy không rõ biểu tình trên mặt cậu, nhưng lại nhìn thấy bên cạnh Phi Phồn có một nam sinh có chút hung ác nhìn chằm chằm mình.

"Anh." Lâm Phi Phồn gọi một tiếng, "Anh cùng Tiểu Nặc đi đâu vậy?"
"Mua đồ ăn." Lâm Cẩn cười nói, nhìn về phía nam sinh bên cạnh, "Người này là?".

Truyện Đông Phương
"Bạn học." Lâm Phi Phồn lập tức trả lời, ngay cả tên đối phương cũng chưa nói, giống như người này không đáng để cậu nhắc tới.

Thời điểm nam sinh nghe được Lâm Phi Phồn gọi Lâm Cẩn là anh, liền cúi đầu nhìn Lâm Phi Phồn: "Anh ruột?"
"Bằng không thì sao?" Lâm Phi Phồn lạnh lùng liếc hắn một cái.

Nam sinh lúc này mới thu hồi ánh mắt hung ác, hướng Lâm Cẩn cười: "Anh, em là Cố Dư Nhiên, là bạn cùng bàn của Phồn Phồn."
Lâm Cẩn nghe được hai chữ "Phồn Phồn", trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

Xưng hô này có phải quá thân mật rồi hay không, nghe tới có điểm hơi quái dị, hiện tại các bạn học đều xưng hô như vậy sao?
Lâm Cẩn nhìn Lâm Phi Phồn không có phản ứng gì, cảm thấy có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều.

Vì thế cười gật đầu với Cố Dư Nhiên, lại quay qua nói với Lâm Phi Phồn: "Em về nhà trước đi, anh dẫn Tiểu Nặc đi mua đồ ăn."
Lâm Phi Phồn gật đầu vâng một tiếng.

Thời điểm Lâm Cẩn dắt tay Tiểu Nặc đi vào ngã rẽ, Cố Dư Nhiên đột nhiên đẩy Lâm Phi Phồn vào tường, dùng sức ngăn chặn miệng cậu, hai khối thân thể gắt gao dựa vào nhau!
Môi Lâm Phi Phồn bị hắn cắn chảy máu, ra sức đem người đẩy ra, lạnh lùng nói: "Cậu phát điên cái gì!"
Cố Dư Nhiên liếm liếm máu trên khoé môi của cậu, ánh mắt vừa tà khí vừa nóng bỏng: "Vừa rồi cậu gọi anh cậu thật ôn nhu.

Phồn Phồn, chừng nào thì cậu mới có thể đối với tôi như vậy?"
Lâm Phi Phồn không để ý tới hắn, đi thẳng về phía trước.

Cố Dư Nhiên hừ cười một tiếng, đem người túm trở về, gắt gao ôm bả vai Lâm Phi Phồn: "Cậu còn chưa nói muốn ghi danh đại học nào."
Lâm Phi Phồn mặt vô biểu tình nói: "G đại."
G đại là một trong các trường đại học trọng điểm ở trong nước.

Cố Dư Nhiên lập tức nói: "Tôi cũng sẽ đăng kí G đại, cậu phải giúp tôi học bổ túc thật tốt mới được."
Lúc nói đến ba chữ "học bổ túc", ánh mắt hắn càng nóng bỏng hơn một phần, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Lâm Phi Phồn, chiếm hữu trong mắt đều muốn tràn ra ngoài.

So với Cố Dư Nhiên nhiệt tình, Lâm Phi Phồn lại vô cùng lãnh đạm: "Không phải cậu muốn đi du học sao?"
"Nước ngoài không có cậu, tôi không đi, trừ phi cậu cùng tôi xuất ngoại."
"Không có khả năng." Lâm Phi Phồn đẩy đẩy hắn, "Buông tay, tôi phải về nhà."
Cố Dư Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lãnh của Lâm Phi Phồn, gương mặt này so những người hắn từng gặp qua đều xinh đẹp hơn, tính cách vừa biệt nữu vừa lạnh lùng, tra tấn hắn ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến.

Trong lòng hắn như bị một ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt, chỉ có người trước mắt này mới có thể dập tắt.

Buổi tối hôm nay, Lâm Cẩn làm một bàn lớn đồ ăn, cười tuyên bố: "Thứ tư tuần sau anh sẽ đi quay một bộ phim mới, đạo diễn là người mà em thích nhất - Tần Phong."
"Thật sao?" Lâm Phi Phồn khó có được lộ ra một biểu tình kinh hỉ.

"Đương nhiên là thật, hợp đồng anh đều đã ký." Lâm Cẩn cười đến đôi mắt đều mị lên, ngay sau đó lại thở dài một hơi, giữa mày mang theo vài phần lo lắng.

"Anh, làm sao vậy?" Lâm Phi Phồn hỏi.

"Đoàn phim sẽ đi sâu lên núi để quay phim, đại khái tầm nửa tháng." Lâm Cẩn nhíu mày, "Nghe nói nơi đó vừa không có internet, vừa không có tín hiệu, anh không yên lòng em với Tiểu Nặc.".