Cô cảm nhận được khoái cảm từ ngực truyền đến, không ngừng quay đầu, tránh đi nụ hôn dày đặc của anh, muốn nhìn rõ xem rốt cục anh đang làm cái
gì? Cô cúi đầu, nhìn thấy bàn tay to của anh đang xoa nắn bộ ngực chưa
bị ai chạm qua của cô.
"A..... Nơi đó..... Không cần....." Nhan
Mộ Ngữ hoảng sợ la lên, chấn động toàn thân, trong nháy mắt, ý thức hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Mộ Ngữ, anh rất thích em, thích đến không
biết nên làm thế nào mới tốt, để cho anh sờ một chút?" (Rei: *đập bàn*
BT a BT -_-). Mạnh Vũ Nhiễm ở bên tai Nhan Mộ Ngữ mê hoặc, dùng đầu lưỡi khẽ liếm vành tai đáng yêu của cô.
Bàn tay anh dịu dàng mà có
lực, từ từ kích thích..... Dần dần, cô thôi kháng cự, hai tay mềm nhũn,
hơi thở càng ngày càng dồn dập. Từng trận điện lưu mãnh liệt theo bàn
tay to của anh truyền đến, không chỉ thân mình mềm yếu vô lực, thậm chí
cô còn cảm nhận được nơi bí ẩn giữa hai chân hình như nổi lên ẩm ướt.
Theo bản năng của phái nữ, cộng với khoái cảm mãnh liệt do anh gây ra, khiến cho đầu óc cô trở nên mê muội, chỉ có thể tùy ý Mạnh Vũ Nhiễm muốn làm
gì thì làm.
Bàn tay to của anh gây cho cô cảm giác xa lạ, lại khó có thể kháng cự. Che kín hai má xinh đẹp đỏ ửng như muốn nhỏ ra máu của mình, Nhan Mộ Ngữ vừa thẹn vừa sợ, bất lực bấu víu vào thân thể anh.
Nhin thấy bộ dáng luống cuống động lòng người vì bị dục vọng hành hạ của cô, Mạnh Vũ Nhiễm nhịn không được không ngừng hôn lên hai má đỏ nộn của
Nha, khẽ cười, than lên tiếng: "Mộ Ngữ, em sao có thể đáng yêu như vậy?"
Cách lớp quần áo mỏng manh, bàn tay hư hỏng của anh không ngừng mơn trớn,
một lần vuốt ve là một lần tác động lên mỗi dây thần kinh của cô, nhũ
hoa bị trêu chọc mà trở nên thẳng đứng, lửa nóng dục vọng cũng không
ngừng tăng lên.
"Không....." Nhan Mộ Ngữ than nhẹ, chống cự không được khiêu khích của Mạnh Vũ Nhiễm.
"Vũ Nhiễm....." Khẽ gọi tên anh, không ngừng ở bên tai anh mà rên rỉ, đôi
mắt trong veo bị sương mù bao phủ vì dục vọng càng thêm mê người.
Cảm nhận được Nhan Mộ Ngữ không còn phản kháng, Mạnh Vũ Nhiễm càng ra sức
vuốt ve, tay kia thì không biết khi nào đã giải quyết xong mấy cái nút
áo phiền phức, sau đó tiếp tục mở khóa áo ngực, bày tay to lớn dễ dàng
luồn vào bao lấy tiêu nhũ màu hồng nhạt, mà nhũ hoa vì bị lộ ra ngoài
không khí nên càng đỏ ửng mê người.
Bàn tay to của anh lặng lẽ
khám phá tiêu nhữ cao thẳng xinh đẹp no đủ, dưới sự xoa nắn của anh mà
thẹn thùng hơi rung động. Rốt cục anh nhịn không được, mở miệng ngậm lấy một trong hai đóa hoa mê người, cái lưỡi nóng rực không ngừng bú mút,
lăn lộn lên xuống, nụ hoa bị kích thích, hoàn toàn nở rộ trong miệng
anh. Mà anh cũng không nhẫn tâm bỏ rơi nụ hoa đáng thương bên kia, đầu
ngón tay ra sức xoa nắn. lần đầu tiên, Nhan Mộ Ngữ biết được thế nào là
khoái cảm.
Cô thở dốc vì kinh ngạc, khoái cảm không ngừng dâng
lên khiến thân thể cô trở nên khô nóng khó chịu, đành phải bất an vặn
vẹo thân mình, cô muốn nhiều hơn.... (Rei: chắc Rei chớt -_-)
Mạnh Vũ Nhiễm thay phiên cắn hai nhũ hoa mềm mại của Nhan Mộ Ngữ, mỹ vị tươi mới như quả dâu tây, anh nhịn không được không ngừng bú mút, làm cho
chúng dưới đầu lưỡi của anh mà đứng thẳng, nở rộ thành đóa hoa đẹp nhất
thế gian này.
Mềm mại bên kia cũng bị xoa nắn đến đỏ ửng trên tay anh, ướt đẫm một lớp nước bọt, nhìn qua kiều diễm động lòng người. Mạnh vũ Nhiễm chỉ cần nhích một ngón tay, hay đưa khẽ đầu lưỡi là y như
rằng, sẽ có trận trận điện lưu đánh úp Nhan Mộ Ngữ khiến cô rùng mình,
không biết phải làm sao, cô chỉ có thể cắn chặt môi dưới.
Cô
không biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết tuyệt đối
không thể để cho mấy tiếng rên rỉ từ cổ họng kia phát ra ngoài, nếu
không, cô sẽ vì xấu hổ mà chết mất.
Mạnh Vũ Nhiễm không biết từ
lúc nào đã cởi bỏ hết quần áo trên người cô, bây giờ, cô như đứa trẻ sơ
sinh, thân thể trần trụi phơi bày trước mặt Mạnh Vũ Nhiễm.
Nháy
mắt cảm nhận được lạnh lẽo, một tia lý trí cuối cùng của cô bị kéo quay
về. "A..... Không cần....." Nhan Mộ Ngữ yếu ớt kêu một tiếng, ngữ khia
thẹn thùng làm cho người ta bị mê hoặc, khó mà chống cự.
"Mộ Ngữ, em thật mê người!" Mạnh Vũ Nhiễm thật tâm tán thưởng thân thể mềm mại
dưới thân. Anh cố nén một trận động tâm, thân thể trần trụi của cô tựa
như một khối thượng đẳng mỹ ngọc trắng noãn, ánh đèn vàng trên nóc nhà
nhè nhẹ chiếu xuống, làm cho làn da cô càng thêm mềm mại, khẽ tản ra một loại quyến rũ thanh thuần có thể làm đàn ông điên cuồng.
Thừa
dịp cô vẫn còn đang hốt hoảng, tay phải linh họa dọc theo đường cong
thân thể cô, tận tình vuốt ve xuống phía dưới, thẳng đên bắp đùi thon
dài, da thịt trắng noãn trong sáng, liên kết chặt chẽ với ngón tay của
anh, làm cho anh càng thêm mê mẩn, càng muốn chơi đùa vỗ về. Hai bàn tay to lớn của anh cứ sờ bừa bãi, làm cho dục vọng trong cơ thể cô sôi
trào.
Không thể nhịn được nữa, rốt cục Nhan Mộ Ngữ bật ra tiếng
rên rỉ, Mạnh Vũ Nhiễm yêu thương hôn hai má hồng hồng của cô, dịu dàng
khen ngợi: "Thật là dễ nghe, tiếp tục kêu vài tiếng cho anh nghe."
"Vũ Nhiễm..... Em sợ....." Nhan Mộ Ngữ mở to hai tròng mắt sương mù, trong
lúc nhất thời thể hiện ra vẻ nhu nhược của cô. Trái tim vô cớ trở nên
bối rối, chuyện xảy ra bây giờ cô cũng không chắc chắn, nhưng cũng thật
kì lạ, chỉ cần ôm chặt Mạnh Vũ Nhiễm, cô sẽ cảm thấy không hề sợ hãi
chút nào.
"Đừng sợ." Mạnh Vũ Nhiexm dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ
mọng như mật đường của cô. Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa đỏ sẫm,
một bàn tay khác thì theo đường cong thân thể phập phồng của cô, hưởng
thụ da thịt trắng mịn, sau đo không chút do dự lẻn vào giữa hai chân,
cách một lớp vải mỏng manh mà trêu chọc nụ hoa tinh tế của cô.
Hoặc nặng hoặc nhẹ, hoặc mạnh hoặc yếu.... Ngón tay dâm mĩ của Mạnh Vũ Nhiễm không ngừng đụng vào, khơi lên dục vọng nguyên thủy nhất của Nhan Mộ
Ngữ.
"Mạnh Vũ Nhiễm....." Nhan Mộ Ngữ nhanh chóng kẹp chặt hai
chân, cảm nhận được từng đợt bủn rủn, còn có cảm giác trống rỗng chiếm
cứ nửa thân dưới, cô không ngừng than nhẹ, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt
sương mù mở to.
"Đừng sợ, giao cho anh, hết thảy đều có anh ở
đây..... Tin tưởng anh......" Mạnh Vũ Nhiễm ngẩng đầu, ở bên tai Nhan Mộ Ngữ thương tiếc an ủi, dịu dàng mà ngọt ngào hôn khắp mặt cô, làm dịu
xuống bất an trong cô.
Giọng nói khiêu gợi trầm thấp của anh, làm cho tâm tình cô dần dần bình tĩnh lại.
Hai tròng mắt Nhan Mộ Ngữ rưng rưng, dũng cảm gật đầu, trên miệng khẽ nở ra một nụ cười tín nhiệm.
Bị nụ cười tràn ngập vẻ tín nhiệm của cô mê hoặc, Mạnh Vũ Nhiễm thở dốc vì kinh ngạc, đôi môi hung mãnh xâm nhập môi anh đào, đoạt lấy chất lỏng
ngọt ngào của cô.
Nội tâm dâng lên dục hỏa, kích thích hai bàn
tay của anh, một tay anh thăm dò dưới lớp vải mỏng manh, cũng một tay
cởi nó xuống. Không còn lớp vải ngăn cản, ngón tay anh tiến quân thần
tốc, không kiêng nể gì mà đùa bỡn nơi cấm địa yếu ớt mềm mại của cô.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng đè lên nụ hoa no đủ, ngón tay linlh hoạt chọc
ghẹo trong hoa hạch e lẹ, lại khẽ vuốt ve, gây ra trận trận khoái cảm.
"A..... Không cần..... Dừng tay....." Bị Mạnh Vũ Nhiễm trêu chọc, cô chỉ có thể vặn vẹo thân thể mềm mại, không ngừng nức nở. (Rei: ôi, là chị iu lạnh
lùng của Rei đây sao -_-)
Mạnh Vũ Nhiễm làm ngơ trước lời cầu xin của cô, cười nhẹ nói: "Mộ Ngữ, đừng sợ, em chỉ là muốn cho em khoái hoạt."
Ngón tay thon dài của anh cứ đùa phỉnh nụ hoa, bao trùm lên bụi hoa mềm mại, dao động chơi đùa, lúc thì thong thả như dạo vườn hoa, lúc thì nhanh
không kiểm soát, khơi mào lên khoái cảm trong cô, cằn mòn lý trí Nhan Mộ Ngữ.
"Vũ Nhiễm..... Vũ Nhiễm....." Nhan Mộ Ngữ bị ngọn lửa dục
vọng dây dưa đến phát cuồng, cô không biết phải làm như thế nào mới có
thể giảm bớt khoái cảm đột nhiên tăng vọt, chỉ có thể luống cuống cầu
xin Mạnh Vũ Nhiễm, không ngừng rên rỉ gọi tên anh.
"Bảo bối, làm
sao vậy?" Mạnh Vũ Nhiễm cố ý hỏi lại, ngón tay thon dài vẫn ác ý đùa
giỡn trong bụi hoa, đột nhiên một ngón tay thử đâm vào trong hoa huy*t.
Ngón tay mới thâm nhập được một nửa, lập tức bị vách tưởng ướt nóng bao
lấy, hoa kính nhỏ hẹp tựa như cái miệng của trẻ con tham ăn, gắt gao hút lấy ngón tay của anh. Cái loại phản ứng này thật sự làm cho người ta
điên cuồng, Mạnh Vũ Nhiễm khẽ nhíu mày, quả nhiên là xử nữ (Rei: chớ
chẳng lẽ không phải -_-), thân thể này thật sự rất ngây ngô.
Nói
thật, người đàn ông nào cũng đều hi vọng mình là 'người đầu tiên' của
bạn gái. Nhưng khai phá thân xử nữ là một chuyện rất phiền phức. Anh là
một người tình dịu dàng a, anh phải cố gắng khắc chế chính mình, đúng
vậy, phải khắc chế, phải để cho thân thể của cô thích ứng, anh muốn
khuấy động lên nơi sâu nhất trong nội tâm của cô.
U huyệt tư mật
chưa bao giờ bị ai chạm qua, thế nhưng ngón tay cường ngạnh của người
nào đó không báo trước mà xâm nhập, khiến cho Nhan Mộ Ngữ không dám tin
mở to hai mắt, thật sự không thể tin được ngón tay của anh thế nhưng đi
vào trong cơ thể cô. Cô theo bản năng muốn chạy trốn cảm giác khác
thường kia.
"Không, không cần....." Cô điềm đạm đáng yêu, không
ngừng cố gắng tập trung tinh thần kháng cự Mạnh Vũ Nhiễm, muốn ngăn lại
ngón tay ở trong cơ thể không ngừng khơi mào dục vọng của cô.
"Đừng sợ, thoải mái." Đối mặt với sự khẩn cầu của cô, Mạnh Vũ Nhiễm hôn nhẹ
hai má Nhan Mộ Ngữ, ý muốn cho cô thả lỏng. Anh bỏ ngoài tai những lời
van nài của cô, ngón tay tăng nhanh tốc độ, không ngừng ra ra vào vào
hoa huy*t của cô, làm cho nó phát ra những tiếng vang dâm mĩ.....
Nhan Mộ Ngữ bị cảnh tượng trước mắt làm cho xấu hổ đến hồng cả hai má, chỉ đành chôn sâu cái đầu nhỏ vào trong chăn.....