Edit: Skye
Nghe tiếng cửa điện chậm rãi đóng, Nguyên Sơ Hàn thật muốn đập đầu xuống đất, tại sao cứ nhất định phải chạy đến nơi đây chứ? Nhiều cung điện như vậy, vì sao nhất định phải đến chỗ này?
“Tam đệ, lần này ngươi trở về dẫn theo bao nhiêu nhân mã?” Tiếng thái hậu truyền đến, Nguyên Sơ Hàn thở chậm lại, nghe bọn họ nói chuyện, đồng thời ẩn mình không bị phát hiện.
“Hồi thái hậu, mạt tướng chỉ mang theo thân binh 20 người.” Tiếng trầm thấp lại rét lạnh truyền đến, Nguyên Sơ Hàn nheo mắt, không biết người kia là ai. Tướng quân? Đại tướng quân Tề gia quốc này nàng không phải rất quen thuộc. Thái hậu gọi hắn là Tam đệ? Là người Mai gia.
“20 người? Ngươi biết rõ rành rành Phong Ly lòng muông dạ thú, hiện nay vẫn có ý đồ giam cầm nữ nhi Trịnh vương trong tay. Nếu không phải ai gia phái thị vệ Triêu Phượng điện, thì giờ Nguyên quận chủ kia vẫn còn trong tay hắn. Hắn nhất định sẽ tiến cung đòi người, thị vệ Triêu Phượng điện tất có thể ngăn được hắn. Lúc này vừa lúc ngươi trở lại, mang đám người của ngươi chặn hắn lại.” Thái hậu lạnh giọng, nghe qua tựa hồ đang răn dạy vị tướng quân kia.
“Đại quân há có thể vào đóng tại đế đô? Thái hậu cũng không nên công nhiên cướp người, chọc giận Nhiếp chính vương, chỉ mang tới hậu quả là khiến phụ thân gặp khó khăn hơn thôi.” Giọng điệu tướng quân lạnh lùng, đối mặt thái hậu chỉ trích, tựa hồ hắn có chút không kiên nhẫn.
“Phụ thân? Tam đệ vẫn chưa rõ thân phận của mình có phải hay không? Vì ai gia mà cống hiến là việc ngươi phải làm, đừng chuyển tới trên người phụ thân.” Thanh âm thái hậu cực có châm chọc, Nguyên Sơ Hàn dưới gầm bàn nghe được cũng không khỏi hừ thầm. Đối đệ đệ mình còn không tốt như vậy, xem ra người nhà Mai gia bọn họ cũng không hẳn chung sống hài hòa!
“Mạt tướng đóng ở biên quan, bảo vệ thiên hạ Tề gia quốc, không phải phục vụ vì một người thái hậu.” Lạnh giọng ứng đối, Nguyên Sơ Hàn nghe được trầm trồ khen ngợi, ngoài Phong Ly, đây là người thứ hai nàng gặp dám cùng thái hậu đối chọi gay gắt.
“Ngươi…” Ngữ khí thái hậu sắc nhọn, sau đó không có thanh âm, Nguyên Sơ Hàn ngồi xổm dưới bàn, rất muốn biết tình hình bên ngoài, thái hậu kia có phải bị tức đến xanh tím mặt mày rồi hay không.
“Mạt tướng là ngoại thần, cùng thái hậu đơn độc đóng cửa ở trong điện vốn là không hợp quy củ, thái hậu thỉnh đi.” Giọng lạnh lùng lại vang lên, ngay sau đó, tiếng ghế dựa bị kéo động xuyên thấu qua tấm khăn trải bàn truyền vào. Sau đó, ánh mắt Nguyên Sơ Hàn lạnh lùng mở to nhìn đôi giày cẩm đen kéo đất tiến vào gầm bàn.
Đôi mắt trợn to, Nguyên Sơ Hàn cẩn thận hô hấp, nhìn chằm chằm đôi giày cẩm, nàng đoán người nọ không cố ý.
“Hừ, làm tướng quân rồi có khác, dám can đảm tỏ thái độ này với ai gia. Chớ đắc ý quá sớm, ngươi từ đầu đến cuối, cũng bất quá chỉ là con chó của Mai gia mà thôi.” Thái hậu lạnh giọng trào phúng rồi phất tay áo bỏ đi. Cửa điện mở ra lại đóng vào, nàng ta đã đi ra ngoài.
Nguyên Sơ Hàn bồn chồn, nàng ta lúc trước còn gọi vị tướng quân này là Tam đệ, có thể thấy được là đệ đệ của nàng ta. Nhưng lúc sau lại nó hắn bất quá chỉ là con chó của Mai gia, rốt cuộc sao lại thế nhỉ?
Ngầm cân nhắc, đôi giày trước mắt vẫn không chuyển đi.
Hắn không đi, Nguyên Sơ Hàn tất nhiên không có biện pháp ra ngoài, chỉ có thể ru rú chờ dưới bàn.
“Đi ra.” Sau một lúc lâu, giọng lạnh băng kia bỗng nhiên vang lên, dọa Nguyên Sơ Hàn nhảy dựng.
Đi ra? Người nào? Nàng sao? Hắn biết nàng đang ở dưới bàn?
Mở to hai mắt suy nghĩ, đôi giày trước mặt thu vào, sau đó khăn trải bàn rủ xuống đất bị xốc lên, vạt áo trường bào người nọ bên ngoài tiến vào tầm mắt, có thể thấy, người hắn nói là nàng.
Thở sâu, Nguyên Sơ Hàn đảo mắt, sau đó khom lưng kì kèo đi ra ngoài.
“Ngẩng đầu lên.” Người trước mặt cách nàng không quá nửa thước, khi hắn nói, giống như ngay tại đỉnh đầu nàng nổ tung.
Suy nghĩ vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đại tướng quân, cho dù nàng không biết hắn là ai.
Ngẩng đầu, người trước mắt mới triệt để tiến vào tầm mắt, đây là tướng quân sao? Xem ra thật là tướng quân, hảo khí phách!
Đôi mắt bừng tỉnh tựa lưỡi đao, nhìn kỹ Nguyên Sơ Hàn, mày kiếm mắt sáng, không chỗ nào không khắc hai chữ lạnh cứng. Tuổi chừng bằng Phong Ly, thân hình cao ngất, khí thế rực lửa.
“Ngươi ở trong cung nào? Xem ra, ngươi không phải cung nữ.” Nhìn Nguyên Sơ Hàn, Tư Đồ Luật ép hỏi, ánh mắt hắn đồng dạng như thanh âm của hắn, làm người ta thở không nổi.
“Ta…” Há miệng, Nguyên Sơ Hàn ‘nhát gan’ không biết nên nói như thế nào.
“Vừa rồi đã nghe được cái gì?” Bỗng dưng hắn đưa tay, đồng loạt bắt được cổ tay trái của Nguyên Sơ Hàn, chưởng lực mạnh mẽ đạo ngàn quân, đau đớn khiến Nguyên Sơ Hàn nhíu mày.
“Ta cái gì cũng chưa nghe được, ta chỉ là đi ngang qua.” Mở to hai mắt, nàng lảo đảo tiến về phía trước một bước tiếp sát Tư Đồ Luật.
“Thật không?” Trên tay tiếp tục dùng lực, cầm cổ tay Nguyên Sơ Hàn như muốn chặt đứt.
“Đúng đúng đúng, ta thật sự cái gì cũng chưa nghe thấy.” Theo lực đạo của hắn tiếp tục lên trước tiếp sát hắn, tay phải Nguyên Sơ Hàn nhìn như kích động nâng lên ngăn tại trước ngực hắn.
Tư Đồ Luật tất nhiên không buông tha, cẩm cổ tay nàng hơi dùng lực xách lên, Nguyên Sơ Hàn không thể khống chế đi cà nhắc.
Tư Đồ Luật ra sức, ngay khi đó, mi phong hắn nhăn lại, sắc mặt nhanh biến trắng bệch.
Hạ tầm mắt nhìn ngực chính mình, một cây ngân châm đâm tại chỗ, phần đuôi ngân châm còn hơi rung nhẹ.
Nguyên Sơ Hàn thu hồi tay phải, sợ hãi vừa rồi biến mất, “Yên tâm đi, không nguy hiểm đến tính mạng, ngươi chỉ ngủ hai canh giờ thôi.” Nói xong, tay trái giãy dụa nhưng không rút ra được khỏi tay hắn.
Tư Đồ Luật chân bắt đầu mềm xuống, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, tay gắt gao cầm chặt cánh tay kia của nàng.
Hắn có thể kiên trì như vậy khiến Nguyên Sơ hàn cũng hơi chút kinh ngạc, dựa theo dĩ vãng, kim vừa đâm, người lập tức liền choáng ngã, nhưng người này sao lại thế này nhỉ?
Cố gắng rút tay, Tư Đồ Luật vẫn như cũ nắm chặt cổ tay nàng, tác dụng của thuốc vừa hiện, một chân hắn không thể khống chế quỳ xuống đất, kéo theo Nguyên Sơ Hàn khom lưng.
“Buông ra!” Dùng sức giãy dụa, cổ tay như muốn chặt đứt nhưng dù thế nào vẫn không thể rút ra được.
Tầm mắt mơ hồ, Tư Đồ Luật vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, bỗng dưng cầm cổ tay trái của nàng đưa đến trước môi, há miệng, một hơi cắn lên trên cổ tay nàng.
“A! Ngươi nổi điên à!” Đau quá, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu giẫm lên chân hắn, tay phải đẩy mạnh nhưng cổ tay trái vẫn như cũ bị hắn cắn trong miệng.
“Buông ra.” Rút một cây ngân châm, đâm tại cổ hắn, Tư Đồ Luật cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại, miệng cắn cổ tay nàng cũng buông lỏng.
Ôm tay mình nhảy ra, cúi đầu vừa thấy, cổ tay đã bị hắn cắn, hơn nữa cắn cực kỳ thâm, máu chảy ròng.
“Biến thái.” Dùng tay áo áp miệng vết thương để cầm máu, Nguyên Sơ Hàn một cước hung hăng đá vào bụng Tư Đồ Luật, hắn đã mê man, không hề hay biết.
Ống tay áo xanh nhạt đã bị máu nhiễm thành màu đỏ tím, đè chặt cổ tay, Nguyên Sơ Hàn thần tốc chạy vội tới chỗ cửa điện, mở cửa nhìn thăm dò con đường nhỏ, sau đó lắc mình ra ngoài.
Thâm cung quả nhiên không phải nơi người nán lại, nàng phải tranh thủ rút lui, nếu không, không chỉ là cổ tay đổ máu, nói không chừng đầu sẽ đổ máu mất.