Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 72: Trời sinh ta tài tất hữu dụng (1)




Hoàng cung? Vạn hoa viên

Ngữ Diên thở dài hà hơi một cái đi cuối cùng, hôm nay tâm tình của nàng phi thường không tốt, thứ nhất, fan trung thành của nàng Tiểu Hương không đi cùng , bởi vì vị trí của nàng lại bị Kiều Kiều thay thế, mà vị trí của Tình Nhi thì bị Tuyết Ngọc thay thế, mọi người không cần cảm thấy kỳ quái, không phải yêu nghiệt kia không thương kỹ nữ nữa, mà nghe nói là bởi vì thay đổi nơi ở, Tình Nhi không thích ứng được nên sinh bệnh không dậy nổi. Cho nên hôm nay mới có Tuyết ngọc cùng Kiều Kiều xuất hiện một màn, nàng xem ra, khó trách hôm nay ánh mắt của sở yêu nghiệt nhìn nàng hận không thể xé nát nàng !

Thứ hai, là vì Cây Hoa Cúc muội muội đáng yêu cũng không đi, nghe nói đang bế quan vì chọn tú , ai, hôm nay chỉ có một mình nàng đi theo đại đội ngũ đi phía trước diễu hành, thật sự là nhàm chán, Hoàng thượng cùng các phi tử cũng tới không ít, nhìn các nàng ăn mặc diễm lệ, giống như là những đoá hoa thi nhau đua nở, mà nàng mặc trang phục bình thường nhất, chính là nàng thật không ngờ bởi vì nàng bình thường ngược lại có vẻ phá lệ xuất chúng.

Ánh mắt của nàng phiêu đãng chung quanh, hoàn toàn không lưu ý nhóm phi tử thiên kim nhìn bằng ánh mắt ghen tỵ, không có biện pháp, gương mặt của nàng thật sự là xinh đẹp quá mức xuất chúng, mà nàng lại không thích hoá trang, như vậy ngược lại càng có vẻ mỹ lệ thanh thuần, hơn nữa váy nàng mặc, ở nơi này, ngược lại giống như là tiên tử không nhuộm nước bùn.

Khổ nỗi Ngữ Diên không có để ý cách nhìn mọi người, Hoàng thượng hôm nay mời người không bằng một nửa lần trước, bất quá, nhân số cũng không thiếu vừa vặn có thể che khuất nàng ngáp, cũng vừa dễ dàng mời nàng Lạc Đan cũng không bị phát hiện.

“Cung Vương Phi thế nào lại đi ở cuối cùng?” Đột nhiên bên tai của nàng truyền đến một thanh âm ôn nhu, Ngữ Diên liền ngoái đầu nhìn lại, một giây sau, nàng ngây ngẩn cả người, Tô Dật?

Nàng ngoái đầu nhìn lại, làm cho Tô Dật cũng ngây ra một lúc, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhưng nàng như vậy làm cho người ta sợ hãi, bởi vì thật sự đẹp, xinh đẹp một cách chân thật, đôi mắt toả ra ánh sáng ngọc như sao lóe lên quang mang mê người, làm cho hắn một giây này bất chợt hoảng hốt, bất quá hắn liền hồi phục rất nhanh cười nói: “Làm sao vậy? Nhanh như vậy sẽ không nhớ rõ ta? Tại hạ Tô Dật, lần trước thời điểm Vương Phi biểu diễn ta ở dưới đài”

Ngữ Diên bị gây mê nhất thời đảo mắt qua, đúng như vậy, người nam nhân này chính là loại nàng thích, ôn ôn nhu nhu, lại không mất vẻ anh tuấn, hơn nữa là nam nhân đầu tiên làm nàng chảy nước miếng, một giây sau, nàng liền thay vẻ mê người tươi cười nhẹ nhàng nói “Ta tự nhiên nhớ rõ ngươi, ta gọi là Ngữ Diên” nàng cười đưa tay ra.

Tô Dật thấy bộ dạng nàng khả ái như thế, biết rõ nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng hắn vẫn như trước đưa tay ra cùng nàng cầm.

Ngữ Diên thấy thế cười cười, trời ạ, ông trời, ngươi rốt cục cũng mở mắt cho ta đây là một cái diễm ngộ sao?

“Như thế nào không đi theo?” Hắn cười cười.

Ngữ Diên nhìn lượng người đã muốn biến mất ở trong biển hoa, trong lòng nàng thầm nghĩ, không phải là ông trời an bài cho nàng cơ hội sao, vì thế nàng cười cười nói: “Ta hôm nay không phải thực thoải mái, quá nhiều người làm đầu ta choáng váng, nếu không hai người chúng ta cùng đi thưởng thức hoa được không?”

Tô Dật mỉm cười gật đầu, Ngữ Diên thấy thế liền trực tiếp lôi kéo tay hắn hướng biển hoa đi tới, Tô Dật thấy thế chính là nhẹ nhàng cười cười, đối với bộ dạng nàng thẳng thắn như thế , hắn cũng không so đo nhiều.

Ngữ Diên lôi kéo hắn quẹo trái quẹo phải cũng không biết đi tới nơi nào, dù sao chung quanh nhìn cũng không có đại đội kia , nàng cười đắc ý nhìn về phía Tô Dật, lại phát hiện ra hắn nhìn chằm chằm vào tay mình, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, mới phát hiện tay mình đang lôi kéo tay hắn, một giây sau, nàng liền buông tay ra ngượng ngùng cười cười nói: “Ta. . . . . . Con người của ta chính là sảng khoái a”

Tô Dật cười nói: “Ta biết”

“Wow, hoa này đẹp quá nha” vì nói sang chuyện khác, nàng việc chỉ vào hoa hồng nói.

“Đúng vậy a, hoa này hương thơm cũng phi thường ngọt” thấy nàng nghiên cứu hoa, hắn cũng chuyên chú nói.

Ngữ Diên một bên vuốt hoa hồng một bên thầm nghĩ, Ngữ Diên đây là trời đưa cho ngươi cơ hội, ngươi trăm ngàn không thể mất đi a, tục ngữ nói, tận dụng thời cơ không thể để mất!

“Tô Dật. . . . . .” Một lúc sau, nàng hái xuống một đóa hoa hồng thưởng thức hướng Tô Dật thở nhẹ.

Tô Dật quay đầu nhìn sang, Ngữ Diên thấy thế liền khẽ cắn môi, ánh mắt híp lại, Tô Dật thấy thế ngây ra một lúc, Ngữ Diên thấy hắn không có phản ứng, tiếp theo nàng nhẹ nhàng vung vẩy tóc, gió ah, đến đây một ít đi, để cho sợi tóc ta phiêu động đi!

“Ngươi không thoải mái sao?” Đột nhiên trong biển hoa truyền ra một thanh âm non nớt.

Ngữ Diên cùng Tô Dật đều ngây người nhìn xuống, theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một tiểu nam hài mặc phi thường anh tuấn ước chừng khoảng năm sáu tuổi đứng ở chỗ này nhìn bọn họ.

Ngữ Diên nghe vậy cười cười xấu hổ: “Không thoải mái? Tiểu đệ đệ ngươi cho là ta không thoải mái sao?”, hắn thật là đáng yêu đi, đây là đứa nhỏ nhà ai, còn nhỏ như vậy liền như thế tới đúng lúc a.

“Ngươi mới là tiểu hài tử, ta đã sáu tuổi rồi, đã không phải là tiểu hài tử” tiểu suất ca chu miệng kháng nghị.

Tô Dật thấy thế cười cười, “Dữ Dội Tư thiếu gia đi cùng Dữ Dội lão gia cùng đi sao?”

“Đúng vậy, bổn thiếu gia chính là cùng phụ thân đi, hai người các ngươi ở trong này làm cái gì?” hắn hỏi.

Ngữ Diên thấy thế cười nói: “A, ngươi không phải là đệ đệ của Dữ Dội Cây Hoa Cúc chứ?”

“Bổn thiếu gia chính là đệ đệ, ngươi như thế nào nhận thức tỷ tỷ của ta?” Dữ Dội thiếu gia khẩu khí hòa hoãn không ít.

“Tự nhiên, ta cùng tỷ tỷ của ngươi là hảo bằng hữu nha, đến đây cho tỷ tỷ hôn một cái” Ngữ Diên liền chạy tới cầm lấy hắn định ăn đậu hủ, không có biện pháp, hắn cư nhiên so với Cây Hoa Cúc còn đáng yêu hơn nha “Mơ tưởng, nam nữ thụ thụ bất thân ngươi không hiểu sao?” lúc nàng tới gần là lúc hắn la lên.

“Nhưng ngươi là tiểu hài tử ai, cũng không phải người lớn” Ngữ Diên bĩu môi nói.

Dữ Dội Tư nghe vậy cả giận nói: “Bổn thiếu gia nói không phải tiểu hài tử rồi, còn có, ngươi vừa rồi không ngừng đong đưa, lại gắt gao cắn môi, điều này chẳng lẽ không phải biểu hiện đau đớn sao? Ngươi đừng cho ta so với ngươi cái gì cũng không biết ngươi là bị làm sao”

Ngữ Diên đột nhiên thấy hứng thú nói”Nha? Vậy ngươi nói cho tỷ tỷ biết vừa mới là chuyện gì xảy ra?”

Dữ Dội Tư đắc ý cười nói: “Xin thứ cho bổn thiếu gia mạo muội, ngươi vừa mới biểu hiện chứng minh nguyệt sự ngươi tới rồi?”

“Nguyệt sự? !” Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, Tô Dật cũng thất thần , hắn làm sao có thể nói chuyện đó?

“Như thế nào? Bổn thiếu gia nói không đúng sao?” Hắn chu miệng cả giận nói.

Ngữ Diên cười cười xấu hổ, “Ách. . . . . . Ngươi có thể nói cho tỷ tỷ vì sao cho rằng như vậy sao?”

“Ách. . . . . .” Tiểu suất ca đột nhiên đỏ mặt, hắn ấp úng nói: “Chúng ta trong phủ nuôi nha hoàn Như Hoa, nàng lần trước cùng Vương quản gia cũng giống ngươi vừa mới như vậy, sau đó, Vương quản gia cũng không biết sao lại thế, Như Hoa đã nói chuyện tháng sau, ta vừa vặn đi ngang qua mã phường nên ta nghe thấy được” hắn xấu hổ cúi đầu.

Ngữ Diên nghe hắn giải thích như vậy, trên đầu một cây hắc tuyến rớt xuống, trời ạ, ác ma Như Hoa đến tột cùng rót cho tiểu suất ca này bao nhiêu tư tưởng bất lương ? Nghĩ tới ta mê người như thế. Nói như thế này lại thành đại di mụ (*) đến đây, Như Hoa ta rất bội phục ngươi rồi, có ngươi ở đây, hết thảy đều là mây bay!(*) đại di mụ: nguyệt sự