Chu An An cũng sớm đã phát hiện hắn, sau khi tan việc trong lòng thấp thỏm lo ngại đi đến trước mặt hắn, cô lén ngước lên nhìn hắn, phát hiện ánh mắt bây giờ đã không còn sắc thái giống buổi sáng; buổi sáng hắn mang phẫn nộ cùng bị tổn thương, hiện tại thì bình tĩnh rất nhiều.
Bọn họ không lên tiếng, cùng đi ra khỏi công ty bách hóa, Chu An An mặc thêm áo khoác gió, ban đêm gió rét hơn nhiều, vai đeo chiếc tui xách nhỏ, đi đôi dép màu nâu nhạt. Gió đêm thổi đến, khẽ vuốt gương mặt cô, thổi tới làm mái tóc cô bị tạt rối.
Giang Diễn Đường dừng bước, hai người đứng ở một gốc cây bên đường. Dưới ánh đèn đường yếu ớt, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Chu An An, hỏi: "Vì sao không muốn gặp anh?"
An An không đáp hỏi ngược lại: "Anh nghĩ thế nào?"
"Em để bụng cái gì chuyện năm đó? Anh không hiểu, chuyện có cái gì mà tức giận cho tới bây giờ? Đương nhiên anh biết rõ em đối với anh có câu oán hận, nhưng An An... Chúng ta đã cùng nhau trải qua cuộc sống vui vẻ, anh đối với em không hề đổi lòng, nhưng em như vậy tránh anh, anh cảm thấy rất đau đớn."
Từ trước đến nay, Giang Diễn Đường vẫn nói thẳng một lòng đối diện với cô, không có ý định che lấp tâm tư chính mình đối cô. Giống như gặp lại hôm đó, hắn nói với cô rằng hắn yêu cô, nói một mực đợi cô, nói chỉ có thể yêu duy nhất một người là cô, cho nên hiện tại hắn cũng như vậy trực tiếp nói cho cô biết, cô làm như vậy khiến cho hắn rất thương tâm.
Chu An An trầm mặc một hồi, đèn đường hơi yếu tựa như phủ một tầng lớp ảm đạm lên tất cả, An an thâm trầm thăm dò ánh mắt hắn, thành khẩn chậm rãi nói: "Nếu như em nói hiện tại không tức giận, anh tin không?"
An An thấy Giang Diễn Đường giương cao lông mày, vẻ mặt chẳng nói đúng sai, nói tiếp: "Không muốn gặp anh không phải bởi vì tức giận anh, mà là em không muốn trở lại cuộc sống trước kia. Anh còn nhớ khi anh rời khỏi Đài Loan, em đã thống khổ dường nào. Anh đối với em, là một người có sức ảnh hưởng vô cùg lớn,em không muốn trở lại cuộc sống trước kia."
Quá kinh ngạc câu trả lời của cô, Giang Diễn Đường chỉ có thể nín lặng.
Không biết dừng lại bao lâu, hắn mới một lần nữa lên tiếng "Cho nên... Em sợ vì quá quan tâm anh, mới không muốn gặp anh?" Mâu thuẫn này… mâu thuẫn này hắn có phần chưa thể thấm ngay, nhưng An An đúng là nói như thế.
Chu An An nghe xong mỉm cười, cô mở trừng hai mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nhẹ nhàng "Em đã quen không có anh ở đây, chỉ là sợ nếu như lại liên lạc với anh, em sẽ lại rơi vào quá khứ của chính mình."
An An nói, em đã quen không có anh ở đây.
Những lời này lực sát thương ghê gớm thật! Trái tim như bị tìm ngàn đao đâm xuyên, hắn cười khổ hỏi: "Em đã có bạn trai sao?"
"Không có."
Hắn có một chút yên tâm."Mấy ngày hôm trước, người đã gây gổ với em tại nhà hàng..."
"Là bạn trai cũ của em, em và anh ta ngày hôm đó chia tay."
Hắn hiếu kỳ hỏi: "Vì sao chia tay?"
"Hay thật, anh muốn biết lý do làm gì?"
"Chính là muốn biết."
Cô cười, gió thổi nâng sợi tóc rơi bên trán cô và gạt mạnh ra sau "Anh thật là kỳ quái, lý do chính là hắn bắt cá hai tay!"
"Bắt cá hai tay?" Hắn không hiểu, bắt cá hai tay - danh từ này từ trước đến nay không có trong từ điển của hắn, bẩm sinh hắn chính là một nam nhân tuyệt đối chung tình, dù cho những năm trước ở Nhật Bản “bị” rất nhiều cô gái yêu thương nhung nhớ, nhưng hắn tuyệt đối chỉ muốn duy nhất Chu An An.
"Anh còn muốn hỏi rõ hắn à! Em liền đem điện thoại cho anh nói chuyện tự nhiên đi?" An An cười giỡn.
Hắn dừng một chút, hỏi: "Em còn giữ số điện thoại của hắn?" Không phải là chia tay sao? Lại vẫn giữ lại, chẳng lẽ An An đối với hắn nhớ mãi không quên sao???????
"Dù có xoá số trong máy, nhưng trong đầu đương nhiên còn nhớ thôi."
"Vậy anh? Em có nhớ không?"
Chu An An bị hỏi bất ngờ, nhất thời hoang mang luống cuống, cố ý nói: "Đã lâu như vậy, đương nhiên đã quên."