Buổi tối, gió thổi mát rượi, Mạnh Vũ Nhiễm và Nhan Mộ Ngữ cùng ngồi trên Đài thiên văn, im lặng chờ mưa sao băng xuất hiện. Nửa giờ trôi qua, bầu
trời vẫn như cũ, đen kịt không lấy một vì sao.
Nhan Mộ Ngữ bị gió thổi có chút lạnh, cơ thể không tự chủ khẽ rụt xuống.
Mạnh Vũ Nhiễm vừa vặn nhìn thấy, tự nhiên mà cởi bỏ áo khoác, sau đó khoác lên người cô.
"Cẩn thận cảm lạnh" Mạnh Vũ Nhiễm săn sóc nói.
Nhan Mộ Ngữ nhịn không được cúi đầu, tay nhỏ bé kìm không được mà nắm chặt
cái áo khoác vẫn còn hơi thở của anh, âm điệu nhẹ nhàng uyển chuyển:
"Cảm ơn."
Mạnh Vũ Nhiễm đột nhiên cảm thấy Nhan Mộ Ngữ như vậy
rất đáng yêu, so với cô lúc nào cũng lạnh nhạt ấn tượng hơn nhiều, lúc
này không khỏi cà lăm một chút: "Không, không biết mưa sao băng khi nào
thì sẽ xuất hiện ha?"
Nhan Mộ Ngữ gật gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn khoảng không.
"Em thích mưa sao băng?" Mạnh Vũ Nhiễm mở miệng hỏi.
Sau khi lấy lại tinh thần, Nhan Mộ Ngữ suy nghĩ một chút, mới cúi đầu "Ừ"
một tiếng, một lúc sau, như sợ làm phiền đến người bên cạnh, cô khẽ nhỏ
giọng: "Tôi không biết."
"Không biết? Chuyện này cũng không biết?" Mạnh Vũ Nhiễm nở nụ cười, nhìn biểu hiện không biết làm sao của cô gái trước mặt.
"Tôi thích sao băng lúc nó rực lên, nhưng lại không thích lúc nó kết thúc
cuộc sống của một ngôi sao, ý tôi là lúc nó vụt tắt đi." Nhan Mộ Ngữ
thanh âm bình tĩnh nói.
"Là em nghĩ phức tạp rồi."
"Có lẽ anh nói đúng." Nhan Mộ Ngữ có chút tự giễu, cuộn mình lại, nhưng vô tình làm cho cô trông có vẻ cô đơn và yếu ớt hơn.
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn cô, ánh mắt bất tri bất giác trở nên dịu dàng, mà chính
mình cũng không biết, trong tim trào ra thương xót, có lẽ là vì lần đầu
tiên nhìn thấy Nhan Mộ Ngữ yếu ớt, cũng có lẽ vì nhìn thấy cô mảnh mai
dưới bầu trời đen rộng lớn. Anh nhất thời xúc động mà ôm lấy cô.
Đột nhiên bị ôm lấy, thân thể Nhan Mộ Ngữ lập tức cứng đờ, khẩn trương còn
có vài phần ngượng ngùng nói: "Mạnh...Mạnh Vũ Nhiễm...buông
ra.....tay...."
Mặt Mạnh Vũ Nhiễm dựa vào càng gần, xem nhẹ thái
độ kháng cự của cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào, hai tay ôm lấy
thân thể run run của cô.
Đôi môi đột nhiên bị xâm phạm, Nhan Mộ
Ngữ theo bản năng mở miệng muốn nói gì đó, ý đồ muốn cự tuyệt Mạnh Vũ
Nhiễm. Nhưng mà, cô càng chống cự, ngược lại càng cổ vũ Mạnh Vũ Nhiễm
tấn công, làm cho anh hôn xuống càng hung mãnh càng dày đặc.
Mạnh Vũ Nhiễm thừa dịp đôi môi của cô mở ra trong nháy mắt, đầu lưỡi ẩm ướt
lập tức xâm nhập vào trong khoang miệng, dây dưa với phấn lưỡi hồng nộn
của cô, tham lam hút lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng cô, cũng khéo
léo ngăn chặn những lời nói kháng cự của cô.
Nhan Mộ Ngữ run run
ngu ngốc mà đối phó với nụ hôn bất ngờ, ngược lại, Mạnh Vũ Nhiễm thì
thuần thục dây dưa, làm cho cô tránh không kịp đầu lưỡi của anh. Mạnh Vũ Nhiễm không chỉ quấn lấy đầu lưỡi của cô, còn bướng bỉnh thăm dò mỗi
một tấc trong khoang miệng của Nhan Mộ Ngữ.
Đầu lưỡi như lửa
nóng, tham lam cắn nuốt lời nói, cũng cướp đi hô hấp cùng lý trí của cô, cảm giác nghẹt thở và một cảm xúc khác lạ trong ngực nhanh chóng hòa
tan kháng cự của cô.
Bị nhốt ở trong lòng Mạnh Vũ Nhiễm, cảm nhận cánh tay cường tráng truyền đến nhiệt độ, mũi ngửi thấy hơi thở nam
tính của anh, nội tâm cô giãy dụa đánh nhau với lý trí, Nhan Mộ Ngữ cảm
thấy tim mình không ngừng nảy lên, kích thích cuồn cuộn, như muốn lấy đi lý trí còn sót lại trong đầu cô.
Mạnh Vũ Nhiễm hôn vừa ngọt ngào vừa mê người nha, Nhan Mộ Ngữ chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhan Mộ Ngữ như bị hòa tan trong nụ hôn của anh, quên luôn suy nghĩ, quên
luôn chính mình, vào giờ khắc này, hoàn toàn trầm luân với nụ hôn. Cô
theo bản năng, đôi tay như có ý thức vòng lên thắt lưng Mạnh Vũ Nhiễm,
ôm chặt. Bàn tay nhỏ bé dọc theo thân hình cường tráng của anh mà vuốt
ve lung tung.
Dục vọng của Mạnh Vũ Nhiễm bị cô khơi nào, càng
muốn được nhiều hơn, không đơn giản chỉ là cái hôn mỹ diệu (mỹ mãn + kỳ
diệu), Mạnh Vũ Nhiễm bị tư vị ngọt ngào này mê hoặc rồi!
Anh hung hăng làm sâu sắc hơn nụ hôn này, mãnh liệt đoạt lấy, nhiệt độ kinh người liên tục không ngừng tăng lên....
Bị lửa nóng bao quanh, cô thân thể vô lực tê liệt, ngã xuống trong lòng Mạnh Vũ Nhiễm.
"A...." Thật lâu sau, thật lâu sau, Nhan Mộ Ngữ rốt cục nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ, lại tràn ngập mùi vị tình dục, hai cánh môi đang chặt chẽ dính vào nhau cũng chậm rãi buông ra......
Mở ra dôi mắt
toàn sương mù, Nhan Mộ Ngữ vẫn còn bị vây trong trạng thái mờ mịt, cô
theo bản năng vươn đầu lưỡi đỏ sẫm khẽ liếm cánh môi, lại chậm rãi phát
ra tiếng rên thỏa mãn "A..."
Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ, anh nhịn không được dục hỏa trong cơ thể, lần nữa ôm lấy cô hôn thật sâu.
"Em thật ngọt." Mạnh Vũ Nhiễm tựa đầu chôn ở hõm vai Nhan Mộ Ngữ, vừa nhẹ
giọng nói, vừa khẽ liếm da thịt mềm mại ở cái cổ trắng nhỏ của cô.
"Không....." Nhan Mộ Ngữ theo bản năng né tránh sự tấn công dày đặc của anh, hai gò má đỏ hồng, mềm yếu vô lực nói: "Đừng....."
Đối mặt với Mạnh Vũ Nhiễm cố tình xâm nhập, Nhan Mộ Ngữ chỉ có thể dùng đôi tay vô lực chống đẩy, kháng cự đôi môi mỏng không kiêng nể gì ở cần cổ
của cô đốt lửa.
Cô ảo não than nhẹ một tiếng. Ban đêm, gió lạnh
làm cho cô hồi phục lý trí, tiến triển nhanh như vậy khiến cô có chút
không biết làm sao, đành phải thấp giọng năn nỉ: "Mạnh Vũ
Nhiễm.....Anh.....Anh.....Đừng như vậy."
"Có cái gì không đúng
sao?" Mạnh Vũ Nhiễm trầm thấp nói, ôm chặt cô, thừa dịp cô nói chuyện,
ác ý cắn vào vành tai nhỏ nhắn của cô.
"A.....Tôi, chúng ta không nên như vậy....." Bị đôi môi ma quái của anh làm cho tình thần bối rối, Nhan Mộ Ngữ ở trong không gian nhỏ hẹp (Rei: ý nói ở trong vòng ôm của
anh ý ^_^), cố gắng né tránh anh.
Nhận thấy được người trong lòng biến hóa, Mạnh Vũ Nhiễm âm thầm cười tà.
"Anh thích em." Mạnh Vũ Nhiễm thâm tình, ở bên tai cô dịu dàng nói, có chút ý xấu cắn mạnh vào thùy tai mượt mà của cô. "Mộ Ngữ, anh thích em." Mạnh
Vũ Nhiễm không ngại lặp lại câu nói dối ngọt ngào đó, bởi vì anh biết,
hầu hết con gái đều mong chờ nó, nhất là từ một người như anh, hơn nữa
đối với một 'hoa hoa công tử' (anh chàng đào hoa) thì đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện bình thường), đúng không? (Rei: Không, không
đúng chút nào, ghét anh -_-)
"Nhưng mà....." Nhan Mộ Ngữ khó xử
hạ mi mắt, nghe câu nói đó cô rất vui sướng, còn có Mạnh Vũ Nhiễm vì
theo đuổi cô mà làm đủ thứ chuyện, cô quyết định sẽ đi nếm thử phần tình cảm này (Rei: Rồi xong ......)
Chỉ là, lý trí khiến cô không thể không hoài nghi, bên người Mạnh Vũ Nhiễm
cũng không thiếu người theo đuổi anh nha, làm sao anh có thể thích cô?
Quan trong nhất là, cô thích tình yêu đến tự nhiên như dòng nước thấm
vào trong lòng vậy đó, hơn nữa, cô sợ nhất là phiền toái!
Vả lại, nghĩ như thế nào, anh với cô cũng không thích hợp. Mà anh, giống như là Bạnh Mã Hoàng Tử, lại tỏ tình với cô, lòng cô vẫn không thể khắc chế
dâng lên từng đợt thẹn thùng, đều này làm cho cô nhiều lần không thể xác định.
"Mộ Ngữ, anh thật sự thích em." Nhìn thấy được Nhan Mộ Ngữ chần chờ, môi mỏng của anh khẽ lui xuống cổ của cô, hơi thở cực nóng
phả ra, thâm tình dừng lại ở đôi mắt bối rối của cô, vô tội kèm theo tia tàn khốc hỏi: "Chẳng lẽ em một chút cảm tình đối với anh cũng không có
sao?"
"Cũng không phải.....Chỉ là....." Nhìn ánh mắt thâm thúy
của Mạnh Vũ Nhiễm, cô nói không nên lời, căn bản không thể nói ra lời cự tuyệt. Cảm xúc vui sướng lúc anh nói thích cô, một giây kia bắt đầu,
như một đứa trẻ tinh nghịch, lan khắp đầu óc của cô, lòng của cô không
khống chế được nhảy loạn. Bị nhiệt độ trong ngực của anh, còn có hơi thở nam tính vây quanh nhiễu loạn lý trí của cô, cô không thể suy nghĩ,
càng không thể cự tuyệt Mạnh Vũ Nhiễm.
"Cuối cùng là sao a?" Mạnh Vũ Nhiễm hôn nhẹ lên cái trán trắng noãn của Nhan Mộ Ngữ, ác liệt hỏi tiếp lần nữa.
"Tôi, tôi.....Cần thời gian suy nghĩ." Nhan Mộ Ngữ né tránh cái hôn của anh, thở gấp, dùng âm thanh nhỏ vụn đáp lại.