Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 117: Hi x Phong 3: Mất mặt




Lê Hi cho rằng anh cậu chỉ nói giỡn, nên không hề đem lời anh ấy nói để trong lòng.

Không nghĩ tới sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa đến 8 giờ Trịnh trợ lý đã gọi điện thoại cho cậu.

Trịnh trợ lý là trợ thủ đắc lực nhất của anh cậu, nhắc nhở Lê Hi: "Lê tổng, hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhận chức, Thịnh tổng đã phân phó tôi nhắc nhở cậu 9 giờ phải đến công ty......"

"Được rồi được rồi, tôi đã biết."

Lê Hi còn nằm trong ổ chăn, mí mắt đều không nhấc lên nổi, tùy ý trả lời có lệ với Trịnh trợ lý liền cúp điện thoại.

Rất nhanh đã đến 9 giờ, Trịnh trợ lý lại gọi điện thoại tới, thật giống như người mẹ già nhọc lòng, thúc giục Lê Hi đến công ty.

Thịnh Diễn Chi đưa cho Lê Hi một công ty quy mô không lớn để luyện tập, nhân sự đơn giản, là một công ty con dưới trướng giải trí Thịnh thế, tính hết toàn bộ công ty còn chưa đến 50 người.

Trước mắt trong công ty chỉ mới ký hợp đồng với 10 nghệ sĩ, trong đó 9 người đều là nghệ sĩ tuyến mười tám không có danh khí, dư lại một người lần trước mới vừa ký hợp đồng - Hứa Thanh Dương.

Lúc trước Hứa Thanh Dương diễn một bộ cổ trang thần tượng, nổi tiếng được một thời gian.

Kết quả cậu ta đột nhiên công khai tình yêu, còn thường xuyên lên Weibo khoe ân ái với bạn gái, vì thế đã bị rất nhiều fan vứt bỏ.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, chỉ một tháng trước, Hứa Thanh Dương đã bị bạn gái đá.

Nguyên nhân Thịnh Diễn Chi ký hợp đồng với cậu ta rất đơn giản: Sau khi thất tình sẽ càng tập trung vào sự nghiệp hơn, ít nhất mấy năm nay Hứa Thanh Dương sẽ không muốn yêu đương nữa.

Trịnh trợ lý ở trong điện thoại giới thiệu sơ qua tình huống của các nghệ sĩ trong công ty cho Lê Hi, hy vọng Lê Hi mau chóng nhận biết bọn họ, không đến mức sau khi nhận công ty lại không biết ai là nghệ sĩ dưới trướng mình.

Lê Hi một lòng muốn ngủ, lại nhiều lần bị đánh thức, có chút bực bội, tức giận nói: "Bổn thiếu gia không đi!"

Sau đó tắt điện thoại, ôm chăn tiếp tục ngủ.

Thẳng đến giữa trưa cậu mới tỉnh lại, nhớ tới hôm nay thành phố G tổ chức buổi triển lãm xe cấp A, lập tức từ trên giường bò dậy.

Sau khi rửa mặt xong, cậu lao ra khỏi cửa lái xe thẳng đến buổi triển lãm, căn bản không nhớ tới chuyện phải đến công ty làm việc.

Xe được trưng bày khắp hội trường, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, không ít người đều là vì muốn chiêm ngưỡng những chiếc xe đắt đỏ mà đến.

Trừ cái này ra, buổi triển lãm còn thu hút rất nhiều người trong nghề cùng bên truyền thông chú ý, hội trường đông đúc chen chúc người.

Buổi triển lãm chia làm hai khu, khu bình thường và khu dành cho khách quý.

Khu bình thường vây đầy người, khu khách quý người lại không nhiều, cũng không có nhiều phương tiện truyền thông. Nhưng lại có rất nhiều siêu xe cùng những chiếc siêu xe đời mới nhất lần đầu tiên được công bố.

Lê Hi đã sớm lấy được thiệp mời khách quý từ ban tổ chức, tiến vào khu triển lãm cũng là đi cửa dành cho khách quý, một đường đi vào bên trong, rất nhanh đã tới khu trưng bày xe.

Giám đốc buổi triển lãm ân cần đi tới đón: "Lê thiếu, ngài đã tới."

Lê Hi không thích có người đi theo, xua xua tay nói: "Không cần để ý tới tôi, ông đi tiếp đón những người khác đi."

Giám đốc cũng rất thức thời, cười nói: "Vậy tôi đây liền không quấy rầy ngài."

Lê Hi một mình ở khu khách quý đi dạo, nhìn qua vài chiếc xe thể thao, đều không cảm thấy quá thích.

Không biết như thế nào, cậu bỗng nhiên nhớ tới tháng trước bản thân đã rủ Tần Phong cùng cậu đến xem buổi triển lãm này.

Tần Phong một lời đáp ứng, hiện giờ lại chỉ có mình cậu tới đây xem xe.

Lê Hi càng xem càng cảm thấy không thú vị, vừa muốn xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy bên kia trưng bày một chiếc siêu xe màu xám bạc đẹp đến lóa mắt.

Lê Hi hít một ngụm khí lạnh, bước nhanh đi qua, quả nhiên là chiếc Lotus Evija mà cậu tâm tâm niệm niệm!

Chiếc siêu xe thể thao này thiết kế theo thẩm mỹ máy bay chiến đấu, thân xe như một khối kim loại được điêu khác hoàn mĩ, hai bên sườn nhấp nhô phồng lên như hai cánh bướm cực kì mỹ cảm.

Đường cong thân xe hoàn hảo, hai bên đầu xe lõm xuống thành hình tam giác như phác họa bộ dáng chiếc xe đang lao về phía trước.

Chỉ mới nhìn bề ngoài ngầu đét như vậy đã chinh phục được trái tim Lê Hi, đừng nói tới thiết kế độc đáo bên trong cùng tính năng tuyệt đỉnh của nó.

"Chiếc xe này tôi muốn!" Lê Hi vô cùng hưng phấn, nhất định phải mua cho bằng được chiếc xe thể thao này.

Đương nhiên, một chiếc siêu xe hơn hai ngàn vạn, không phải ai cũng mua nổi.

Nghe được Lê Hi muốn mua chiếc xe này, nhân viên vội vàng cầm hợp đồng mua xe chạy tới.

Lê Hi nhìn hợp đồng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì liền kí tên, tùy tiện móc ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên.

"Phiền ngài chờ một chút." Nhân viên cười tủm tỉm đi quẹt thẻ thanh toán.

Lê Hi một mình đi qua đi lại ngắm chiếc Lotus Evija, tâm ngứa khó nhịn, hận không thể ngay lập tức lái xe rời đi.

Đáng tiếc nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể lái đi.

Ngay lúc Lê Hi đang đắm chìm trong sự hưng phấn, đột nhiên nghe được phía sau lưng truyền đến giọng nói của Triệu Uyển Hi: "Lê Hi?"

Lê Hi xoay người, liền nhìn thấy tay cô đang kéo cánh tay của Tần Phong, trên mặt mang theo nụ cười ưu nhã: "Không nghĩ tới lại gặp được anh ở chỗ này."

Tần Phong cũng hướng Lê Hi gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc Lotus Evija: "Em thích nó?"

"Đúng, rất thích." Lê Hi nhìn chằm chằm Tần Phong, "Tôi nhớ tôi đã nói qua với anh rồi."

Khuôn mặt anh tuấn của Tần Phong lộ ra vẻ hối lỗi: "Thật xấu hổ, tôi quên rồi."

Lê Hi hừ lạnh một tiếng, nhìn đến tay bọn họ đặt chung một chỗ, càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, nhịn không được châm chọc: "Tần đạo diễn thật đúng là có nhã hứng, cố ý bồi vị hôn thê tới đây xem triển lãm xe."

Tần đạo diễn?

Nghe thấy cái xưng hô này từ trong miệng Lê Hi nói ra, thần sắc Tần Phong hơi dừng một chút, nói: "Tôi và Uyển Hi sắp kết hôn, nên muốn đến chọn một chiếc xe cho cô ấy."

Sắc mặt Lê Hi có điểm khó coi, liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người không muốn để ý tới hai người.

Lúc này giám đốc và nhân viên đi đến chỗ Lê Hi, thật cẩn thận nói: "Lê thiếu, thẻ này của ngài hình như gặp chút vấn đề, không thanh toán được."

Lê Hi tâm phiền ý loạn, không nghĩ quá nhiều, cầm một tấm thẻ khác đưa cho giám đốc.

Ai ngờ chưa tới hai phút, giám đốc lại chạy tới, vẻ mặt khó xử nói: "Lê thiếu, thẻ này cũng không được. Ngài xem, nếu không tôi đi gọi Thịnh tổng nói một tiếng."

"Mẹ nó!" Lê Hi khẽ mắng một tiếng, lúc này mới nhớ tới tối hôm qua anh cậu có nói sẽ dừng hết tất cả tài khoản của cậu.

Quả nhiên là làm thật!

Từ nãy đến giờ làm trò ở trước mặt giám đốc, nhân viên cùng với bao nhiêu người có mặt ở buổi triển lãm, Lê Hi cảm thấy có điểm mất mặt, vội vàng gọi điện thoại cho Thịnh Diễn Chi.

"Anh, em muốn mua một chiếc xe thể thao." Lê Hi hợp tình hợp lí nói.

"Tự kiếm tiền mua." Thịnh Diễn Chi vô tình cúp điện thoại.

Lê Hi trừng mắt nhìn điện thoại, chưa từ bỏ ý định gọi lại lần nữa, Thịnh Diễn Chi không chỉ không nghe, còn kéo đen cậu.

Lê Hi: "......"

Anh ấy thật mặc kệ cậu sao?

Lê Hi có điểm hoảng hốt.

Cậu tiêu tiền ăn xài phung phí, mấy năm nay không dành dụm được một đồng, ngày thường cũng đều quẹt tài khoản của anh cậu.

Hiện tại tài khoản bị ngừng, xe thể thao cũng muốn bay mất.

Lê Hi vẻ mặt đau khổ, lại cảm thấy mất mặt, cố tình giám đốc còn tới hỏi một câu: "Lê thiếu, chiếc xe này ngài còn muốn hay không?"

Lê Hi còn chưa kịp mở miệng, một tấm thẻ đen đã được đưa tới trước mặt giám đốc: "Quẹt thẻ của tôi, xe đưa cho em ấy."

Giám đốc tiếp nhận tấm thẻ kia, cười nói: "Thì ra Lê thiếu và Tần tiên sinh là bạn bè."

Lời này không chỉ không lấy được lòng Lê Hi, ngược lại còn làm cậu vô cùng xấu hổ và buồn bực, cười lạnh nói: "Tôi và Tần đạo diễn không phải bạn bè! Đúng rồi, Tần đạo diễn, tôi cũng không phải vị hôn thê của anh, không cần phải đưa xe cho tôi! Tôi có rất nhiều tiền!"

Tần Phong nhướng mày: "Tiền của anh em?"

Lê Hi thẹn quá hóa giận: "Liên quan cái rắm gì đến anh!"

"Lê Lê, nói chuyện cho đàng hoàng." Tần Phong giống như đối với tính tình của Lê Hi có chút đau đầu, "Chiếc xe này cứ coi như là tôi tặng em làm quà đi."

"Tặng cho bạn tình cũ một chiếc siêu xe mấy ngàn vạn, Tần đạo diễn thật đúng là hào phóng!"

"Lê Hi!" Sắc mặt Tần Phong khẽ biến, "Em có thể chín chắn hơn một chút hay không?"

"Không thể! Tôi cứ như vậy đấy, không thích thì đánh đổ! Nếu anh thích chín chắn, vậy thì đi mà kết hôn với cô ta. Tôi không tới phiền anh, anh con mẹ nó còn tới trêu chọc tôi làm gì? Thật đúng là có bệnh mà! Tôi cần anh tặng xe cho tôi hả!"

Giờ phút này, Lê Hi như một con nhím đang dựng thẳng gai nhọn, gắt gao bảo vệ bản thân, sợ bị người khác nhìn ra yếu điểm của mình.

Tần Phong quả nhiên bị chọc tức, biểu tình càng trở nên lạnh băng, mắt đen giấu sau gọng kính bén nhọn như mũi băng.

Nhưng nhìn đến đuôi mắt ửng đỏ của Lê Hi, hắn lại không phát giận được, vì thế rơi vào trầm mặc, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.

Giám đốc cùng nhân viên đứng bên cạnh phát run, lông tơ cả người đều dựng đứng lên, lặng lẽ thối lui sang một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lê Hi cũng không sợ Tần Phong, thở gấp trào phúng nói: "Anh tặng xe cho tôi, là sợ tôi sẽ dây dưa không dứt, nên muốn dùng nó để tống cổ tôi đi sao?"

Tần Phong nhíu chặt chân mày.

Lê Hi cười nhạo nói: "Yên tâm, tôi đây không thiếu người, anh thì tính là cái gì chứ!"

Nói xong cậu liền quay đầu rời đi.

Tần Phong tức giận đến thiếu chút nữa túm cậu lại, hít sâu một hơi, nói với giám đốc đang đứng ở một góc: "Hợp đồng này không cần sửa, xe tôi mua."

Giám đốc thật cẩn thận nói: "Vậy ngày mai ngài sẽ tới nhận xe?"

Tần Phong ừ một tiếng.

Triệu Uyển Hi không nói gì, giống như chuyện giữa Tần Phong và Lê Hi không hề liên quan gì đến cô.

Lê Hi vừa từ khu triển lãm đi ra, Trịnh trợ lý lập tức mở cửa xe: "Thịnh tổng kêu tôi tới đón cậu."

"Anh ấy còn quản tôi hả." Lê Hi thu hồi tâm tư, bực bội nói.

Trịnh trợ lý an ủi cậu: "Cậu là em họ của Thịnh tổng, Thịnh tổng sao có thể mặc kệ cậu. Đây, Thịnh tổng đã kêu tôi sửa sang lại tài liệu công ty cho tốt, đưa cho cậu xem qua một lần, sợ cậu ngày đầu tiên đi làm sẽ không quen."

Lê Hi: "......"

Vì muốn tìm việc làm cho cậu, anh ấy thật là hao tổn tâm huyết.

Xe chạy tới tập đoàn Thịnh Thế, thư kí liền trực tiếp dẫn Lê Hi tới văn phòng của Thịnh Diễn Chi.

"Anh, anh không thể ngày mai mới cho ngừng tài khoản sao? Vừa rồi làm em quá mất mặt!" Lê Hi đi vào liền oán giận nói.

Thịnh Diễn Chi ngẩng đầu nhìn cậu một cái, tiếp tục xem văn kiện: "Em còn chưa cai sữa sao?"

Lê Hi sửng sốt.

Thịnh Diễn Chi không chút khách khí nói: "Em đã 25 rồi, còn chẳng làm nên trò trống gì, khó trách Tần Phong lại xem em như trẻ con."

Lê Hi bĩu môi, hừ một tiếng nói: "Đó là hắn lấy cớ."

Thịnh Diễn Chi cười lạnh: "Không đá em đi, chẳng lẽ hắn còn muốn nuôi thêm một đứa con trai sao? Lão gia tử nói, ngay cả Tiểu Nặc còn hiểu chuyện hơn em!"

Tiểu Nặc là con trai của Thịnh Diễn Chi, vừa mới qua sinh nhật 5 tuổi.

Lê Hi há miệng thở dốc, theo bản năng muốn phản bác, nhưng cậu phát hiện ngay cả một lý do cậu cũng không nói ra được.

Nghĩ đến bộ dáng đoan trang của Triệu Uyển Hi, lại nghĩ đến Tần Phong nói cậu không hiểu chuyện, đừng có giống như trẻ con gây rối vô cớ.

Lê Hi bỗng nhiên có cảm giác vô cùng thất bại, cảm thấy chính mình mấy ngày nay nháo tới nháo lui thật đáng chê cười!

Người trưởng thành, nhìn thấu không nói toạc ra, chỉ có trẻ con mới muốn tìm tòi nghiên cứu cho rõ ràng rành mạch, một hai phải có được đáp án.

Cho dù Tần Phong đùa bỡn tình cảm của cậu thì thế nào?

Từ đầu tới cuối, bọn họ chưa từng xác nhận quan hệ.

Lê Hi nắm chặt tay, nói với Thịnh Diễn Chi: "Anh, buổi chiều em lập tức đi làm!"

- ----------------------