Chuyện giao lưu sâu tất nhiên không thể kết thúc trong chốc lát, bởi vì phải giao lưu từ nhiều góc độ và tư thế khác nhau.
Lúc bắt đầu Lê Hi còn rất hưng phấn, từ phòng khách đến phòng ngủ, nhiệt tình như lửa, vài lần khiêu khích làm Tần Phong thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng.
Nhưng sau khi giao lưu lần thứ ba kết thúc, Lê Hi cảm giác cơ thể không chống đỡ nổi nữa, muốn nghỉ ngơi một lát.
Tần Phong càng làm càng hăng hái, đem Lê Hi làm đến bò loạn trên giường, từng chút từng chút tính sổ với cậu, cuối cùng Lê thiếu la khóc khàn giọng mới tránh được một kiếp. Hai người lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau không ngoài ý muốn dậy trễ.
Trong đoàn phim, lời nói của Tần Phong có quyền uy tuyệt đối, cho dù nguyên một buổi sáng không đi làm, cũng không ai dám nói cái gì, toàn bộ đều ở đoàn phim thành thật chờ đợi.
Lê Hi bị cuộc gọi của Trịnh trợ lý đánh thức.
Cậu mệt đến muốn mạng, mí mắt đều không nhấc lên nổi, cả người ê ẩm mềm nhũn, nửa người dưới dường như không còn cảm giác. Chỉ có nơi bộ vị nào đó thật sự rất trướng, giống như có thứ gì đó ở bên trong.
Điện thoại trong phòng khách vang lên rồi ngừng lại, ngừng chưa được vài giây lại vang lên, ồn ào đến mức cậu muốn mắng người.
Nhưng cổ họng đau rát, mắng không được.
Vì thế lần thứ hai Trịnh trợ lý gọi, là Tần Phong đi tiếp.
"Trịnh trợ lý, tôi là Tần Phong. Lê Lê còn đang ngủ, hôm nay em ấy không tới công ty, có chuyện gì chờ em ấy tỉnh ngủ lại nói." Tần Phong trực tiếp quyết định thay Lê Hi.
Trịnh trợ lý ở đầu dây bên kia thầm giật mình, thử nói: "Tần tiên sinh, ngài ở trong nhà Lê tổng?"
Tần Phong ừ một tiếng.
Trịnh trợ lý lại hỏi: "Tối hôm qua ngài ở cùng với Lê tổng?"
Tần Phong không hề che giấu quan hệ của hắn và Lê Hi, lại ừ một tiếng, ngữ khí khuôn phép mà lãnh đạm: "Còn có việc sao?"
Trịnh trợ lý không muốn đắc tội Tần Phong, đành phải nói: "Không có."
Tần Phong cúp điện thoại, trở lại phòng ngủ, ôm Lê Hi tiếp tục ngủ.
Hai người ngủ đến 2 giờ chiều mới hoàn toàn thanh tỉnh, Lê Hi đã đói đến bụng kêu vang, lại lười ra bên ngoài ăn, Tần Phong liền nấu cho cậu một chén canh thịt hầm.
Ánh mặt trời ban trưa từ ban công rộng mở chiếu vào phòng khách, trên sàn nhà một mảnh vàng nhạt.
"Thật là thoải mái." Sau khi ăn uống no đủ, Lê Hi thích ý nằm trên sàn nhà, gối lên đùi Tần Phong, sai Tần Phong xoa xoa vài chỗ nhức mỏi trên người.
Tần Phong nâng cằm cậu, thấp giọng nói: "Anh muốn thu phí phục vụ."
Lê Hi nhìn ánh mắt không có ý tốt của hắn, hừ cười một tiếng, khóe môi hơi giương lên, có chút phóng đãng, lại có chút hoang dã, như là chờ người khác đến chinh phục.
Tần Phong chịu không nổi Lê Hi cười như vậy, lập tức đem người túm dậy, hung hăng dày vò hai mảnh môi kia.
Lê Hi cũng không ngượng ngùng, ôm lấy cổ hắn, hé miệng, tùy ý để đối phương đòi hỏi.
Hôn trong chốc lát, hai người đều bị khơi dậy dục vọng.
Nhưng suy xét đến thân thể Lê Hi, Tần Phong không muốn làm cậu khó chịu, vì thế không làm đến bước cuối cùng.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát.
Sau khi lửa nóng dần dần hạ nhiệt, Tần Phong mới nhớ tới một chuyện, bắt đầu thẩm vấn Lê Hi: "Em và Tô Mạn Y là chuyện như thế nào?"
Lê Hi nằm trên mặt đất, bình tĩnh nói: "Lăng xê thôi."
"Nói rõ ràng." Ánh mắt Tần Phong sắc bén nhìn cậu.
Lê Hi không cảm thấy có vấn đề gì, liền đem chuyện cậu hợp tác lăng xê với Tô Mạn Y nói ra hết toàn bộ.
Tần Phong cười lạnh: "Cô ta thật rất biết tính kế."
Lê Hi nói: "Không có biện pháp, anh tôi hiện tại mặc kệ tôi, tôi cũng không muốn cả đời này cứ mãi dựa dẫm vào anh ấy. Tô Mạn Y có thể giúp tôi nâng đỡ Hứa Thanh Dương, tôi lại độc thân, tạo vài cái scandal với cô ta cũng chẳng có vấn đề gì."
Thấy Lê Hi nói đến hợp tình hợp lí như vậy, Tần Phong giận sôi máu, nhéo môi cậu: "Còn dám nói em độc thân? Hửm?"
"Đau." Lê Hi kéo tay hắn ra, lăn long lóc ngồi dậy, cười như không cười, "Vậy anh nói bạn trai tôi là ai?"
Tần Phong biết, nếu hôm nay hắn không cho cậu một câu khẳng định, Lê Hi chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.
Vì thế nói: "Đương nhiên là anh."
Lê Hi cong cong khóe môi, trên mặt đều là ý cười trương dương tự đắc: "Anh cũng biết thức thời đó. Hừ, chừng nào thì anh và Triệu Uyển Hi giải trừ hôn ước?"
Thần sắc Tần Phong hơi cứng lại.
Một lát sau, hắn thấp giọng nói: "Lê Lê, chúng ta cứ như bây giờ không tốt sao?"
Lê Hi nhìn hắn, tươi cười trên mặt chậm rãi phai nhạt, cả giận nói: "Anh có ý gì?"
"Lê Lê, em bình tĩnh một chút."
"Anh đừng có nói với tôi, anh không tính giải trừ hôn ước với Triệu Uyển Hi!"
"Cuộc hôn nhân của anh và cô ta chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ hợp tác......"
Lê Hi cười lạnh đánh gãy lời hắn: "Vậy tôi cũng hợp tác như vậy với Tô Mạn Y được không?"
Sắc mặt Tần Phong trầm xuống: "Không được!"
Lê Hi cười nhạo: "Anh có thể vừa kết hôn với Triệu Uyển Hi, vừa yêu đương với tôi, vậy tại sao tôi lại không được?"
"Chúng ta không giống nhau." Ánh mắt Tần Phong sắc bén nhìn Lê Hi, "Lê Lê, anh cần phải liên hôn với Triệu Uyển Hi, đây là chuyện mà trưởng bối hai nhà đã sớm đính xuống. Em kết hôn với Tô Mạn Y, bất quá chỉ là giận dỗi anh mà thôi."
Lê Hi nghe được thì nổi trận lôi đình, đột nhiên ngồi dậy, căm tức nhìn Tần Phong: "Anh cưới Triệu Uyển Hi, tôi đây tính là cái gì? Tôi là người yêu vụng trộm của anh hay là tiểu tam? Hay là bạn tình?"
"Lê Lê!"
"Đừng gọi tôi!" Lê Hi rống to, hốc mắt lập tức đỏ.
Tần Phong tức khắc có chút hoảng hốt, vội vàng duỗi tay ôm cậu, dỗ dành nói: "Hôn nhân của anh và Triệu Uyển Hi chỉ là tạm thời. Em ngoan một chút, sau này anh sẽ ly hôn với cô ta."
"Sau này?" Lê Hi cười lạnh một tiếng, "Sau này mà anh nói, chỉ sợ là vài chục năm sau đi."
Hôn sự này là do Tần lão phu nhân đính xuống, chỉ cần bà ta còn khoẻ mạnh, Tần Phong và Triệu Uyển Hi chắc chắn không có khả năng ly hôn!
Lê Hi càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, đẩy Tần Phong ra, bực bội nói: "Anh lo lắng sức khỏe bà nội nhà anh, không dám giải trừ hôn ước. Vậy nếu ông bà ngoại tôi biết tôi đang yêu đương vụng trộm với một người đàn ông đã có vợ, bọn họ sẽ như thế nào đây? Họ Tần, anh thật sự quá ích kỷ!"
Đối mặt với sự chỉ trích của Lê Hi, thần sắc Tần Phong vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh nói: "Lê Lê, hôn nhân chỉ là một tờ giấy, người anh thích là em. Mặc dù anh kết hôn với Triệu Uyển Hi, cũng sẽ không thay đổi tình yêu của anh đối với em."
"Nói đến thật dễ nghe!" Lê Hi châm chọc.
Tần Phong lắc đầu: "Đây là lời thật lòng của anh, anh không lừa em. Lê Lê, có rất nhiều chuyện không cần thiết phải quá tích cực...... Em ngoan một chút, anh nhất định sẽ ly hôn với Triệu Uyển Hi, đến lúc đó chúng ta lại đi lãnh chứng."
Lê Hi càng nghe càng không chịu nổi, lồng nguc như đang nghẹn một quả bom sắp nổ tung.
"Nếu anh không giải trừ hôn ước với Triệu Uyển Hi, tôi sẽ không tiếp tục ở bên anh nữa! Cho dù tôi con mẹ nó có thích anh, cũng không hạ tiện đến cái trình độ kia!"
Cậu tức giận đến muốn mạng, cầm gối trên sô pha lên quăng vào mặt Tần Phong: "Cút! Cút đi!"
Gối rớt xuống bên chân Tần Phong, sắc mặt Tần Phong khó coi tới cực điểm.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nói: "Lê Lê, đây là biện pháp tốt nhất. Em hãy tin anh, anh chắc chắn sẽ không để em phải chờ lâu."
Lê Hi cười lạnh: "Anh còn muốn tôi phải chờ anh? Nằm mơ! Anh cút đi!"
Cậu dùng sức đẩy Tần Phong, hàm răng nghiến chặt, đôi mắt hồng hồng, phảng phất như cho dù tâm có bị đâm đến chằng chịt vết thương cũng liều mạng chịu đựng không chịu khóc ra.
Nhìn thấy cậu như vậy, Tần Phong nhịn không được đem người ôm vào trong lòng, siết chặt, ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.
Hắn có vô số lí do cần thiết phải kết hôn với Triệu Uyển Hi.
Nhưng giờ khắc này, hắn không có cách nào bình tĩnh giống như khi quay phim, ngồi phân tích cho Lê Hi nghe, cũng là lần đầu tiên tâm hắn loạn như ma.
"Lê Lê, em cho anh chút thời gian." Tần Phong tựa cằm vào trán Lê Hi, hai tay giống như gọng kìm giam giữ người trong lồng nguc.
Lê Hi giãy giụa vô dụng, hung hăng cắn một cái lên bả vai của hắn: "Vương bát đản*!"
*Đồ con rùa rụt cổ/ Tra nam.
Tần Phong kêu rên, đau đến mức gân xanh trên cổ đều nổi lên, lại ôn nhu nói: "Anh nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Nhưng trước đó, không cho phép em thích người khác, em chỉ có thể thích anh."
Lê Hi không rên một tiếng.
Tần Phong cho rằng Lê Hi cam chịu, buông tay ra, đang muốn cúi đầu nhìn cậu, đột nhiên cằm bị ăn một quyền!
"Cút đi!" Lê Hi dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Tần Phong, ngực không nhịn được phập phồng, bàn tay đang nắm chặt cũng run nhè nhẹ.
Tần Phong liếc mắt nhìn cậu thật sâu, cái gì cũng chưa nói, rời khỏi chung cư.
Mấy ngày sau, hai người ai cũng không liên hệ đối phương.
Tâm tình Lê Hi không tốt, cả người đều như núi lửa sắp phun trào, làm cho kẻ trên người dưới trong công ty đều tránh cậu như tránh tà.
Buổi sáng hôm nay, lúc Trịnh trợ lý cầm văn kiện đi vào để Lê Hi ký tên thì nói: "Lê tổng, có một vị tên là Triệu Uyển Hi muốn gặp cậu."
Lê Hi khẽ nhíu mày, Triệu Uyển Hi đột nhiên tới tìm cậu làm gì?
Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Cho cô ta vào đi."
Chỉ chốc lát sau, Trịnh trợ lý dẫn Triệu Uyển Hi vào văn phòng.
Triệu Uyển Hi mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, trang điểm tinh xảo, tóc dài xõa trên vai, tư thái ưu nhã ngồi xuống sô pha.
Trịnh trợ lý đặt cà phê ở trước mặt cô, sau đó đi ra ngoài.
Lê Hi lúc này mới mở miệng hỏi: "Triệu tiểu thư, cô tới tìm tôi có chuyện gì?"
Triệu Uyển Hi nở một nụ cười nhẹ đoan trang: "Đương nhiên là vì Tần Phong."
Lê Hi nghe thấy cái tên này liền phiền lòng, không chút khách khí nói: "Nếu cô lo lắng tôi sẽ chen chân vào cuộc hôn nhân của các người, thì không cần đâu, tôi và hắn đã không còn quan hệ."
Triệu Uyển Hi cười cười: "Kỳ thật tôi cũng không để ý cậu và Tần Phong có quan hệ gì, tôi cũng không can thiệp vào chuyện của hai người. Hắn thích cậu, tôi đã sớm nhìn ra."
"Cho nên?"
"Cho nên tôi tới khuyên Lê thiếu một câu, làm người đừng quá tham lam."
Lê Hi mặt vô biểu tình: "Cô có ý gì?"
Triệu Uyển Hi uống một ngụm cà phê, tươi cười trên mặt không đổi: "Lê thiếu, tôi chỉ cần cuộc hôn nhân này. Anh có Tần Phong là đủ rồi, hà tất gì phải buộc hắn giải trừ hôn ước với tôi."
Sắc mặt Lê Hi khẽ biến: "Hắn đề nghị giải trừ hôn ước?"
"Đúng vậy." Triệu Uyển Hi bỗng nhiên thở dài, trên mặt lộ ra một mạt phiền não.
"Lê thiếu, cậu biết không? Cậu bắt Tần Phong giải trừ hôn ước với tôi, chính là dồn tôi vào đường chết. Một khi tôi bị Tần gia từ hôn, người nhà tôi sẽ cho rằng là do tôi sai, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi."
Có lẽ là ngữ khí của cô quá mức tuyệt vọng, trong lúc nhất thời Lê Hi không biết nên nói cái gì.
Triệu Uyển Hi đi rồi, Lê Hi nhịn không được lên mạng điều tra tin tức của Tần Phong.
Cậu muốn biết có tin tức về chuyện hai nhà Tần Triệu giải trừ hôn ước hay không.
Rất nhanh, tin tức của Tần Phong và Triệu Uyển Hi đã hiện lên, như cũ là do em họ Tần Phong đăng 9 tấm ảnh lên Weibo.
Lê Hi liếc mắt một cái liền thấy được ở chính giữa tấm ảnh chụp chung, Tần Phong cùng Triệu Uyển Hi thân mật đứng chung một chỗ, bên cạnh là vài thanh niên trẻ tuổi có cả trai lẫn gái.
Ngày hôm qua là đại thọ 80 tuổi của Tần lão phu nhân, là vị hôn thê của Tần Phong, Triệu Uyển Hi tất nhiên không thể vắng mặt trong bữa tiệc mừng thọ này.
Lê Hi nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp, tâm tình ngoài ý muốn bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy Tần Phong cùng Triệu Uyển Hi rất xứng đôi, tựa như một đôi trai tài gái sắc.
~~~~~~~~~~~~~~~~