Quan Thịnh Thịnh chậm rãi xoay người, mày nhăn lại nhẹ nhàng hỏi “Tiểu thư, có chuyện gì?”
“À. . . . . . Ta thật sự thấy công tử giống với một vị cố nhân” Tiểu thư mỹ lệ thẹn thùng nói.
Quan Thịnh Thịnh nói gấp “Đâu chỉ là giống, quả thực ta vẫn phân vân không rõ ràng cho lắm nên mới muốn đến gần tiểu thư để nhìn cho rõ dung mạo” nàng cười nói.
“Không biết xấu hổ” cũng không biết là người tùy tùng nào nhìn không quen mắt lầm bầm một câu.
“A Quý, không được vô lễ” vị tiểu thư này quát lớn.
Quan Thịnh Thịnh vẫn như trước mỉm cười nhìn nàng.
“Uhm. . . . . . Nếu công tử đã nói như vậy…, kia. . . . . . Vậy sang đây xem cho rõ ràng đi” nàng nói xong, liền cúi đầu thật thấp.
Quan Thịnh Thịnh nghe vậy khóe miệng hiện lên ý cười càng rõ ràng. Vì thế, nàng chậm rãi cầm lấy cây dù, chậm rãi đến gần vị tiểu thư thẹn thùng này “A. . . . . . Xác thực rất giống, chỉ là. . . . . .”
“Chỉ là cái gì?”
“Ông trời ơi” Quan Thịnh Thịnh đột nhiên quát to lên một tiếng, vị mỹ nữ kia còn chưa hiểu việc gì đang xảy ra liền nghe thấy được hai chữ ‘Ông trời’, làm cả người phát run, trong tình thế bất ngờ liền dẫm phải mép váy của mình lảo đảo ngã về phía trước. Quan Thịnh Thịnh xoay người một cái lấy tay trái ôm ở eo của nàng ta, tay phải chống cây dù, cứ như thế tạo thành một cảnh duyên dáng lãng mạng
Nàng ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Quan Thịnh Thịnh mà đã quên rằng bản thân còn đang dựa vào lòng ngực của nàng.
“Lớn mật, còn không buông tiểu thư nhà ta” các thị vệ lớn tiếng quát .
Quan Thịnh Thịnh đỡ nàng ta đứng lên, “Làm tiểu thư bị sợ hãi thật đáng xấu hổ” nàng cười hắc hắc, bạc bên hông nàng ta cũng đã tới tay.
“Không. . . . . . Không có gì” vị tiểu thư này sớm đã mặt đỏ tới mang tai.
Quan Thịnh Thịnh buồn cười, người cổ đại quả thật là hay thẹn thùng!
“Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?” Nàng ta hỏi tới.
“Ta. . . . . .” Không được, nàng hiện tại đã không phải là Quan Thịnh Thịnh, hơn nữa, tên này nghe thật thô tục, được rồi, từ giờ trở đi nàng sẽ kêu là Mộng Ngữ Diên, trời ạ, người đẹp còn chưa tính, ngay cả tên cũng thật hay làm cho người ta phải ngưỡng mộ.
“Công tử”
“Uhm, thật ngại quá, bản nhân họ Mộng, tất cả mọi người đều gọi ta là Mộng Thiếu” nàng đắc ý nói.
“Mộng công tử đa lễ”
“Không cần phải khách sáo, tiểu thư, chúng ta nếu có duyên sẽ gặp lại” nói xong, nàng không nghĩ lại đông xả tây giật, muốn chạy nhanh đi dạo kỹ viện, bình thường chỉ nhìn thấy trên tivi, nay, kỹ viện gần ngay trong gang tấc, nàng nhất định không thể bỏ qua.
“Tiểu thư đi thôi” các tùy tùng nói gấp.
“Ãi, không biết có thể hay không gặp lại hắn” lòng của nàng ta đều bị nàng mang đi.
——————————–
“Sở huynh, huynh nên vui vẻ lên một chút, đến nơi đây phải vui vẻ hưởng thụ” hắn đang nói chuyện với nam nhân đối diện trông giống như họa thủy.
“Có cái gì để vui vẻ?”Namnhân yêu nghiệt nói.
“Ãi, Sở huynh, người nào mà không biết huynh cưới được Vương Phi đẹp như tiên, huynh còn không vừa lòng sao, huynh quả thực đáng đánh nha” hắn ghen tị nói.
“Hừ, xinh đẹp để làm gì? Có thể có cơm ăn?” Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến từng tiếng từng tiếng thán phục, nam nhân yêu nghiệt liếc mắt một cái, khi nhìn thấy rõ diện mạo của nàng, lập tức hắn nhíu mày lại.