Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 58: Trở về




    Sức quyến rũ của khúc múa ở quảng trường không ai có thể ngăn cản, yêu quái cũng không ngăn được.


    Chân Dung Phong không mấy vui vẻ vì sự tồn tại của tính danh của mình không bằng khúc múa ở quảng trường, hắn không muốn đáp lại quỷ yêu. Quỷ yêu đau khổ cầu xin, hắn cao quý lạnh lùng không đáp ứng.


    Lấy đâu ra thuật pháp gì, ca nhạc được phát ra từ điện thoại được chưa? Hắn sao có thể đưa di động cho tên quỷ yêu kia được?


    Chân Dung Phong keo kiệt thành thói rất là tiếc điện thoại, hắn có đủ lý do để giải thích công nghệ cao cho con quỷ kia nghe, cũng giả mù sa mưa cho thấy dù hắn chịu đưa di động cho nó, dùng hết pin thì ca nhạc nó muốn nghe cũng không phát ra được.


    Nhạc Tâm “đứng nói chuyện thì không đau eo”*: "Anh có thể thường xuyên tới cho nạp điện cho nó, dù sao anh cũng biết đường."


*Không phải chuyện của mình thì không cần lo.


    Chân Dung Phong làm bộ không nghe thấy, hắn đâu có nợ quỷ yêu, quỷ yêu còn nhốt hắn trong bóng tối làm hắn đói bụng một ngày một đêm, dựa vào cái gì hắn phải phụng dưỡng nó như tổ tông?


    Theo đuổi bí tịch thành tiên không thành, đã thế còn bị nhốt, Chân Dung Phong không cam tâm, hắn năn nỉ Nhạc Tâm hiển lộ ra hai chữ "Niết Bàn" trên vách sơn động, dùng di động chụp hình. Đạo Nhất Tiên Quân đã nói với quỷ yêu hiểu thấu đáo Niết Bàn thì có thể thành tiên, lỡ như hắn cũng áp dụng được thì sao.


    Đến cũng đã đến, không thể mất công đến.


    Nhạc Tâm lại làm không công cũng lấy điện thoại cầm tay ra, chụp ảnh.


    Đã tất cả mọi người đều chụp... Trữ Vệ cũng móc điện thoại ra.


    Quỷ yêu không chịu: "Hai chữ kia là Đạo Nhất, à không, là thần tiên dùng tro cốt của ta viết nên, các ngươi chụp tro cốt của ta mà không trả chút thù lao sao? Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần có điện thoại nghe ca nhạc là được, chính là cái công nghệ cao mà các ngươi nói đó."


    Chân Dung Phong vừa nói không nợ nó cái gì, nó còn là người ta đói bụng một ngày một đêm, nó cũng không dám yêu cầu, bây giờ bọn họ đều chụp tro cốt của nó, nó ngay lập tức đủ cớ đòi hỏi.


    "Tro cốt"? Chân Dung Phong không thể tin nhìn Nhạc Tâm, tìm kiếm một đáp án. Nếu là tro cốt thật, thế chẳng phải là hắn ngồi trong tro cốt của nó một ngày một đêm, thật là đáng sợ, hắn sẽ có bóng ma tâm lý.


    Nhạc Tâm rủ mắt, cô biết từ lâu, chỉ không nhẫn tâm nói cho hắn biết thôi.


    Phản ứng của Nhạc Tâm chúng minh quỷ yêu không lừa hắn, Chân Dung Phong tủi thân, còn muốn khóc như một đứa trẻ con.


    Chân Dung Phong vẫn không nỡ cho quỷ yêu điện thoại, điện thoại đắt biết bao, nhưng hắn đã chụp tro cốt của người ta để hiểu thấu tiên đạo.


    Hắn liếc tới Trữ Vệ, Trữ Bốc Phàm ra tay xa xỉ, con trai thì sao? Không đúng, suy nghĩ này rất nguy hiểm, hắn không phải người thích chiếm lợi như thếi! Giác ngộ tu tiên đâu rồi?


    Trữ Vệ trong nhà có mỏ không muốn coi tiền như rác, anh nghe thấy rõ quỷ yêu là sư phụ Nhạc Tâm giết, đoán chừng tới cứu Chân Dung Phong, Nhạc Tâm cũng không tiện lấy tiền. Anh đề nghị Chân Dung Phong: "Nếu chỉ nghe ca nhạc, hay là mua cho nó một cái MP3?"


    Rẻ, tốn ít điện, sạc đầy một lần dùng được vài ngày. Nếu là sợ cái mới đắt tiền, có thể đến tiệm secondhand mua cái cũ cũng được.


    Mắt Chân Dung Phong sáng lên, đồng ý. Cái này hắn có thể mua một đống cho quỷ yêu.


    Nhưng hắn từ chối yêu cầu được một tấc lại muốn tiến một thước muốn biết sự tồn tại tên hắn của quỷ yêu.


    Ra khỏi sơn động, Nhạc Tâm thuận miệng hỏi một câu: "Tại sao sư phụ anh đặt tên Dung Phong cho anh?"


    Chân Dung Phong mở chế độ máy hát: "Cái tên này đến từ « Kinh Thi », tên lấy từ « Kinh Thi » có phải có cảm giác rất có văn hóa không? Kỳ thật không phải như vậy."


    Thiên « Kinh Thi Dung Phong » có bài « Tướng thử » châm biếm kẻ xấc láo. Năm đó sư phụ Chân Dung Phong vừa cãi nhau với người trong Huyền Môn, hết sức tức giận, cảm thấy chỉ có ngâm tụng « Tướng thử» mới có thể hòa hoãn tâm tình. Dúng lúc này, hắn nhặt được Chân Dung Phong. Lấy tên gì đây? Sư phụ đang tức giận uốn dùng thẳng hai chữ "Tương thủ" nhưng lại cảm thấy đặt tên này quá qua loa, cũng không đủ hàm súc, không biểu hiện được sự độ lượng của người tu tiên như ông ta. Dùng "Kinh Thi" thì quá rộng rãi, cũng không phù hợp với bé trai, vậy chỉ đành dùng "Dung gió".


    Chân Dung Phong.


    Nhạc Tâm nghe xong nói: "Sư phụ anh rất cá tính." Cũng rất hãm hại đồ đệ, hơi giống sư phụ cô.


    Nhất thời cùng chung chí hướng, nhưng không bù được sức quyến rũ của kim tiền. Nhạc Tâm cùng Chân Dung Phong nói rõ: "Sau này bắt quỷ đừng tìm tôi."


    Cô kiên định nói: "Tư tưởng kiếm tiền từ việc bắt quỷ là sai, làm người, nên chân thật. Mà tôi chỉ có dựa vào trồng trọt, dùng đôi tay cần cù của mình đề tạo nên tài phú. Tôi đã quyết định, từ nay về sau tôi chỉ nỗ lực là một con buôn, cẩn trọng, làm tốt việc buôn bán hoa quả của mình. Bắt quỷ cái gì đó không hợp với tôi."


    Dựa vào tác phong làm việc không đáng tin cậy của Đạo Nhất Tiên Quân, Nhạc Tâm không dám hứa chắc nhân gian có còn quỷ hay yêu có ân oán với ông ấy hay không. Cô cũng không muốn bắt được quỷ, quỷ kia lại dính líu đến sư phụ cô. Ngày ngày làm không công, không có tiền cầm, lòng mệt mỏi.


    Cô vẫn nên thành thật trồng trọt đi thôi.


    Chân Dung Phong đói gần chết, chỉ muốn ăn, không dám ở lại lâu, hắn sợ Nhạc Tâm đòi tiền.


    Nhạc Tâm cứu hắn một mạng, nhưng hắn cảm thấy mạng mình không đáng tiền. Trả tiền, ít quá thì sỉ nhục nữ thần của hắn, nhiều thì hắn không nỡ, xoắn xuýt.


    hay là mặt dày làm bộ cái gì cũng không nghe thấy?


    khi Nhạc Tâm cùng Trữ Vệ trở về biệt thự, đứa con hời Bắc Hòa đã đào xong đất trong hoa viên.


    Có con thật tốt. Trữ Vệ cảm thán trong lòng, không tự chủ được liếc qua bụng dưới bằng phẳng của Nhạc Tâm, nghĩ đến chuyện sinh con.


    Sau khi trở về, bất kể là ăn cơm, hay là hái hoa quả, giao hoa quả, Nhạc Tâm đều có chút mất hồn mất vía, thỉnh thoảng cô lấy điện thoại di động ra, nhìn ảnh chụp hai chữ "Niết Bàn".


    Nhạc Tâm có một suy đoán to gan, rất điên cuồng, nhưng nghĩ lại, quả thật là chuyện sư phụ cô có thể làm ra.


    Niết Bàn, Phượng Hoàng Niết Bàn trùng sinh.


    Sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân có quan hệ tốt với Phượng Hoàng thượng cổ - Bạch Hòa tiên tử, có thể nào...


    Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Nhạc Tâm không thể ngăn cản những gì cô tưởng tượng trong đầu về chuyện đã xảy ra.


    Cô có chút không đợi được, cấp thiết muốn về tiên giới đi gặp Bạch Hòa tiên tử.


    Sáng sớm ngày hôm sau, tổng giám đốc bá đạo Trữ Vệ chỉnh đốn trang phục xong xuôi, Nhạc Tâm tiễn anh đi ra ngoài. Trữ Vệ hôn khóe miệng cô, lưu luyến không rời: "Thật muốn cất em vào túi mang đi."


    Bạn gái anh là tiên nữ, có thể thu nhỏ.


    Trữ Vệ dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô, tràn ngập chờ mong.


    Nhạc Tâm lại tránh ánh mắt anh, khẽ hôn lại, cười nói: "Sẽ mất hình tượng đó, tổng giám đốc. Mau đi làm đi, sắp muộn rồi."


    Trữ Vệ nhẹ tay vuốt ve cằm cô: "Anh tan làm trở về, em sẽ ở nhà sao?"


    "Em ở nhà chờ anh." Nhạc Tâm nói.


    Sau khi đóng cửa lạ, trong chớp mắt ở trong mắt Trữ Vệ có ảm đạm, sau đó khôi phục như thường.


    Nhạc Tâm dịch chuyển đến biết thực của Bắc Hòa, kéo Bắc Hòa đang ngủ say ra khỏi chăn: "Tôi muốn về tiên giới một chuyến."


    Bắc Hòa chưa tỉnh ngủ: "?"


    Nhạc Tâm nói phỏng đoán của mình cho Bắc Hòa, Bắc Hòa kích động nhảy dựng lên, muốn theo cô về tiên giới.


    "Anh vừa tìm được phương hướng cuộc đời của mình, anh có chắc muốn từ bỏ?"


    Đoán chừng Bắc Hòa vừa đặt chân đến tiên giới, ba hắn sẽ bắt hắn về giam lại.


    Bắc Hòa lại ngồi xuống, phất phất tay với cô: "Tạm biệt!"


    Nhạc Tâm: "..."


    Cô đưa điện thoại di động của mình cho Bắc Hòa, nếu như cô về tiên giới xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không thể quay về trước khi Trữ Vệ tan sở, Bắc Hòa sẽ che giấu cho cô một hai.


    Bắc Hòa: "Sao không nói thẳng cho anh ấy biết?"


    Nhạc Tâm: "Chỉ phòng lỡ như, nếu tôi có thể trở lại đúng hạn thì khiến anh ấy mất công lo lắng làm gì?"


    "Cũng thế, ba Trữ chỉ là một người phàm, không giúp được gì."


    Nhạc Tâm cười một tiếng: "Cũng không phải bởi vì anh ấy có thể giúp đỡ tôi gì đó mà bằng lòng yêu đương với anh ấy, Tư tưởng này của anh rất nguy hiểm."


    Nhạc Tâm vẫn cảm thấy tìm bạn trai, không phải tìm một người che gió che mưa cho mình, cũng không cần thiết phải cưỡng cầu bạn trai có thể trợ giúp cô giải quyết mọi chuyện. Nếu là như thế, vậy cảnh sát để làm gì?


    Bạn trai cô ưu tú trong lĩnh vực của anh ấy, cô ưu tú trong lĩnh vực của cô, bọn hắn độc lập mà gắn bó… năng lực độc lập, tình cảm gắn bó.


    Trữ Vệ, thân là bạn trai của cô, chỉ cần hết lòng hết dạ yêu cô là đủ rồi.


    Chuyện của cô, cô sẽ tự giải quyết.


    Thời đại nào rồi, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, còn dựa vào đàn ông làm gì?


    Độc lập, bình đẳng, tự do, đã nói rất nhiều năm.


    Huống chi, cô còn là thần tiên duy nhất ở nhân gian.


    Bắc Hòa giơ ngón tay cái với cô: "Đi đi, tôi chờ cô trở lại."


    "Đừng nói trước, nói trước tôi bước không qua."*


*Ngụ ý: hành động khen ngợi của BH khiến NT không làm được việc


    Tiên giới vẫn là cái tiên giới kia, mây mù mờ mịt, tiên khí bồng bềnh. Nhạc Tâm định đi tìm Bạch Hòa tiên tử trước rồi đến động phủ sư phụ cô bế quan nhìn xem.


    Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, ở trên đường đến gặp Bạch Hòa tiên tử, thế mà đụng phải tiên thái tử Phó Dư, đứng đối diện hắn rõ ràng là Huyền Nhất chân nhân.


    Nhạc Tâm chợt nhận ra, bên này gần tẩm cung của tiên thái tử.


    Quên đi vòng.