Lâm Phi Phồn x Cố Dư Nhiên: Thanh lãnh mỹ nhân thụ x Cố chấp bi3n thái công
Tóm tắt:
"Cậu mặc qu4n lót trắng rất đẹp mắt."
"Thật muốn hôn cậu."
"Cậu quá đẹp, muốn đem cậu giấu đi."
Không thể hiểu tại sao lại nhận được một đống tin nhắn quấy rối, Lâm Phi Phồn không quan tâm đến.
Thẳng đến sau này, cậu mới phát hiện bản thân bị tên bi3n thái nào đó nhìn chằm chằm ba năm!
Mà tính tình tên bi3n thái kia thay đổi quá lớn, mỗi ngày Cố Dư Nhiên đều dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu như một người bạn cùng phòng bình thường.
*****
"Cậu mặc sơ mi trắng quá đẹp, thật muốn tự mình xé mở nó." Đây là tin nhắn quấy rối thứ bảy mà Lâm Phi Phồn nhận được.
Bắt đầu từ tuần trước, mỗi ngày cậu đều nhận được một tin nhắn cùng loại, nội dung tin nhắn luôn ngập tràn tính ám chỉ, sắc t1nh như mấy trang web quảng cáo.
Mà số điện thoại này không phải dãy 11 số bình thường, mà là một dãy số ảo.
Loại hành vi này ở trong mắt Lâm Phi Phồn giống như một trò đùa dai, tựa như khi còn nhỏ có bạn học ném sâu lông lên bàn học cậu, làm hư đồ dùng học tập hoặc ngồi ở phía sau đá ghế cậu.
Lâm Phi Phồn không để tâm đến những tin nhắn quấy rối kia, mặt vô biểu tình xóa hết tất cả, sau đó thu dọn sách vở rời khỏi thư viện.
Cậu vừa mới lên năm ba, đi theo một vị giáo sư rất có quyền uy trong học viện làm nghiên cứu. Tuần trước, giáo sư giao cho cậu một bài luận văn.
Vì tra tư liệu luận văn, mấy ngày nay Lâm Phi Phồn đều đến thư viện, hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành luận văn.
Tâm tình cậu nhẹ nhàng hẳn, nhìn hoàng hôn, chậm rì rì đi về hướng ký túc xá, trong lúc đó có hai nữ sinh đi tới muốn add WeChat, Lâm Phi Phồn đều lãnh đạm cự tuyệt.
Thời điểm đi qua sân bóng rổ, cậu nghe được một trận tiếng hò reo nhiệt liệt, Lâm Phi Phồn nhịn không được dừng bước chân.
Một nhóm cậu trai cao to tràn đầy tinh lực đang chơi bóng rổ.
Thời điểm bọn họ gầm rú chạy nhảy, sức sống b4n ra bốn phía, cơ thể cường kiện tràn ngập tinh lực, mồ hôi chảy trên làn da lõa lồ, ở dưới ánh hoàng hôn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Lâm Phi Phồn rất hâm mộ.
Từ nhỏ thân thể cậu đã không tốt, có bệnh tim bẩm sinh. Mỗi lần đến giờ học thể dục, mọi người đều ở bên ngoài thỏa sức chơi đùa, cậu chỉ có thể an tĩnh đứng ở một bên nhìn.
Có một lần bạn học trong lớp rủ cậu chơi đá cầu, cậu nhịn không được theo chân bọn họ ra sân, kết quả bệnh tim lại phát tác, thiếu chút nữa chết ở trên sân bóng.
Từ đó về sau không ai dám tìm cậu chơi nữa.
Dần dà, Lâm Phi Phồn liền có thói quen ở một mình. Mặc dù sau đó cậu đi làm phẫu thuật, thân thể cũng chậm rãi tốt lên, nhưng vẫn giữ thói quen một mình ăn cơm, một mình đi học.
Tự phong bế bản thân mình, trừ người nhà thân cận nhất, không ai có thể đi vào thế giới của cậu.
"Rầm!" Trên sân bóng rổ có người nhảy bật lên, một cú ném chuẩn xác bay vào rổ.
Chung quanh lập tức phát ra một trận gầm rú điên cuồng hưng phấn, các nữ sinh cũng thét to: "Cố Dư Nhiên! Cố Dư Nhiên!"
"Cố Dư Nhiên" tên này cũng không hề xa lạ với Lâm Phi Phồn, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cậu cảm thấy ghét hận.
Cái tên này đã biến mất khỏi cuộc sống của cậu 2 năm, thẳng đến nửa tháng trước, Cố Dư Nhiên đột nhiên chuyển đến trường của cậu, Lâm Phi Phồn mới ý thức được người này tồn tại.
Lâm Phi Phồn nhìn trận bóng rổ một hồi lâu mới dời mắt, xoay người chậm rì rì đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, một quả bóng rổ đột nhiên lăn tới dưới chân cậu.
Lâm Phi Phồn hơi ngừng bước chân, nghe được có người kêu cậu: "Này, ném quả bóng lại đây."
Là Phùng Tiêu cùng kí túc xá với cậu.
Phùng Tiêu cũng ở trên sân bóng rổ, cùng một đội với Cố Dư Nhiên.
Hắn thấy Cố Dư Nhiên liên tiếp ném bóng vào rổ, còn hấp dẫn nhiều ánh mắt nữ sinh xinh đẹp như vậy, vì thế cũng học theo bộ dáng cool ngầu của Cố Dư Nhiên, muốn ném bóng vào rổ.
Kết quả bóng lại lạc hướng về phía Lâm Phi Phồn đang đi bên ngoài.
Mọi người cười vang nói: "Phùng Tiêu, cậu đủ chưa hả? Không được thì đừng chơi nữa!"
"Mau đi nhặt bóng về đi!"
"Đều câm miệng lại cho tao!"
Phùng Tiêu thẹn quá hóa giận, lại thấy Lâm Phi Phồn không phản ứng hắn, không giúp hắn nhặt bóng, tức khắc ghi hận lên đầu Lâm Phi Phồn.
Hắn nổi giận đùng đùng chạy đi nhặt bóng.
Cố Dư Nhiên nhanh hơn hắn một bước, đi về phía Lâm Phi Phồn.
Thời điểm đi qua bên người Lâm Phi Phồn, không biết như thế nào, bỗng nhiên đụng mạnh vào cậu.
Lâm Phi Phồn thiếu chút nữa té ngã, sách trong tay cũng rớt đầy đất.
May mắn Cố Dư Nhiên tay chân lanh lẹ, lập tức ôm lấy eo Lâm Phi Phồn.
Lâm Phi Phồn bị hắn ôm vào trong ng.ự.c, cảm giác lực đạo cánh tay trên eo kia rất lớn, cả người đều kề sát vào ng.ự.c đối phương, cơ hồ không thở nổi.
Lâm Phi Phồn nháy mắt nhớ tới Cố Dư Nhiên điên cuồng của 2 năm trước, lập tức giãy giụa: "Buông ra!"
Ngoài ý muốn, Cố Dư Nhiên lập tức buông lỏng tay, hơn nữa còn lùi về sau hai bước, một bộ không muốn chạm vào Lâm Phi Phồn.
Hắn mặc đồng phục màu xám, cơ bắp tại cánh tay và cẳng chân lộ rõ ra bên ngoài, đường cong khỏe khoắn, thoạt nhìn tràn ngập tinh lực.
Gương mặt cũng giống như dáng người của hắn, vô cùng hấp dẫn người, gương mặt tuấn mỹ, tóc đen hỗn độn, trán và thái dương bị mồ hôi làm ướt.
Hắn nhìn Lâm Phi Phồn, ánh mắt không còn sự cuồng nhiệt cùng si mê như 2 năm trước nữa, ngược lại vô cùng lạnh nhạt, giống như đang nhìn một người xa lạ không quen biết.
Lâm Phi Phồn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Hắn hẳn đã không còn thích mình, nếu không sẽ không dùng loại này ánh mắt này nhìn mình.
Nếu Cố Dư Nhiên vẫn bi3n thái giống như 2 năm trước, cậu sẽ không chút do dự chuyển trường, rời xa Cố Dư Nhiên.
Cố Dư Nhiên nhặt bóng, mắt nhìn Lâm Phi Phồn đang chậm rãi đi qua trước mặt.
Lâm Phi Phồn nhặt sách của mình lên, không nhanh không chậm trở lại ký túc xá. Mới vừa ngồi xuống, trợ giảng đã gọi điện thoại đến.
Phụ đạo viên ôn hòa nói: "Phi Phồn, dựa theo quy định của trường học, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì không thể học ngoại trú. Em là một sinh viên ưu tú, hẳn là nên tuân thủ quy định của nhà trường."
Lâm Phi Phồn trầm mặc, "vâng" một tiếng: "Em biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, cậu ngồi xuống bàn học của mình phát ngốc.
Trừ người nhà ra, Lâm Phi Phồn không thích ở cùng với người khác.
Thời điểm học lớp 12, vì muốn tranh thủ thêm nhiều thời gian ôn tập, cậu buộc bản thân ở lại trường học một học kỳ.
Kết thúc thi đại học, chuyện thứ nhất mà cậu rất cao hứng chính là không cần phải ở chung nữa.
Hiện tại cậu ở kí túc xá 4 người một phòng, bởi vì kí túc xá của các sinh viên cùng khóa với cậu đều đã ở đầy, cho nên chỉ còn lại mình cậu bị phân đến ký túc xá này.
Vốn dĩ trong ký túc xá chỉ có cậu cùng một đàn anh khoa luật, nhưng tháng sáu năm nay đàn anh đó tốt nghiệp, vì thế thời điểm khai giảng tháng chín, ký túc xá sẽ dọn tới ba người.
Người thứ nhất là Phùng Tiêu khoa thể dục, từ lúc bắt đầu Lâm Phi Phồn và hắn đã không ưa nhau, bất quá cũng không có mâu thuẫn hay nháo quá lớn.
Người thứ hai là đàn anh khoa hóa, làm người trượng nghĩa tận tâm, là một người hiền lành.
Người cuối cùng chính là Cố Dư Nhiên.
Kỳ thật lần này Lâm Phi Phồn xin học ngoại trú, chủ yếu là vì Cố Dư Nhiên.
Bởi vì Cố Dư Nhiên là kẻ điên, là một tên bi3n thái không hơn không kém.
Cho tới tận bây giờ, Lâm Phi Phồn vẫn còn nhớ rõ chuyện 2 năm trước bị Cố Dư Nhiên giam lỏng.
Cố Dư Nhiên khóa cậu ở trong phòng, ngoài miệng nói yêu cậu, trên thực tế là xem cậu như sủng vật, không biết ngày đêm lăn lộn cậu.
"Ting" tiếng nhắc nhở có tin nhắn đem suy nghĩ của Lâm Phi Phồn kéo trở về.
Cậu click tin nhắn vừa gửi đến.
"Muốn ôm cậu, hôn cậu, làm cậu toàn thân từ trên xuống dưới đều nhiễm hương vị của tôi."
Lại là tin nhắn quấy rối nhàm chán kia.
Hơn nữa bỗng dưng hôm nay lại gửi đến hai tin nhắn, lúc trước đều là mỗi ngày một cái.
Lâm Phi Phồn không thích tốn tâm tư vào mấy trò đùa dai, thuần thục xóa tin nhắn, sau đó mở máy tính lên xem giáo án.
*****
Hoàng hôn buông xuống, Cố Dư Nhiên và Phùng Tiêu chơi bóng rổ đã trở lại.
"Rầm!"
Phùng Tiêu thô lỗ đá văng cửa, ném mạnh bóng rổ xuống đất, nhìn thấy Lâm Phi Phồn lập tức dâng lên một bụng tức giận.
Hắn đã sớm nhìn Lâm Phi Phồn không vừa mắt.
Một thằng đàn ông lại có một gương mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ, tóm đến 258 vạn (?), ai cũng không để ở trong mắt.
Nghĩ đến Lâm Phi Phồn đã không giúp hắn nhặt bóng, Phùng Tiêu cười lạnh một tiếng, đột nhiên đi tới, hung hăng đạp mạnh vào chân ghế Lâm Phi Phồn!
Lâm Phi Phồn không có phòng bị, hơi kinh ngạc một chút.
Phùng Tiêu cười nhạo nói: "Sợ sao? Thằng ngu!"
Nói xong còn chưa hết giận, nhìn thấy luận văn của Lâm Phi Phồn nằm ở trên bàn, đột nhiên cầm lấy vứt xuống đất rồi dùng chân dẫm lên.
"Thằng ngu! Tự mình tới đây nhặt lên đi." Phùng Tiêu kiêu ngạo nhìn Lâm Phi Phồn.
Thần sắc Lâm Phi Phồn hơi ngưng lại, đứng lên, gằn từng chữ: "Xin lỗi!"
Phùng Tiêu giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, ha ha cười hai tiếng, quay đầu nói với Cố Dư Nhiên: "Anh Nhiên, thằng ngu này vậy mà dám kêu em xin lỗi."
Cố Dư Nhiên dựa vào lan can giường chơi điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó mặt vô biểu tình cúi đầu nhìn điện thoại, một bộ dáng thờ ơ không quan tâm.
Phùng Tiêu duỗi tay, dùng sức chọc chọc bả vai Lâm Phi Phồn: "Về sau cẩn thận một chút, đừng có chọc bố mày sinh khí!"
Lâm Phi Phồn bị hắn chọc đến không muốn nhịn, cố chấp nói: "Xin lỗi!"
"Xin lỗi con mẹ mày!" Phùng Tiêu mắng thật sự khó nghe, "Tránh ra, đừng có chặn đường!"
Hắn đụng mạnh vào bả vai Lâm Phi Phồn, đi về phía phòng vệ sinh.
Cố Dư Nhiên trước sau vẫn không lên tiếng, vẫn luôn ngồi bấm điện thoại.
Lâm Phi Phồn mím chặt môi, thần sắc một mảnh hờ hững.
Hai năm trước, chỉ cần có người nói cậu một câu không tốt, chạm vào cậu một chút, Cố Dư Nhiên sẽ lập tức đi tìm đối phương tính sổ.
Lần này Cố Dư Nhiên thờ ơ, xem ra thật sự không còn thích cậu.
Luận văn bị Phùng Tiêu dẫm bẩn, Lâm Phi Phồn một lần nữa đi tới cửa hàng photo lại một bản.
Thời điểm trở về, Phùng Tiêu đang đeo tai nghe chơi game, trong miệng hùng hùng hổ hổ, tất cả đều là từ th0 tục khó nghe.
Đáy mắt Lâm Phi Phồn hiện lên một tia chán ghét, mở máy tính lên, bắt đầu viết mail gửi cho phụ đạo viên.
Cậu viết mail xin đổi ký túc xá.
Kỳ thật ký túc xá mà cậu đang ở là ký túc xá tốt nhất đại học G, có điều hòa, có máy giặt, còn có phòng tắm riêng.
Các ký túc xá khác điều kiện không được tốt như vậy, phòng vệ sinh và phòng tắm ở khu sinh hoạt tập thể, sáu người một phòng.
Lâm Phi Phồn không thích ở cùng nhiều người như vậy, nhưng cậu càng không thích Phùng Tiêu.
Cậu nghiêm túc viết mail.
Cố Dư Nhiên từ phía sau đi qua, liếc mắt nhìn máy tính cậu, đôi mắt hơi hơi nheo lại.
Lâm Phi Phồn không phát hiện, thẳng đến khi bên tai đột nhiên truyền đến một cổ hơi thở ấm áp, cùng với thanh âm trầm thấp: "Cậu muốn đổi ký túc xá?"
Lâm Phi Phồn ngừng đánh chữ, sau đó lãnh đạm nói: "Cách xa tôi ra một chút."
Cố Dư Nhiên ngồi dậy, không đi ra, lười nhác dựa vào bên cạnh cậu, hỏi: "Bởi vì tôi?"
"Không phải." Lâm Phi Phồn nói.
"Vậy là vì Phùng Tiêu."
Lâm Phi Phồn không tiếp tục để ý đến hắn, sau khi viết mail xong lại kiểm tra hai lần, lúc này mới nhấn gửi.
Cố Dư Nhiên lười biếng nói: "Nếu là vì trốn tôi, vậy thì không cần thiết. Tôi đã có bạn gái, đã sớm không còn hứng thú với cậu."
Bạn gái?
Gương mặt thanh lãnh của Lâm Phi Phồn rốt cuộc cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Cố Dư Nhiên bấm bấm điện thoại, sau đó đưa tới trước mặt cậu: "Cô ấy còn xinh đẹp hơn cậu."
~~~~~~