Trans: LinhNhi
Đoạn đường trở về lần này của mọi người rất suôn sẻ, chiếc trực thăng cũng tự mình bay trên bầu trời. Quy tắc của tiểu đội Trọng Dương là những người ra ngoài cùng nhau đều phải giúp đỡ nhau trở về, gặp phải tình huống nan giải có thể cầu cứu, nhưng nếu không bị thương đến mức chết đi sống lại thì đừng nghĩ đến việc được ngồi máy bay.
Họ đi đến địa điểm đỗ xe lúc trước, mặc dù trên đường có gặp phải một ít zombie nhưng Phan Cốc và những người khác chỉ cần vài ba chiêu đã giải quyết sạch sẽ rồi.
Lục Át vẫn lẳng lặng đi phía sau tiểu đội đến chỗ đỗ xe, tự cảm thấy cô gái nhỏ không muốn ngồi cùng một chiếc xe với mình nên đi đến một chiếc xe khác. Bạch Tiểu Hồ hoàn toàn không để ý đến hành động của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe địa hình trước mặt, sau khi lên xe còn lén lút quan sát bên trong.
Đây là công cụ thay thế việc đi bộ của con người ở đây, ngồi thật thoải mái, lúc đi còn rất nhanh nữa. Đường phố hoang vu và vắng vẻ bên ngoài nhanh chóng lùi xa.
Bạch Tiểu Hồ cảm thấy cực kỳ mới lạ, cùng với gà con trên vai giống y nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn xung quanh, rồi dần dần nhận ra có gì đó không ổn.
Một con hồ ly chưa bao giờ ngồi xe, cho nên, cô, say, xe!
Lục Át ngồi ở phía sau xe địa hình nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy rằng anh dựa vào lưng ghế nhưng tư thế cả người vẫn cho người ta cảm giác cẩn thận tỉ mỉ, người ngồi chung xe với anh không dám thở mạnh.
Trên thực tế, Lục Át cũng không quá nghiêm khắc hay hung dữ với bọn họ, nhưng hầu như tất cả mọi người trong đội đều sợ anh.
Đi được một đoạn, chiếc xe của anh và chiếc xe phía trước đi cạnh nhau, Lục Át mở mắt liếc sang, thật ra anh không thể nhìn rõ qua hai lớp kính xe, nhưng có lẽ là do sắc mặt cô gái nhỏ quá tệ nên Lục Át vẫn để ý thấy.
Anh cau mày lại: "Dừng xe."
Tài xế lập tức đạp phanh: "Lão đại?"
Chiếc này dừng lại thì chiếc kia cũng dừng lại. Lục Át xuống xe gõ cửa sổ bên cạnh Bạch Tiểu Hồ: "Mở cửa."
Bạch Tiểu Hồ mở mắt ra, mệt mỏi nhìn anh, vẻ mặt vừa uể oải vừa mê mang. Tài xế mở chốt cửa, Lục Át lập tức mở cửa xe, đứng cách đó một mét giữ cửa xe, hỏi Bạch Tiểu Hồ trong xe: "Cô làm sao vậy?"
Trong đầu và bụng Bạch Tiểu Hồ chỉ cảm thấy như dời núi lấp biển, sống bao lâu như vậy cũng chưa bao giờ cảm thấy như thế này, khó chịu giống như sắp chết. Cô nghe thấy câu hỏi vừa định mở mồm nói một chữ "tôi" thì cổ họng chua chua, trong bụng có gì đó trào lên. Cô nhanh chóng loạng choạng bước ra khỏi xe, bám vào cột điện bên đường rồi nôn ra.
Lần này là nôn thật, không hề giả vờ. Buồn cười là con gà con cũng có hành động giống y chang cô, cũng ngồi xổm xuống đất nôn, phát ra âm thanh rất kỳ quái.
Lục Át: "..." Màn này thật là quen thuộc.
Anh dặn dò những người khác: "Đề phòng xung quanh." Sau đó anh gọi Phan Cốc cũng đang vội vàng xuống xe đi theo anh: "Mang một chai nước đến đây."
Anh cầm lấy chai nước đi tới chỗ Bạch Tiểu Hồ, cũng không đến gần, nhìn những thứ cô nôn ra, giống như thịt đỏ, không giống những thứ người bình thường ăn, cũng không có mùi thối khó chịu, ngược lại.. có còn một mùi thơm dễ chịu?
Lục Át quay mặt đi lấy ra một gói giấy ăn, lần này cuối cùng anh cũng lấy ra được một gói giấy ăn. Bạch Tiểu Hồ cuối cùng cũng nôn xong, anh đưa cho chai nước đã mở nắp và giấy ăn: "Súc miệng đi."
Bạch Tiểu Hồ hoàn toàn héo rũ, vô thức cầm lấy chai nước.
Thấy cô vẫn còn ngây ngốc, Lục Át thử kéo cô lên, hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Bạch Tiểu Hồ ngồi xổm trên đất, chân mềm nhũn, một tay lấy khăn giấy lau miệng, một tay ôm bụng, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, trông thật khổ sở.
Cô lẩm bẩm: "Có phải tôi sắp chết rồi không?"
Lục Át: "... Cô chắc chỉ bị say xe thôi."
Bạch Tiểu Hồ lúng túng: "Say xe? "Trong đầu cô đúng là có khái niệm về say x, nhưng người đàn ông kia không hề có kinh nghiệm về say xe, làm sao cô biết được say xe lại kinh khủng như vậy chứ? Vừa rồi ở trong xe, cô còn cho rằng cơ thể mình bị bệnh, nhanh chóng điều động linh khí để chống chịu lại sự khó chịu ấy.
Kết quả là linh khí vạn năng có thể chữa trị một phần tổn thương của lục phủ ngũ tạng thế mà lại chẳng có tí tác dụng nào lúc nào cả!
Cô kinh ngạc nhìn những chiếc xe địa hình sáng bóng kia với nỗi sợ hãi trong lòng, xe hơi của con người đúng là một thứ đáng sợ, cô không bao giờ muốn ngồi trên đó nữa!
Ánh mắt của cô quá rõ ràng, Lục Át nhìn cô: "Có thể lên xe nữa không?"
Bạch Tiểu Hồ vội vàng lắc đầu, vừa lắc đầu lại thấy choáng váng, ôm đầu quay cuồng, giọng nói khàn khàn: "Tôi, tôi không ngồi xe nữa, mọi người đi đi, tôi không đi với mọi người nữa."
Phan Cốc, người đang đứng và quan sát nhanh chóng nói: "Như thế sao được? Hay là chúng tôi đi bộ với cô?"
Bạch Tiểu Hồ vội xua tay: "Không cần, không cần lo cho tôi." Sao có thể để cả một đoàn người trì hoãn chuyến đi chỉ vì một mình cô được chứ. Thêm nữa cô cũng không nhất định phải đi với bọn họ, dù sao thì cũng quá thân quen.
Phan Cốc nhìn Lục Át cầu cứu: "Lão đại, anh xem?"
Lục Át khẽ cau mày, bỏ qua việc cô có phải là một dị năng giả hệ tinh thần hay không, anh cũng không thể ném cô giữa đường sau khi cô đã cứu Phan Cốc và những người khác được.
Anh nói với Phan Cốc: "Cậu về trước đi, tôi đi với cô ấy là được rồi, để lại một ít nước cho chúng tôi." Thấy Phan Cốc do dự, anh lại nói: "Đi đi."
Phan Cốc nhìn anh rồi lại nhìn Bạch Tiểu Hồ, sau đó gật đầu: "Vậy thì lão đại cẩn thận một chút. Cô gái, chúng tôi đi trước đây, cô nhất định phải đến tiểu đội Trọng Dương của chúng tôi đấy. Tôi còn muốn mời cô ăn bữa cơm cảm ơn nữa." Haiz, còn chưa nói được mấy câu, thậm chí còn chưa hỏi được tên, nhưng nghĩ đến việc lão đại sẽ đưa người về, cậu ta cũng không còn vướng bận nữa.
Mấy chiếc xe rời đi, Bạch Tiểu Hồ vẫn ngồi xổm trên mặt đất, cả người mềm nhũn, mái tóc mềm mại đen bóng không ngừng bay bay, hàng mi dài cong vút cũng không còn nổ bật nữa mà rũ xuống một cách bất mãn. Cả người cô phảng phất cảm giác thê lương, giống như vừa phải chịu sự tàn phá rất lớn.
Con gà đen nhỏ kia cũng ngồi xổm bên cạnh cô, cả người mềm nhũn, một gà một người không khác gì nhau.
Người bình tĩnh như Lục Át cũng không khỏi phải nhìn thêm mấy lần. Đột nhiên anh hiểu tại sao Phan Cốc lại thích chụp ảnh một cách lén lút như vậy. Anh thực sự muốn chụp lại cảnh trước mặt mình.
Ngón tay anh động đậy, thật lâu sau anh mới nhẹ nhàng hỏi: "Tốt hơn chưa? Có thể đi được không?"
Bạch Tiểu Hồ sửng sốt, lúc này mới nhận ra bên cạnh mình còn có một người đang đứng: "Anh chưa đi sao?"
Lục Át: '..." Một người đang sống sờ sờ như anh vẫn luôn đứng ở đây nãy giờ đó.
Không phải rất sợ anh sao? Sao bây giờ anh lại không có cảm giác tồn tại rồi?
Bạch Tiểu Hồ: "Anh cứ đi đi, không cần lo cho tôi, thật đấy."
Lục Át nói: "Không được, chỗ này so với núi nguy hiểm hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể đụng phải zombie." Một khi bị bao vây sẽ rất có khó thoát ra.
Đó là lý do vì sao anh để Phan Cốc và những người khác đi trước. Chỉ mang theo một cô gái nhỏ, anh tự tin có thể đảm bảo an toàn cho cô.
Bạch Tiểu Hồ cũng không còn sức lực để nói nữa, vừa rồi linh khí đã tiêu hao gần hết lúc làm bí quyết kia rồi. Sau khi nôn xong, cô cực kỳ đói, linh quả mặc dù ăn không no nhưng dù sao nó cũng chiếm một vị trí, mà bây giờ dạ dày cô lại trống rỗng.
Cô muốn lập tức gặm một quả linh quả nhưng bên cạnh còn có người, cô không ngốc đến mức để lộ không gian tùy thân của mình trước mặt người khác.
Vì thế cô dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Lục Át.
Trong mắt Lục Át, cô giống như một con mèo con đáng thương đang cầu cứu, lại còn là một con mèo rất đẹp với bộ lông mượt mà mềm mại. (anh quên chính anh mới là mèo à 😊))
Lòng anh không khỏi mềm mại, giọng điệu giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Vẫn không thoải mái sao?"
Bạch Tiểu Hồ đáng thương nói: "Đói."
Từ "đói" này kéo dài đến mức khiến trái tim Lục Át không tự chủ được mà run lên. Anh mở cái túi Phan Cốc để lại ra, đặt trên mặt đất: "Nhìn xem có muốn ăn gì không?"
Hai mắt Bạch Tiểu Hồ sáng lên, trong ba lô toàn là thức ăn!
Hai mắt lấp lánh sao của cô nhìn chằm chằm vào Lục Át: "Đều, đều có thể ăn sao?"
------------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com