Đại Tề hưng thịnh.
Núi Phật Sơn cách Sâm Châu 60 dặm về phía Nam, nơi này non nước hữu tình, thực vật đa dạng, dược liệu mọc khắp đồi núi, là truyền kỳ của Sâm Châu.
Từ xưa đến nay, vô số danh y đều sống trong núi này, càng lưu giữ nhiều truyền thuyết cứu sống người. Nghe nói nơi này Âm Tào Địa Phủ không thể quản, nửa cái mạng bị Âm ti bắt đi, mang tới nơi này là có thể sống lại.
Thần y Quý Tam Dương – người được xưng là đối thủ một mất một còn với Diêm Vương, đã tiến vào Thái Y Viện mười năm, mười năm này, Đông y ở Phật Sơn không còn một người nào vang danh tứ phương.
Cũng không nghĩ đầu năm nay, bỗng nhiên nhảy ra một vị thần tiên, một tay ngân châm xuất thần nhập hóa, được gọi là tiểu thần tiên.
Tục truyền, vị tiểu thần tiên này chỉ có 15 tuổi nhưng y thuật lại rất cao. Các chứng bệnh khó đều dùng ngân châm, châm đến khi bệnh khỏi hẳn mới thôi. Hơn nữa, vị tiểu thần tiên này là nữ tử, tuổi còn trẻ, y thuật xuất sắc, thực là anh hùng xuất thiếu niên.
Trong lúc thành Sâm Châu vô cùng náo nhiệt, thảo luận về vị tiểu thần tiên này tiến vào Thái Y Viện cần bao nhiêu thời gian. Dù sao tất cả những thần y thành danh ở núi Dược Phật này, đến cuối cùng đều tiến vào Thái Y Viện.
Núi Dược Phật rất cao, đồi núi hiểm trở. Dược liệu quý hiếm tề tụ trong núi, phóng mắt khắp Đại Tề, chỉ có ngọn núi này là khác người, đó là thảo dược tương sinh tương khắc, đều sinh trưởng ở giữa ngọn núi. Quả thật không quá đáng chút nào khi nói Dược Phật là núi của trời.
Dưới chân núi, dòng suối nhỏ róc rách. Nghe nói nước chảy từ trên núi Dược Phật xuống đều có công hiệu cường kiện thân thể, dân chúng gần xa luôn luôn tới nơi này lấy nước dùng.
Cách dòng suối nhỏ mấy trăm thước dưới chân núi, một dược lư (phòng khám) đứng sừng sững giữa bóng rừng. Cây cao lớn tươi tốt bao thành tường che dược lư thấp thoáng trong đó.
Trong sân rộng lớn, dược liệu trong sàng được đặt dưới gốc cây, ánh mặt trời qua kẽ lá chiếu xuống, mùi thuốc thơm ngát, tươi mát.
Ngoài cửa lớn, dưới một gốc cây đại thụ ngàn năm là một bộ bàn ghế đá. Một đôi vợ chồng già ngồi cạnh nhau trên ghế, bà cụ ho liên tục rồi lại thở hổn hển. Ông cụ ngồi một bên, nhìn chằm chằm người đối diện, trên mặt vài phần lo lắng và khẩn trương.
Đối diện, một bạch y nữ tử ngồi vững chắc trên ghế, tuổi còn nhỏ, mặt mày uyển chuyển, hơi nhắm mắt lại, hai ngón tay dừng trên mạch vị của bà cụ, đang bắt mạch.
Một thiếu niên đứng bên cạnh, tay nâng quyển bao da, cũng là châm bao.
Sau một lúc lâu, nữ tử mở to mắt, đôi mắt trong veo xuyên thấu lòng người, mang theo ý cười, cong cong như trăng khuyết.
“Lão bá không cần lo lắng, trong phổi đại nương có hơi nhiệt, đả thông khí là không có việc gì. Để ta châm cứu cho đại nương, rồi uống hai lần thuốc, uống hai ngày sẽ không còn ho nữa.” Nguyên Sơ Hàn cười nhẹ nhàng, giọng nói thanh mị dễ nghe, làm thầy thuốc, khuôn mặt này của nàng tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.
Thiếu niên bên cạnh mở bao ngân châm, đủ các loại ngân châm lớn nhỏ hiện ra giữa tầm mắt.
Chỉ dùng ba châm kẹp giữa ngón tay, nâng cánh tay bà cụ, vung tay liễu, tốc độ cực nhanh khiến bà lão chưa cảm thấy chút nào đau đớn, trong nháy mắt, một lượt châm chính xác đã ổn định trên cánh tay bà lão.
“Đa tạ cô nương, đây là phí chữa bệnh, gửi cô.” Ông cụ đứng dậy, cầm lên giỏ trúc từ trên mặt đất, bên trong giỏ trúc là thiên ma(tên một vị thuốc đông y) tươi mới.
“Có gì đâu, bệnh của đại nương là bệnh nhỏ, sau này có gì không thoải mái lại tới tìm cháu.” Đã đến giờ, Nguyên Sơ Hàn thu châm rất nhanh, thiếu niên bên cạnh nhận giỏ trúc từ tay ông cụ, xoay người đi vào trong sân, đổ thiên ma từ bên trong ra. Lại nhanh chóng lấy hai phần thuốc đặt trong giỏ trúc, đi ra sân trả lại giỏ trúc cho ông cụ.
Đôi vợ chồng già rời đi, cùng nhau cất bước, nhìn có bao nhiêu tốt đẹp.
“Hôm nay đã là bảy phần thiên ma, tiểu thư, còn nhận tiếp, e là trong viện của chúng ta đều là thiên ma rồi.” Thấy bốn về vắng lặng, thiếu niên bằng tuổi Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống, nhân lúc không người lộ ra vài phần trẻ con.
“Còn lải nhải nữa ta liền đổi tên người thành Thiên Ma.” Liếc xéo hắn một cái, Nguyên Sơ Hàn đáp lại.
“Đừng, ta gọi Văn Thuật cũng rất tốt mà.” Văn Thuật vui cười, đừng đổi tên cho hắn, từ năm trước đến giờ, hắn đã bị đổi tên ba lần rồi.
“Tiểu thư nói ngươi đổi tên thì người phải nghe, nào có nhiều bất mãn như vậy? Tiểu thư, nếu hắn còn cãi, liền gọi hắn là Ba Đậu.” Một tiểu nha đầu mang theo sàng thuốc đi ra, phụ trách dọn dẹp. Đây là Hương Phụ, hôm nay đến phiên nàng làm việc, đang hong khô thảo dược.
Văn Thuật lập tức hừ hừ, “Ngươi không phải tiểu thư, điên cuồng lải nhải cái gì? Tiểu thư, tiểu thư, tên Văn Thuật rất hay, không cần đổi, không cần đổi.”
Nguyên Sơ Hàn nhìn một trong viện, một ngoài cửa đang cãi nhau, nhịn không được lắc đầu, thật sự quá ồn ào!
Hơi ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, giữa cành lá xum xuê, bầu trời xanh lớn, bầu trời của thế giới này thật tinh khiết, không có lấy một tia ô nhiễm.
Đi tới thế giới này đã một năm rưỡi, đến bây giờ, Nguyên Sơ Hàn biết nàng đã không quay về được nữa. Chỉ là cũng chẳng sao, nàng vẫn làm nghề cũ, ít nhất kiến thức đời trước của nàng không biến mất.
Hương Phụ sắp xếp thảo dược trong viện, Văn Thuật sau cùng cũng đi hỗ trợ, hai người kia là nha hoàn và gã sai vặt của Nguyên Sơ Hàn, cũng là đồ đệ của nàng.
Đến thế giới này, Nguyên Sơ Hàn vẫn tương đối vừa lòng, tối thiểu nàng không đến mức lưu lạc đầu đường.
Nhìn hai người bọn họ bận việc, trên mặt nàng thêm vài phần thỏa mãn, mặc kệ tương lai thế nào, cuộc sống hiện tại đã khiến nàng vừa lòng.
Tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh của sông núi, đảo mắt nhìn về phía phát ra tiếng, trên con đường nhỏ, một đội ngũ chói mắt đang đi tới.
Bốn con ngựa cao to, người mặc trang phục giống nhau, đều mang bảo kiếm trước sau bảo vệ xe ngựa, nhìn ra bọn họ chỉ là hộ vệ.
Xe ngựa trông hết sức xa hoa tinh xảo, khắc hoa uyển chuyển, con ngựa kéo xe có màu lông lại càng tỏa sáng, rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Vừa thấy đã biết không phải người tầm thường, có thể là người nào giàu có trong thành. Đoán chắc lại là hạng người chỉ ăn của ngon vật lạ chạy đến nơi đây, người như vậy, Nguyên Sơn Hàn gặp không chỉ một.
Đây là nơi vô sỉ nhất thế giới này, người giàu có giàu đến chảy mỡ, người nghèo cùng cực bụng ăn không no. Cho nên, phàm là có người giàu tới chỗ này, Nguyên Sơ Hàn luôn thu phí xem bệnh cực kỳ cao, mấy cái phí xem bệnh khác nhau tùy theo nhóm người.
Trong viện, Văn Thuật cùng Hương Phụ đều đã đứng lên nhìn qua, tư thế bực này, chắc chắn không phải người bình thường.
Xe ngựa dừng trước dược lư(phòng khám), con ngựa mạnh mẽ dừng ngay trước mắt, Nguyên Sơ Hàn ngồi nơi này có thể nhìn thấy tận bên trong lỗ mũi con ngựa.
Con ngựa giàu sang nhà người ta còn cao như vậy, lại càng khiến Nguyên Sơ Hàn ghê tởm trong lòng, cười nhạt vài phần.
“Tiểu thần tiên là vị nào?” Một hộ vệ từ trên ngựa nhảy xuống, trong tay cầm kiếm, ánh mắt lợi hại quét một vòng ba người trước dược lư, sau cùng tầm mắt dừng trên người Nguyên Sơ Hàn.
Dù sao hai người kia đều đang làm việc, chỉ có Nguyên Sơ Hàn là ngồi dưới tàng cây hóng gió.
Đứng lên, vóc dáng Nguyên Sơ Hàn cao gầy, toàn thân váy trắng không nhiễm bụi, tóc dài búi ở sau đầu, lay động theo động tác của nàng.
“Là ta.” Trả lời, đôi mắt hơi cong như trăng non bừng tỉnh.
“Mời.” Không nói nhiều, hộ vệ trực tiếp giơ tay, ý bảo Nguyên Sơ Hàn đứng bên cạnh xe ngựa.
Nàng không khỏi nhướng mày, đây là lần đầu tiên xem bệnh thế này, cái giá hẳn phải rất lớn!
Cất bước về phía xe ngựa, khoảng cách ngày càng gần có thể nhìn rõ phần chạm khắc trên xe. Phần đuôi xe đều được đính bảo thạch, thật sự là xa hoa tới cực điểm!
Nàng đi tới, cửa kính bên trong xe bị đẩy ra, thân xe rất cao, cửa sổ đẩy ra, nàng không thấy rõ bên trong.
Một bàn tay từ trong cửa sổ vươn ra, tay đẹp thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, là tay nam nhân. Lộ ra một đoạn tay áo, cổ tay áo thêu hoa văn tinh tế, chất vải phi phàm.
Nhìn liền biết là người phú quý, không những phú mà còn là người cực kỳ phú.
“Dùng tơ chuẩn mạch, không cho chạm vào ta.” Tay vừa vươn ra, bên trong xe ngựa truyền ra một câu. Giọng điệu lạnh lùng, tràn đầy khinh thường, tựa như chạm vào hắn sẽ làm hắn bẩn.
Vừa nghe lời này, Nguyên Sơ Hàn thu tay, xoay người rời đi. “Bản đại phu không trị bệnh phụ khoa!” Hắn ta nếu trân quý như thế thì đừng đi xem bệnh, để chết cho xong.
Nàng đi nhanh vào sân, ngựa dưới chân một hộ vệ khác vừa động, lạnh lùng chặn Nguyên Sơ Hàn lại.
Nhưng người trong xe lại thu tay về, “Tính trẻ con còn chưa hết, không thể tin, đi thôi!” Cửa kính xe đóng bốp một tiếng, giọng điệu lạnh lùng nói rõ không tin Nguyên Sơ Hàn.
Trở về trong viện, Nguyên Sơ Hàn đưa lưng về phía ngoài viện, bóng lưng cao gầy nhìn không ra biểu hiện gì nhưng trên khuôn mặt kiều diễm lại lan tràn tức giận.
Văn Thuật cùng Hương Phụ không lên tiếng, nhìn đoàn người rời đi như khi đã đến. Thậm chí ngay cả con ngựa còn cảm thấy vị tiểu thần tiên trong truyền thuyết này không thể tin, giương cao đầu, lấy lỗ mũi hướng về phía mọi người.
Nghe tiếng vó ngựa xa dần, Nguyên Sơ Hàn hừ một tiếng rét lạnh, “Dạo này, toàn gặp loại dùng mông suy nghĩ”.
“Tiểu thư nói rất đúng, không tin tiểu thần tiên thì đừng đến xem bệnh, tên kia khẳng định được chết sớm.” Văn Thuật nhanh chóng phụ họa.
Hương Phụ lập tức gật đầu, “Tiểu thư đừng tức giận, nghe giọng hắn đã biết là bệnh nguy kịch, khẳng định sống không quá tháng này, người đừng tức giận.”
Nguyên Sơ Hàn thở sâu, nói nàng vẫn còn trẻ con? Truyện cười!
Thân thể nàng tuy còn nhỏ nhưng tên kia không biết cái gọi tuổi tác tâm lý sao?
Kẻ có tiền cao ngạo nàng đã gặp nhiều, loại không biết gì như hắn là lần đầu tiên, chúc hắn chết sớm!
Nhưng nghe giọng nói của hắn trung khí mười phần, đoán là không thể chết sớm. Vậy thì chúc bệnh tình hắn tăng lên, vĩnh viễn trị không hết.
“Tiểu thư, người trở về phòng nghỉ ngơi đi, hai chúng ta đem thảo dược phơi dưới ánh mắt trời lật qua, sau đó đi làm cơm. Hôm nay người muốn ăn gì?” Hương Phụ đỡ cánh tay Nguyên Sơ Hàn đi về phía gian phòng, đánh lạc hướng chuyện khác để nàng quên đi tức giận.
“Còn gặp lại ta lần nữa, ta sẽ dùng một châm đưa hắn đến Tây Thiên.” Tức giận trong người Nguyên Sơ Hàn vẫn chưa tiêu, ngân châm của nàng nói đứng thứ hai thì không ai hô đứng thứ nhất. Nói nàng vẫn còn tính trẻ con không thể tin, đây chính là vũ nhục nhân cách.
Hương Phụ gật đầu như giã tỏi, “Tiểu thư nói đúng lắm, ngay cả lão gia còn nói tiểu thư là thiên tài trăm ngàn năm khó gặp, cứu người giết người chỉ trong một chiêu. Lần sau thấy hắn, người sẽ đưa hắn một đoạn đường.”
Được nịnh hót, tâm tình Nguyên Sơ Hàn tốt hơn chút. Chẳng qua, loại người dùng mông suy nghĩ này nàng không cần gặp lại, miễn khiến nàng tức giận. Nhưng nếu thấy, khẳng định không tha.