Edit: Skye
Sau khi Hương Phụ vừa xuống xe thì Phong Li dứt lời, liền lập tức quỳ gối trên mặt đất, xong rồi, bị vạch trần rồi!
Nguyên Sơ Hàn cùng Phong Li nhìn nhau một lúc lâu, từ trên cánh tay Chu Khang mạnh mẽ nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, thân thủ dứt khoát, do đó cũng chứng minh nàng không thể tốt hơn!
Phong Li hạ mắt nhìn nàng, trên mặt không gợn sóng, hộ vệ bốn phía cùng người ‘vận chuyển’ Chu Khang đều không chút nào kinh ngạc, có thể thấy được bọn họ đều biết nàng giả bộ bệnh.
Hai má vẫn xanh tím như cũ, tóc dài buông xuống, dáng người yểu điệu, nhìn bóng dáng đó quả thật mỹ vô cùng.
“Vương gia quả nhiên lợi hại, tại hạ hành động vụng về, bị Vương gia nhìn thấu rồi. Nên luận tội thế nào, Vương gia cứ định đoạt, tuyệt không phản kháng.” Hai tay ôm ngực, nàng làm bộ dáng không nhận tội, ngược lại cực kỳ cao ngạo.
Phong Li nhìn nàng vài giây rồi xoay người đi vào trạm dịch. “Đi vào nói.”
Âm thầm hừ hừ, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía Phong Li đã bước vào đại môn trạm dịch, dáng người cao ngất, bước chân quý khí văn hoa. Một thân khí thế thượng vị giả này lộ ra trong bước đi, nói hắn là người sát phạt cũng không phải không đúng.
Theo suy đoán của Nguyên Sơ Hàn, thuộc hạ nguyện chết trong tay hắn không chỉ hơn năm người!
Đi vài bước túm lấy Hương Phụ vẫn quỳ trên mặt đất không dậy nổi, “Vào đi thôi, binh đến tướng chặn, coi ngươi lá gan quá nhỏ quá so với con kiến còn nhỏ hơn.” Phát hiện thì phát hiện còn làm thế nào nữa? Nàng có kế sách cuối cùng, nếu lâm vào tình cảnh khó khăn, nàng sẽ sử dụng kế sách đó!
Trạm dịch quan gia không coi là xa hoa nhưng chắc chắn tràn đầy mùi quan gia.
Người lui tới đều mặc y phục binh lính, binh khí không rời tay.
Đi vào sân liếc thấy đến chỗ chính đường, phía bên ngoài chính đường đều là hộ vệ cưỡi ngựa, mà trong phòng, Phong Li ngồi ghế trên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hương Phụ và Nguyên Sơ Hàn.
Nói thật, bị Phong Ly dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm không thể không có áp lực.
Nguyên Sơ Hàn khẽ nhếch miệng cũng để cho mình tỏ chút khí thế ai cũng không sợ.
Bước trên bậc thang, sau đó buông Hương Phụ, ý bảo nàng chờ ở bên ngoài, lá gan Hương Phụ nhỏ, gần Phong Ly sợ rằng sẽ bị áp bách hít thở không thông mà chết mất.
Đi vào đại sảnh, Nguyên Sơ Hàn lập tức ngồi xuống ghế tựa, mắt nhìn phía trước, mặt không thay đổi.
“Tiểu thần tiên đại danh đỉnh đỉnh lại là nữ nhi của Trịnh vương, ẩn tàng thâm hậu.” Phong Li mở miệng, hắn vừa nói khiến người căng thẳng không tự chủ.
Từ từ quay đầu, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía hắn, gương mặt xanh tím tựa như bị sét đánh.
“Ẩn tàng thâm hậu còn không phải vẫn bị Vương gia vạch trần sao, đây chỉ là tiểu tạp kỹ không thể đặt cược. Lừa Vương gia, mong ngài bao dung.” Nói xong lời không có thành ý, giọng điệu thanh mị đặc biệt hấp dẫn người.
Con ngươi Phong Li khẽ chuyển. “ Bao dung? Chuyện bao dung lát nữa nói sau, trước nói về mục đích của Trịnh vương và quận chúa đi.”
“Mục đích? Nào có mục đích gì, lão nhân không nỡ rời xa ta, cho nên ta nghĩ muốn ở cùng với lão cho đến khi lão nhập thổ vi an( qua đời)”. Bịa chuyện là điểm mạnh nhất của Nguyên Sơ Hàn.
“ Là Trịnh vương không muốn quận chúa gả vào trong cung.” Phong Li không nghe nàng nói bậy liền chỉ ra.
Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, một phút sau liền lắc đầu, “Không quan hệ tới lão nhân, bản thân ta không muốn gả cho hoàng thượng. Tiểu hài nhi nhỏ như vậy, ta đã có thể làm mẹ hắn rồi.” Ôm trên thân mình, nàng nói đều có thứ tự.
“Quận chúa so với hoàng thượng lớn hơn năm tuổi, không tính nhiều.” Phong Li đáp.
Vặn mi, Nguyên Sơ Hàn nhìn Phong Li. “Nếu nói Vương gia cưới một đứa nhỏ mười tuổi, Vương gia sẽ lấy sao?”
Mi đẹp khẽ nhếch, Phong Li nhìn nàng, mâu quang như đao phong.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyên Sơ Hàn vô cùng dọa người!
“Ý chỉ của tiên hoàng, há lại hồ nháo”. Không trả lời vấn đề của Nguyên Sơ Hàn nhưng lại nâng xuất tiên hoàng.
Nguyên Sơ Hàn cực kỳ khinh thường, tận lực đè nặng phần khinh thường trong lòng, nhưng đuôi mày vẫn biểu hiện ra ngoài.
“Tiên hoàng cũng không dự đoán được, quận chúa ta căn bản không làm được hoàng phi, có thể chỉ là một quỷ đoản mệnh mà thôi.” Bị Phong Li nhìn thấu, xem ra nàng chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng thôi!
“Tiểu thần tiên y thuật vô song sao có thể đoản mệnh được chứ?” Đôi mắt hàn đàm xẹt qua tia hứng thú.
“Bị Vương gia vạch trần, không phải sẽ biến thành quỷ đoản mệnh sao?” Lời nói trong lúc đó có thăm dò, không biết Phong Li có thể vấn tội nàng cùng Trịnh vương hay không.
“Nhanh mồm nhanh miệng, Trịnh vương thật biết nuôi nữ nhi.” Đứng lên, Phong Li không trả lời câu hỏi của nàng, cất bước nghiêm nghị rời khỏi.
Nguyên Sơ Hàn nghi hoặc nhìn chằm chằm về hương Phong Li, vẫn không hiểu hắn có ý tứ gì. Nếu vấn tội, hiện tại mang nàng về Sâm Châu là được. Này coi như một chiêu nắm đằng chuôi, dùng để áp chế Trịnh vương cực kỳ dễ dàng!
Bất quá, hắn lại rời đi, rốt cục là muốn giở trò gì?
Nếu hắn có thể mang nàng trực tiếp về Sâm Châu, trên đường nàng có thể dùng chiêu đó, ngược lại còn hãm hắn vào hoàn cảnh lưỡng nan. Mà tình huống lúc này, nàng lại không biết nên làm thế nào.
Phong Ly rời khỏi, hộ vệ liền xuất hiện, ‘cung thỉnh’ nàng đi nghỉ ngơi.
Đứng dậy ra ngoài, đưa Hương Phụ đang trong sợ hãi cùng đi lên lầu.
Phòng sạch sẽ, cửa sổ mở đưa gió mát vào, cực kỳ thoải mái.
Hương Phụ sau khi đi vào liền đặt mông ngồi trên ghế thở mạnh, vẻ mặt xanh xao nhìn Nguyên Sơ Hàn, “Tiểu thư, chúng ta có phải sẽ chết hay không?”
“Chết cái gì chứ? Xem ra hắn tạm thời không định làm gì ta.” Chỉ là có lẽ nàng thật sự đã là con tin.
Hương Phụ thở hắt ra nhưng vẫn lo sợ như cũ, “Vương gia quá dọa người, hù chết nô tỳ rồi.” Giờ hồi tưởng lại vẻ lạnh lùng của hắn nhìn Nguyên Sơ Hàn, thời điểm gọi tiểu thần tiên, Hương Phụ vẫn không nhịn được mà rung mình.
Nguyên Sơ Hàn ngồi bên giường, cười nhạt Hương Phụ đang sợ hãi. Mở bao cuốn, qua lớp y phục đâm tại ngực, nét xanh tím trên mặt rất nhanh biến mất.
Thở phào, thoải mái hơn rồi, thân thể khỏe mạnh mới đúng là tiền vốn, nếu không toàn bộ không cần bàn nữa.
Hai má xinh đẹp khôi phục vẻ trắng nõn, ửng sáng tựa ngà voi. Môi đỏ mọng ướt át, nào có một bộ dáng sinh bệnh mà là khỏe mạnh có sức sống.
Xoay cổ, Nguyên Sơ Hàn mở mắt ra. “Thoải mái quá!”
“Tiểu thư, người không thể giả bộ bệnh được nữa, vậy kế tiếp nên làm sao bây giờ?” Xem ra chỉ có thể vào cung làm hoàng phi rồi.
Chớp mắt mấy cái, Nguyên Sơ Hàn khẽ thở dài, “Đi một bước tính một bước, bảo mệnh quan trọng hơn.”
Hương Phụ gật đầu. “Tiểu thư nói đúng.”
“Lá gan ngươi nhỏ như vậy, thường ngày cãi nhau với Văn Thuật không biết lấy sức mạnh đâu ra, mặt mũi ta đều vì ngươi mà mất sạch rồi.” Dạy bảo Hương Phụ, Nguyên Sơ Hàn là không muốn khí thế yếu đi. Chỉ cần nàng có khí thế, nha đầu này tự nhiên cũng phải ngoi lên được mặt bàn.
Hương Phụ méo miệng sau đó gật đầu, nàng sẽ cố gắng. Lần tới thấy vị Nhiếp chính vương kia, nàng sẽ tận lực không nhũn chân là được!