Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 257: Tin dữ (2)




Lần này xuất cung, Sở Thiên trừ bỏ mang theo Tào công công bên ngoài, còn lại bốn vị đó là ngự y có tay nghề giỏi nhất trong cung, tuy rằng được đến chứng thật, nhưng hắn vẫn như trước không muốn tin vào sự thật này, cho nên, hắn muốn dẫn ngự y cùng đi, có lẽ, có lẽ sẽ có kỳ tích đi? Dọc theo đường đi hắn vốn an ủi mình như vậy, mà bọn họ giả dạng mặc quần áo bình thường, để tránh làm ọi người tạo thành hỗn loạn.

“Hoàng thượng. . . . . .” Ở bên ngoài đi Tào công công thấy trong kiệu không có tiếng vang nào, trong lòng không khỏi lo lắng không thôi, việc này phải làm như thế nào cho phải, nguyên bản trông cậy vào Vương gia sau khi trở về sẽ có biện pháp tốt cùng hoàng thượng cùng nhau giải quyết dân tình, có ai nghĩ được tới kết quả lại là như này, đây quả thực là điều xấu a!

Dọc theo đường đi, Sở Thiên hoàn toàn không có mở miệng, hắn không muốn nói chuyện, trong tim của hắn cực kỳ khó chịu, mà trên đường đi khắp nơi đều có thể nghe được tiếng kêu rên cùng thống khổ của con dân, Tào công công nhìn về phía con dân chạy loạn chung quanh trong lòng cũng có buồn khổ nói không nên lời, mà bốn vị ngự y lại nhìn khó chịu không thôi, tấm lòng của thầy thuốc như cha mẹ, ôn dịch này mới vừa vặn khống chế được, hôm nay. . . . . . Đây là muốn hủy diệt sao?!

Một lúc sau, cỗ kiệu đã dừng vào cửa Sở phủ, chỉ là bọn hắn còn chưa bước vào Sở phủ, tiếng khóc bên trong lại cắt đứt truyền vào bên tai, loại thanh âm bi thương cùng tuyệt vọng này làm cho tim của hắn lại nổi lên sóng gió, cảm xúc cũng đi theo có chút phập phồng.

“Hoàng thượng để cho nô tài đi thông báo!” Tào công công nói gấp.

“Không cần!” hắn chua xót nói.

“Hoàng thượng, ngài cần phải bảo trọng Long thể a!” bốn vị ngự y tuổi tác đã cao liền an ủi, bọn họ cũng đều biết Vương gia này là ngoài ý muốn, đừng bất luận kẻ nào ngoài ý muốn còn muốn nghiêm trọng hơn, không chỉ là bởi vì Cung thân vương là người hoàng thượng đáng tin cậy nhất, càng bởi vì hắn có thể giúp hoàng thượng chia sẻ ưu sầu, nhưng hôm nay. . . . . .

“Hoàng thượng, Long thể quan trọng a!” Ngự y mở miệng lần nữa khuyên bảo.

Sở Thiên khoát tay, hít một hơi thật sâu chậm rãi đi vào bên trong, cửa Sở phủ hôm nay không có một người nào, không có một gia đinh nào chờ đợi, không cần nghĩ, xảy ra chuyện tình lớn như vậy, bọn họ nào có tâm tư đứng ở cửa đây!

Sở Thiên tiếp tục đi vào bên trong, tiếng khóc lại càng đến càng rõ ràng, xuyên qua đình viện đi vào đại sảnh, ở giữa đại sảnh mộc linh cữu (quan tài) màu đen kia, rõ ràng bắt mắt, nhìn làm cho người ta thấy ghê người, Sở Thiên cứ như vậy hơi giật mình nhìn cái linh cữu kia, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn hoàn toàn khó có thể chấp nhận người bên trong là Sở Hạo?!

Mà bên cạnh linh cữu ghé vào rất nhiều bọn hạ nhân toàn bộ bọn họ kêu khóc, Nhất Kiếm đứng ở bên cạnh linh cữu trong tay cầm kiếm giữ im lặng, nhưng từ trên vẻ mặt hắn ta bi thương cũng có thể thấy được, nội tâm của hắn khó chịu biết bao nhiêu, mà người đau lòng nhất chính là Béo lão nhân, cả người ông đều dại ra ngồi dưới đất, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, ai cũng không thể làm ông tỉnh lại, tay ông gắt gao cầm lấy một góc linh cữu, giống như bắt lấy là hết thảy Sở Hạo, Xảo lão thái nhìn bộ dáng này của ông trừ bỏ rơi lệ chính là chờ đợi không một tiếng động .

“Ngươi đã đáp ứng ta phải bình an, ngươi đã nói phải bình an , ô ô ô. . . . . .” Chỉ San khóc vô cùng là thương tâm, Lý Lập nghẹn ngào đem nàng ôm vào trong ngực, Chỉ San nắm thật chặt vạt áo của Lý Lập bả đầu chôn ở trong ngực của hắn thương tâm khóc.

“Vương gia. . . . . . Vương gia. . . . . . Tình nhi sai lầm rồi, Tình nhi về sau không bao giờ ghen tị nữa, Tình nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn . . . . . .” Nghe được đến tin dữ của Sở Hạo, Tình nhi cũng nhịn không được nữa chạy ra Cô Uyển đi vào đại sảnh khóc rống chảy nước mắt, cho dù hắn không thương nàng, nàng cũng không lo, chỉ cần hắn bình an là tốt rồi, nhưng mà kết quả nàng muốn không phải thế này, không phải này. . . . . .

Tất cả mọi người đắm chìm ở trong tình cảm bi thương, tiếng khóc, trừ bỏ tiếng khóc liền không còn bất kỳ thanh âm gì, bước chân của Sở Thiên giống như là bị đạp lên đinh giống nhau, không thể động đậy.

“Hoàng thượng?” Chợt đột nhiên không biết là người hạ nhân nào mắt sắc đã phát hiện Sở Thiên liền kinh hô, mọi người nghe thấy vậy toàn bộ nhìn về phía Sở Thiên, cùng quỳ trên mặt đất hành lễ.

“Không cần hành lễ!” Sở Thiên hít sâu một hơi nói thẳng, tiếp theo chậm rãi đi tới bên cạnh linh cữu, mọi người chảy nước mắt nhìn về phía hắn, Sở Thiên thong thả hướng tới linh cữu đi bước một tới, không khí giống như là dừng lại, mọi người nhịn nước mắt xuống nhìn về phía hoàng thượng.

Cho dù hắn muôn vàn không muốn, đều đi lại chậm, nhưng con đường cũng chỉ có ngắn như vậy, khi hắn thong thả đi tới phía trên, hắn ta nằm trong vũng máu vẫn là ánh vào mắt của hắn.

Giờ phút này, trong quan tài trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Hạo có vẻ là bình tĩnh như vậy, nếu không phải vết máu đầy người cùng với sợi tóc hỗn độn kia hắn vẫn như trước không tin hắn ta cứ như vậy mà rời đi, mà để cho hắn run run là, trên lồng ngực của hắn ta có một lỗ thủng nhỏ, vết máu trước ngực sớm đã đem trong quan tài cũng nhiễm đỏ một mảnh, chân của hắn, trên tay hắn khắp nơi đều là vết thương, làm cho người run run là, mình đầy thương tích nhưng khóe miệng của hắn lại lộ vẻ tươi cười thản nhiên, nhưng mà chính nụ cười này lại làm đau đớn mỗi một người nhìn đến người của hắn.

“Ngươi không phải đáp ứng với trẫm sẽ trở về giúp trẫm đấy sao?” Sở Thiên nhìn về phía Sở Hạo nằm ở bên trong chậm rãi nói, nhưng mà người chết cuối cùng là đã chết, mặc kệ hắn nói cái gì, hắn như trước sẽ không trả lời . . . . . .

“Trẫm đang cùng ngươi nói chuyện!” Sở Thiên lớn tiếng nói.

“Sở Hạo trẫm nói cho ngươi biết, ngươi nếu không đứng dậy, ta liền tru di cửu tộc ngươi, ngươi không phải luôn miệng nói ngươi hiếu kính cỡ nào với ông ngoại của ngươi ư, ngươi nếu không đứng lên ta liền giết hắn ta, ngươi có nghe hay không?” Sở Thiên, đột nhiên đưa tay lôi vạt áo của hắn lớn tiếng hét lên.

“Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . .” Nghe được Sở Thiên rống to, Béo lão nhân phục hồi tinh thần lại tiếp theo ‘bùm’ quỳ trên mặt đất lớn tiếng khóc, “Hoàng thượng Hạo nhi. . . . . . Hắn đã chết. . . . . . Đã chết a. . . . . .” Nói xong, run run không thôi.

“Lão nhân. . . . . .” Xảo lão thái liền bổ nhào vào bên người Béo lão nhân đỡ ông lên, nước mắt đi theo lời của ông vẫn không ngừng chảy xuống, tiếng khóc phòng trong lại giống như kinh thiên động địa vang lên.

Sở Thiên nghe thấy vậy run run buông lỏng tay ra, tiếp theo thân thể hắn đổ về phía sau, Tào công công mắt sắc bước lên phía trước đỡ hắn đau lòng kêu lên “Người chết không thể sống lại, hoàng thượng ngài phải bảo trọng a!”

Sở Thiên nhìn về phía Sở Hạo nhắm chặt hai mắt không hề có hơi thở, trong lòng hắn khó chịu không biết nên nói cái gì, trong lòng khó chịu không thôi.

“Hoàng thượng. . . . . .” Béo lão nhân nhẹ nhàng hò hét, đều có ý niệm chết trong đầu.

Một tiếng này la lên, Sở Thiên lúc này mới nhớ tới Béo lão nhân còn quỳ vì thế vội cúi người nâng hắn, “Khang ái khanh nhanh đứng lên đi!” Mặc dù Béo lão nhân đã từ quan nhiều năm, nhưng Sở Thiên như trước kêu ông là Khang ái khanh.

Béo lão nhân run run đứng lên, ông như vậy nhìn qua đã già nua đi rất nhiều, thân mình cũng run nhè nhẹ, nghe được tin dữ của Sở Hạo, ông hai ngày hôm này chưa được ăn gì, nước mắt từ lâu đã khóc khô rồi, lúc này ông đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức bắt được ống tay áo Sở Thiên hò hét “Hoàng thượng cứu cứu Diên nhi, cứu cứu Diên nhi a. . . . . . Hạo nhi hy sinh, Diên nhi không thể ở hy sinh. . . . . .”

Sở Thiên vội vàng gật đầu, “Khang ái khanh ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ cứu sống nàng!” tiếp theo hắn nhịn xuống bi thương hỏi: “Nàng ở nơi nào?”

“Hoàng thượng, Vương Phi ở Kim Uyển, Phượng công tử đang trị liệu cho nàng!” một nha hoàn liền báo cáo nói.

Nghe vậy, Sở Thiên lưu lại hai ngự y để cho bọn họ chiếu cố Béo lão nhân thật tốt, liền vội vội vàng hướng Kim Uyển tiến đến, hai vị khác đi theo Tào công công theo Sở Thiên đi.

Đi vào Kim Uyển, hắn rõ ràng cảm giác được bên trong có một dòng khí mạnh mẽ, còn có một loại hơi thở không phải của mình, vì thế hắn ngoái đầu nhìn lại để cho tất cả mọi người ở bên ngoài chờ, hắn đi vào trước nhìn xem.

Phượng Ly Ca vừa thu hồi vận công, Sở Thiên liền tiến vào.

“Tham kiến hoàng thượng!” Phượng Ly Ca nhìn thấy hắn hơi hơi vuốt cằm hành lễ nói, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc.

“Không cần đa lễ!” nói xong, Sở Thiên liền đi tới bên giường, nhìn về phía Ngữ Diên vết thương trên mặt vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, trên mặt của nàng trắng bệch không có chút huyết sắc nào, hắn vươn tay ra kéo tay nàng đặt ở bên ngoài chăn lại phát hiện tay nàng lạnh như băng.

“Làm sao vậy? Tay nàng làm sao có thể lạnh như thế?” Sở Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Ly Ca lo lắng hỏi.

“Không biết, tra không ra nguyên do gì , ta nghĩ, là do nàng hoàn toàn tuyệt vọng!” Phượng Ly Ca nhíu chặt mày phân tích nói, trong lòng cũng lo lắng không thôi, lời của hắn vừa nói ra, Quỷ Tịch một bên nhịn không được ho khan, Phượng Ly Ca liền đi vào bên cạnh hắn nói: “Ngươi phải chú ý thân thể của ngươi, ngươi còn chưa có hồi phục đâu, bây giờ là thời kỳ nguy hiểm không thể xảy ra sai lầm gì!” Phượng Ly Ca nói gấp, Sở Hạo chết đi đối với hắn đả kích cũng rất lớn, nhưng mà hắn phải thu hồi bi thương đi trị liệu cho Ngữ Diên, nếu không, nàng cũng sẽ theo Sở Hạo mà đi.

“Cứu cứu nàng, nàng không thể chết được không thể!” Quỷ Tịch lôi cánh tay của Phượng Ly Ca cầu khẩn nói.

“Chuyện này còn cần ngươi tới cầu ta sao, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho nàng chết, Chỉ là. . . . . .”

“Chỉ là cái gì?” Quỷ Tịch lo lắng hỏi.

“Chỉ là nàng đột nhiên mất đi tình yêu trong lòng, lại mất đi đứa nhỏ, chỉ sợ khúc mắc này không thể cởi bỏ, trừ phi. . . . . . Trừ phi có thể cứu sống Sở Hạo!” Phượng Ly Ca đột nhiên nói, tuy rằng lời này có chút đầm rồng hang hổ, nhưng mà là lời muốn nói nhất trong lòng của hắn, hắn thật sự không muốn Sở Hạo chết, thứ hai, hắn cũng không muốn làm cho Ngữ Diên khó chịu, bởi vì hắn biết, chỉ có Sở Hạo mới có thể để cho nàng có hy vọng sống sót cùng niềm tin.

“Trẫm nghĩ, nếu là tam bảo hợp nhất hẳn là có thể cứu sống Sở Hạo, còn nữa ta nhớ không lầm, nàng là có năng lực kêu gọi tam bảo, cho nên, muốn cứu sống Sở Hạo, trước tiên là phải làm cho nàng tỉnh lại!” Sở Thiên đột nhiên nói.

Phượng Ly Ca với Quỷ Tịch nghe vậy, đều kinh ngạc nhìn hướng Sở Thiên, hắn. . . . . . Hắn nói cái gì?!