Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 242: Cứu hắn như thế nào? (1): chiêu thứ hai, mỉm cười nịnh hót!




Không được ta muốn đi!” Lý Lập đứng dậy chuẩn bị đi về phía trước, huyệt động toả ra sắc đỏ làm biểu tình kiên định trên mặt hắn chiếu sáng trưng.

“Không thể đi, cô nương kia không phải nói nơi đó rất nguy hiểm đấy sao? Ngươi đi không chừng sẽ bị nhóm yêu quái ăn thịt đây!” Đại Bàn liền nhắc nhở, nói xong, hắn kinh ngạc nhìn hướng ánh sang màu đỏ bất thình lình vẫn còn có chút tò mò cùng sợ hãi, bên trong đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ánh lửa kia đến tột cùng là cái gì?!

“Ngươi cũng nghe thấy không phải sao? Đó là tiếng kêu thống khổ của Ngữ Diên, ta thật sự là chịu không nổi!” Lý Lập lo lắng nói, mày của hắn đi theo nhất đám nhất đám rối rắm.

“Nhưng ngươi chỉ là một người bình thường ngươi ngay cả ta đều nhìn không thấy chứ đừng nói đi cứu nàng, ta xem a, ngươi đi không chỉ không hỗ trợ được cho nàng nói không chừng còn có thể gây trở ngại cho nàng!” Đại Bàn ăn ngay nói thật nói.

“Ta cùng nàng không chỉ có là đồng hương hơn nữa nàng còn liên tiếp cứu ta, ta há có thể lại sợ chết không để ý tới nàng?”

“Lời tuy như thế, nhưng mà ngươi chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, ngươi đi sẽ làm cô nương lo lắng cho ngươi!” Đại Bàn tuy rằng cũng rất muốn đi, nhưng mà hắn có bao nhiêu cân lượng hắn vẫn tương đối rõ ràng, vạn nhất trôi qua không thể trợ giúp cô nương kia ngược lại hại nàng thì làm sao bây giờ đây?!

“Ngươi yên tâm, nếu ta thành gánh nặng ta sẽ tự giải quyết, nàng còn mang đứa nhỏ, ta không thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết!” nói xong, không để ý tới Đại Bàn khuyên can, hắn kiên định đi về phía trước, Đại Bàn ngây ra một lúc liền theo đi qua.

Một chỗ khác

Nhóm quỷ quái bị sức mạnh tức giận trên người Ngữ Diên làm cho bay đi rất xa, sức mạnh này lợi hại không chỉ làm cho bọn quỷ quái khiếp đảm trốn sang một bên, mà ngay cả Thạch yêu này cũng bị tình cảnh như thế làm cho hoảng sợ.

Ngữ Diên đứng dậy ánh mắt hung ác trừng mắt Thạch yêu, kiếm Chu Tước trong tay phát ra quang mang đỏ thẫm, quang mang như vậy đều vây chung quanh nàng

“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Thạch yêu nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía nàng nói.

“Ngươi, hại chết Tiểu Hương!” nàng lạnh như băng lạnh nói, nhóm Tiểu Yêu nghe nói thế cả người run lên run run không ngừng, bọn họ không biết vì sao trên người nàng lại có thể lập tức liền bộc phát ra tức giận lớn như thế, đây là kỹ năng đứng đầu mà bọn hắn như thế nào đều không học được kỹ năng.

“Nàng. . . . . . Chính nàng tự sát!” Thạch yêu bị ánh mắt nàng sắc bén làm cho rung động không khỏi run run trả lời.

“Là ngươi ép, cho nên. . . . . . Ngươi phải chết!” nói xong, nàng tay phải vừa chuyển động kiếm Chu Tước toàn bộ thân mình liền xông lên, Thạch yêu thấy nàng giống như Thị Huyết ma quỷ, tất nhiên dáng vẻ bệ vệ trên người hắn liền nhỏ đi nhiều, nhưng hắn cũng không ở do dự để cho trợ thủ đắc lực nhanh chóng hoá thành tảng đá sắc bén cùng nàng đánh nhau.

‘choang’ một tiếng vang kinh thiên làm cho Lý Lập bước chân nhanh hơn cấp tốc hướng bên này đi tới.

“Ngươi còn có bản lĩnh gì toàn bộ xuất ra đi a?” Ngữ Diên lớn tiếng quát.

Nhìn Ngữ Diên dần dần cường thế tới gần, Thạch yêu âm thầm nóng vội, hắn nghĩ tới lực lượng yêu hồn, nhưng giờ phút này toàn bộ yêu hồn đã bị trấn áp, hắn chưa từng nghĩ tới một phàm nhân, lại là một nữ nhân sẽ có thể lợi hại như thế, mà tất cả bản lĩnh của hắn giống như bị phong bế căn bản không thể mở ra.

Nhóm các tiểu yêu bị sức mạnh của bọn họ mà đánh rơi xuống dưới dư âm bị thương gào khóc thẳng kêu.

Ngữ Diên lần đầu tiên sử dụng thuần thục kiếm Chu Tước như thế, giờ phút này kiếm Chu Tước ở trên tay của nàng cùng với chính bàn tay của mình giống như dán sít vào nhau, loại cảm giác này làm cho nàng không khỏi bị chấn động, vì thế để uy lực của kiếm Chu Tước rất nhanh phát huy nàng nắm đuôi kiếm nhắm vào nhóm yêu quái phía dưới phất qua, nhất thời, nhóm yêu hồn rậm rạp này thậm chí có số lượng không ít đã bị hoàn toàn tiêu diệt, chúng nó đại khái là toàn bộ yêu hồn thực lực yếu nhất, bằng không nàng còn chưa xuất ra toàn lực chúng nó cũng đã tiêu thất, mà các quỷ quái không có biến mất thì đều nhận lấy trọng thương.

Thấy thế, trên khóe miệngNgữ Diên giương lên một nụ cười lạnh xoay người nhìn chằm chằm Thạch yêu, mà Thạch yêu đã bị sức mạnh của nàng lợi hại như thế làm cho khiếp sợ không thể nói chuyện, nhóm yêu quái phía dưới số lượng tổng cộng ước chừng hơn ba trăm con, mà nàng chỉ vung lên, đại bộ phận đã tử vong, kiếm trên tay nàng giữ đến tột cùng là cái vũ khí gì lại có thể bộc phát ra uy lực lớn như vậy.

Lần này trong lòng Thạch yêu thật sự không hiểu, ngẫm lại trước kia đụng tới khu Ma Sư, không người nào là không khoác lác, mà nàng, nữ tử yêú đuối này sức mạnh đánh tới cũng quá mạnh lớn đi!

“Thạch yêu, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!” Giọng Ngữ Diên lạnh như băng lạnh nói, kiếm trong tay lại hướng hắn quất tới.

“Sức mạnh quá lớn!” Thạch yêu thầm quát một tiếng, bất tri bất giác trong lúc đó, toàn thân của hắn hắc khí đã muốn lượn lờ, đá trên cánh tay, cũng đã tối đen một mảnh, nhìn Ngữ Diên đang chạy như bay tới, Thạch yêu đột nhiên ngừng đi về phía trước, hắn muốn rút lui, hắn sợ, khiếp đảm. . . . . .

Chỉ tiếc tình cảnh hiện tại làm sao cho phép hắn lùi bước, toàn thân Ngữ Diên tản mát ra sức mạnh to lớn, nàng nhất định phải vì Tiểu Hương báo thù, nàng tuyệt đối không thể uổng mạng, nàng còn muốn thay Quỷ Tịch giáo huấn nhóm yêu quái này thật tốt, vì thế nàng nhanh chóng mà lên, cầm kiếm Chu Tước lửa đỏ liền hướng Thạch yêu hung hăng bổ tới!

“Ngao —— ngao ——” một tiếng kêu thê thảm qua đi, Thạch yêu té lăn thật mạnh dưới mặt đất, trong ánh mắt của hắn có chứa rõ ràng là không tin cùng không có cam lòng, chia làm hai phương hướng ngã xuống. . . . . .

Bị ngữ Diên chem., Thạch yêu thành một nửa nhất thời làm cho các tiểu yêu hoảng sợ hồn phi phách tán, đại khái nơi này lợi hại nhất cũng chính là Thạch yêu rồi, mà Thạch yêu quái vật lợi hại như thế đều có thể bị dễ dàng chém thành một nửa, vậy bọn họ chẳng phải là. . . . . .

“Tha mạng, tha mạng. . . . . .” Còn lại không đến năm mươi các tiểu yêu không ngừng dập đầu trước Ngữ Diên muốn nàng tha cho bọn họ một mạng.

“Ngữ Diên Ngữ Diên. . . . . .” Lý Lập thở hổn hển chạy tới, nhất thời bị một màn trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người, trên mặt đất một ít bãi nước đen đủ để chứng minh đã chết bao nhiêu quỷ quái, mà khóe miệng Ngữ Diên còn vương lại vết máu bắt mắt, Lý Lập còn muốn chạy đi lên hỏi, Ngữ Diên lại bật nhảy một cái cầm kiếm chém đứt một cái dây thừng, trong mắt hắn trên sợi dây này không có gì cả, nhưng một giây sau, hắn lại ngây ngẩn cả người, bởi vì theo Ngữ Diên rơi xuống đất, quần áo trong lòng nàng cùng với mặt đất đều nhiễm đỏ một mảnh, hắn lập tức đã biết nàng trong lòng ôm lấy nhất định là Quỷ Tịch.

“Trong ngực của nàng có phải có cái gì hay không?” Lý Lập nhìn không thấy này nọ vì thế nhịn không được hỏi.

“Ưm, một con quỷ cả người là máu, phía trên người toàn bộ đều là vết máu đây, ta đều nhìn không thấy một chỗ nào không có vết máu.” Đại Bàn ở bên cạnh nói.

“Đại Bàn, Đại Bàn!” đúng lúc này, một hồn phách đang cầu xin tha thứ đột nhiên kêu lên Đại Bàn, thanh âm như vậy làm cho Đại Bàn lâm vào sửng sốt, một giây sau, ngoái đầu nhìn qua, nhất thời ánh mắt của hắn trừng lớn giống như cái chuông, “A Quý?!”

“Đại Bàn?” A Quý lại kêu lên một chút, Đại Bàn thấy thế liền xông đến, hai quỷ cách năm năm lần đầu tiên gặp mặt tất nhiên phá lệ thân thiết.

“Tha cho chúng ta đi, tha cho chúng ta đi, ô ô. . . . . .” Lý Lập cái gì đều nhìn không thấy, nhưng tiếng cầu xin tha thứ bên tai không dứt, hắn chỉ có thể lẳng lặng đi tới bên người Ngữ Diên trầm mặc không thôi.

“Quỷ Tịch ngươi tỉnh, Quỷ Tịch ngươi tỉnh a. . . . . .” Ngữ Diên đưa tay nhẹ nhàng đụng vào khuôn mặt Quỷ Tịch, nhưng hắn trong lòng ngực lại không nhúc nhích chút nào giống như một tượng gỗ trong lúc ngủ say.

“Ngữ Diên. . . . . .” Lý Lập chỉ có thể đứng ở một bên không biết nên nói cái gì.

“Không cần a, không cần. . . . . . Van cầu ngươi kiên trì van cầu ngươi. . . . . .” thanh âm của Ngữ Diên một chút so với một chút cao hơn, nước mắt cũng chậm rãi chảy xuống, trong nội tâm nàng sợ hãi không người nào biết, nàng không cần hắn chết, không cần hắn hồn phi phách tán, không cần. . . . . . Nhưng mà thân thể của hắn dần dần bắt đầu có chút tan rã, điều này làm cho nàng lo lắng không thôi, giống như sợ nhẹ nhàng vừa chạm vào hắn sẽ biến mất.

“Cô nương. . . . . .” Lúc này cái tên là A Quý kia cùng Đại Bàn đi vào bên người Ngữ Diên.

Ngữ Diên ngước mắt nhìn hắn một cái, A Quý này nàng ấn tượng, không chỉ là bởi vì bộ dạng của hắn đặc biệt nhỏ gầy, còn có một chút đó là vừa rồi nàng đánh nhau với quỷ quái ở bên trong, chỉ có một mình hắn trong mắt xuất hiện thương hại, cũng chỉ có một mình hắn tránh ở trong góc nắm chặt nắm tay, tuy rằng hắn cuối cùng không có can đảm đi tới, nhưng, nàng cũng có thể lý giải chính là, đối với hắn, nàng cũng không có ý nghĩ phản cảm.

Đại Bàn thấy thế nói gấp: “Cô nương ngươi đừng khóc nữa, người kia tên là A Quý là đồng hương của ta, hắn tại… sinh cốc này rất quen thuộc, hắn nói có biện pháp đến giúp quỷ này trong lòng ngươi!” Đại Bàn liền khuyên.

“Cái gì? Thật vậy chăng? Ngươi có biện pháp cứu hắn sao?” Ngữ Diên trừng lớn hai mắt giống như túm được đạo thảo cúu mạng, lập tức vươn tay bắt lấy cổ tay của hắn.

“Cô nương. . . . . .” trên mặt A Quý lập tức liền đỏ, hắn nhìn chằm chằm tay Ngữ Diên không biết nên làm sao bây giờ.

Ngữ Diên thấy thế liền rút tay của mình về, “Thực xin lỗi ta thất lễ, ngươi nói có biện pháp cứu hắn cứu như thế nào?”

A Quý thấy nàng buông lỏng tay ra ngượng ngùng nở nụ cười một chút, tiếp theo đột nhiên nghiêm túc nói: “Ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đến một chỗ, cũng chỉ có chỗ này mới có thể cứu hắn.”

Đại Bàn thấy thế liền đi vào bên người Ngữ Diên, “Ta đến cõng hắn!”

Ngữ Diên gật gật đầu đem Quỷ Tịch đỡ đến trên người Đại Bàn liền đi theo A Quý ra ngoài, Lý Lập thấy thế cũng liền đi theo qua, lũ yêu quái toàn bộ cúi đầu quỳ trên mặt đất động cũng không dám động, thẳng đến khi bọn họ đi xa, bọn nó mới nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, trong lòng đều nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ A Quý muốn dẫn nàng đi, ‘Ao Trọng sinh’?!