Edit: Lệ Hy
Trong phòng khách của Yến Viên.
Trên mặt Hiên Viên Đường mỉm cười nhìn Liêu Tiếu Yên nằm nghiêng trên tháp, dịu dàng nói: "Thân thể của Liêu tiểu thư vừa khỏe lên được một chút, nếu có cần cái gì cứ nói cho bản thế tử, ngàn vạn lần đừng coi như người xa lạ." Nữ tử này chẳng những có khuôn mặt xinh đẹp hơn người mà còn nghĩa hiệp mềm lòng, bị trúng mũi tên đau như vậy chưa hề kêu đau một tiếng, thật sự là khiến một đại nam nhân như hắn cũng sinh lòng khâm phục. Nghỉ ngơi ở đây vài ngày, sắc mặt của nàng vẫn như cũ không khá hơn chút nào, tái nhợt làm người ta đau lòng.
"Tiểu nữ tạ ơn ý tốt của quận vương thế tử, đã tốt lắm rồi." Liêu Tiếu Yên yếu ớt khẽ kéo khóe miệng lên một chút, bình tĩnh tự nhiên nói lời cảm ơn. Bởi vì muốn gặp Hiên Viên Đường, nàng không hề nằm ở trên giường, lúc này nghiêng người dựa ở trên tháp, do khí sắc trên mặt không tốt, nha đầu Lan Chi bên người giúp nàng thay một thân váy dài đỏ tươi, váy dài màu đỏ từ trên tháp rũ xuống, kiều diễm mà uyển chuyển, tôn lên không phải lại là vẻ lạnh lúng của nàng mà là mảnh mai động lòng người.
"Nói lời cảm tạ, vẫn là bản thế tử đa tạ Liêu tiểu thư mới đúng, nếu không có tiểu thư, thì hiện tại người nằm trên giường chính là bản thế tử." Hiên Viên Đường nói hài hước, mặc dù thị vệ của hắn công phu hơn người, chắc chắn sẽ không để hắn bị trúng tên,. Nhưng Liêu tiểu thư này có lòng gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ không thể không làm cho người ta kính nể, huống chi người ta và hắn vốn không quen biết, lại lấy thân thay hắn hứng chịu ngăn đỡ mũi tên, chỉ phần khí phách này liền không phải người bình thường có thể so sánh được.
"Thế tử quá khách khí, dù không phải là thế tử, gặp phải người khác như vậy, tiểu nữ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Liêu Tiếu Yên thản nhiên nói, cũng không kể công chút nào, tất cả lạnh nhạt giống như khói mây, hơn nữa cũng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn phần khí chất cân quắc không thua tu mi (*). Lập tức sau đó hàng mi tiêm dài rũ xuống che đi ánh mắt chớp lóe, không chút để ý nói: "Thương thế của tiểu nữ tốt lên không sai biệt lắm, cũng đúng lúc nên rời nơi này đi, bằng không, quấy rầy các quý nhân ở đây lại không tốt."
(*) nữ tử không thua kém nam tử.
"Ai! Liêu tiểu thư xin đừng nói như vậy, nàng vì bản thế tử mà bị thương, ở đây dưỡng thương là thiên kinh nghĩa địa (chuyện thường tình), vả lại bây giờ nàng còn cần cẩn thận điều dưỡng mới phải, làm sao có thể vội vàng rời đi chứ! Người ở trong viên này cũng không phải người ngoài, nàng yên tâm nghỉ ngơi là được." Hiên Viên Đường không suy nghĩ lên tiếng khuyên ngăn, thủ hạ của hắn tra được Liêu tiểu thư này là đến thành Phi Vũ tham gia đại hội võ lâm, tạm ở trong nhà thân thích là Vương Tri phủ, mấy ngày nay khắp nơi toàn bộ thành Phi Vũ đều là chuyện tình của Vương gia tiểu thư, không hề ngoại lệ, hắn cũng nghe nói. Vương gia lúc này đang loạn thành một đoàn, làm sao có thể để nàng quay về Vương gia chữa thương đây!
Trên mặt của Liêu Tiếu Yên hiện lên vẻ khó xử, do dự hồi lâu, cắn môi, làm như không quá không biết xấu hổ nói: "Nhưng tiểu nữ nghe nói vài hôm nữa thế tử sắp hồi kinh, lúc này tiểu nữ dưỡng thương chẳng phải là trì hoãn hành trình của thế tử sao?" Sau khi nàng vào Yến Viên, Hiên Viên Đường liền lệnh cho người mang thị nữ của nàng đến Yến Viên,, để có thể chăm sóc cho nàng càng tốt, hai ngày nay, Lan Chi đi lại trong Yến Viên rất siêng năng, lắc lư xung quanh, cuối cùng nghe được ít ngày nữa, tiểu vương gia và Sính Đình sắp trở lại kinh thành, cũng nghe ngóng được Sính Đình là vị hôn thê của Hiên Viên Húc.
Tin này làm nội tâm nàng không khỏi có chút sốt ruột và mấy phần tuyệt vọng, vô cùng lo lắng là mặc dù nàng có mưu cách tốt thế nào cũng cần có thời gian mới có thể hoàn thành a! Tuyệt vọng là nữ tử giống như họa thủy kia thật sự cùng hắn không giống nhau trong lúc đó, hắn vừa hôn vừa ngọt ngào ân ái với nữ tử kia như vậy, che chở bằng mọi cách, nàng có thể chen vào giữa bọn họ và đả bại nữ tử kia hay sao?
Nếu là nàng trước đây, nhất định sẽ tràn đầy tin tưởng, cho rằng dựa vào mỹ mạo hơn người của chính mình tuyệt đối có thể bắt được Hiên Viên Húc nam tử ngàn năm có một này. Thế nhưng, không nói trên đại hội võ lâm nữ tử tên là Thẩm Y Nhân kia vừa ra trận thì toàn trường rộ lên, từ đó nàng ấy và nàng đều là mỹ nhân đệ nhất võ lâm. Có người biết chuyện thậm chí lén cho rằng Thẩm Y Nhân hẳn là xếp thứ nhất, nàng thứ hai; chỉ là phần khí chất thoát tục không nhiễm bụi trần của Sính Đình liền đạp nàng vào trần ai (trần tục dơ bẩn). Huống chi dung nhan không gì sánh kịp kia của Sính Đình cũng đôi khi sẽ khiến nàng tự cảm thấy hổ thẹn, xấu xí. Nàng luôn tỏ ra lãnh diễm thanh cao, như một tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian, nhưng nàng hiểu rõ là bản thân giả bộ như bồ tát, bày ra bộ dáng cao không thể với tới, không thể so với nữ tử trong lòng Hiên Viên Húc kia, sống với nhau về sau như thần tiên sánh đôi, tao nhã xuất trần,vô cùng chọc người thương yêu.
"Việc này Liêu tiểu thư không cần để ở trong lòng." Hiên Viên Đường lập tức khoát tay, uy nghiêm nói: " Vốn đường đệ định mấy ngày này thì hồi kinh, nhưng hiện tại có người phục kích bản thế tử, thủ hạ của đường đệ đã bắt được vài tặc nhân, nhất định hắn sẽ điều tra rõ việc này mới có thể yên tâm rời đi, cho nên Liêu tiểu thư cứ việc yên tâm dưỡng thân cho tốt, tranh thủ sớm ngày bình phục như lúc đầu."
"Không quấy rầy đến các vị thì tốt, như vậy tiểu nữ cũng có thể an tâm dưỡng thương." Liêu Tiếu Yên khóe miệng nhếch lên một chút nở nụ cười nhợt nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Nàng thực phải cảm tạ đám tặc nhân này thật tốt mới đúng, không có bọn họ, nàng nào dễ dàng đạt được mục tiêu như vậy.
Hiên Viên Đường ôm quyền nói: "Liêu tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, thiếu cái gì í cứ việc nói với bọn nha đầu, cứ coi như nơi này như nhà của mình, hôm khác bản thế tử lại đến thăm hỏi Liêu tiểu thư." Nói xong, đứng lên, hữu lễ cáo từ Liêu Tiếu Yên.
Liêu Tiếu Yên vịn tay Lan Chi muốn đứng dậy đưa tiễn, Hiên Viên Đường vội vàng ngăn nàng đứng dậy, sau đó xoay người, bước đi nhanh.
Liêu Tiếu Yên vẫn như cũ vịn tay Lan Chi từ trên tháp đứng dậy, bình tĩnh nhìn bóng dáng cao lớn đã đi xa của Hiên Viên Đường, tuy rằng thân thể suy yếu như trước, ánh mắt lại phát sáng lấp lánh, khóe miệng kéo ra nụ cười. Lan Chi theo sau đỡ cánh tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Tốt lắm, cô nương có thể yên tâm, tiểu vương gia kia không nhanh chóng rời đi, cô nương có rất nhiều thời gian, cứ từ từ sẽ đến."
Bỗng chốc Liêu Tiếu Yên thu hồi nụ cười trên mặt, liếc ngang nhìn nàng, trong nháy mắt liền khôi phục thành nữ tử lạnh nhạt kia.
Ở kinh thành, phủ An Thân vương, bên trong Cẩm Sắt viện, Đinh vương phi khuôn mặt trang điểm tinh xảo, y phục lộng lẫy, trên dưới toàn thân đều là ăn mặc tỉ mỉ. Chẳng qua khóe mắt lại có nếp nhăn nhỏ, trên mặt cũng có thể nhìn thấy được nếp nhăn và làn da chảy nhão, điều đó là nỗi đau xót trong lòng mỹ nhân tuổi xế chiều mà! Khiến người ta không khỏi cảm thán thời gian như nước, năm tháng không buông tha người nào a! Giờ phút này, vẻ mặt của nàng đang đăm chiêu ủ dột, nghiêng người dựa trên tháp mĩ nhân. Còn chưa đến tháng năm, thời tiết cũng không quá nóng, nhưng nàng lại cảm thấy phiền muộn trong lòng, mọi chuyện không được vừa ý làm cho nàng muốn phát hỏa. Chỉ là vừa rồi không có một thứ gì để nàng thoáng khoái phát tiết ra lửa giận này, điều này khiến nàng cảm giác vô cùng kìm nén và bực mình, nhưng cố tình lại không thể nói ra miệng.
Bọn nha đầu đều rất có ánh mắt, làm việc cũng rón ra rón rén, nắm nhẹ thả nhẹ, không dám tạo ra chút tiếng vang nào quấy rầy đến vương phi.
"Vương gia vẫn chưa đến sao?" Vương phi đứng thẳng đậy, đột nhiênlên tiếng, hù dọa Xuân Hương và Quý Nhi đang thêu hoa phải nhảy dựng. Hai người vội vàng buông việc trong tay, cung kính nhỏ giọngbẩm báo: "Đã phải người đi mời, Vương gia xử lý chính vụ ở thư phòng, để Vương phi chờ một lát sau đó sẽ đến!" Khoảng thời gian này tâm tình của Vương phi không tốt, các nàng cũng nơm nớp lo sợ.
Đinh vương phi liền chán nản mà thở dài một hơi, vẫn đang gục đầu như cũ, dựa trên tháp quay về phía sau, vò khăn tay trong tay chán muốn chết, phiền muộn trong lòng không có cách nào.
Chốc lát, nha hoàn từ bên ngoài đi vào bẩm báo: "Vương phi, Vương gia đến đây rồi." Đinh vương phi vội vàng vịn lấy tay của nha đầu đứng dậy, muốn đi nghênh đón Vương gia. Lại thấy màn cửa bị nha đầu vén lên, bóng dáng cao lớn của An Thân Vương bước nhanh đi vào. Trên trán hắn có một tầng mồ hôi tinh mịn, rất nhanh vén áo ngồi xuống, nhận lấy ly trà nha đầu bưng lên uống vài ngụm, hơi thư thái một chút, sau đó thong thả lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn Vương phi, không để ý hỏi: "Vương phi, vội vã gọi bổn vương đến như thế là có chuyện gì?"
"Mấy hôm nay Vương gia đang bận việc gì vậy? Đã vài ngày thiếp thân chưa từng trông thấy bóng dáng của Vương gia." Vương phi ngồi bên cạnh Vương gia, không thể không oán giận nói.
An Thân Vương không trả lời câu hỏi của Vương phi ngay, mà là nhíu mày, nhìn Đinh vương phi từ trên xuống dưới giống như là không nhận ra nàng.
Đinh vương phi thấy Vương gia không mở miệng, bị ánh mắt lợi hại kia của hắn nhìn cả người dựng lông, ngẩn ra, đột nhiên có chút không biết phải làm sao, cảm giác chột dạ trong đáy lòng cũng tự nhiên tăng lên, không khỏi nhỏ giọng nói: "Vương gia nhìn thiếp thân như vậy làm gì? Là thiếp thân có chỗ nào không thỏa đáng chăng?"
"Ngươi hỏi bổn vương đang bận việc gì, bổn vương còn muốn hỏi ngươi vì sao nhàn rỗi như vậy đâu?" An Thân Vương chậm rãi thu hồi ánh mắt, lời nói có chút trào phúng.
Vương phi thoáng chốc ngẩn người, không chút suy nghĩ nói: "Mỗi ngày trong vương phủ có một đống người và công việc, thiếp thân đều an bài xuống, cũng không nhầm lẫn việc gì, tất nhiên thiếp thân rảnh rỗi rồi!"
"Hừ! Việc xong rồi, ngươi không biết xấu hổ còn nói ra miệng, bổn vương nghe còn biết xấu hổ, nhi tử của ngươi muốn thành thân, loại chuyện tân phòng kia không cần ngươi tự mình lo liệu, lệnh người ta bán bớt, ngươi xem ngươi đã làm cái gì?" An vương gia lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng nói