Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 31: Nhớ nhung




Lục U xem video trên buổi diễn thuyết tuyên truyền, cô gọi điện thoại cho Thượng Nhàn Thục, hưng phấn nói: “Chị Nhàn, chị thật đỉnh quá đi! Còn nói mình sẽ làm trò cười chứ, chị khiêm tốn quá trời. Đoạn chị nói ngay cả người dẫn chương trình cũng không nói rõ ràng, lưu loát như thế đâu.”

Nhất là cái khí chất cao quý, tao nhã trên người chị ấy, thực sự đã cộng thêm điểm cho Lộc Phong, người hợp tác trông thấy phong thái của chị ấy tất nhiên cũng sẽ đánh giá cao Lộc Phong thêm vài phần.

Thượng Nhàn Thục dừng một chút, cô nói: “Tiểu U, chị muốn ly hôn.”

“Gì cơ ạ?”

Lục U ngẩn người, không nghĩ Thượng Nhàn Thục lại đột nhiên nói ra điều này.

“Chị muốn ly hôn, mấy năm nay cũng quá đủ rồi.”

Thượng Nhàn Thục chầm chậm nói: “Trước đây chị cho rằng, có lẽ chị sẽ vĩnh viễn không thể rời xa cuộc sống như thế, kể cả có sống bằng việc phụ thuộc vào người khác, vì để bề ngoài rạng rỡ hơn, xinh đẹp hơn, nhịn một chút thì có sao đâu. Nhưng hôm nay khi đứng trên sân khấu, ánh đèn pha chiếu lên mặt chị, tất cả mọi người đứng nhìn chị, tất cả mọi người muốn nghe chị nói... giây phút đó, chị mới nhận ra cái gì là ‘rạng rỡ, xinh đẹp’ thật sự.”

“Chị Nhàn, chị nghĩ kỹ rồi sao?”

“Ừ, chị nghĩ kỹ rồi. Từ nay về sau, chị không còn là phu nhân gì nữa, chị chính là Thượng Nhàn Thục, là giám đốc điều hành của tập đoàn Lộc Phong, Thượng Nhàn Thục!”

Khóe miệng Lục U bất giác nở nụ cười: “Tổng giám đốc Thượng, chào chị!”

“Cũng chào em nhé, nhà thiết kế Lục!”

“Ha ha ha.”

“Chúng ta cùng nhau cố gắng.” Thượng Nhàn Thục quyết tâm nói: “Sẽ thành công thôi.”

“Nhất định sẽ!”

...

Vừa nhận được thông báo trúng tuyển, Lục Ninh đã trốn mất tăm. Lúc Lục U nhìn thấy mấy chữ Học viện nghệ thuật, Đại học Thanh Phù chuyên ngành Biểu diễn trên thư trúng tuyển, huyết áp đụng nóc.

Nguyện vọng là tự Lục Ninh đến trường điền vào, trước đó đã thương lượng cùng mọi người trong nhà, cũng đã nhất trí chọn ngành Đàn dương cầm mà cậu am hiểu nhất, hứng thú nhất.

Không ngờ rằng, tên này bằng mặt không bằng lòng, lại viết chuyên ngành Biểu diễn!

Lục U thở hổn hển, gọi cho Lục Ninh hơn mười cuộc điện thoại, cậu đều không dám nhấc máy.

Đến cuộc điện thoại cuối cùng, rốt cuộc cũng bắt máy rồi. Lục U bắt đầu sử dụng chiêu “sư tử rống” vào điện thoại, vất vả mắng xong một trận, thế mà trong điện thoại lại truyền đến giọng nói khoai thai của Thẩm Tư Tư: “Là tôi, là tôi nè!”

“Cậu bảo Lục Ninh nghe điện thoại đi.”

Thẩm Tư Tư liếc mắt nhìn thằng nhóc to xác đeo balo quai chéo, đang ôm đầu ủ rũ ngồi bên vệ đường, bất đắc dĩ nói: “Nó không dám nghe, bảo tôi nói chuyện với cậu.”

“Nó đủ lông đủ cánh rồi đúng không, bây giờ biết tìm bia đỡ đạn rồi cơ đấy.”

Thẩm Tư Tư trấn án cô: “Chuyện có lớn lao gì đâu, cậu có thể học chuyên ngành nghệ thuật của Đại học Thanh Phù thì sao nó lại không được chứ. Có thể lên được đại học là tốt rồi, quản nó học cái gì làm gì.”

“Nó đăng ký ngành biểu diễn cái gì đấy í, nó thì biết diễn cái gì chứ!”

“Tôi thấy kỹ thuật diễn của nó cũng không tệ đâu, lừa được tất cả mọi người mà.”

“Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn khịa nữa hả.”

“Sao tôi lại khịa được chứ, nó cũng như là em trai ruột của tôi mà.” Thẩm Tư Tư cười nói: “Chẳng qua là tôi thấy nó lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình. Cậu không thể bởi vì suy nghĩ của nó không hợp với cậu mà cho rằng nó sai được.”

“Tôi tức giận vì nó lừa gạt mọi người kìa.” Lục U tức tối: “Nó muốn học gì chúng tôi chưa từng can thiệp vào, mặc kệ là trước đó nó nói muốn học đàn hay học luật chúng tôi đều ủng hộ nó, nhưng nó lại nói một đằng làm một nẻo! Đổi lại là cậu thì cậu có tức không!”

“Đánh! Cái này thì phải đánh! Thằng nhãi xấu xa này còn học được thói hai mặt rồi đấy à! Cậu khỏi cần tức giận nữa, tôi giúp cậu đập nó!”

Thẩm Tư Tư trả điện thoại lại cho Lục Ninh: “Xong rồi đấy, mấy ngày nữa chắc chị cậu sẽ nguôi giận thôi.”

Lục Ninh nhận lấy điện thoại, buồn bực nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Tư Tư tức giận nói: “Còn học được cách lừa người nhà rồi cơ đấy! Vì sao không nói rõ với mọi người từ đâu đi.”

“Chọn ngành Biểu diễn là vì muốn làm người nổi tiếng, nghe có chút không thực tế, không phải người lớn đều cảm thấy đây không phải là việc đàng hoàng sao.”

Thẩm Tư Tư nhìn cậu, dáng người dong dỏng cao, gương mặt sạch sẽ trong veo, đúng là có mấy phần giống mấy idol, tiểu thịt tươi.

“Vậy rốt cuộc cậu muốn làm diễn viên, ca sĩ hay là người nổi tiếng đây?”

“Mấy cái này khác nhau sao?”

“Đương nhiên là khác rồi. Diễn viên, ca sĩ giỏi phải dựa vào khả năng diễn xuất hoặc là giọng hát để trở nên nổi tiếng, được mọi người tán thưởng. Rèn luyện đến một trình độ nhất định còn có thể được gọi là nhà nghệ thuật. Mà cánh cửa của người nổi tiếng thấp hơn nhiều, múa máy tay chân trước ống kính một chút, tỏ ra cute phô mai que một chút, thiết lập hình tượng một chút cũng có thể hấp dẫn được một bộ phận người hâm mộ.”

Lông mày Lục Ninh cau lại: “Em không suy nghĩ nhiều như thế, em chỉ nghe nói... làm người nổi tiếng kiếm được nhiều tiền, em muốn kiếm tiền cho gia đình thôi.”

“Lại nữa rồi.” Thẩm Tư Tư lắc đầu, giơ tay vỗ đầu cậu: “Cậu có một người chị có bản lĩnh như thế thì cậu gấp gáp cái gì chứ, cậu biết hiện tại lượng tiêu thụ mỗi ngày của Lộc Phong là bao nhiêu không? Không lâu sau chị cậu có thể biến cậu thành phú nhị đại lại đấy.”

“Ai muốn làm phú nhị đại chứ!” Lục Ninh cuống quýt đẩy tay cô ra: “Chị ấy lợi hại là chuyện của chị ấy, có quan hệ gì tới em đâu. Em cứ nhất định phải đi theo sau chị ấy, để chị ấy chăm sóc à? Chẳng lẽ em không thể chăm sóc cho cái nhà này sao?”

Tay Thẩm Tư Tư bị cậu cứng rắn chặn lại, cô cười cười: “Đúng thật là... đủ lông đủ cánh rồi.”

Lục Ninh phát tiết xong lại cảm thấy mình không nên cáu bẳn với Thẩm Tư Tư. Cả hai không nói gì trong chốc lát, rồi cậu cầm lấy tay cô đặt lại trên đầu mình: “Chưa đủ lông đủ cánh đâu, xin lỗi.”

Thẩm Tư Tư bị hành động của cậu chọc cái: “Thằng nhóc thối, sao lại muốn đi  học biểu diễn thế?”

Lục Ninh cúi đầu, buồn bực nói: “Có thể kiếm tiền.”

“Ngoại trừ kiếm tiền ra thì không có cái khác à?”

Lục Ninh nghĩ một lát, lại bồi thêm một câu: “Cảm thấy mình rất đẹp trai.”

“Cậu đủ rồi nha.” Thẩm Tư Tư đẩy đầu cậu ra: “Được rồi, nếu đã chọn biểu diễn thì phải cố gắng mà học, đừng có nghĩ mãi đến chuyện kiếm tiền, cuộc sống có nhiều chuyện quan trọng hơn kiếm tiền nhiều.”

Lục Ninh nhìn Thẩm Tư Tư, nghiêm túc đáp: “Ừ.” 

Thẩm Tư Tư nhìn đồng hồ rồi nói: “Lãnh đạo công ty đang liên hoan, chị không tiện ở đây lâu lắm, phải về đó rồi, cậu cũng về sớm đi, đừng để chị cậu lo lắng.”

“Ừ, đừng uống rượu đấy.”

Thẩm Tư Tư xoay người trở về phòng bao.

Kiểu liên hoan với lãnh đạo và khách hàng này, làm người ngồi cùng, không uống rượu không được. Tửu lượng Thẩm Tư Tư khá tốt, cũng rất biết cách nói chuyện khiến khách hàng vui vẻ, đến chín giờ tối mới tan tiệc.

Cô ấy lễ phép tiễn khách hàng đi, sau đó loạng choạng đứng trước cửa nhà hàng, chuẩn bị gọi xe về nhà.

Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lục Ninh.Thằng nhóc này vẫn chưa đi, vẫn đứng dưới ánh đèn đường chờ cô.

Cậu mặc áo phông trắng và quần đen, sạch sẽ sáng trong, đứng dưới ánh đèn đường, làn da càng trở thêm trắng nõn.

“Nhóc con, sao còn chưa về thế?” Thẩm Tư Tư uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng, lảo đảo đi về phía cậu: “Muốn chị đưa cậu về à?”

Lục Ninh vội vàng bước tới đỡ cô ấy, trên người cô ấy thoang thoảng mùi hương kiều diễm như màn đêm khiến tim cậu loạn nhịp.

“Em đoán chị sẽ uống rượu.” Lục Ninh giải thích: “Người uống rượu xong không an toàn.”

“Cậu còn rất... có năng lực của bạn trai nhỉ.” Thẩm Tư Tư cười nói: “Vậy đưa chị về nhà đi.”

Lục Ninh đỡ cô, bước xiêu xiêu vẹo vẹo một hồi, sau đó dứt khoát cõng cô trên lưng.

“Hơ, nhóc con lớn thật rồi nè.” Thẩm Tư Tư nằm trên lưng cậu, cách mấy lớp áo cũng có thể cảm nhận được đường nét cơ lưng của cậu: “Có thể cõng được chị rồi nè.”

“Vốn đã lớn rồi.”

“Lúc chị biết cậu, cậu chính là một nhóc béo, cầm kem, ngốc ngốc đứng ở đầu phố ăn, giống như đứa con trai ngốc của địa chủ ấy.”

“Đừng nói nữa!” Lục Ninh đỏ mặt, trầm giọng nói: “Chị không thể quên lịch sử đen tối của em được sao?”

“Không bao giờ quên được đâu, trong lòng chị, cậu mãi mãi là nhóc béo ăn kem kia.”

Bước chân Lục Ninh dừng lại một chút, sau đó nói: “Bao giờ chị mới không coi em là trẻ con nữa.”

“Để chị nghĩ xem.” Thẩm Tư Tư nhìn mấy chấm nhỏ lưa thưa trên bầu trời, nói: “Chờ cậu trở thành một superstar thật sự, chị sẽ không coi cậu là trẻ con nữa.”

Đang nói chuyện, giày cao gót của cô ấy rơi xuống đất, Lục Ninh cúi người nhặt lên rồi cầm trên tay. 

Cậu quay đầu lại, khóe mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ đang kề sát bên cổ mình: “Một lời đã định.”

...

Sáng sớm, Thẩm Tư Tư lập tức gọi điện thoại cho Lục U: “Bấy bì, toang toang toang rồi!”

Lục U vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ mơ màng màng, hỏi: “Làm sao đấy?”

“Em trai cậu, nhất định là nó thích tôi rồi!”

“???”

Lục U bị mấy lời này vả cho tỉnh ngủ: “Đùa gì thế!”

Thẩm Tư Tư nhìn bữa sáng đơn giản đặt trong tủ lạnh, lại liếc căn phòng được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp, đứng trước gương, lớp trang điểm trên mặt cô tối qua... đã được tẩy sạch sẽ.

Không thể nào là do cô ấy mộng du đi tẩy trang được!!!

Nhớ lại mấy đoạn ký ức vụn vặt khi Lục Ninh cõng mình về vào tối hôm qua, dịu dàng lại quan tâm tẩy trang cho mình, đút cô ấy uống nước đường giải rượu, sau đó còn dọn dẹp sạch sẽ nhà, thậm chí còn làm cả bữa sáng cho cô ấy nữa.

Một người phụ nữ nhạy cảm như Thẩm Tư Tư, làm sao có thể không nhận ra điều mờ ám chứ!

“Tôi coi nó là em trai, còn nó lại muốn đè tôi?”

Lục U còn hoảng sợ hơn, lập tức đóng cửa phòng lại: “Cậu đừng nói nhảm chứ! Lục Ninh căn bản không hiểu gì cả, sao có thể chứ...”

“Mặc kệ cậu có tin hay không, tên tiểu tử tâm tư không đơn giản đâu.” Thẩm Tư Tư ai oán: “Cái mị lực chết tiệt của tôi.”

“Pi!”

Lục U cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng. Lục Ninh đã đổi một cái sơ mi hoa hòe hoa sói, đi giày thể thao chuẩn bị ra quảng trường hát rong với bạn bè, kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.

Lục U dựa vào cánh cửa, tỉnh bơ hỏi: “Thẩm Tư Tư nói em thích cậu ấy, chuyện này là thật đấy à?”

Lục Ninh đang mở cửa đi ra ngoài, nghe vậy lòng bàn chân trượt một cái, lảo đảo mấy bước về phía trước, suýt nữa dập mặt.

“Kích động thế này, chắc là thật rồi ha.”

“Em không mù!” Mặt cậu đỏ lên, thẹn quá hóa giận mà quay đầu lại, chém đinh chặt sắt nói: “Mù mới thích người phụ nữ đó!”

“Đừng nổi giận chứ, tùy tiện nói tí thôi mà.” Lục U xoay người vào bếp lấy một quả dưa chuột, gặm ăn: “Hôm qua em đưa cậu ấy về nhà, nghe nói còn quan tâm săn sóc người ta, giúp người ta tẩy trang nữa à? Em còn biết tẩy trang cơ đấy.”

“Em... em chỉ tiện tay lau mặt cho chị ấy thôi.”

“Lúc chị ruột em uống say sao không thấy em tẩy trang cho chị?”

“Em...” Lục Ninh hết đường chối cãi, chỉ hận không thể tự vẫn để chứng minh bản thân “trong sạch”.

Chưa nói dứt câu, Lục Vân Hải đeo tạp dề đi ra khỏi phòng bếp: “Ai cơ, Thẩm Tư Tư à? Con bé bạn thân của con à?”

Lục U cười nói: “Vâng ạ, bố còn hay khen cậu ấy nhanh nhẹn đấy.”

“Tuổi hơi lớn tí nhỉ.”

“Không lớn lắm, người ta năm nay mới hai mươi tư thôi.”

“Thằng nhãi ranh này, lớn hơn sáu tuổi luôn đấy, con gái người ta có đồng ý không đấy.”

Mặt Lục Ninh đỏ như sắp nổ tung, cậu oán hận nhìn Lục U: “Người phụ nữ kia, chuyện chị thiếu anh Tưởng Đạc mười triệu, không trả được thì phải kết hôn...”

Chưa dứt câu, Lục U vội vàng nhảy lên người cậu, bịt chặt miệng cậu lại: “Không trả được thì chị mày sẽ tự vẫn tạ tội, nhưng trước đó nhất định sẽ kéo mày theo làm đệm lưng!”

Lục Ninh và Lục U nhìn nhau, cậu dùng ánh mắt nói cho cô biết: “Tới đê, làm tổn thương lẫn nhau đê, ai sợ ai nè.”

...

Buổi tối, Lục U rất đúng giờ xuất hiện trong phòng bệnh của Tưởng Đạc, một phút đồng hồ cũng không chậm trễ, chậm một phút là lãi suất tăng lên 0.5%. Loại người lúc đang nói cười có thể lập tức trở mặt tóm tội phạm ma túy như Tưởng Đạc thì khả năng cao đùa thành thật lắm.

Cô làm một ly nước táo cho Tưởng Đạc, quay đầu nói với anh: “Thẩm Tư Tư lợi hại quá trời, liếc mắt đã nhìn ra thằng nhóc kia mờ ám.”

Tưởng Đạc nhận lấy ly nước táo, uống một ngụm lại đặt xuống: “Khẩu vị của Lục Ninh cũng trưởng thành quá hen.”

“Bạn thân em vốn rất nữ tính mà. Đàn ông đều thích kiểu như cậu ấy, người theo đuổi cậu ấy cũng nhiều lắm.”

Tưởng Đạc không phủ nhận, không nói gì cả.

Lục U đột nhiên hỏi: “Anh cũng thích kiểu như cậu ấy sao?”

Tưởng Đạc ngẩng đầu lên: “Anh nói gì cơ?”

“Tùy tiện nói chuyện thôi.”

Tưởng Đạc cười nhạt, thâm sâu nhìn cô: “Anh không thích kiểu đó.”

“Em biết ngay mà, theo em thấy anh thích kiểu khí chất hơi giống mèo hoang một chút.”

“Khí chất mèo hoang?” Hoa đào trên khóe mắt Tưởng Đạc lại càng nở rộ: “Em cảm thấy như vậy sao?”

“Ừ, hoa khôi cấp ba không phải giống như vậy à?”

“Cái chuyện xa lắc xa lơ như vậy có thể đừng nhắc lại nữa không.”

“Anh đã làm cả rồi còn không cho em nói à.”

“Anh làm cái gì!”

“Anh để cô ấy ngồi sau xe anh, chở cô ấy đi hóng gió.”

Khóe miệng Tưởng Đạc không nhịn được cong lên: “Sao trước đây anh không biết trí nhớ của em lại tốt như vậy nhỉ.”

“Cô ấy không phải là kiểu mèo hoang à.”

“Người anh thích không thể miêu tả bằng lời được.”

Tưởng Đạc cướp lấy ly nước trong tay cô, đặt lên tủ đầu giường, ánh mắt dán lên người cô, dùng giọng điệu trầm thấp, chậm rãi nói: “Trong tim anh, cô ấy là ánh trăng độc nhất vô nhị.”

- -

Đúng lúc này, hộ lý đi vào, lễ phép nói: “Tam gia, anh Hạ Minh Phi và bạn gái đến thăm anh, đang đứng ngoài cửa, có cho bọn họ vào không ạ?”

“Ừ.”

Lục U phản ứng lại, bạn gái Hạ Minh Phi không phải là Tô Nhị sao.

Lúc học đại học, bởi vì Tưởng Đạc có quan hệ với Lục U nên Hạ Minh Phi đã quen biết Tô Nhị, ở chung lâu ngày, cái khí chất ngốc nghếch của hai người hòa hợp với nhau, thế là tiến tới luôn.

Nghe thấy Tô Nhị cũng tới, Lục U hơi hoảng sợ, lập tức đứng lên nói: “Em phải trốn đi.”

“Trốn làm gì?”

“Buổi chiều Tô Nhị có hẹn em đi xem phim, em nói với cậu ấy là em có việc bận ở phòng thiết kế chứ không nói là sang đây thăm anh. Tí nữa cậu ấy mà nhìn thấy em nhất định sẽ nói em trọng sắc khinh bạn, còn đem công việc ra làm cái cớ.”

Vào lúc cô xoay người muốn chạy đi, Tưởng Đạc cầm lấy cổ tay nhỏ của cô: “Trọng sắc khinh bạn, anh là sắc à?”

Bây giờ Lục U mới nhận ra: “Cái đó...”

Tiếng bước chân đã đi đến cửa, cô hốt hoảng nói: “Ây ya, dù sao thì em phải tránh đi một lát đã, nếu không không biết nhỏ kia sẽ nói về em với người khác như thế nào nữa.”

“Căn phòng này bốn phía bằng phẳng, em muốn tránh trừ khi nhảy xuống lầu.”

Lục U nhìn quanh phòng một vòng, căn phòng này có phong cách tối giản, ngay cả một cái ngăn tủ cũng không có.

Đúng lúc này, Tưởng Đạc kéo cô qua, dịu dàng nói bên tai cô: “Có một chỗ, chắc là trốn được một lát đấy.”

...

Hạ Minh Phi nắm tay Tô Nhị đi vào, nói: “Tam Gia, dạo này bận điều tra vụ án cô gái nhảy lầu nên chưa có thời gian đến thăm cậu, cậu không giận tôi chứ.”

“Vụ án điều tra đến đâu rồi?”

“Vẫn phải đợi cậu về dùng đôi mắt hỏa nhãn kim tinh nhìn xem sao, chúng tôi lật trái lật phải, người bị hại đều chết bởi vì tự sát.” Hạ Minh Phi ngồi trên ghế salon, kéo Tô Nhị ngồi xuống bên cạnh mình, nói: “Nhưng mà bây giờ, cậu vẫn nên giữ gìn sức khỏe thì hơn.”

Tô Nhị nhìn tấm chăn phình lên trên giường Tưởng Đạc: “Mấy ngày nay Tam Gia được nuôi tốt quá ta, so với lần trước cảm giác mập hơn rồi á.”

“Ừ, mập lên rồi.”

Nói xong, anh đặt tay lên chăn, xoa xoa “bụng mình”.

Lục U núp bên trong chăn, cô không dám đụng vào vết thương của anh, chỉ có thể dùng khuỷu tay chống xuống giường, vất vả nằm sấp trên người anh.

Cái đặt tay kia của Tưởng Đạc lại khiến nỗ lực của cô bay biến, mặt dính lên bụng anh.

Trên bụng anh đang có vết thương, Lục U sợ đè đau anh nên chỉ có thể nghiêng mặt sang bên cạnh, tránh đè vào vết thương của anh.

Trên người anh thoang thoảng mùi cồn và i-ốt, nhưng cũng không khó ngửi lắm, cơ thể rất nóng, cũng rất rắn chắc.

Cô cảm thấy trên mặt như bị lửa thiêu, vô cùng xấu hổ.

Chuyện gì thế này chứ! 

Chui vào trong chăn như này thà cô để Tô Nhị đánh còn hơn! 

Nhưng bây giờ cô đã chui vào rồi, nếu lại chui ra ngoài thì không biết sẽ bị hiểu lầm thành như thế nào nữa.

Quên đi, cố gắng chống đỡ, bọn họ cũng không ở đây lâu lắm đâu.

Lục U tìm cho mình một tư thế thoải mái để nằm trên người anh, nhắm hai mắt lại.

Hạ Minh Phi đánh giá Tưởng Đạc rồi nói: “Tam gia nóng lắm à, mặt đỏ thế?”

“Có hơi oi.”

Tô Nhị lập tức đi mở cửa sổ.

“À đúng rồi.” Hạ Minh Phi vỗ gáy, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra: “Tí nữa đã quên chuyện chính rồi, đây là huân chương đội thưởng cho cậu, khen ngợi hành động anh hùng xả thân quên mình trong lần hành động này của cậu, được chiến công hạng hai.”

Anh mở hộp ra, đưa tới trước mặt Tưởng Đạc: “Lễ trao thưởng thì đợi cậu xuất viện rồi làm, đem huân chương đến cho cậu trước đấy.”

Tưởng Đạc lấy cái huân chương có in hình sao năm cánh ra khỏi hộp, vào lúc Hạ Minh Phi xoay người, anh nhanh chóng nhét huân chương trong chăn, đưa tới chỗ cô gái nhỏ trong lòng.

Lục U nhận lấy chiếc huân chương nho nhỏ, cô đặt trong lòng bàn tay, đầu ngón tay vuốt ve mặt ngoài sáng bóng, trong lòng cảm thấy tự hào không gì sánh được. Anh Tưởng Đạc của cô quả thật đã biến thành dũng sĩ giết rồng rồi!

...

Vào lúc này, ngoài cửa lại có mấy người đàn ông đi tới, đều là các đồng nghiệp trong tổ trọng án mà Hạ Minh Phi mang tới.

“Tinh thần của đội trưởng Tưởng không tệ lắm ha.”

“Chắc sắp khỏe rồi đấy.”

“Tam Gia, anh phải khỏe nhanh lên đấy, tổ trọng án không có anh không được đâu.”

...

Sắc mặt Tưởng Đạc trầm xuống: “Các anh tới đây làm gì?”

“Chúng tôi tới thăm cậu đó. Hạ Minh Phi nói vào thăm dò trước, nếu tình thần cậu không tệ, tính khí cũng ổn thì bọn tôi có thể vào thăm được.”

“...”

Tưởng Đạc mặt không biểu cảm: “Huyết áp của tôi bắt đầu tăng rồi, đề nghị các anh trước khi nó vượt quá giới hạn thì mau đi đi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau: “Chúng tôi vừa mới vào thôi mà, ngồi một chút, ngồi một chút.”

Hạ Minh Phi cũng cười nói: “Không sao đâu, ở cùng tam gia một chút, tâm sự vài vụ án, tam gia ở không cũng không nói chuyện được.”

Tưởng Đạc biết Lục U cứ nằm sấp trên người anh như vậy sẽ khó chịu, anh chỉ có thể dùng tay vỗ nhẹ trên lưng cô, nhẹ nhàng an ủi, cố gắng để cô thả lỏng.

“Tam Gia, cậu ở đây một mình à?”

“Ừ.”

Hạ Minh Phi hỏi: “Tiểu thanh mai của cậu không đến thăm à?”

Tô Nhị vội vàng nói: “Công việc của Lục U bận rộn lắm, phòng thiết kế vừa nổi tiếng một cái, gần như ngày nào cũng chân không chạm đất để làm đơn đặt hàng, vẽ thiết kế.”

“Nhưng cậu bị thương nghiêm trọng như vậy vẫn nên đến thăm chứ, tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã mà.”

Tưởng Đạc thản nhiên: “Thanh mai trúc mã thì sao, gặp phải người không có lương tâm thì như gặp người lạ trên đường thôi.”

Vừa dứt lời đã cảm thấy đùi bị móng tay cô véo một cái. 

Anh đau đến nhíu mày.

“Đừng nói thế chứ.” Tô Nhị nói: “Anh đi nhiều năm như vậy, Lục U vẫn thường xuyên nhớ nhung anh đó.”

“Cô ấy nhớ nhung tôi thế nào?”

“Lúc nào cô ấy cũng nhắc tới chuyện không hỏi được thông tin liên lạc ở nước ngoài của anh, nếu hỏi được không chừng có thể nhờ anh mua đồ.”

“...”

Lục U cảm thấy bàn tay đặt trên chăn của người đàn ông đang tóm lấy gáy cô.

“Nhờ mua đồ?” Tưởng Đạc bất đắc dĩ cười: “Năm đó, tin nhắn cuối cùng trước khi tôi ra nước ngoài du học là gửi cho cô ấy, chờ hai tiếng cũng không thấy trả lời, cô ấy còn không biết xấu hổ nhờ tôi mua đồ hộ?”

“Ơ?” Tô Nhị ngơ ngẩn: “Lục U nói anh chuồn mất xác, một tin nhắn cũng không để lại cho cậu ấy mà, chuyện này cậu ấy nhắc đi nhắc lại luôn đấy.”

Tưởng Đạc nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Không thể nào.”

Lúc này, Hạ Minh Phi yếu ớt giơ tay lên: “Xem ra, thời điểm phá án đến rồi. Tin nhắn đó đúng thật là đã gửi đi, nhưng mà... gửi nhầm người.”

“...”

“...”

“Tôi muốn nói cho cậu biết, nhưng mà tôi thấy lúc tôi trả lời thì chắc cậu tắt máy rồi.” Hạ Minh Phi vô tội nói: “Tôi muốn chuyển cho Lục U nhưng lại nghĩ lại, cậu cmn đi rồi thì chuyển cho cô ấy có được ích lợi gì đâu, nên là...”

Tô Nhị đẩy anh một cái: “Ai cho anh tự quyết định hả.”

“Không phải đều đã qua rồi sao.” Hạ Minh Phi nói: “Bây giờ tam gia đã về rồi, càng không cần nhắc lại chuyện năm đó nữa.”

Bàn tay Tưởng Đạc đang đặt lên lưng Lục U dần trở nên dịu dàng hơn, cách một lớp chăn nhẹ nhàng vỗ vài cái.

Trong chăn, không biết vì sao, đôi mắt Lục U lại nóng lên. 

Chuyện Tưởng Đạc đi một mạch không để lại tin tức thật sự đã làm lo lắng rất nhiều năm.

“Tam Gia, dáng vẻ sờ bụng của cậu như phụ nữ có thai ấy nhỉ.” Là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, Hạ Minh Phi cũng không khách khí với Tưởng Đạc như những người khác, đùa giỡn nói: “Cậu mập lắm rồi đấy, bụng cũng phình lên cả rồi.”

“Mấy ngày nay ăn ngon, có ý kiến gì không?”

Mọi người trăm miệng: “Có thể ăn là phúc, cậu ăn nhiều một chút.”

“Hy vọng tam gia sớm hồi phục sức khỏe.”

...

Đúng lúc này, Lục U bị tóc mái trên trán cọ qua, không nhịn được hắt hơi một cái.

Trong phòng lập tức im ắng, ánh mắt mọi người đổ dồn lên phần nhô lên trên giường bệnh của Tưởng Đạc.

Hạ Minh Phi: “Nếu tôi không nghe nhầm, tiếng hắt xì vừa rồi truyền đến từ trên giường tam gia nhỉ...”

Rốt cuộc Lục U cũng không chịu nổi nữa, vén chăn lên, đầu tóc rối bù ngồi dậy, sắc mặt đỏ bừng nói –

“Không trốn nữa, nghẹn chết em rồi.”

Mọi người tròn mắt nhìn, không thể tin trên giường lại xuất hiện thêm một người sống sờ sờ: “Má ơi!”

Mặt cô đỏ bừng, liên tục thở dốc, quần áo xốc xếch, đầu tóc rối tung, khiến người ta không thể không nghĩ lung tung –

“Tam gia biết chơi ghê ha.”

“Cái đó... cái... không phải đang bị thương à.”

“Càng, càng già càng dẻo dai?”

Tô Nhị che ngực, sợ hãi thăm hỏi: “Bạn, bạn thân yêu, xin hỏi giữa ban ngày ban mặt, cậu ở trên giường Tưởng Đạc làm gì thế?”

“Ở trên giường thì còn làm được gì khác.” Tưởng Đạc bất đắc dĩ dụi dụi khóe mắt, thản nhiên nói: “Đương nhiên là... làm vợ chưa cưới của tôi.”