Trù nghệ Lâm Cẩn là không thể nghi ngờ.
Vốn dĩ tâm tình Lê Hi còn có chút không tốt, sau khi đồ ăn được bưng lên, cậu làm gì còn nhớ rõ Tần Phong, đầu óc chỉ còn một chữ: Ăn!
"Canh gà này ngon tuyệt!" Lê Hi một hơi uống sạch ba chén canh gà.
Cá chiên xù, thịt kho, dạ dày bò hầm sơn tra, sườn xào chua ngọt cũng bị cậu ăn hơn phân nửa, cuối cùng Lê Hi còn ăn thêm một chén cơm đầy ụ với thịt Đông Pha.
Tiểu Nặc nhìn đến trợn mắt há mồm, nghĩ thầm: Chú Lê ăn thật giỏi.
Cuối cùng Lê Hi cũng đánh chén no nê, xách theo điểm tâm của Lâm Cẩn làm rời đi, hoàn mỹ giải thích rằng sợ mọi người ăn không hết.
Vỗn dĩ bữa tối hôm nay là vì chúc mừng Thịnh Diễn Chi xuất viện, kết quả hơn phân nửa đều vào bụng Lê Hi, tâm tình Thịnh Diễn Chi không cần nghĩ cũng biết.
Lâm Cẩn buồn cười nói: "Anh đừng xụ mặt nữa, mau đi rửa chén."
Thịnh Diễn Chi nhíu nhíu mày.
Loại việc như rửa chén này không phải hắn chưa làm qua, trước kia bị Thịnh lão gia tử ném vào quân doanh huấn luyện, mọi công việc sinh hoạt đều phải tự làm.
Nhưng sau khi huấn luyện kết thúc, hắn không còn đụng tới những công việc này nữa, hết thảy đều để người hầu xử lý.
Giờ phút này đột nhiên bị Lâm Cẩn kêu đi rửa chén, hắn mới ý thức được nơi này không phải biệt thự của mình, sẽ không có người hầu giúp hắn quét tước vệ sinh hay dọn dẹp rửa chén.
Khó trách lúc hắn nói muốn vào ở, Lâm Cẩn còn lo lắng hắn sống không quen.
Tối nay Lâm Cẩn bận rộn trong ngoài, vất vả làm một bàn đồ ăn lớn, Thịnh Diễn Chi tất nhiên không muốn để cậu đi rửa chén.
Hắn đứng trước bàn ăn, nhìn chằm chằm đống chén đũa chất đầy, rốt cuộc nói: "Đợi chút nữa anh rửa."
"Thật ngoan." Lâm Cẩn sờ sờ tóc Thịnh Diễn Chi giống như dỗ trẻ con, trong mắt tràn ngập ý cười.
Thịnh Diễn Chi kéo cậu vào trong lòng: "Em dám cười anh?"
Biểu tình Lâm Cẩn bình tĩnh: "Em không cười."
Nói xong khóe miệng cậu nhịn không được lại cong lên.
Răng Thịnh Diễn Chi có chút ngứa, cúi đầu muốn cắn Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn vội vàng đẩy hắn, thấp giọng nói: "Phi Phồn và Tiểu Nặc còn ở trong phòng khách......"
Thịnh Diễn Chi ngẩng đầu lên nhìn qua, Lâm Phi Phồn và Tiểu Nặc ngồi ở trên sô pha, một lớn một nhỏ thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía bàn ăn bên này.
Thịnh Diễn Chi: "......"
Hắn cần phải nhanh chóng đưa hai thằng nhóc này đi, trước tiên đưa Lâm Nặc tới nhà cũ, sau đó đưa Lâm Phi Phồn ra nước ngoài du học.
"Chút nữa sẽ thu thập em!" Thịnh Diễn Chi bất mãn buông Lâm Cẩn ra.
Lâm Cẩn cười tủm tỉm: "Mau rửa chén, em đi tắm đây."
Thịnh Diễn Chi ngầm bực, sớm biết vậy đã để thằng ngốc Lê Hi kia ở lại rửa chén.
Lâm Cẩn tắm rửa rất nhanh, khi xoa tóc đi ra thì nghe được tiếng chuông điện thoại reo ở trên giường, là chị Chu gọi.
Nghĩ đến việc chuyển hợp đồng, Lâm Cẩn lo lắng chị Chu không đồng ý, lập tức tiếp điện thoại.
Thời điểm Thịnh Diễn Chi đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Cẩn ngồi ở trên giường, vừa gọi điện thoại vừa lau tóc.
Lúc trước khi Lâm Cẩn làm phẫu thuật, có một phần tóc bị cạo, hiện tại đã dài ra không ít, nhưng nhìn kĩ vẫn phát hiện.
Thịnh Diễn Chi đi tới, cầm lấy khăn lông giúp cậu lau tóc, sau khi lau xong thì mát xa vai và cổ cho cậu.
Lâm Cẩn được mát xa thật sự rất thoải mái, dứt khoát ghé vào trên giường nói chuyện với chị Chu, còn không quên dùng ánh mắt bảo Thịnh Diễn Chi mát xa vài chỗ.
Thịnh Diễn Chi nhướng mày, không nói gì, đột nhiên dùng sức ấn vào hõm vai cậu!
"A......" Lâm Cẩn nhịn không được kêu lên một tiếng.
Chị Chu ở bên kia lập tức hỏi: "Cậu đang làm gì?"
Lâm Cẩn vội nói: "Không có gì, không cẩn thận đá vào bàn."
Chị Chu ừ một tiếng: "Được, việc chuyển hợp đồng trước tiên cứ như vậy đi, ngày mai công ty sẽ đưa hợp đồng của cậu đến giải trí Thịnh Thế."
Lâm Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Chị Chu, cảm ơn chị."
Cúp điện thoại, cậu vội vàng bắt lấy tay Thịnh Diễn Chi: "Đừng ấn, nếu ấn nữa vai em sẽ gãy mất."
Thịnh Diễn Chi cười nhẹ một tiếng, ngược lại vu0t ve lưng Lâm Cẩn: "Sau khi hợp đồng được chuyển qua, em chính là người của anh rồi."
Lâm Cẩn nhắm hai mắt, hàm hồ nói: "Hiện tại em đây không phải là người của anh sao?"
Nói xong, cậu cảm giác người ở phía sau đột nhiên yên lặng, cái tay đang làm loạn kia cũng ngừng động tác.
Lâm Cẩn buồn bực, vừa định quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Giây tiếp theo, cậu bị người ôm lấy, miệng lập tức bị lấp kín!
Thịnh Diễn Chi mang theo khí nóng cùng hơi ẩm, tràn ngập tính xâm lược hôn Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn bị hôn đến đầu óc hỗn loạn, bản năng muốn càng nhiều hơn.
Cậu vô thức tách chân ra, hai chân câu lấy đùi Thịnh Diễn Chi, hai tay cũng ôm lấy eo đối phương.
Loại động tác nhão nhão dính dính này kích đến đôi mắt Thịnh Diễn Chi đều đỏ lên!
Vừa muốn kéo áo tắm dài của Lâm Cẩn ra, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người gõ vang: "Ba ba."
Thanh âm non nớt phá lệ rõ ràng, Lâm Cẩn giật mình, lập tức lấy lại tinh thần: "Tiểu Nặc kêu em."
"Em nghe lầm rồi." Thịnh Diễn Chi lại lần nữa lấp kín miệng Lâm Cẩn.
Nhưng tiếng đập cửa ngoài cửa vẫn không dứt, thanh âm non nớt lại vang lên: "Ba ba, ba ba......"
Lâm Cẩn nào còn tâm tình thân mật với Thịnh Diễn Chi, thở hồng hộc nói: "Em đi xem Tiểu Nặc có chuyện gì."
Thịnh Diễn Chi rất khó chịu, nghĩ thầm: Thằng nhóc đó thì có thể có chuyện gì, nếu thực sự có việc gấp đã sớm kêu loạn cả lên rồi.
Quả nhiên, mở cửa ra liền thấy Tiểu Nặc ôm gấu bông vải đứng trước cửa, ngoan ngoãn nói: "Ba ba, con tưởng ba ba sẽ ngủ cùng con."
Lâm Cẩn ngồi xổm xuống, vuốt mặt bé: "Hai ngày trước chính con nói muốn dũng cảm giống như Kiều Tinh Lan, về sau sẽ ngủ một mình, không cần ba ba ngủ cùng nữa."
"Dạ đúng." Tiểu Nặc gật đầu, nhìn thoáng qua Thịnh Diễn Chi ở trong phòng, bị sắc mặt âm trầm của Thịnh Diễn Chi doạ sợ, vì thế càng thêm kiên định ý nghĩ trong lòng.
"Con phải bảo vệ ba ba." Khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, đôi mắt ngập nước rất kiên định, "Chú Thịnh hung dữ như vậy, ba ba không thể ngủ cùng với chú ấy!"
Lâm Cẩn dở khóc dở cười: "Vậy chú Thịnh ngủ ở đâu bây giờ?"
"Phòng nhỏ của con." Tiểu Nặc nói với vẻ đương nhiên, "Con ngủ cùng ba ba, chú Thịnh ngủ một mình."
"...... Chỉ sợ chú Thịnh sẽ không đồng ý."
Không chỉ là không đồng ý, hiện tại Thịnh Diễn Chi còn muốn đóng gói Lâm Cẩn mang đi, sau đó tống cổ thằng nhóc phiền phức Lâm Nặc này đi, tốt nhất là một hai năm đều không cần trở về.
Hắn đi đến trước mặt Tiểu Nặc, thái độ rất cường thế: "Ba ba con là người của chú, về sau mỗi ngày ba ba đều sẽ ngủ cùng với chú! Con mau trở về phòng của con đi, đừng quấy rầy người lớn nghỉ ngơi."
Nói xong liền túm lấy Lâm Cẩn, sau đó muốn đóng cửa.
Tiểu Nặc không thèm để ý tới hắn, ôm gấu bông vải vọt nhanh vào trong phòng ngủ, sau đó bò lên trên giường lớn lăn một vòng, nằm ở giữa giường, vui sướng nhắm mắt.
"Con ngủ đây." Tiểu Nặc còn không quên kêu một tiếng, quả thực là đang khiêu khích Thịnh Diễn Chi.
Mặt Thịnh Diễn Chi nhất thời xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, ngày mai hắn chắc chắn phải đưa thằng nhóc này đến nhà cũ!
Dù sao lão gia tử và lão phu nhân cũng đều rất thích trẻ con, bọn họ nhìn thấy nhóc con này, phỏng chừng sẽ không dễ buông tha.
Lâm Cẩn lại là người mềm lòng, nếu hai ông bà đã mở miệng, cậu còn có thể không cho Tiểu Nặc ở lại nhà cũ sao?
Lâm Cẩn không biết tính toán của Thịnh Diễn Chi, cố nén cười, trấn an hắn: "Anh đừng tức giận, chỉ đêm nay thôi, ngày mai Tiểu Nặc chắc chắn sẽ không quấy rầy chúng ta. Đêm nay anh tạm chấp nhận một chút đi?"
Thịnh Diễn Chi cúi đầu cắn môi cậu một cái, bất mãn nói: "Không tạm chấp nhận còn có thể làm gì bây giờ."
Một đêm này Thịnh Diễn Chi ngủ không ngon giấc.
Thứ nhất là không thể ôm Lâm Cẩn ngủ, hắn trong lòng vắng vẻ, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, giống như mất đi bảo bối để âu yếm.
Thứ hai là nhóc con ban đầu nhìn rất ngoan ngoãn, thời điểm ngủ thì ngược lại, thỉnh thoảng lại đá hắn một cái, ngủ khò khò giống như heo con.
Trời gần sắp sáng, Thịnh Diễn Chi mới yên ổn nhắm mắt ngủ.
Khi tỉnh lại, trong lòng ngực nóng hầm hập, mềm như bông, như là ôm một cục thịt mềm mụp.
Thịnh Diễn Chi đột nhiên mở mắt ra.
Cúi đầu, Tiểu Nặc không biết từ khi nào đã lăn vào trong ngực hắn, tay nhỏ nắm chặt áo hắn, miệng hơi giương lên, khóe miệng còn lưu lại một dòng chất lỏng trong suốt.
Thân thể Thịnh Diễn Chi hơi cứng lại, nhíu mày, muốn đẩy nhóc con ra, lại không biết nên xuống tay từ đâu.
Lâm Cần ngủ ở bên cạnh đã tỉnh, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Thịnh Diễn Chi hạ giọng, nhíu mày nói: "Mau ôm con trai em ra."
Lâm Cẩn nghĩ thầm: Tiểu Nặc cũng là con của anh, hai cha con các người cả ngày nhìn đối phương không vừa mắt, không bằng nhân cơ hội này xúc tiến tình cảm.
Vì thế cậu không thèm để ý đến Thịnh Diễn Chi, đứng dậy đi rửa mặt.
Thịnh Diễn Chi trừng mắt nhìn nhóc con trong lòng ngực, trong lúc nhất thời cứng đơ như một khúc gỗ, không thể nhúc nhích.
Lâm Cẩn đánh răng rửa mặt xong, Thịnh Diễn Chi đi vào, từ phía sau ôm lấy cậu, oán trách nói: "Con trai em quá tra tấn người."
Lâm Cẩn cười mà không nói.
Thịnh Diễn Chi hôn hôn mặt Lâm Cẩn, nhân cơ hội đưa ra kế hoạch của mình: "Hai ông bà đã rất lâu không gặp em, bọn họ rất nhớ em. Anh định tối nay mang em cùng Tiểu Nặc trở về nhà cũ ăn một bữa cơm, dù sao về sau chúng ta chính là người một nhà."
Người một nhà?
Nghe ba chữ này, Lâm Cẩn giật mình, trong lòng dâng lên một loại cảm giác vừa chua xót vừa ấm áp.
Cậu nhìn hai người đang thân mật kề sát trong gương, trong lòng một trận hoảng hốt, có cảm giác cậu và Thịnh Diễn Chi đã yêu nhau từ rất lâu rồi.
"Em không nói lời nào anh coi như em đáp ứng rồi nhé." Thịnh Diễn Chi vội vàng quyết định, chỉ sợ Lâm Cẩn đổi ý, hoặc không chịu mang Tiểu Nặc về nhà cũ.
Lâm Cẩn xác thật không quá muốn mang Tiểu Nặc đi gặp hai vị trường bối Thịnh gia, sợ bọn họ liếc mắt một cái liền nhìn ra sự khác thường, cậu cũng không biết bọn họ có thể tiếp thu loại chuyện như đàn ông sinh con này hay không.
Thịnh Diễn Chi thấy Lâm Cẩn thật lâu không lên tiếng, nhận thấy được một tia không thích hợp, cúi đầu hỏi: "Em làm sao vậy?"
Lâm Cẩn xoay người, ngẩng đầu nhìn hắn, do dự nói: "Nếu không, trước tiên đừng mang Tiểu Nặc về nhà cũ?"
"Cần phải dẫn nó theo!" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi rất kiên quyết, hạ quyết tâm muốn ném Tiểu Nặc tới nhà cũ, "Có phải em lo lắng bọn họ không thích Tiểu Nặc hay không? Yên tâm, bọn họ rất thích trẻ con, nhất định sẽ thích Tiểu Nặc."
Lâm Cẩn mặt lộ vẻ rối rắm: "Chính là......"
Thịnh Diễn Chi vội vàng hôn lên môi cậu, đem lời cậu định nói nuốt trở vào.
Tiểu Nặc xoa đôi mắt, đứng trước cửa phòng tắm, nghĩ thầm: Chú Thịnh tại sao cứ luôn hôn ba ba, giống như hôn thế nào cũng không đủ.
Người lớn đều thích hôn hôn như vậy sao?
Tiểu Nặc ngẩng đầu nhỏ, nhìn hai người hôn tới hôn lui, rốt cuộc cũng duỗi tay túm túm quần của Thịnh Diễn Chi: "Chú Thịnh, chú tránh ra một chút, con muốn đánh răng."
Trong nháy mắt, Lâm Cẩn lập tức cứng đờ!
Thịnh Diễn Chi cúi đầu, đối diện là một đôi mắt ngây thơ vô tội, rất nhanh đã bị chọc tức tới bật cười.
Tối nay cho dù Lâm Cẩn không đồng ý, hắn cũng phải ném thằng nhóc này ở lại nhà cũ!