Chìa Khóa Tình Yêu

Chương 11: Bữa Tiệc tại Ô Di




Sau khi hoàn thành công việc ở nhà hàng Lâm Nguyệt, Helen xách túi bước ra ngoài đường đêm lộng gió, các ngôi nhà sáng đèn cùng dòng xe bên ngoài vẫn còn khá tấp nập. Cô thong dong bước đi trên con đường đầy màu sắc, đường dài như thế, người đông đúc qua lại như thế lại cảm thấy cô đơn lạc lõng.

Đi ngang một toà cao ốc, phía trên cao màn hình chiếu hình ảnh người đàn ông dáng vấp vô cùng oai phong lịch lãm, đôi mắt màu xanh cuốn hút đang vô cùng tự tin nhìn về phía trước, người đàn ông này xem có hàng vạn cô gái say mê với vẻ bề ngoài và gia thế giàu có.

“Hắn ta là con trai của chủ tich tập đoàn E.L, William Harper, hiện là giám đốc chi nhánh E.L Thượng Hải.” - Trung ca từ phía sau Helen bước tới.

“Trung ca, anh điều ta anh tra ư?” - Cô quay đầu lại, giọng nói từ phía sau thì ra là của Trung ca.

“Lần đó không phải hắn ta theo dõi em ư, anh không muốn chuyện gì không hay xảy ra với em.” - Trung ca đưa tay khoát lên vai cô: “Công việc tốt chứ?”

“Em và hắn ta không còn liên quan gì nữa, Trung ca anh không cần bận tâm. Em làm ở chổ dì Nguyệt rất tốt, dì ấy rất thương em.” - Cô đáp không muốn Trung ca lo lắng.

Đứng với Trung ca cô dường như trở nên bé nhỏ, trời lạnh dần khiến toàn thân cô run bần bật. Trung ca cởi chiếc nón lưỡi trai trên đầu anh đội lên đầu cô, sau đó nắm tay cô cùng nhau bước về nhà. Đèn đi bộ sáng lên, những chiếc xe hơi dừng lại, người đàn ông trong xe đang nhìn về phía đôi nam nữ tay trong tay bước đi, Will không rời mắt khỏi Helen, dù cô đã đội chiếc mũ lưỡi trai che hơn nữa khuôn mặt, anh vẫn nhìn ra cô.

Anh quay về biệt thự, nhắm mắt lại vẫn nhớ đến nụ cười mà cô cười với Tống Hành Trung, nhớ cái nắm tay thật chặt của bọn họ. Cô gái đó, không biết xấu hổ hay sao lại ở cùng một người đàn ông không dòng họ thân thích, bọn họ là quan hệ gì.

“Will, ngày mai chúng ta đi xem nhẫn cưới nhé.” - Hân Dư từ bên ngoài bước vào, thấy anh đang tựa đầu vào ghế salon nhắm mắt lại.

“Tiểu Dư, em tuỳ ý chọn giúp anh, chẳng phải chỉ là đính hôn qua mặt cha anh.” - Will không mở mắt.

Hân Dư bước tới phía sau Will, hai tay đặt lên trên thái dương của anh matxa khẽ cười nói: “Công việc rất căng thẳng sao, đừng suy nghĩ quá nhiều nhé, Tiểu Dư sẽ bên cạnh cùng anh vượt qua mọi chuyện không tốt.”

Will khẽ cười ngồi thẳng đầu, nhìn về phía Hân Dư: “Em đồng ý giúp anh như vậy, sau này em tìm được người ưng ý, anh cảm thấy thật có lỗi… Anh nghĩ anh nên chọn một cô gái khác, dùng tiền là được.”

Hân Dư vội lắc đầu: “Chuyện này không phải ai cũng có thể làm được, anh nghĩ xem cha anh nhiều tiền như vậy, chỉ cần đưa cho cô gái nào đó, mọi chuyện sẽ lộ ra hết.”

Will trâm ngâm, lời Tiểu Dư nói cũng không sai, giao cho một người khác chỉ e mọi chuyện bại lộ, cha anh sẽ càng ép buộc anh hơn. Ngày xưa Will luôn nghĩ sẽ kết hôn cùng Tiểu Di, nhưng Tiểu Di của anh đã không còn, bản thân cũng chưa suy nghĩ được sẽ bắt đầu như thế nào và đối tượng sẽ là một người ra sao.

Sáng hôm sau, Trạch Hy đứng trước cửa nhà hàng Lâm Nguyệt cố tình đợi Helen đến, nhìn thấy cô từ xa liền nhanh chóng đi tới kéo cô vào xe không đợi Helen kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra. Chỉ khi chiếc xe lăn bánh, cô mới quay đầu nhìn Trạch Hy mà nói.

“Anh Trạch, tôi còn phải đi làm.” - Cô lo lắng nói.

“Tôi đã xin nghĩ giúp cô hôm nay.” - Trạch Hy đáp, ánh mắt vãn hướng về phía trước.

“Anh chưa hỏi ý kiến của tôi, cũng chưa nói rằng anh đang muốn đưa tôi đi đâu.”- Helen nhìn xung quanh nói.

“Tôi có việc cần cô giúp, hy vọng cô sẽ không từ chối.” - Gương mặt anh vừa nói vừa tỏ ra buồn bã.

“Là việc gì?” - Helen hỏi.

“Sắp tới là lễ đính hôn của giám đốc tập đoàn E.L, cha tôi lại muốn tôi thừa cơ hội này mà gắn ghép tôi với một vị tiểu thư gia thế nào đó.” - Trạch Hy chán nản lắc đầu.

“Không phải rất tốt ư, môn đăng hộ đối.”

“Đó là việc tôi ngán ngẩm nhất, vậy nên tôi muốn nhờ cô cùng tôi đến bữa tiệc.” - Trạch Hy nhe răng cười.

“Bạn gái anh đâu? Vì sao lại phải nhờ tôi?”

“Cô ấy bay sang Anh rồi, sẽ quay về không kip.”

“Chuyện này…” - Cô suy nghĩ.

“Helen, chỉ là giúp tôi ngày hôm đó, về sau khi bạn gái tôi quay về tôi sẽ không nhờ cô chuyện khó xử này nữa.” - Trạch Hy xuống giọng nài nỉ.

Trạch Hy đã mở lời cô lại không tiện từ chối vì chót nhân ân huệ từ anh nhiều như vậy. Cô gật đầu đồng ý, cũng không để ý tập đoàn E.L kia là gì. Trạch Hy đưa cô đến trung tâm mua sắm Three on the Bund vô cùng sang trọng với những hãng thời trang nổi tiếng, cô choáng ngợp trước sự xa hoa lộng lẫy trước mắt.

“Thử vào đi.” - Helen nhìn những bộ váy mà Trạch Hy đưa tới lắc đầu: “Anh muốn mua cho tôi ư?”

“Đã giả thì phải giả cho giống, xem như tôi đầu tư cho bộ phim tôi đạo diễn.” - Trạch Hy vừa nói vừa đẩy Helen vào trong phòng thử đồ.

Phải nói con mắt thời trang của Trạch Hy vô cùng kén chọn, cô thử hơn mười bộ váy anh ta đều lắc đầu và ép cô thử tiếp. Cô thở không ra hơi, gương mặt cau có vì mệt.

“Không thử nữa, tôi không thử nữa,” - Cô nhất quyết không chịu vào phòng thử đồ.

“Helen, một bộ nữa thôi… Chỉ một bộ này nữa thôi.” - Trạch Hy cười ngon ngọt dụ dỗ.

Cô thở dài cầm bộ váy vào trong phòng thử, không quên nhắc lại: “Chỉ một bộ thôi đấy.”

Trạch Hy cười cười gật đầu, sau đó phẩy tay bảo cô nhanh chóng vào bên trong.

Will đang cùng Hân Dư đi chọn nhẫn đính hôn vì Hân Dư nài nỉ mãi cũng không muốn cô ta buồn lòng, trong khi Hân Dư đang bị mê hoặc bởi những viên kim cương lấp lánh thì Will nhìn về phía shop thời trang cách đó không xa. Là Helen đang bước từ trong phòng thử đồ ra ngoài, trên người mặc bộ trang phục voi cùng gợi cảm khiến người đối diện phải khống chế.

“OK, rất hợp với cô.” - Trạch Hy búng tay, ra vẻ vừa lòng.

“Anh Trạch, nó dường như quá hở hang… Anh xem đường chẻ tà này quá là táo bạo.”- Helen kéo kéo tà áo.

“Tiểu thư, đây chính là nét độc đáo gợi cảm của nhà thiết kế. Dáng cô cao nên rất hợp, nó hệt như được thiết kế dành riêng cho cô.” - Nhân viên bán hàng liền nói.

Trạch Hy nhất quyết lấy bộ đầm hở hang đó, Will nhìn thấy cô gái đó lần này đi với một nam nhân khác đến nơi sang trọng này mua sắm liền cười khinh khi, cô ta lại tiếp tục dùng thân bán rẽ nhân cách. Ấy vậy nhưng khi nhìn thấy cô trong trang phục nọ, ánh mắt anh không rời đi cho đến khi nghe tiếng gọi của Hân Dư.

“Will, anh đang nhìn gì vậy?” - Hân Dư nhìn về phía shop thời trang nhưng Helen và Trạch Hy đã rời đi.

“Không có gì, em đã chọn được nhẫn chưa?- Anh quay đầu lại hỏi.

Hân Dư đưa một vài kiểu cô đã chọn, anh tuỳ ý chọn một kiểu sau đó chán nản cùng cô rời đi, chẳng hiểu vì sao khi gặp cô gái đó đi với người đàn ông khác nhau anh lại cảm thấy khó chịu. Biết cô là loại không sạch sẽ lại luôn nhìn không rời mắt khi vô tình gặp gỡ.

Ngày đính hôn của bọn họ cũng đến, từ sớm Trạch Hy đã đến đón cô đến một salon make up chuyên nghiệp. Xem ra bộ phim của anh rất có đầu tư, cô qua bàn tay của ảo thuật gia có tiếng tăm ở Thượng Hải trở thành một người rất khác, không còn là một Helen da rám nắng, cũng không phải là Helen se xua ở các quán bar. Trên người toát lên sự sang trọng mà vô cùng quyến rũ.

“Em chính là nữ thân đêm nay.” - Trạch Hy mở cửa mời cô lên xe.

“Anh Trạch, tôi không còn nhận ra mình nữa.”- Cô ngượng ngùng.

“Chỉ e cô dâu sẽ ghen tỵ với em mất.” - Trạch Hy lái xe đến biệt thư trong khu Ô Di đang nhộp nhịp chuẩn bị bữa tiệc.

Chiếc xe hơi màu trắng đậu trước cửa biệt thự, cô không biết rõ lối đi nên từ bên trong xe đã không nhận ra đây là nơi cô đã từng bước vào. Cho đến khi Helen nhìn thấy cổng màu trắng quen mắt mới nhận ra được nơi này.

“Đây không phải là…” - Cô lo lắng nhìn Trạch Hy.

Anh gật đầu: “Đi vào thôi, mọi người đang đợi chúng ta.” - Trạch Hy đặt tay sau lưng Helen, nhẹ nhàng dìu cô vào bên trong.

Mọi người chú ý về phía cô và Trạch Hy đang bước vào bên trong bữa tiệc. Mọi ánh mắt đều hướng về một cô gái xa lạ ăn mặc gợi cảm đi bên cạnh đại thiếu gia nhà họ Trạch. Đặc biệt từ xa, ánh mắt của Will hướng về phía Helen không rời.

“Chúc mừng anh, Harper.” - Trạch Hy đưa ly rượu về phía Will nói.

Đôi mắt anh vãn nhìn về cô không rời, đôi mắt ấy muốn đốt cháy cô, muốn xuyên thấu cô khiên cô ngượng ngùng như muốn núp phía sau Trạch Hy cho anh ta che chắn.

“À, đây là Helen, bạn gái tôi.” - Trạch Hy khẽ giới thiệu, bước qua một bước cho Will nhìn tường tận cô gái của anh ta, sau đó nhìn sang Helen mà nói: “Đây là ngài Harper, giám đốc chi nhánh E.L Thượng Hải, bộ trang phục em đang mặc cũng là của E.L của ngài ấy. Mau chào hỏi nào?”

Helen vội cúi đầu: “Xin chào, tôi là Helen.”

Will đưa tay về phía Helen mà nói: “Cô Helen, đã lâu không gặp.”

Trạch Hy bắt lấy tay Will khẽ cười: “Bạn gái tôi có nói từng gặp anh, không ngờ trí nhớ của anh lại tốt như vậy.”

“Vì cô ấy khá đặc biệt mà.” - Will nhếch môi cười nhìn Helen, sau đo khẽ cáo từ để chuẩn bị cho bữa tiệc.

Câu đặc biệt của anh cô tự hiểu chẳng có gì tốt đẹp vì anh ta chẳng bao giờ nghĩ tốt về cô. Helen nhìn anh ta và cô gái trên sân khấu trao nhẫn bỗng nhiên trái tim nhói lên một chút, cũng không hiểu cảm giác đó là gì, gương mặt bỗng nhiên xanh đi, không còn đứng vững.

“Helen, cô làm sao vậy?” - Trạch Hy hỏi.

“Tôi thấy hơi mệt, chúng ta về được chưa?”

“Cô đợi thêm một chút nữa, cha tôi sắp đến rồi.” - Trạch Hy nhìn xung quanh: “Tôi dìu cô vào trong nghĩ ngơi một chút nhé, nhìn cô không ổn chút nào.”

Nói rồi Trạch Hy dìu cô vào trong phòng nghĩ ngơi, không ngờ lại đi nhầm vài phòng trang điểm của cô dâu. Nhưng cô không tài nào đi nỗi nữa, hơi thở cũng không đều chỉ muốn ngồi xuống, cô ngồi gục xuống ghế ổn định hơi thở.

Cô nhìn thấy phía gốc bàn một sơi dây chuyền cũ kĩ, hình chiếc chìa khoá be bé được móc vào trên sợi dây. Cô cầm sợi dây đi đến một người làm trong biệt thự mà nói: “Tôi có nhặt được nó, cô tìm giúp tôi người đã làm rơi nhé.”

Người làm nhìn sợi dây chuyền không có giá trị gì thì gạt đi: “Sợi dây này vừa xấu vừa cũ, khách ở đây toàn người sang trọng có hỏi cũng làm mất mặt cậu chủ ư. Cô nhặt được thì tự giải quyết hoặc là vứt đi, nói thật thấy nó ngoài đường tôi cũng không buồn nhặt.”

Helen nghĩ lại cũng đúng. Chỉ là một sợi dây inox đã đen màu đi không có chút giá trị. Nhưng trong thâm tâm cô không muốn vứt đi, mang sợi dây đặt vào trong túi xách: “Dù sao cũng nhờ cô dò hỏi giúp có ai đánh rơi không nhé.”

Gặp những người phục vụ cô đều không quên hỏi họ có đánh mất sợi dây hay không, ai nấy đều lắc đầu sau đó còn hơi mỉm cười chê cười cô. Quả thật, sợi dây này có rơi ngoài đường cũng không ai muốn nhặt, cô lại quan trọng đi tìm chủ nhân. Chỉ bơi Helen có cảm giác, sợi dây có đính chiếc chìa khoá kia thật sự đặc biệt.

Buổi tiệc đầy ắp tiếng nhạc, rượu tây, sự ồn ào náo nhiệt của khách mời và cả phóng viên. Cô một mình đứng giữa đám đông người qua lại, ai nấy đều khoát trên người những trang phục sang trọng, cử chỉ nói cười toát lên nét cao sang. Cô khó lòng hòa nhập vào thế giới hiện tại, Helen ngồi xuống chiếc ghế trống, tùy ý uống cạn một ly nước màu trắng trong trên bàn vì nghĩ là nước lọc, không ngờ lại mang một vị ngọt ngọt cay cay, hương thơm phản phất.

Từ phía xa, cô nhìn người đàn ông mặc bộ vest màu đen, bên cạnh anh là nữ chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, cô chóng cằm ngắm nhìn bọn họ, tất nhiên người thu hút cô là người đàn ông tóc vàng, gương mặt không yếu điểm. Cô đang say sưa nhìn ngắm, chỉ nghĩ đơn giản là thưởng thức cái đẹp và sự khác lạ. Bỗng nhiên anh quay sang nhìn cô, phát hiện cô đang chăm chú nhìn anh, cô bỗng dưng bối rối, chiếc ly thủy tinh màu trắng trên bàn bị bàn tay loạng choạng làm rơi xuống mặt sàn.

Mọi sự chú ý tập trung về phía cô, trong lòng cô thầm mắng chửi người đàn ông trước mặt, ánh mắt đó, trong phút giây nào đó rất quen thuộc khiến cô giật mình bối rối. Cô muốn đào hang chui xuống đất, bộ đầm màu trắng trên người bị thức uống văng lên đúng vị trí nhạy cảm, ánh đèn sáng rực soi xuống như phơi trần bộ ngực nóng bỏng.

“Helen, cô không sao chứ.” - Trạch Hy cởi chiếc áo vest khoác lên cơ thể như co lại của cô.

“Anh Trạch, xin lỗi, đã làm anh mất mặt rồi.” - Cô khẽ cuối đầu.

“Không sao, không sao… xem ra không thể giới thiệu cô trước lão gia nhà tôi trông bộ dạng này rồi. Tôi đưa cô về, đi thôi.” - Trạch Hy giọng điệu nhẹ nhàng, không chút trách móc khi cô làm hỏng bộ phim anh ta bỏ chi phí đầu tư.

Trạch Hy choàng tay qua eo cô, dìu cô ra khỏi bữa tiệc sang trọng. Cô cúi đầu bước đi, mọi ánh mắt đổ dồn lên hai con người đang rảo bước. Cô chỉ muốn trốn khỏi nơi này, đôi bàn chân chéo vào nhau, giày gót nhọn dưới chân vẹo sang một hướng, cô như muốn quỵ xuống… rất may là có Trạch Hy đỡ cô, nếu không lại làm trò cười một lần nữa.

“Cậu Trạch, vị tiểu thư bên cạnh có phải là bạn gái mới của cậu?”

“Cậu Trạch, giữa cậu và siêu mẫu Thanh Thanh có phải vì cô ấy mà rạn nứt.”

“Cậu Trạch, cô ấy có phải là đồng nghiệp của siêu mẫu Thanh Thanh hay không, liệu có phải là bạn bè.”

Trạch Hy không trả lời bất kì câu hỏi nào của bọn phóng viên, một tay ôm qua eo đỡ cô, một tay nép gương mặt cô vào lòng như không muốn bọn họ chụp gương mặt Helen. Anh đỡ cô vào trong chiếc xe thể thao màu trắng, mui xe cũng đậy kín lại nhanh chóng lái đi.

“Helen, cô không sao chứ?” - Trạch Hy nhìn gương mặt của Helen xanh nhợt, ánh mắt lơ đễnh có chút sợ sệt.

“Tôi muốn về nhà.” - Cô cúi mặt xuống, hai tay ôm chầm lấy cơ thể mà đáp.

Trạch Hy nhìn ra sự khác lạ ở Helen, không còn là một cô gái năng động và khéo léo thường ngày, nhìn cô như một chú mèo hoang bị thương, co rút người để bảo vệ bản thân, phòng bị trước vạn vật xung quanh. Anh không tiện hỏi, lái xe đưa cô quay về con hẻm nhỏ.

Cô rời chiếc xe hơi màu trắng, không buồn chào Trạch Hy một câu vội vàng bước xuống xe. Bàn chân cô bị trật xưng to cũng không hề hay biết, vừa đặt chân xuống đất liền nhào té ngã. Trạch Hy vội đến đỡ cô, nhìn bàn chân đỏ ửng… lại nhìn gương mặt Helen, anh nhận ra.. cô gái này thật sự không phải bình thường.