Chỉ Yêu Quỷ Y Độc Phi

Chương 10: Khiêu khích




Edit: Skye

Phủ Nhiếp chính vương không hổ là phủ đệ của Nhiếp chính vương, Nguyên Sơ Hàn tự nhận mình là con tin nhưng hết thảy những thứ nàng dùng đều vô cùng đắt đỏ.

Bữa tối được nha hoàn cùng gã sai vặt đưa tới, chỉ còn nàng và Hương Phụ nhưng lại đưa tới một bàn đầy đồ ăn.

Đãi ngộ tốt như vậy khiến Nguyên Sơ Hàn thấy rất bất an, nếu để nàng ăn bánh ngô dưa muối phỏng chừng nàng sẽ an tâm một chút.

Nha hoàn cùng gã sai vặt có tố chất cao lui ra, phòng còn sót lại chủ tớ hai người.

Hương Phụ nhìn Nguyên Sơ Hàn đang nhíu mày, nàng cầm chiếc đũa cũng không dám động.

Sau một lúc lâu, Nguyên Sơ Hàn rút ngân châm, nàng vẫn không tín nhiệm, thử một chút xem đồ ăn có độc hay không.

Hương Phụ khẩn trương nhìn, sợ nghiệm ra độc, nếu thật như vậy, cuộc sống sau này sẽ có thể tràn ngập nguy cơ rồi.

Cầm ngân châm, một món rồi một món thí nghiệm, cuối cùng, ngân châm vẫn chưa biến màu. Mày nhăn mở ra. “Ăn đi” Không thành vấn đề.

Hương Phụ thở dài một hơi sau đó liền nhanh chóng hành động, nàng đã sớm đói bụng rồi.

Lúc ăn, đầu óc Nguyên Sơ Hàn cũng không nhàn rỗi, “Sinh thần tiểu hoàng đế còn bảy đến tám ngày nữa, không chừng chúng ta sẽ phải tiến cung. Đến lúc đó ngươi không cần đi theo, miễn bị dọa sợ.” Thấy Phong Li, nha đầu còn sợ hãi, càng miễn bàn đến đại nội hoàng cung.

Hương Phụ gật đầu. “Vậy tiểu thư phải cẩn thận nhé.”

“Không cần lo lắng cho ta, ta cái gì cũng không sợ” Nguyên Sơ Hàn ngênh cằm, có chút ngạo mạn.

Hương Phụ chớp mắt, điểm này nàng tin tưởng.

Hai người ăn uống no đủ, sau đó rửa mặt nghỉ ngơi, nơi này tuy là chỗ hẻo lánh nhất trong phủ, chỉ là hoàn cảnh lại rất tốt. Giường thật thoải mái, bên ngoài yên tĩnh khiến người ta dễ dàng ngủ yên.

Hôm sau, trời đầy mây đen, âm u nhưng mưa vẫn chưa rơi.

Hai chủ tớ ngây ngốc trong phòng, Hương Phụ buồn ngủ tựa ghế. Nha đầu kia có thể so với thần ngủ, ngồi chỗ nào cũng có thể ngủ được.

Nguyên Sơ Hàn lại mở bao châm, chi chít ngân châm cắm trên băng gạc sạch sẽ.

Lần lượt từng cây được rút ra, phía trên ngân châm phiếm ánh lam u uất, tất cả đều là độc tố.

Những thứ này tuyệt đối trí mạng, nàng nhất định phải đặt trong tay, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Mây đen u ám cuối cùng cũng mưa, bên ngoài vang lên tiếng tí tách, mưa rơi xuống.

Từ trong cơn mưa, nha hoàn trong phủ mang tới y phục sang quý, còn có mệnh lệnh của Phong Li, ngày kia tiến cung.

Hương Phụ tỉnh táo lại, sau đó hưng phấn lật y phục, quả thật rất hoa lệ.

“Tiểu thư, y phục Vương gia chuẩn bị cho ngài thật đẹp mắt.” Cầm lấy một kiện y phục, bên trên thêu tinh xảo, viền mép màu vàng, phi thường rực rỡ.

Nguyên Sơ Hàn nghiêng đầu nhìn, sau đó lắc đầu. “Để bên kia đi, không mặc.” Nàng không phải người trong cung, cũng không phải người của phủ Nhiếp chính vương, cho nên, nàng thích mặc y phục của mình.

Hương Phụ chớp mắt mấy cái. “Vậy Vương gia có tức giận hay không? Tiểu thư không phải đã nói nên nhẫn nhục chịu đựng đấy thôi.”

“Đây là nguyên tắc, nếu mọi chuyện ta đều tuân theo, cũng sẽ để người khác cho rằng ta dễ bắt nạt.” Phản kháng một số chi tiết là không muốn để Phong Li nghĩ rằng nàng như tượng gỗ tùy ý bài trí.

Hương Phụ cái hiểu cái không gật đầu, sau đó thu hồi y phục hoa lệ.

Mưa nặng hạt một ngày một đêm.

Ban đêm, tiếng sấm ầm ầm không ngừng oanh tạc trên trời, Nguyên Sơ Hàn khó đi vào giấc ngủ. Nàng không thích tiếng sấm, cứ một tiếng vang lên, lòng nàng lại nhảy lên một cái. Tuy hiểu nguyên lý sấm chớp nhưng suy nghĩ vẫn chống đối.

Một đêm ngủ không ngon, hôm sau tỉnh lại đầu óc không tỉnh táo.

Dùng qua điểm tâm, Nguyên Sơ Hàn ra khỏi phòng, mưa gột sạch không khí, mang theo mùi thơm của trúc, mùi hương dễ chịu vô cùng.

Viện này hai bên đều là trúc phượng vĩ, mọc sum xuê. Đi ra sân, sau đó hướng bên trái đi vài bước, vườn trúc ngay trước mắt.

Một bước đi vào, trên lá cây rơi xuống giọt nước, đập trên khuôn mặt băng lạnh.

Nheo mắt liễu, Nguyên Sơ Hàn không chán ghét. Khi còn ở thế giới kia, nàng vẫn luôn ở trong núi, mặc dù không tính là yêu thích, nhưng ở thời gian lâu, cũng thấy được.

Mọi người trong gia tộc đều ưu tú, mỗi người có sở trường riêng, nàng cũng không thể không dùng toàn bộ sức lực để nghiên cứu, nếu không, thật sự không thể tồn tại ở nơi đó.

Cho nên có khi, nàng cảm thấy cực kỳ may mắn khi bước sang một thế giới khác, không cần một mực cạnh tranh. Hơn nữa còn phát hiện ra, tuyệt kỹ châm cứu của mình có công dụng lớn. Trị bệnh cứu người cũng có ý nghĩa hơn.

Đi thêm vài bước, trên vai tóc vương nhiều giọt mưa, thật sự mát mẻ.

Tầm mắt bỗng dưng dừng lại trên một gốc cây, vài bước tới, chạm vào lá cây, những giọt nước trên lá đều ào ào rơi xuống.

Đó là một gốc cây hoa vàng nhỏ, ước chừng cao hơn 10 cm, lá dài nhỏ.

Cổ đại đúng là cổ đại, tùy ý đều có thảo dược, dáng vẻ không giống như thế giới kia, bị ác ý khai phá, dù bất cứ thảo dược nào, đều ít ỏi đến đau thương.

Hiệu quả gieo trồng giảm bớt, muốn chắt lọc cũng khó loại bỏ được phân bón cùng thuốc trừ sâu lưu lại trong cây.

Nàng khom người ngồi xổm, chủ động dùng tay đào đất, mười đầu ngón tay dính đầy bùn, chỉ là nàng không để tâm tới.

May mắn mưa một ngày một đêm, bùn đất cũng trở nên tươi xốp, đào không bao lâu, sợi rễ liền lộ ra. Nàng dò phần rễ cây chính, bắt lấy sợ rễ to, dùng lực kéo.

“Quận chúa, Vương gia cho mời.”

Nguyên Sơ Hàn đang ra sức, phía sau vườn trúc bỗng truyền đến tiếng nói, vừa lúc Nguyên Sơ Hàn dùng lực, sợi rễ bật ra, nàng cũng đặt mông ngồi trên mặt đất.

Hai tay đều là bùn, cầm cây thảo dược quay đầu nhìn qua, bên cạnh vườn trúc có một con đường nhỏ,một hộ vệ trông quen mắt ở ngay trước mặt không biểu tình nhìn nàng.

“Tìm ta có chuyện gì?” Đứng lên, xoay người muốn phủi mông nhưng trên tay nàng đầy bùn đất.

“Quận chúa đi liền biết.” Hộ vệ không cảm tình đáp lời, nghe qua tựa như người máy.

Không hỏi thêm, nàng cầm cây thảo dược đi ra khỏi rừng trúc, bộ dáng nàng nhìn qua trông vô cùng chật vật nhưng chính nàng lại không chú ý tới.

Nguyên Sơ Hàn thoải mái bước lên bậc thang đi lên, tóc dài hơi ẩm, tay đầy bùn đất, váy cũng bẩn nhưng nàng lại coi như không có gì.

Cửa thư phòng mở ra, Nguyên Sơ Hàn nâng chân bước qua cánh cửa, kết quả chân chưa hạ xuống đất, đã truyền tới giọng nói trầm thấp cùng ghét bỏ, “Không được, dơ thảm.”

Thân thể cứng đơ, Nguyên Sơ Hàn ngẩng đầu nhìn qua, phía sau án thư sắc đen đối diện cửa, Phong Li tóc mai che mày kiếm đang nhìn nàng. Đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm tràn đầy ghét bỏ bùn đất bám trên giày nàng, dường như chỉ cần nàng dám đạp bẩn thư phòng của hắn, hắn liền lập tức vặn đầu nàng xuống.

Đuôi mày khiêu khích, đáy mắt Nguyên Sơ Hàn hiện vài phần thách thức, không chớp mắt nhìn chằm chằm Phong Li, nhẹ nhàng hạ chân xuống. Bùn đen rơi trên thảm sắc tối, không lưu tình để lại vết dơ bẩn.