Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 79: Hoàn toàn văn




Bữa sáng hôm sau, không khí yên ắng đến lạ thường.

Vì có Thẩm Yến ở đây nên Khương Ngưng và Lục Thời Kì cũng ít tương tác với nhau hơn so với mọi khi.

Sau bữa sáng, Lục Thời Kì lên lầu, để lại không gian riêng cho hai anh em nhà họ.

Trước cửa sổ sát đất ở tầng một, Thẩm Yến ngồi trên ghế sofa đơn.

Khương Ngưng rửa một ít trái cây bưng tới: “Anh, anh ăn chút đi?”

Thẩm Yến khẽ hất cằm sang vị trí đối diện: “Đừng bận nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Khương Ngưng đặt trái cây lên bàn, ngồi xuống đối diện Thẩm Yến.

Thẩm Yến hỏi cô: “Sao em lại thích Lục Nhị? Còn vì cậu ta mà chạy đến Đồng Thành——” Anh nhướng mí mắt, “Nói xem, em thích cậu ta ở điểm gì?”

Khương Ngưng mím môi suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do: “Nói chung là em rất thích anh ấy.”

Cô nhìn Thẩm Yến, “Anh, anh chưa từng yêu đương nên anh không hiểu đâu, tình cảm là thứ không thể nói rõ ràng được.”

Thẩm Yến liếc nhìn cô, khẽ cười: “Bắt đầu lên lớp cho anh rồi à?”

Khương Ngưng lập tức nhụt chí: “Em nào dám.”

Thẩm Yến thở dài, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần: “Nếu đã yêu nhau rồi thì phải đối xử với nhau thật tốt.”

Đôi mắt Khương Ngưng lóe lên tia sáng: “Anh, anh không phản đối nữa sao?”

“Anh phản đối thì có tác dụng gì?”

“……”

Có lẽ vì đang đối diện với người thân thiết nhất, Khương Ngưng khẽ mấp máy môi, hàng mi dài cụp xuống, không được tự tin nói: “Anh, anh nói xem em và anh ấy có thể đi đến cuối cùng không?”

Thẩm Yến nhìn cô: “Tiểu Ngũ, bạc đầu giai lão có lẽ là kỳ vọng tốt đẹp nhất đối với những người đang yêu nhau, nhưng đừng biến nó thành chấp niệm của em, nó sẽ khiến em đánh mất chính mình đấy. Em có thể yêu đương, nhưng trong cuộc sống này không chỉ có tình yêu. Em muốn mình không bị tổn thương trong tình cảm thì đừng bao giờ dựa vào lời hứa hẹn của người khác, mà chính bản thân em phải có một trái tim mạnh mẽ. Em có thể yêu Lục Nhị, nhưng phải yêu bản thân mình hơn.”

Khương Ngưng ngẩn người, suy nghĩ kỹ lời Thẩm Yến nói rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”

Thẩm Yến nhìn ra sự bất an sâu trong lòng cô, bèn an ủi: “Đừng suy nghĩ lung tung, cứ trân trọng cái trước mắt, còn lại để mặc cho duyên số. Bất kể khi nào thì anh vẫn luôn ở đây, cho dù tình yêu này không thể đi đến cuối cùng thì cũng không sao, anh sẽ không để em đi vào vết xe đổ của Khương Hoa.”

Trong lòng Khương Ngưng ấm áp, ngẩng đầu lên mỉm cười với anh ấy: “Ừm, em còn có anh trai mà.”

Nhìn thấy cô đã thả lỏng, Thẩm Yến cũng mỉm cười: “Nhưng với nhân phẩm của Lục Nhị thì thật ra cũng rất đáng để em phó thác đấy.”

Anh ấy thật sự hy vọng em gái có thể tháo gỡ được nút thắt trong lòng, có người mang đến hạnh phúc cho cô.



Sáng hôm đó, Thẩm Yến lên đường trở về Lan Thành. Lục Thời Kì và Khương Ngưng cùng nhau tiễn anh ấy ra sân bay.

Khương Ngưng khoác tay anh ấy, có chút không nỡ: “Anh, anh thật sự không ở Đồng Thành chơi thêm hai ngày sao?”

“Còn chút việc phải làm.” Thẩm Yến xoa đầu cô, “Qua thời gian nữa nhớ về nhà đấy.”

Anh ấy liếc nhìn Lục Thời Kì đang đứng đằng kia, sau đó lại nhìn Khương Ngưng, “Dẫn bạn trai em về cùng.”

Đôi mắt Khương Ngưng lóe lên tia sáng lấp lánh, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Kì.

Anh cũng nghe thấy lời Thẩm Yến nói, nhìn Khương Ngưng, trên mặt mang theo ý cười.

Trong lòng Khương Ngưng bỗng nhiên cảm thấy rất ngọt ngào.

Trước đây cô chỉ muốn phản kháng Khương Hoa, nhưng đến lúc này cô mới phát hiện, thật sự tìm được một người thích mình mà bản thân cũng thích người đó, còn có thể được người nhà chúc phúc, cảm giác ngọt ngào này không thể diễn tả bằng lời.

Khóe môi cô cong lên, có chút ngại ngùng đáp lời Thẩm Yến: “Vâng.”

Khương Ngưng tốt nghiệp đại học xong chạy đến Đồng Thành mãi không chịu về nhà, Thẩm Yến vẫn luôn không yên tâm. Bây giờ nhìn thấy người đứng bên cạnh cô là Lục Nhị, trong lòng anh ấy thật ra cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Yến biết, sớm muộn gì cô cũng sẽ yêu đương, không phải Lục Nhị thì cũng sẽ là người khác.

Với hoàn cảnh trưởng thành thời thơ ấu của Tiểu Ngũ, Thẩm Yến sợ nhất là cô sẽ bị tổn thương trong tình cảm.

Nhưng với một người mà anh ấy biết rõ tường tận như Lục Nhị, anh ấy ngược lại rất yên tâm.

Chỉ là kỳ thực trong lòng anh ấy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc Tiểu Ngũ yêu đương, thậm chí là sau này sẽ kết hôn. Cho dù đối tượng là Lục Nhị có quan hệ rất tốt với anh ấy thì lúc này anh ấy vẫn có chút chua xót.

Thẩm Yến liếc nhìn Lục Thời Kì: “Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không được phép làm tổn thương con bé.”

Lục Thời Kì nắm chặt tay Khương Ngưng: “Chắc chắn sẽ không có chuyện đó.”



Tiễn Thẩm Yến xong, từ sân bay đi ra, trong lòng Khương Ngưng như trút được gánh nặng, đồng thời cũng cảm thấy da diết không nỡ, tâm trạng bỗng chốc trở nên nặng nề.

Lúc học đại học cô đã không về nhà thường xuyên, vừa tốt nghiệp lại chạy đến Đồng Thành, kỳ thực đã rất lâu rồi cô chưa về nhà.

Vừa ngồi vào ghế lái phụ ở bãi đậu xe, Khương Ngưng lại nghĩ đến bóng lưng vừa rời đi của Thẩm Yến.

Cô sụt sịt mũi: “Nếu sau này chúng ta kết hôn, em ở lại Đồng Thành, vậy có phải là em sẽ không được thường xuyên gặp hai anh trai của em nữa không?”

Lục Thời Kì khựng lại, nhìn thấy hốc mắt cô ửng đỏ, đôi mắt trong veo long lanh nước mắt khiến người ta xót xa.

Tim anh thắt lại, dịu dàng xoa đầu cô, nghiêng người hôn lên trán cô: “Sao lại đa sầu đa cảm thế này? Chuyện này chúng ta có thể bàn bạc sau, nếu em cảm thấy ở Đồng Thành không có ai thân thích, dễ nhớ nhà, vậy thì sau khi kết hôn chúng ta có thể đến Lan Thành định cư mà.”

Hàng mi ướt át của Khương Ngưng khẽ run rẩy, có chút không chắc chắn hỏi lại: “Thật sao?”

“Ừm.” Lục Thời Kì dùng ngón tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt cô, “Em cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi, thực ra anh thế nào cũng được, chủ yếu là em cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.”

Khương Ngưng càng thêm nghẹn ngào: “Sao anh lại tốt như vậy?”

“Ai bảo Tiểu Ngũ nhà chúng ta đáng yêu thế chứ.” Lục Thời Kì bật cười, véo khẽ mặt cô.

Lần đầu tiên nghe anh gọi mình là Tiểu Ngũ, Khương Ngưng nhất thời có chút không được tự nhiên: “Chỉ có người nhà em mới gọi em như vậy thôi.”

“Vậy anh không thể gọi sao?” Đôi mắt Lục Thời Kì mang theo ý cười, “Sau này kết hôn rồi anh cũng là người nhà của em mà. Còn là người nhà đặc biệt nhất.”

Tim Khương Ngưng bỗng nhiên đập loạn xạ, mím môi không nói gì.

“Vẫn còn buồn à?” Lục Thời Kì dịu dàng hỏi cô.

Khương Ngưng lắc đầu: “Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt.” Lục Thời Kì thở dài, “Anh đã hứa với anh trai em sẽ chăm sóc em thật tốt, thế mà cậu ấy vừa đi em đã khóc nhè, nếu để Thẩm Yến biết được, chẳng phải sẽ trách anh bắt nạt em sao?”

“Vậy anh có bắt nạt em không?”

Khương Ngưng thuận miệng hỏi một câu, ánh mắt chợt chạm phải đáy mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Lục Thời Kì nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên bật cười: “Vậy phải xem là loại bắt nạt nào đã.”

Dứt lời, gáy cô bị anh giữ lấy, nụ hôn rơi xuống như nghiền nát cánh môi cô, lúc lên tiếng lần nữa giọng nói của anh đã trầm hơn hẳn so với lúc này: “Ví dụ như loại bắt nạt này, sau này ngày nào anh cũng muốn.”

Nói xong, anh lại phủ lấy môi cô.

Đôi môi người đàn ông ấm áp, lúc chạm vào giống như bị điện giật, đầu óc Khương Ngưng trống rỗng trong giây lát, tiếp theo là nhịp tim đập loạn xạ.

Cằm cô bị anh siết chặt, buộc Khương Ngưng phải há miệng ra. Sau đó lưỡi anh nhân cơ hội tiến vào, công thành đoạt đất.

Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc này.



Trên đường trở về Thu Thuỷ Loan, môi lưỡi Khương Ngưng vẫn còn tê dại.

Lúc ở sân bây anh hôn cô rất lâu, đến khi dừng lại thì hơi thở của hai người đều trở nên dồn dập.

Sau đó, Khương Ngưng hỏi anh tiếp theo họ sẽ đi đâu, Lục Thời Kì không chút do dự cũng chẳng thèm hỏi ý kiến của cô, khàn giọng thốt ra hai chữ: “Về nhà.”

Khương Ngưng hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, vành tai khẽ ửng hồng.

Về đến Thu Thuỷ Loan thì cũng đã đến giờ cơm, thím Diệp đã chuẩn bị cơm trưa xong xuôi.

Lúc ăn cơm, Khương Ngưng chợt nhớ tới những gì Thẩm Yến đã nói với cô.

Nghĩ ngợi một hồi, cô bèn nói với Lục Thời Kì: “Em định tuần sau sẽ xin nghỉ việc ở tập đoàn Lục thị.”

Lục Thời Kì cắt xong miếng bít tết rồi đẩy sang cho cô, ôn hoà đáp: “Được.”

Khương Ngưng ngạc nhiên: “Anh không hỏi em là vì sao lại muốn nghỉ việc sao?”

Lục Thời Kì mỉm cười: “Dù sớm hay muộn thì em cũng sẽ phải đổi công việc thôi, đâu thể nào cứ mãi làm một cô lễ tân nhỏ bé được?”

Anh hỏi Khương Ngưng: “Em đã suy nghĩ xem mình muốn làm gì chưa?”

Khương Ngưng nhai miếng bít tết, hai má phồng lên. Đợi nuốt xuống rồi cô mới đáp: “Hồi học đại học em từng muốn làm về ngành trang sức, nhưng mà vẫn chưa hoàn toàn quyết định. Sau khi nghỉ việc em muốn nghỉ ngơi một thời gian, từ từ lên kế hoạch.”

Lục Thời Kì khẽ gật đầu: “Cũng tốt, em cứ suy nghĩ xem mình thích gì, giỏi về mặt nào. Nếu cần anh sẽ cho em vài lời khuyên.”

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Ngưng cong lên: “Được.”

Ăn cơm trưa xong, Lục Thời Kì dẫn cô đi dạo một vòng trong công viên của khu biệt thự, vừa đi bộ tiêu cơm vừa thư giãn.

Dọc đường đi, Khương Ngưng liên tục ngáp ngắn ngáp dài, trông có vẻ rất buồn ngủ.

Lục Thời Kì hỏi cô: “Tối qua em ngủ không ngon giấc à?”

Khương Ngưng gật đầu: “Có hơi mất ngủ.”

Thẩm Yến đột nhiên đến khiến tâm trạng cô có chút kích động, tối qua cô mất ngủ cũng là chuyện dễ hiểu.

Lục Thời Kì dắt tay cô đi về phía Thu Thuỷ Loan: “Vậy chúng ta không đi dạo nữa, về nhà ngủ bù thôi.”

Khương Ngưng trở về phòng, đúng lúc này Lục Thời Kì có điện thoại công việc gọi đến. Anh đi vào phòng sách để bàn việc với người ta, còn cô thì thay đồ ngủ rồi leo lên giường ngủ bù.

Cô thật sự rất buồn ngủ, vừa chạm vào giường đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc cô tỉnh giấc thì căn phòng đã chìm trong ánh sáng lờ mờ, bên ngoài trời đã tối đen.

Cô ngủ một giấc từ trưa đến tối.

Ban nãy cô nằm nghiêng, giờ lật người nằm ngửa ra định duỗi cái lưng cho thoải mái.

Cánh tay còn chưa kịp duỗi thẳng, cô đã nhận ra có một người đàn ông đang nằm bên cạnh mình.

Mí mắt Khương Ngưng giật giật, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.

Anh vào đây từ lúc nào?

Lục Thời Kì chưa ngủ, trong căn phòng mờ tối, Khương Ngưng vẫn cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình.

“Dậy rồi à?” Giọng nói của anh uể oải, lại mang thêm vài phần trêu ghẹo.

Khương Ngưng ừm một tiếng.

Hai người nằm trên cùng một chuếc giường, anh lại mặc đồ ở nhà khiến Khương Ngưng cảm thấy không quen lắm, cô cố gắng lờ đi cảm giác xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: “Em ngủ lâu như vậy rồi sao? Sao anh không gọi em dậy? Em sợ buổi tối sẽ không ngủ được mất.”

Anh cười khẽ một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Vậy vừa hay, buổi tối chúng ta có thể thức để làm chuyện khác,”

Khương Ngưng vừa ngủ dậy vốn còn đang mơ màng, nghe anh nói vậy cô bỗng chốc tỉnh táo hẳn ra.

Hai người im lặng nhìn nhau, mặc dù căn phòng càng lúc càng tối, nhưng Khương Ngưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ anh.

Cô khẽ động đậy, người đàn ông liền ôm lấy eo cô, bế cô lên.

Khương Ngưng thuận thế nằm úp trên người anh.

Bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy eo cô: “Bên phía Thẩm Yến đã qua cửa rồi, chúng ta có được tính là đã gặp mặt phụ huynh không nhỉ?”

Khương Ngưng do dự giây lát, khẽ gật đầu: “Gần như là được.”

Đối với Khương Ngưng mà nói, Thẩm Yến đích thực có thể được tính là phụ huynh.

Cô sực nhớ ra điều gì đó: “Nhưng vẫn chưa gặp người nhà của anh.”

“Vậy ngày mai anh đưa em về nhà tổ nhé? Bà nội mong ngóng em từ lâu rồi, đã gọi điện giục anh mấy bận.”

Trong lòng Khương Ngưng có chút lo lắng: “Bà nội có dễ tính không? Liệu bà cụ có thích em không?”

Thấy cô có chút căng thẳng, Lục Thời Kì an ủi: “Yên tâm đi, còn chưa gặp mặt mà bà cụ đã rất thích em rồi. Gặp rồi chắc chắn sẽ càng thích hơn.”

Bản thân Khương Ngưng cũng cảm thấy mình sẽ được người lớn tuổi yêu thích, cô cong môi cười đáp: “Ừm, vậy mai em cùng anh về.”

Lục Thời Kì vén gọn lại mái tóc dài rối bời cho cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô lên. Ánh mắt anh hơi tối lại: “Không đợi đến tối được rồi, phải làm sao đây?”

Khương Ngưng ngẩn người, định nói thím Diệp chắc đã chuẩn bị cơm tối.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Lục Thời Kì đã giữ chặt gáy cô, áp môi lại gần, Khương Ngưng đành nuốt lời định nói vào trong bụng.

Cô vẫn nằm sấp trên người Lục Thời Kì, hai người quấn quýt triền miên, lòng bàn tay Khương Ngưng áp lên lồng ngực săn chắc của anh.

Nhịp tim mạnh mẽ và đều đặn nằm dưới lòng bàn tay cô. Từng nhịp từng nhịp như đang gõ vào trái tim đang thổn thức của cô.

Lúc quần áo trên người lần lượt rơi xuống đất, Lục Thời Kì xoay người đè lên người cô, nụ hôn vụn vặt lướt dọc theo vành tai rồi lan dần xuống cổ, lưu luyến trên xương quai xanh gợi cảm.

Làn da Khương Ngưng trắng nõn, khi hôn chỉ cần dùng thêm một chút lực là có thể để lại dấu vết nông sâu khác nhau, rực rỡ chói mắt.

Khương Ngưng ôm chặt lấy anh, cơ thể run rẩy, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.



Tắm rửa xong đi ra, bên ngoài trời đã tối hẳn, đèn trong phòng đã được bật sáng.

Vừa rồi thím Diệp gọi bọn họ xuống ăn tối, lúc đó Khương Ngưng đang bị anh trêu chọc, chỉ biết cắn chặt môi không dám lên tiếng. Trái lại là Lục Thời Kì mặt dày hơn, quay ra ngoài cửa đáp lại một tiếng, cũng không biết thím Diệp có nghe ra điều gì bất thường không.

“Đói rồi à?” Lục Thời Kì ôm cô, hôn lên má cô.

Khương Ngưng mềm nhũn người tựa vào lòng anh: “Hơi hơi.”

Lục Thời Kì cười khẽ thành tiếng: “Đã bảo rồi, em quá yếu ớt.”

Anh đưa ngón tay vuốt ve cằm cô, “Thay quần áo rồi xuống ăn cơm thôi, bổ sung thể lực nào.”

Mấy chữ cuối cùng anh nói vô cùng ẩn ý, Khương Ngưng cảm giác tối nay sẽ lại là một đêm rất dài.

Gò má cô hơi ửng hồng.

Đang định vào phòng thay đồ, cô lại chợt nhớ tới lời nói của Thẩm Yến, anh ấy bảo cô phải nghiêm túc với đoạn tình cảm này, trân trọng hiện tại, còn những thứ khác cứ phó mặc cho duyên phận.

Cô bỗng nâng mặt Lục Thời Kì lên, chủ động nhón chân hôn một cái: “Lục Thời Kì, em rất thích anh.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô thật lòng thổ lộ với anh.

Lục Thời Kì trìu mến nhìn cô thật lâu, sau đó ôm cô vào lòng: “Anh cũng vậy, rất thích em.”



HOÀN TOÀN VĂN ~