Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 129: Một cái bánh bao dẫn đến huyết án (5)




Nam nhân đáng khinh cười hớ hớ hướng nàng đi tới, Ngữ Diên thấy thế té trên mặt đất đối với hắn nói: “Đừng đụng vào ta, ngươi cút ngay”

Nam nhân đáng khinh ngồi xổm trước mặt của nàng cười cười nói: “Mị hương là xuân dược cao nhất, nó cũng là một thứ tốt a, cái này, không giống **** ngươi xong việc nên cái gì cũng không nhớ rõ, cái này ngươi sẽ nhớ rõ nhất thanh nhị sở ( rõ ràng) , cho nên a, ngươi là có ý thức, chính là thân mình sẽ có chút mềm mại mà thôi, ngươi có biết mục đích ta làm như vậy không?” Hắn vươn tay ở trên mặt bóng loáng của nàng nhẹ nhàng vung quá.

“Lấy móng giò của ngươi ra” thân mình Ngữ Diên không hề có khí lực, chỉ có thể dựa vào miệng trả lời.

đạo sĩ đáng khinh cũng không buồn bực ngược lại cười cười nói: “Ai u, bản đại sư vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân dã man như thế, có phải không có nam nhân yêu thương hay không, cho nên tính tình thực táo bạo nha”

“Thả ngươi MA rắm thúi, lão nương nam nhân có rất nhiều, ta cho ngươi biết, ngươi nếu là dám đụng đến một cọng tóc gáy của ta, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi sẽ chết. . . . . . Cả nhà” nói đến phần sau, Ngữ Diên bắt đầu xuất hiện trạng thái thở hổn hển, thân mình cũng càng ngày càng khó chịu, nàng cần phải nhờ ý chí đến khống chế nội tâm nóng như lửa của mình, nhưng mà hiệu quả lại vô cùng không để ý tới.

Nam nhân đáng khinh cười lớn một tiếng, “Chết cả nhà? Ngươi yên tâm, bổn đại gia là người đầu tiên cho ngươi khoái mà chết ” nói xong, trực tiếp xoay người đem nàng bế lên.

“Ngươi. . . . . . Hỗn đản. . . . . . Buông ta xuống” Ngữ Diên suy yếu giãy dụa.

“Ha ha, ngươi tiếp tục mắng chửi đi, đợi đến thời điểm ngươi gọi tên” nói xong, không để ý đến hai cha con kinh ngạc trực tiếp ôm nàng hướng hậu viện đi đến.

Tâm Ngữ Diên bắt đầu theo cước bộ của hắn bắt đầu trầm xuống một chút, trời ạ, chẳng lẽ, ngươi muốn nàng một đóa hoa mềm mại như thế, chôn vùi trong tay một biến thái sao?

“Bính” một tiếng, cửa phòng bị nam nhân đáng khinh đá văng ra, tiếp theo ôm nàng đi vào bên trong, vươn chân đóng cửa lại rồi, tiếp theo hắn đã đem nàng đặt ở trên giường.

“Ngươi. . . . . . Đi. . . . . . Mở” theo một đường chạy thoát, nội thể của nàng đã bắt đầu có phản ứng, chỉ thấy nàng vừa nói một bên khống chế không nổi túm cổ áo của mình.

Nóng quá. . . . . . Nóng quá. . . . . . Nàng thật sự nóng quá nóng quá. . . . . . Nàng là đến sa mạc sao? Làm sao có thể khát nước như vậy, làm sao có thể khó chịu như thế? Nàng thậm chí có thể cảm giác được trên người của mình giống như bị lửa thiêu đốt.

Nhìn nàng không tự chủ được động tác, đạo sĩ đáng khinh cười vô cùng là vui, “Tiểu mỹ nhân, bản đại sư nói, ngươi nhất định sẽ thích, đợi, cho dù ta không chạm vào ngươi, ngươi cũng sẽ khóc cầu ta” nói xong, khóe miệng treo lên một tia nụ cười giảo hoạt.

“Thật là khó chịu. . . . . . Ta thật là khó chịu. . . . . .” Ngữ diên ‘ tê ’ một tiếng, đem y phục trên người xé mở một chút, chiếc áo vây quanh hai ngực của nàng chính như ẩn như hiện ra. . . . . .

Chưa bao giờ thấy qua này nọ đặc biệt như thế, có thể nhìn thấy hai đôi thoạt nhìn tự hào như vậy, như ẩn như hiện kia quả thực chính là hấp dẫn trí mạng, hắn gặp qua rất nhiều nữ nhân, các nàng toàn bộ đều là mặc yếm, căn bản là nhìn không được, trừ phi xốc lên, mà cái đặc biệt này nọ màu trắng vừa vặn che chỗ ‘ bí mật ’ kia, lại làm cho hắn nháy mắt có phản ứng, cổ họng không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, nhìn không ra mặt rỗ này là người hấp dẫn như vậy? !

“Nóng quá. . . . . .” Ngữ Diên trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi rất nhỏ, trên trán sợi tóc sớm bị mồ hôi làm ướt, nàng khẽ cắn môi bộ dáng khó chịu không thôi.

Đạo sĩ đáng khinh rốt cuộc chịu không nổi lau nước miếng, liền đem quần áo thuần thục thoát ra sạch trơn, liền chuẩn bị bổ nhào qua, nhưng ngay khi tay trư của hắn chuẩn bị đụng vào nàng, cửa ‘ bính ’ một tiếng, bị người phá ra, hắn còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị người đánh trên mặt đất, tiếp theo mặt của hắn đã bị người dẫm lên, “Ngươi thật to gan” người tới ngữ khí vô cùng rét lạnh.

“Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng a. . . . . .”

“Ba ” một tiếng, người tới hướng trên đầu của hắn hung hăng đá một cái, đáng đạo sĩ khinh nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

“Nóng. . . . . . Nóng quá a. . . . . .” Quần áo của Ngữ Diên càng kéo càng lớn, hắn liền đi tới đem nàng đỡ lên, “Mộng Ngữ diên, Mộng Ngữ Diên ngươi tỉnh lại cho ta”

Ngữ Diên mông lung nghe được có người la tên nàng, “Ách. . . . . . Sở. . . . . . Sở Tam?” Ánh mắt của nàng híp lại, không ngừng la lên một tiếng.

“Ngươi làm sao vậy?” Hắn chỉ có rời đi một ngày làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

“Ta nóng quá a. . . . . .” Một giây sau, hai tay của nàng ở tại trên cổ của hắn, khi hắn kinh ngạc là lúc, môi của nàng liền dán tại trên môi của hắn.

Sở hạo cả người run lên không thể nhúc nhích.

Nhưng mà nàng chưa từng hôn môi bao giờ, tự nhiên không biết nên như hôn môi thế nào, chỉ có thể đối với môi của hắn không ngừng liếm, giống như ăn kem ly

“Ngươi. . . . . . Biết ngươi đang ở đây. . . . . .” Sở Hạo thật vất vả tách người dính ra hắn chuẩn bị hỏi một chút nàng có biết đang làm cái gì hay không, chính là lời của hắn còn chưa vấn kịp hỏi, môi của nàng lại ngăn chận cái miệng của hắn.

“Xem ra, ngươi cần phải dạy dỗ thật tốt một phen” hai tay của hắn chế trụ hai tay của không an phận, đem nàng cả người áp đảo, hung hăng dùng sức hôn nàng.

Lửa nóng, kịch liệt, điên cuồng mà hôn liên tiếp, Sở Hạo vốn định hảo hảo trừng phạt nàng một chút, nhưng không biết tại sao mình càng hôn càng không thể tự kềm chế.

“Ngô. . . . . .” Ngữ Diên lúc ban đầu là không biết nhưng dần dần nắm giữ kỹ xảo, ách. . . . . . Hôn môi chính là đầu lưỡi quấy đầu lưỡi sao? A, cái này đơn giản a, một giây sau, nàng rất nhanh biết đi làm như thế nào, vì thế, học hình thức của hắn, nàng cũng dần dần đáp lại.

Nàng đáp lại làm cho cơ thể hắn tình ý rất nhanh liền mạnh xuất hiện, khát vọng dần dần tăng vọt.

“Ngô ngô. . . . . .” Ngữ Diên thừa dịp hắn tâm tư loạn xạ là lúc, hai tay bắt đầu không an phận ở trên người hắn sờ soạng.

Sở Hạo liền dừng lại nụ hôn có thể chết người này, hắn thở hổn hển hỏi: “Ngươi có phải ăn cái gì hay không?”

Ngữ diên cả người khó chịu nói: “Mị. . . . . . Mị dược. . . . . . Ách. . . . . . Ta nóng, nóng” nàng vừa nói một bên đã đưa tay muốn đi cởi quần áo, Sở Hạo thấy thế vội vàng nắm được tay nàng trầm thấp nói: “Không thể thoát, nếu không, ta sẽ khống chế không nổi

Ngữ Diên hai mắt mông lung nhìn hướng hắn không giải thích được nói: “Nhưng là. . . . . . Ta nóng quá a. . . . . .”

Sở hạo nhìn nàng một cái, biết nàng bây giờ không có ý thức, chỉ biết là thân mình nóng, một giây sau, hắn đem quần áo mình cởi ra, đem nàng quấn lại, tiếp theo đem nàng bế lên.

“Sở Tam. . . . . . Ngươi muốn đi đâu a? Ta khó chịu. . . . . .” Ngữ Diên chưa bị bao trùm, tay không ngừng ở trên người hắn nắm nắm, sờ sờ.

“Dừng tay” Sở Hạo bị nàng động vào nhịn không được đành phải hét lớn một tiếng.

Ngữ diên hoảng sợ, sợ hãi thu hồi tay, nhưng hắn chưa đi được hai bước nàng lại quát to: “Nóng quá, ta muốn thoát quần áo, khó chịu muốn chết” nói xong, nàng phát ra âm thanh ô ô.

“Cố gắng nhẫn xuống, lập tức dẫn ngươi đi giải nhiệt” tiếp theo liền tới trong viện, Một Kiếm đứng ở nơi đó, hai cha con cũng bị đánh ngất xỉu, Gia Gia lúc này đang ngồi ở trên ghế đánh khò khè, trên người còn có một chăn.

“Đem toàn bộ mọi người trói lại, hết thảy chờ ta trở lại nói sau”

“Dạ”

Một lúc sau

“Đông —–” một tiếng, Ngữ Diên bị hắn ném vào trong sông, nước sông lạnh như băng lập tức làm nàng khôi phục không ít thần trí, chính là. . . . . . Chính là. . . . . .

“Cứu mạng. . . . . . Ngô ngô. . . . . . Lão nương không biết. . . . . . Không biết. . . . . .” Nàng không ngừng đưa tay tại trong hồ la lên, muốn nói xong một câu, nhưng mà nàng căn bản cũng không có cơ hội mở miệng.

Một giây sau, Sở Hạo nhảy vào trong nước đem nàng lôi lên, Ngữ Diên thấy thế liền gắt gao ôm hắn, hai chân kìm chặt trên lưng hắn, sợ nàng lại rơi trong nước.

Lúc này nước chỉ đạt tới phần eo của Sở Hạo, vì khiến cho nàng tỉnh một chút, hắn lại hướng tới giữa sông đi.

“Không cần a. . . . . . Ta không muốn chết a, ta không muốn làm quỷ nước a. . . . . .” Ngữ Diên một bên gắt gao ôm lấy cổ của hắn, một bên lớn tiếng kêu lên.

Thẳng đến hồ nước lan tràn ở bộ ngực của hắn thì hắn mới dừng bước, “Ngươi có thể nơi lỏng ra không? Ta chuẩn bị tắt thở vì ngươi “

Ngữ Diên nghe thấy liền nới ra một chút, lúc này, Ngữ Diên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi là muốn cho nước đá giải Mị Hương trên người ta?”

Sở hạo nhìn về phía nàng nói: “Đúng”

Nghe vậy, Ngữ Diên không có nửa điểm vui sướng mà than thở: “Không phải đâu? Ta không có lực hấp dẫn như vậy sao? Cho ngươi tình nguyện đem ta ném vào trong hồ cũng không nguyện ý muốn ta?”

“Ngươi muốn để cho ta muốn ngươi?” Sở Hạo ngữ khí có chút không vui, phải biết rằng, thân phận của hắn bây giờ là Sở Tam, không phải Sở Hạo, nữ nhân này chẳng lẽ muốn cùng người khác “này nọ í é í é”? !

“Ai nha, ta không phải ý tứ này, ta chỉ là muốn nói, ta sao lại không có lực hấp dẫn như vậy?” Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ thập phần khó hiểu.

“Bởi vì thích ngươi, không thích ở tình huống bất đắc dĩ như này muốn ngươi” hắn nghĩ, nếu là Sở Tam, khiến cho hắn lớn mật một lần biểu đạt ý nghĩ của chính mình đi, lại nói…, nàng lại không biết mình là ai.

“Cái gì? !” Nàng giật mình nhìn hướng hắn, vẻ mặt không thể tin, “Ngươi nói cái gì? Ta không nghe nhầm đi chứ?” Nửa thân thể nghiêng ngâm mình ở trong nước, nàng vẫn không thể tin lời hắn nói, hắn nói hắn thích nàng?

Hắn nhẹ nhàng cười hỏi: “Như thế nào? Ngươi không tin?”

Ngữ Diên nhìn về phía hắn thốt ra: “Tuy rằng ta biết bộ dạng của mình vô địch thiên hạ, nhưng là. . . . . .” Nhưng đây là nam nhân đầu tiên thổ lộ với nàng, tuy rằng bộ dạng không động lòng, nhưng thân hình của hắn vô cùng lớn, ánh mắt cũng vô cùng mê người.

Hắn cười đắc ý vị sâu xa, hai mắt thâm thúy nhiệt tình, làm tim nàng đập bịch bịch, cả người hoảng hốt.

“Quên đi, chờ ngươi thừa nhận thì hãy nói”

“A? Thừa nhận cái gì?”

“Thừa nhận ngươi cũng yêu thích ta a” hắn cười.

“Ngươi tạm thời nằm mơ rồi, ngươi cho là ngươi là Phượng Ly Ca a” nàng bĩu môi nói.

Nghe vậy, sắc mặt Sở Hạo đổi đổi, không nói chuyện, nàng cứ thích hắn như vậy sao?

Lúc này, bầu trời lộ ra ánh trăng vô cùng sáng ngời, ánh sáng của nó, làm ột mảnh yên tĩnh trong hồ đều ánh lên ánh trăng màu bạc, Ngữ Diên thấy hắn trầm mặc không nói lời nào, vì thế kinh ngạc theo dõi mặt hắn, càng xem, mày của nàng càng chau lên, vì sao hắn cho nàng cảm giác quen thuộc như vậy?

Đó là thần mã?

Đúng lúc này, nàng nương theo ánh sáng của ánh trăng, phát hiện vành tai của hắn nơi đó nổi lên một lớp da nhỏ, nghĩ nguyên nhân thời tiết khô ráo, nàng không nhiều nghĩ nhiều, trực tiếp đi lấy lớp da màu đồng kia, nhưng nàng không nghĩ tới, nàng mạnh mẽ kéo, liền nghe được ‘ tê ~’ một tiếng, miếng da nhỏ trong tay biến thành miếng da lớn, nàng hơi giật mình nhìn trong tay gì đó, tiếp theo liền ngước mắt nhìn nhìn hắn.

“A ——” nhìn thấy hình dạng của hắn, nàng lớn tiếng hét lên một tiếng, theo bản năng đem hai tay thu trở về, cả người cứ như vậy ngã trong nước.