Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 59: Hồi sinh




    Thật lòng mà nói, Nhạc Tâm không quá muốn gặp phải Huyền Nhất chân nhân.


    Ông ta thuộc loại người cô rất không thích, nhưng không thể làm gì ông ta, nhìn thấy ông ta ngoại trừ khiến bản thân không vui thì không có thêm bất cứ cái gì.


    Nhạc Tâm cảm giác tiên thái tử Phó Dư như có như không nhìn qua phía cô, mà dáng vẻ Huyền Nhất chân nhân lại như không phát hiện ra cái gì.


    Cô mơ hồ cảm thấy không hợp lý.


    Cho nên, Nhạc Tâm vốn nên lặng lẽ rời đi, không để Huyền Nhất chân nhân phát hiện ra mình, sau khi lui về phía sau một khoảng thì đứng lại. Chung quanh không có gì che, cô đưa tay giật mấy miếng mây trôi xung quanh che khuất thân hình cô.


    Nhạc Tâm thở cực nhẹ, sợ bị Huyền Nhất chân nhân nghe thấy. Tiên lực ông ta cao thâm, Nhạc Tâm không dám đến quá gần, vì thế Nhạc Tâm cũng không quá nghe rõ cuộc đối thoại của Huyền Nhất chân nhân và tiên thái tử Phó Dư.


    Dưới sự thúc giục không ngừng của Thiên Đế, Phó Dư trở về tiên giới. Nhưng sau khi trở lại tiên giới hắn cũng không sợ hãi đi xin lỗi sau đó vui mừng hớn hở đồng ý cưới Lam Sầm làm thái tử phi như Huyền Nhất chân nhân mong muốn.


    Trái lại, Phó Dư nói thẳng với thiên đế hắn không lấy Lam Sầm.


    Thiên Đế tức giận, Phó Dư không hề bị lay động.


    Tin tức truyền đi rất nhanh, Huyền Nhất chân nhân thân ở thâm cung cũng đã nhận được tin tức.


    Người ở tiên giới luôn thích buôn dưa lê, nhất là loại chuyện từ chối hôn sự như thế này.


    Lúc trước, sau khi hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân tắt, chuyện Huyền Nhất chân nhân bắt nạt Nhạc Tâm không còn chỗ dựa vào, cưỡng ép tiên thái tử giải trừ hôn ước với Nhạc Tâm đã truyền bá khắp tiên giới cho tất cả mọi người đều biết. Mặc dù không ai dám can đảm nói ở ngay trước mặt Huyền Nhất chân nhân, nhưng ở sau lưng đều nghị luận ầm ĩ, rất không ưa cách làm của Huyền Nhất chân nhân.


    Bây giờ đến lượt con gái Huyền Nhất chân nhân bị tiên thái tử từ chối, bọn họ không đồng tình với Lam Sầm, trái lại sẽ nói là báo ứng, thiên đạo luân hồi.


    Huyền Nhất chân nhân không thể cho phép người khác nhìn đứa con gái ông ta cưng chiều từ nhỏ như vậy, cho dù là ánh mắt khác thường cũng không thể rơi xuống người cô ta.


    Danh dự của Lam Sầm không thể bị hủy hoại, Phó Dư nhất định phải cưới Lam Sầm.


    Những tiên đứng ở trên đỉnh như Huyền Nhất chân nhân, trên thân tự mang cảm giác không giận mà uy, đứng ở trước mặt bọn họ, nhóm tiên đều cảm nhận được áp bách, sợ hãi và khủng hoảng. Nhất là khi ông ta cố ý không thèm ức chế tiên lực trên người để nhằm vào người nào đó.


    Thế nhưng vượt quá dự liệu của Huyền Nhất chân nhân chính là tiên thái tử Phó Dư tựa như không cảm nhận được sự áp bách đến từ tiên lực của ông ta, nhẹ nhàng thẳng lưng, mặt không biểu tình như ngày thường, đôi mắt tĩnh mịch, tâm tư sâu xa nội liễm.


    Lần trước, Phó Dư cũng dám không để ý uy nghiêm của ông ta, chống đối ông ta, Huyền Nhất chân nhân không quá để ý, chỉ cho là Phó Dư trẻ tuổi nóng tính, giận ông ta lấy uy thế buộc hắn từ hôn với Nhạc Tâm.


    Huyền Nhất chân nhân không so đo, vì để Phó Dư không giận chó đánh mèo Lam Sầm, ông ta lui một bước nhường Phó Dư một lần.


    Nhưng lần này không giống thế, Huyền Nhất chân nhân mở miệng: "Tiên thái tử chẳng lẽ không biết vị trí của mình ở đâu? Ngươi đã nghĩ tới hậu quả không lấy Lam Sầm chưa?"


    Phó Dư thần sắc lạnh lùng: "Người không biết vị trí tựa hồ là Huyền Nhất chân nhân?"


    Một câu nói bình đạm chọc tới cơ thịnh nộ của Huyền Nhất chân nhân, ông ta định cho Phó Dư một bài học. Nếu lúc trước ông ta có thể buộc Thiên Đế ra mặt ép Phó Dư và Nhạc Tâm từ hôn, bây giờ cũng có thể buộc Phó Dư cưới Lam Sầm.


    Ở tiên giới, thứ người ta coi trọng nhất chẳng phải là thực lực sao?


    Ông ta có thực lực tất có thể khống chế hết thảy. Dù sao, Đạo Nhất Tiên Quân đè ép ông ta hàng vạn năm đã không còn ở đây.


    Nhạc Tâm nhìn xa xa, cô cảm giác Huyền Nhất chân nhân muốn động thủ với tiên thái tử, kết quả ông ta lại tự lảo đảo, lui về sau hai bước.


    Nhạc Tâm: "?"


    Chuyện này phát triển...


    Huyền Nhất chân nhân càng mơ hồ hơn, ông ta không thể tin: "Ngươi..."


    Phó Dư rộng lượng ống tay áo phiêu khởi: "Huyền Nhất chân nhân đã chấn chính được thái độ của mình chưa?"


    Sao hắn lại như vậy? Tâm tư Huyền Nhất chân nhân nhanh chóng chuyển động, liên tưởng đến đoạn thời gian trước Tiên Quân truyền ngôn chuyện trái tim của tổ tiên Thiên Đế tiên tổ trái tim bị trộm, ông ta cả kinh nói: "Ngươi lại dám?"


    Đổi tim, cần biết bao dũng khí, cũng cần chịu biết bao thống khổ. Thiên Đế tại vị không có phần quyết đoán này, con của hắn lại có.


    Huyền Nhất chân nhân nhất thời thất hồn lạc phách, tiên giới không có Đạo Nhất Tiên Quân, bây giờ lại thêm tiên thái tử Phó Dư.


    "Có gì mà không dám?" Ngữ khí Phó Dư vẫn nhàn nhạt: "Huyền Nhất chân nhân, ta sẽ không lấy Lam Sầm. Chính ngươi đã nói, tiên giới dựa vào thực lực để nói chuyện, ngươi nhìn xem thực lực của ta hôm nay đã đủ chưa?"


    Huyền Nhất chân nhân chật vật rời đi.


    Nhạc Tâm trốn ở phía sau mây trôi dường như hiểu rõ cái gì, lúc ở nhân gian vì sao tiên Thái tử có thể che đậy ngũ giác của cô, để cô không phát hiện được sự tồn tại của hắn, và rất nhiều lần cảm giác được sự thăm dò như có như không cũng không phải là cô suy nghĩ nhiều.


    Cho nên, trái tim cô dùng để hồi sinh thi thể Nhạc Duyệt không phải là trái tim của tổ tiên Thiên Đế mà là của tiên thái tử.


    Hồi sinh thi thể Nhạc Duyệt cần hơn bốn năm, vậy hồi sinh sư phụ cô thì sao?


    Mây trôi trước người bị ai đó đẩy ra, không biết từ lúc nào tiên thái tử Phó Dư đã đứng ở trước mặt Nhạc Tâm: "Có gì muốn nói sao?"


    Nhìn lén bị phát hiện... Nhạc Tâm: "Hôm nay Huyền Nhất chân nhân đi ra ngoài không bói toán?"


    Nếu bói toán ông ta hôm nay sẽ biết không nên đi ra ngoài.


    Bên môi Phó Dư lộ ra nụ cười nho nhỏ, hắn sâu sắc cảm giác được một sự thất bại, có nhiều thứ không thể lấy thực lực để bù đắp, tỉ như tính cách. Dù là bây giờ ở tiên giới hắn vô địch, nhưng vẫn không có cách nào dùng một câu trả lời phù hợp đáp lại lời nói đùa của Nhạc Tâm. Nếu như bạn trai của cô ở đây, chắc chắn sẽ không để bầu không khí xấu hổ như thế đâu nhỉ?


    Mặt Phó Dư không có biểu lộ gì, nhưng trong hai con ngươi tĩnh mịch vẫn lộ ra đáy chút đau khổ đè nén trong lòng: "Còn gì nữa không?"


    Không hỏi xem vì sao hắn có thể đánh thắng được Huyền Nhất chân nhân à?


    Nhạc Tâm thông minh như thế, nhất định là cô đã biết trái tim bị cô bày cấm chế đặt dưới bụi hoa hồng là của hắn mà không phải của tổ tiên tộc Thiên Đế bọn họ, không phải trái tim có thể hồi sinh sư phụ cô.


    Mọi chuyện rõ ràng, hình như hỏi cũng không có ý nghĩa? Cô tài nghệ không bằng người, đánh không lại tiên thái tử hiện tại, không thể đoạt được trái tim của tổ tiên tộc Thiên Đế chân chính đang nằm trong lồng ngực hắn, hỏi thì có ích lợi gì?


    Tim Nhạc Tâm chìm xuống vô hạn. Người sẽ có lúc bất lực không thể làm gì, tiên cũng cũng thế.


    "Tôi không có gì muốn nói, à, tôi còn có việc, đi trước đây."


    Trong lòng như bị cự thạch đè ép, mỗi một bước chân của Nhạc Tâm đều rất nặng nề. Đoán chừng là cô không cầm được trái tim của tổ tiên tộc Thiên Đế rồi.


    Nếu sư phụ cô không phải Niết Bàn, vậy thì cô nên làm thế nào cho phải?


    "Nhạc Tâm."


    Phó Dư từ phía sau lưng gọi cô lại: "Nếu như tôi bằng lòng giao trái tim hiện tại của tôi cho cô, cô có thể đáp ứng tôi một điều kiện không?"


    Nhạc Tâm đưa lưng về phía hắn: "... Không thể."


    Không cần Phó Dư nói ra, cô cũng biết điều kiện kia là cái gì.


    Tấm lưng thẳng tắp của Phó Dư cong cong xuống, hắn tranh thủ vì tình cảm: "Trái tim này có thể hồi sinh sư phụ cô..."


    Nhạc Tâm xoay người, trên mặt không có chút biểu cảm nào: "Dù là sư phụ tôi hóa thành tro thì cũng có thể hồi sinh sao?"