Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 60: (thêm)




    Nhạc Tâm không còn giả vờ ngây ngốc, cô tỉnh táo vạch trần sự thật: "Phó Dư, anh sẽ không đưa trái tim của tổ tiên anh cho tôi, dù là tôi đồng ý cái gọi là điều kiện của anh."


    Đừng nói là một cái điều kiện, ngàn cái vạn cũng không thể.


    Phó Dư có được trái tim của tổ tiên mới có thể phi thăng tiên lực, vững vàng ngăn chặn Huyền Nhất chân nhân, đoạt được quyền nói chuyện, để tộc Thiên Đế thật sự trở thành chủ của tiên giới.


    Đây là sứ mệnh mà Phó Dư phải gánh vác từ khi sinh ra, cũng là mục tiêu phấn đấu từ trước tới nay của hắn. Bây giờ hắn thực hiện được thì sẽ vì cô mà từ bỏ chứ?


    Huống chi là để cô cầm trái tim này hồi sinh sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân, —— một người có thực lực ngự trị phía trên tộc Thiên Đế nhất.


    Có thể sao?


    Không thể nào.


    Phó Dư lộ ra một nụ cười khổ. Lúc trước Nhạc Tâm xin Thiên Đế trái tim của tổ tiên mà không có kết quả, hắn cũng thật tâm muốn giúp Nhạc Tâm cầm được trái tim ấy, hắn cũng biết Thiên Đế sẽ không cho hắn.


    Ở trong mắt Thiên Đế, Đạo Nhất Tiên Quân và Huyền Nhất chân nhân là hai cây gai. Đạo Nhất Tiên Quân mất đi thì ít đi một cái gai, ông ta sao có thể lấy trái tim của tổ tiên ra để hồi sinh cây gai kia được?


    Thiên Đế trông giữ trái tim của tổ tiên cực kỳ chặt chẽ, dù là thân là tiên thái tử cũng không có cách nào giấu ông ta trộm lấy đi được. khi đó Phó Dư không chống đỡ được áp lực của Huyền Nhất chân nhân, chuyện từ hôn với Nhạc Tâm kích tâm tính thiếu niên của hắn ra, bị người khác buộc từ hôn người mình thích, loại cảm giác bị sỉ nhục kia, Phó Dư vĩnh viễn không quên. Hắn bị điên, nhất định phải lấy được trái tim của tổ tiên cho Nhạc Tâm, như vậy, hắn cũng có thể bớt chút áy náy.


    Trước đó Phó Dư móc trái tim của mình ra, sau đó đặt trái tim của tổ tiên ở vị trí trái tim của mình, quang minh chính đại vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ đi ra ngoài.


    Thế nhưng hắn không ngờ là không thể lấy được trái tim của tổ tiên ra nữa, nó dung hợp với thân thể của hắn. vì đào nó ra, máu tươi của Phó Dư chảy đầy đất, đau đến chết lặng, nhưng đào không ra.


    Ngày Nhạc Tâm đi xuống thế gian, Phó Dư dùng đôi tay dính đầy máu đưa trái tim của mình cho tiên hầu thân tín bảo cậu ta giao cho Nhạc Tâm.


    Phó Dư bế quan, ban đầu là vì lấy trái tim của tổ tiên ra, về sau hắn phát hiện trái tim kia không ngừng cung cấp tiên lực cho hắn, khiến công lực của hắn càng ngày càng cao.


    Về sau, hắn luyện hóa trái tim kia.


    Sau khi xuất quan, hắn phát hiện dù hắn tự do ra vào tẩm cung của Huyền Nhất chân nhân, Huyền Nhất chân nhân cũng không hề cảm nhận được.


    Phó Dư hiểu rõ điều này có nghĩa là gì.


    Nhưng hắn không nói cho Thiên Đế tin tức vô cùng tốt này, hắn lựa chọn giấu diếm.


    Phó Dư không bỏ được Nhạc Tâm. Nhạc Tâm muốn trái tin trong thân thể hắn.


    "Chỉ cần cô chịu chia tay bạn trai, trở về bên cạnh tôi, tôi sẽ cho cô trái tim này để cô cứu sư phụ cô." Phó Dư vẫn nói ra điều kiện này.


    Hắn gánh vác trách nhiệm của tộc Thiên Đế, hết sức thực hiện, đây là một lần tùy hứng duy nhất.


    "Được, tôi đồng ý." Nhạc Tâm nói: "Anh đưa trái tim cho tôi."


    Phó Dư để tay lên ngực, chần chờ không quyết.


    Trái tim này còn ở đây, hắn sẽ sừng sững trên đỉnh cao của tiên giới, không ai có thể địch. Nếu không con, hắn vẫn phải chịu Huyền Nhất chân nhân bắt nạt. Nếu Đạo Nhất Tiên Quân không hồi sinh, hắn có thể bị ép cưới Lam Sầm, dù là Nhạc Tâm đồng ý ở bên hắn, bọn họ cũng chưa chắc có thể ở bên nhau. Nếu Đạo Nhất Tiên Quân hồi sinh, tộc Thiên Đế nhất tộc vẫn phải cụp đuôi, bị người ức hiếp.


    Phó Dư đau khổ nhíu mày lại, Nhạc Tâm nói đúng, hắn không thể, không thể cho.


    Không có thực lực, tất cả đều là hư ảo.


    Cá và tay gấu*, không thể có được cả hai.


*Cụm này bắt nguồn từ lời của Mạnh Tử trong “Mạnh Tử-Cáo tử thượng”: “Mạnh Tử nói: “Cá là món ưa thích của ta; tay gấu cũng là món ưa thích của ta. Hai món chẳng thể được cả, thì bỏ cá mà chọn lấy tay gấu vậy. Sự sống là thứ ưa thích của ta; điều nghĩa cũng là thứ ưa thích của ta. Hai thứ chẳng thể được cả, thì bỏ sự sống mà chọn lấy điều nghĩa vậy.”(trích)- Ngụ ý con người muốn tất cả nhưng không thể.


    Nhạc Tâm hiểu rõ hắn như vậy...


    Nhạc Tâm dựa vào nét mặt hắn nhìn ra lựa chọn của hắn, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Sau khi bọn họ đính hôn chỉ bởi vì một câu uy hiếp của sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân, Phó Dư đã không dám bày tỏ tình cảm với cô, như thế có thể nhìn ra, trong lòng Phó Dư, xưa nay thứ quan trọng nhất không phải là tình cảm mà là quyền thế. Nhìn dáng vẻ Phó Dư trong chớp mắt tang thương đi rất nhiều, cô có chút không đành lòng, sau đó lập tức mỉm cười, chính cô tình cảnh không tốt, đâu có rảnh rỗi thông cảm với Phó Dư


    Cuối cùng cô vẫn an ủi một câu: "Anh cũng đừng quá xoắn xuýt, tôi chỉ không thích anh mà thôi. Anh đã lấy được thứ anh muốn, hẳn là vui vẻ mới đúng."


    Vui vẻ sao? Phó Dư muốn cười, nhưng không có sức cong khóe môi: "Thứ tôi muốn lấy  được chính là cô."


    Nhạc Tâm hỏi hắn: "Vậy là anh muốn ép tôi sao?"


    Phó Dư: "Nếu như tôi nói đúng thì sao?"


    Nhạc Tâm nghĩ một lát, rất chân thành trả lời, cho thấy thái độ của cô: "Tôi sẽ liều chết không theo."


    Sắc mặt cô không có chút ý tứ đang nói đùa, Phó Dư tin là cô nói thật.


    Huyền Nhất chân nhân ép hắn và Nhạc Tâm từ hôn, không ai lên tiếng, Huyền Nhất chân nhân ép thiên đế lưu đày Nhạc Tâm xuống nhân gian, không ai nói chuyện. Nhưng một khi hắn muốn giết chết Nhạc Tâm, nhóm bạn từng thân với Đạo Nhất Tiên Quân tuyệt đối sẽ không ngồi im mặc kệ. Chỉ sợ, tiên giới sẽ đại loạn.


    "Cô đi đi..." Phó Dư chán nản, rốt cục từ bỏ.


    Đây là lựa chọn của chính hắn, đạt được quyền thế vô thượng, dẫn đầu tiên giới.


    Không có Nhạc Tâm.


    Chung quy là hắn đã bỏ lỡ. Cho dù hắn quen Nhạc Tâm sớm hơn Trữ Vệ, cũng có cơ hội theo đuổi cô sớm hơn.


    Nhạc Tâm thi lễ với hắn một cái rồi cáo lui, cô biết, mặc kệ trong chớp mắt này tâm tình Phó Dư có tệ đến đâu, rất nhanh, hắn sẽ khôi phục như thường. Hắn xưa nay không là người vương vấn tình cảm trai gái, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, tỉ như trừng trị Huyền Nhất chân nhân, tỉ như thu dọn tiên giới bị Huyền Nhất chân nhân làm cho tối tăm rối loạn.


    Hắn nhất định phải có khát vọng và lý trí, bởi vì hắn là tiên thái tử.


    Nhạc Tâm muốn khóc, không thể trông cậy vào trái tim của tổ tiên Thiên Đế tiên tổ, nếu sư phụ cô không phải Niết Bàn thì là chết thật.


    Mặc dù Đạo Nhất Tiên Quân thích chcoj cô, còn không đáng tin cậy, nhưng hắn dạy dỗ nuôi dưỡng cô lớn lên, là sư phụ duy nhất của cô.


    Lúc nhìn thấy Bạch Hòa tiên tử, mặc dù Nhạc Tâm cực kỳ gắng sức kiềm chế nhưng không thể nhịn đôi tay đang không ngừng phát run.


    Bạch Hòa tiên tử dịu dàng nắm chặt hai tay cô, lo âu hỏi: "Tâm Tâm, chẳng lẽ con mắc phải cái mà nhân gian gọi là Parkinson "


    Bà không nhịn được rơi lệ: "Là ta sai, lúc đầu ta không nên mặc con xuống thế gian."


    "Nhìn con xem, nhất định là ngày ngày mượn rượu tiêu sầu, say rượu nhiều mới bị như vậy."


    "Con ngoan... Ta nên ăn nói thế nào với sư phụ con đây."