Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 20: Vừa Đe Doạ Vừa Dụ Dỗ






Lâm Cẩn miễn cưỡng lên tinh thần nhận điện thoại: "Alo, xin chào, tôi là Lâm Cẩn.

Xin hỏi......."
Còn chưa nói xong, điện thoại đã truyền đến tiếng chất vấn của Thịnh Diễn Chi: "Tôi nói cậu ở lại trong phòng nghỉ, cậu chạy đi đâu rồi? Trí nhớ cậu có vấn đề đúng không?"
Này vẫn là lần đầu tiên Thịnh Diễn Chi gọi điện cho Lâm Cẩn, trước đó, Lâm Cẩn chưa bao giờ biết được phương thức liên hệ của hắn.

Lâm Cẩn vừa mới mất đi một cơ hội thử vai rất quan trọng, căn bản không có tâm tình ứng phó Thịnh Diễn Chi, có lệ nói: "Thịnh tổng, anh còn có chuyện gì sao?"
Thịnh Diễn Chi cười lạnh: "Cậu tìm người chụp lén tôi với Tinh Thần, tôi còn chưa có tìm cậu tính sổ đâu!"
Lâm Cẩn nghe được tâm phiền ý loạn, sợ chính mình nhịn không được lại nói lời chọc giận Thịnh Diễn Chi, dứt khoát nói: "Thịnh tổng, chỗ tôi đang đứng tín hiệu không tốt, tôi nghe không rõ anh nói gì! Alo? Alo? Không có việc gì thì tôi cúp đây."
Nói xong cậu quyết đoán cúp điện thoại, đi ra bên ngoài khách sạn.
Mới vừa xuống cầu thang, điện thoại lại vang lên, lần này là trợ lý Trịnh gọi.

Thông thường trợ lý Trịnh tìm cậu, chỉ có hai việc: Một là đón cậu qua hầu hạ Thịnh Diễn Chi, hai là thuật lại lời Thịnh Diễn Chi nói, hơn nữa cũng không phải lời gì tốt đẹp.

Lâm Cẩn tâm tình không tốt, không nghĩ sẽ tiếp điện thoại liền làm bộ như không nghe thấy, tùy ý để tiếng chuông vang.


Chẳng được bao lâu, trợ lý Trịnh đã nhắn cho cậu một tin: "Lâm tiên sinh, Thịnh tổng nói nếu nửa giờ sau vẫn không thấy mặt sẽ cho tôi đến nhà trẻ đón con trai của cậu."
Này rõ ràng chính là lấy bảo bảo ra uy hiếp cậu.

Lâm Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm tin nhắn, trong lòng vừa giận vừa sợ, kinh hoảng không thôi.

Rõ ràng là một ngày hè chói chang, nhưng cậu lại cảm thấy tay chân lạnh toát, trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

Ước chừng qua một phút, Lâm Cẩn mới bình tĩnh lại, nhắn lại cho trợ lý Trịnh: "Đã biết, tôi đây liền trở về tìm Thịnh tổng."
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Thịnh Diễn Chi giáo huấn, nhưng lúc trở lại tập đoàn, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kia của Thịnh Diễn Chi, Lâm Cẩn vẫn là không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

"Chó đi ra ngoài chơi cũng biết đường trở về, chẳng lẽ cậu ngay cả nó cũng không bằng đi?" Bởi vì Thịnh Diễn Chi bị Lâm Cẩn cúp điện thoại, lời hắn nói ra đặc biệt khó nghe.

Lâm Cẩn sắc mặt biến đổi, giữa mày lộ ra một tia khó chịu: "Tôi là người, không phải sủng vật, xin Thịnh tổng đừng có đem tôi so sánh với nó! Huống hồ giao dịch của chúng ta đã kết thúc, anh cũng không phải chủ nhân của tôi."
Bang!
Tài liệu trong tay Thịnh Diễn Chi bị ném mạnh lên bàn làm việc, sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói: "Tôi vậy mà không phát hiện ra cậu là người chỉ cần há mồm là nói hay như vậy!"
Lâm Cẩn hơi hơi rũ mắt nhìn mặt đất: "Tôi chỉ là trần thuật sự thật."
"Sự thật?" Thịnh Diễn Chi cười nhạo, "Sự thật chính là lúc trước cậu vì tiền mà ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch, hiện tại tiền tới tay rồi liền ném mặt không nhận!"
"Tôi không có......"
Thịnh Diễn Chi lại lạnh giọng đánh gãy lời cậu: "Biết cậu cùng chó kém ở đâu không? Chó chỉ cần chủ nhân cho nó ăn, mặc kệ qua bao lâu nó vẫn sẽ nhớ rõ, mà cậu ngay cả một con chó cũng không bằng!"
"Anh!" Lâm Cẩn trên mặt không còn một chút huyết sắc, vừa tức vừa giận, nhưng giận mà cũng không dám nói gì, tức giận đến đầu ngón tay đều run rẩy.

Thịnh Diễn Chi thấy cậu như vậy, nhướng mày, tựa hồ như hứng thú nói: "Không phục sao? Không phục thì đáp trả đi chứ!"
Lâm Cẩn quay đầu muốn đi.
Thịnh Diễn Chi lớn tiếng: "Đứng lại! Cậu dám đi ra ngoài thử xem!"
Lâm Cẩn mắt điếc tai ngơ, bước nhanh tới cửa, ngực nghẹn một cổ ủy khuất.

Cậu không rõ Thịnh Diễn Chi vì cái gì luôn miệng nói không muốn thấy cậu, rồi bây giờ lại bức cậu tới đây, chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua Giang Tinh Thần bị người ta chụp lén?
Nhưng chuyện chụp lén cùng cậu không hề có quan hệ gì, Thịnh Diễn Chi tra cũng không tra liền nhận định là cậu làm.

Lâm Cẩn càng nghĩ càng khó chịu, lại nghĩ đến bởi vì trên mặt bị thương mà bị Lưu đạo từ chối, mất đi một cơ hội ngàn năm mới có được, tâm tình càng thêm chùn xuống.


Lúc cậu muốn mở cửa đi ra ngoài, một bàn tay thon dài hữu lực từ bên cạnh đột nhiên vươn tới, nắm lấy cổ tay cậu: "Tôi thấy cậu chính là thiếu thu thập!"
Lâm Cẩn trong lòng nghẹn một cổ khí, cánh tay hung hăng vung, muốn thoát khỏi tay Thịnh Diễn Chi.

Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng "bang" giòn vang, cậu thế nhưng lại vung trúng mặt Thịnh Diễn Chi.

Mặt hắn lập tức đen, giơ chân đá Lâm Cẩn một cước!
Một cước này không chút lưu tình, Lâm Cẩn bị đá đến cả người gục trên mặt đất, đau như xương cốt bị vỡ ra.

Cậu theo bản năng muốn bò dậy, phía sau lưng lại bị người dẫm xuống, lưng truyền tới một trận đau nhức.

"Tôi cũng lười cùng cậu nhiều lời!" Thịnh Diễn Chi từ trên cao nhìn xuống, mặt vô biểu tình mà liếc Lâm Cẩn, "Cậu hãm hại Tinh Thần, nói như thế nào cũng phải trả giá thật đắt! Hiện tại tôi cho cậu một cơ hội để chuộc......"
"Tôi không có hại Giang Tinh Thần!" Lâm Cẩn sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp trên mặt đất dùng sức thở, "Thịnh Diễn Chi, anh giỏi như vậy thì đi tra đi! Nếu điều tra ra là tôi làm, tôi đem cái mạng này cho anh cũng được!"
Thịnh Diễn Chi đạm mạc nói: "Tôi muốn cái mạng rách này của cậu để làm gì, ô uế tay không nói, còn phải tốn công xử lí.

Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu cách để chuộc tội."
Phía sau lưng bị người dùng chân dẫm lên, Lâm Cẩn đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, muốn đứng lại không đứng nổi, đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Thịnh Diễn Chi.

"Cậu đi phát một cái Weibo, thừa nhận người tối hôm qua cùng tôi dùng bữa ở nhà hàng là cậu, người ở trong xe cũng là cậu, bức ảnh đó cùng Tinh Thần không có chút quan hệ nào.

Hiểu không?"
Lâm Cẩn ngẩn người, rất nhanh đã hiểu.

Cậu làm thế thân cho Giang Tinh Thần hai năm, vì cái gì làm thế thân, chính là bởi vì cùng Giang Tinh Thần lớn lên giống nhau.

Hiện tại Thịnh Diễn Chi muốn lợi dụng điểm này, đem Giang Tinh Thần từ trận này phong ba này tẩy trắng, để tránh sự nghiệp của hắn chịu ảnh hưởng.

Đến nỗi Lâm Cẩn bị đẩy ra làm tấm bia sẽ thế nào, có bị fan của Giang Tinh Thần chửi rủa hay không, điểm này Thịnh Diễn Chi cũng chưa từng để ý tới.

Lâm Cẩn quỳ trên mặt đất, cười thảm một tiếng: "Thịnh Diễn Chi, anh quá khi dễ người!"
"Tôi làm thế thân cho Giang Tinh Thần hai năm còn chưa đủ sao? Bởi vì Giang Tinh Thần mà anh huỷ hoại mặt tôi, làm tôi mất đi một cơ hội thử vai quan trọng.


Đương nhiên, này vốn chính là một giao dịch, tôi cầm tiền của anh, cam tâm tình nguyện ở trên mặt rạch hai đường."
"Nhưng hiện tại giao dịch của chúng ta đã chấm dứt, là chính anh nói muốn kết thúc, muốn tôi đừng xuất hiện ở trước mặt anh.

Bây giờ muốn tôi thay Giang Tinh Thần gánh hết những lời mắng chửi gièm pha? Dựa vào cái gì? Tôi cũng không có nợ hắn cái gì."
"Anh mở miệng ngậm miệng đều nói tôi tính kế hãm hại hắn, anh có thể hay không đi điều tra rõ rồi lại đến chỉ trích tôi.

Hay cho một tổng tài của một tập đoàn lớn, anh muốn tra mà tra không ra hay sao?"
Lâm Cẩn một hơi nói hết, đem ủy khuất cùng phẫn nộ đều phát tiết ra, nói xong liền nhắm mắt lại, một bộ mặc kệ Thịnh Diễn Chi muốn làm gì thì làm.

Thịnh Diễn Chi sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm cậu không lên tiếng, mắt đen thâm thúy mà trầm tĩnh, làm người ta đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Trong lúc nhất thời trong phòng không một ai nói chuyện, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng thở dốc rất nhỏ của Lâm Cẩn.

Đúng lúc này, điện thoại của Thịnh Diễn Chi vang lên.

Điện thoại truyền đến thanh âm của cấp dưới: "Thịnh tổng, đã điều tra xong.

Người chụp lén ngài cùng Giang tiên sinh hơn nữa đem ảnh chụp phát lên trên mạng, thật ra là anti fan của Giang tiên sinh.

Cô là người thích nhiếp ảnh, tối hôm qua đi ra ngoài chụp cảnh đêm, trong lúc vô tình gặp được ngài cùng Giang tiên sinh, liền chụp hình rồi đăng lên trên mạng."
Thịnh Diễn Chi thần sắc hơi cứng lại, rũ mắt liếc qua người dưới chân một cái, hỏi: "Cùng Lâm Cẩn có quan hệ không?"
"Không tra ra được cùng Lâm tiên sinh có quan hệ."
Trong nháy mắt, tâm tình Thịnh Diễn Chi thực phức tạp........