Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 74-2: Củi khô gặp lửa (2)




Dường như là nghe được tiếng bước chân của các nàng hoặc là cảm nhận được hơi thở của các nàng, Liêu Tiếu Yên chậm rãi mở mắt, có lẽ là hoàn cảnh lạ lẫm khiến nàng nhất thời không biết mình ở chỗ nào, trong đôi mắt sáng trong như nước có một tia mở mịt, nhưng mà nàng mở trừng hai mắt, nháy mắt liền tỉnh táo lại, ánh mắt chậm rãi nhìn đến trên người hai nữ tử trong phòng.

Sính Đình thấy nàng tỉnh lại, cười với nàng, thân thiết nhẹ nhàng nói: "Liêu tiểu thư, ngươi có khỏe không?" Bất kể ấn tượng của nàng với Liêu Tiếu Yên lúc trước như thế nào, nhưng đúng là nàng vì cứu Hiên Viên Đường mà bị thương, đây là chuyện thật không sai. Hiếm thấy chính là một nữ tử xinh đẹp như hoa như nàng nhưng lại ngăn cản mũi tên vì một người xa lạ, không ngại bản thân bị trọng thương. Điều này cũng khiến các nàng có chút thay đổi ấn tượng lúc trước với nàng, bên ngoài cô nương này lạnh lùng vậy mà lại có lòng nghĩa hiệp. Sính Đình thậm chí đã quên trước kia nàng ta và Tống Thải Nhân, Phương Tình ở cũng một chỗ, cũng quên nàng ta từng hăm dọa như thế nào ở hậu viện của Tri phủ, hỏi gia đình nàng là người nơi nào.

"Cám ơn hai vị cô nương!" Liêu Tiếu Yên tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh với việc các nàng đến thăm nàng, vội vàng muốn đứng dậy, trong lúc vô ý lại đụng đến miệng vết thương, không khỏi nhẹ nhàng kêu đau ôi một tiếng.

Sính Đình bị tiếng kêu đau của nàng ta dọa hết hồn, không dám tưởng tượng miệng vết thương kia của nàng ta đau nhiều đến mức nào a! Thấy nàng ta đau đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi xuống, không khỏi cảm động lây, thân thể run lên một chút, lập tức đi lên nhẹ nhàng đè nàng lại, bảo nàng không nên cử động nữa, nha đầu hầu hạ bên cạnh vội vàng đi qua, thật cẩn thận đỡ nàng nằm xuống.

"Nên nằm xuống đi! Ngươi trúng tên bị thương không nhẹ, mặc dù không bị thương đến chỗ quan trọng, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng." Thẩm Y Nhân cũng bước lên vài bước, đưa tay giúp nàng nằm xuống, tránh đè phải miệng vết thương, thuận tiện kiểm tra tỉ mỉ miệng vết thương của nàng một lượt, dịu dàng nói lời an ủi nàng.

"Cám ơn!"Trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra suy yếu đến cực điểm của Liêu Tiếu Yên nở nụ cười, trên trán cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng tinh mịn. Miệng vết thương đau như vậy cũng khiến nàng bất ngờ, từ nhỏ đến lớn nàng ít như vậy, dù đã quen lưu lạc trên giang hồ, cũng chưa bao giờ từng bị vết thương nặng như vậy. Chỉ là mũi tên bắn lén kia bắn trúng bắn trúng bả vai bên phải của nàng ta, lực cánh tay của người bắn tên rất cao, đầu mũi tên đi sâu vào trong cơ thể của nàng, máu tươi lập tức chảy cuồn cuộn, loại đau đớn chưa bao giờ trải qua này làm cho toàn thân nàng ta run rẩy không ngừng, trong nháy mắt nước mắt liền rơi. Xong là hiện tại miệng vết thương được rửa sạch băng bó tốt lắm, cũng uống thuốc, loại sưng đau phát sốt vẫn khiến nàng ta muốn cất tiếng khóc lớn lên, nhưng đây là chính nàng ta lựa chọn, đau nữa nàng cũng phải nhịn, hết sức làm cho mình xem như càng giống một hiệp nữ kiên cường chân thành nhiệt tâm, mà không phải nữ tử nũng nịu chỉ biết khóc, khiến lòng người phiền chán.

"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa!" Sính Đình và Thẩm Y Nhân lễ phép cáo từ với Liêu Tiếu Yên.

Liêu Tiếu Yên lẳng lặng nằm trên giường, vẻ mặt không hiểu nhìn về hướng hai người chân thành rời đi, đôi mắt khép lại một nửa, lông mi nho nhỏ che phủ xuống, ánh mắt nhanh chóng chớp động, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên thành một nụ cười kì dị. Đột nhiên nghĩ đến có nha hoàn hầu hạ ở bên, lập tức nàng ta khẽ nhắm mắt lại, nụ cười trên môi cũng biến mất không thấy trong phút chốc, khôi phục lại thành nữ nhân lạnh lùng xinh đẹp. Cuối cùng cũng bước vào được Yến Viên được canh phòng nghiêm ngặt, đồng thời cũng bước vào phạm vi cuộc sống của Hiên Viên Húc. Tuy rằng quá trình đau đớn khó chịu một chút, nhưng kết quả cũng khiến nàng không tưởng được, vô cùng làm người ta mừng rỡ và thỏa mãn.

Nàng ta hao tâm tổn huyết bày mưu tính kế cũng không có bị thất bại, kết quả so với mong muốn của nàng ta còn tốt hơn mấy lần, vậy mà mệt nàng vẫn dành hai ngày để giao hảo với nữ nhân Vương Mộng Thiển kia, trông cậy có thể moi ra từ nàng một chút tình huống giữa HIên Viên Húc và Sính Đình, ai ngờ nữ nhân kia lớn lên diện mạo xấu xí, ngậm miệng cũng rất nhanh, không thể không khiến nàng nghĩ ra cách khác.

Trong Yến Viên, mấy bà tử phụ trách vẩy nước quét nhà xem xét bắt đầu làm việc giống như bình thường, thật sự trong bụng không đè lại được lời muốn nói ra cuồn cuộn, nếu không nói ra chia sẻ với các nàng, tin tức ở trong bụng kia đều muốn ngâm giấm, không nói ra thì không vui. Vì thế hai ba bà tử liền tụ cùng một chỗ, một bên nhỏ giọng nói thầm một bên che miệng cười trộm, trong vẻ mặt hèn mọn khinh thường còn mang theo hưng phấn không rõ.

"Ngươi có nghe nói chưa? Vương tiểu thư nữ nhi của Vương đại nhân thật sự là không biết xấu hổ đấy! Ôi, nào có nữ tử như thế hả?" Một bà tử cầm cây chổi bĩu môi nói, vẻ mặt oán giận.

"Có nghe nói rồi! Ngay cả ta cũng muốn với các ngươi kia mà, thời gian chỉ mới một buổi tối, chuyện tình của đại tiểu thư Vương gia dường như có chân đi xa, toàn bộ truyền khắp thành Phi Vũ, buổi sáng Vương chưởng quỹ và mấy người làm giúp đưa đồ ăn đến Yến Viên nói đến mặt mày hớn hở, nước miếng chảy ròng, chúng ta muốn không biết cũng không được đó! Hì hì!" Một bà tử vội vã nói tin tức tốt cho mọi người, mặt mày hớn hở vỗ đùi bận nói không ngừng.

"Chậc chậc! Ngươi nói nàng là đại tiểu thư được dưỡng ở khuê phòng, có mặt mũi nào làm ra loại chuyện này, lại có thể cùng người cũng sắp làm ông của nàng phóng túng, điên loan đảo phượng, còn bị người vây xem, này... Này đều khiến lão bà tử ta không nói nên lời a!" Một vị bà tử vẻ mặt châm chọc, miệng líu ríu ra tiếng.

"Hắc hắc, nghe nói lúc bị người phát hiện, trên người Vương tiểu thư không mảnh vải che thân, ôm chặt lấy lão nhân trần truồng kia, miệng vẫn còn kêu còn muốn, không ngừng kêu nam nhân đừng có ngừng, khiến người kia sảng khoái muốn chết, bộ dáng có lẽ rất phóng đãng!" Trên mặt bà tử đang nói chuyện nở nụ cười không rõ hàm xúc, dáng vẻ giống như ý do vị tẫn (chưa thỏa mãn) tiếc là không có thấy tận mắt.

"Mọi người này, tỷ muội tiểu thư so với thanh lâu còn lẳng lơ hơn à? Cũng quá chay mặn không kiêng, lão đầu tử kia là người góa vợ, thời trẻ mất thê, sợ là tám trăm năm chưa thấy qua nữ nhân, có nữ tử xinh đẹp dâm đãng như thế cầu hoan (làm tình) với hắn, vậy còn không phải vui đến choáng váng, thật sự là diễm phúc bất ngờ tới a!" Bà tử cầm cây chổi lúc trước cảm thấy lão nhân quán trà kia thật sự là dẫm vận cứt chó, chuyện tốt như vậy mà hắn có thể gặp phải.

"Nếu như người đi tới vận đến, ngay cả núi cũng không ngăn được, củi khô gặp lửa, lập tức buông ra tay chân làm một lần, nghe nói Vương tiểu thư kia nghênh hợp bằng mọi cách, chỉ để ý người mạnh khỏe, bảo bối, tâm can, không được một người thì kêu loạn, chậc chậc! Quả thật là kêu to đến mức mặt như ta cũng đỏ lên." Bà tử châm chọc khiêu khích vẫn như cũ vẻ mặt tràn đầy sự trào phúng.

Bà tử cảm thấy ý do vị tẫn như trước, không đủ tận hứng,vẻ mặt tiếc hận: " Tiếng kêu của Vương tiểu thư kia truyền xa đến tám trăm dặm, người khác không đến xem hai người bọn họ kia thật sự là rất hợp một trận hao sức, chỉ tiếc sau đó Vương tiểu thư bị Vương đại nhân tức sùi bọt mép mang về nhà, mấy cái ghế cạnh đĩa hạt dưa, toàn bộ bị tay đấm chân đạp sau đó là nửa điên nửa ngốc, miệng nhiều lời tất cả đều là hồ ngôn loạn ngữ (nói xàm), trong cơn tức giận Vương đại nhân không đánh chết nàng, coi như là tốt rồi, còn nghĩ nàng xứng với lão nhân bán trà kia, nói chung là che đậy xấu hổ."

Lúc này, Thẩm Y Nhân và Sính Đình vừa vặn đi ngang qua nơi này, nhất thời nghe hết những lời này được bảy tám phần, Sính Đình nghe thấy người bị nghị luận là Vương Mộng Thiển, không khỏi sửng sốt, chậm rãi ngừng bước. Vẻ mặt của Thẩm Y Nhân như thường, chỉ là khóe miệng dần câu ra nụ cười có chút ý vị sâu xa.

Đại Nhã bị chọc tức, lập tức hét một tiếng uy nghiêm thật lớn: "Còn không im miệng! Những thứ dơ bẩn đó các người còn dám nói, cả ngày miệng đầy hồ liệt liệt, không sợ bẩn lỗ tai của tiểu thư, nếu truyền tới tai của gia, xem gia có đánh chết các ngươi không!"

Lúc này, mấy bà tử đang mặt mày hớn hở, nước miếng bay tung tóe, miêu tả Vương đại tiểu thư xuân tâm nhộn nhạo như thế nào, phóng đãng ra sao. Một tràng quát mắng của Đại Nhã liền khiến các nàng sợ đến mức hồn phi phách tán, hai chân run run, liền dập đầu nói: "Tiểu thư tha mạng, chúng nô tài không biết tiểu thư đến nơi này, có nhiều mạo phạm, thật sự là tội đáng chết vạn lần!" Nói xong đều không ngừng dập đầu.

Vẻ mặt của Sính Đình hơi có chút trắng bệch, trong lòng mơ hồ cảm thấy Vương đại tiểu thư gặp chuyện không may khẳng định có liên quan cùng HIên Viên Húc. Hiểu Phong thấy vẻ mặt của nàng có chút không đúng, liền nói với Thẩm Y Nhân: "Xin Thẩm tiểu thư dìu tiểu thư nhà ta trở về nghỉ ngơi, mấy bà tử này tự ta đến xử lí"

Thẩm Y Nhân gật đầu, đỡ Sính Đình đi về phía trước, nhẹ nhàng nói: "Nàng ta tự gieo gió gặt bão, không có quan hệ với ngươi, chúng ta cứu được nàng một lần, lại không cứu được nàng cả đời, đó là duyên pháp (số mệnh Phật pháp) của người đó." Vương tiểu thư này khá tốt rơi vào tay nàng ấy(SĐ), nếu không may rơi vào tay của nàng (TYN), vậy thì muốn chết cũng không thể chết, nàng thế nào cũng phải khiến cho nàng ta chết mất nửa cái mạng, không nói sau đó vứt nàng ta ở trong một kĩ viện thấp hèn nhất. Có thiện ý cứu nàng ta thoát khỏi bể khổ, nàng ta lại khen ngược, khóc kêu khiến người ta lại cứu nàng lần nữa, không cứu thì hèn hạ không biết xấu hổ đe dọa ân nhân, thật là buồn cười!"

"Ta hiểu rõ!" Sính Đình gật đầu, dựa đầu lên đầu vai nàng, khẽ nói: "Chẳng qua là, mấy ngày hôm trước nàng ta còn đang vui vẻ trước mặt ta, mới vài ngày liền vừa điên vừa ngốc, trong chốc lát ta có chút..."

"Đồ ngốc này!" Thẩm Y Nhân duỗi ngón tay búng cái trán của nàng, cười mắng: "Nàng ta không phải vẫn vui vẻ sao. Hơn nữa kết cục này là tốt nhất với nàng ta, lão nhân bán trà kia tang thê từ lâu, vẫn chưa lập gia đình, bây giờ lấy được tiểu thư nhà quan như hoa như ngọc, cho dù nàng ta nửa điên nửa ngốc, lão đầu tử kia chắc chắn cũng đối đãi nàng ta thật tốt. Nếu nàng ta bị gả cho Lưu Tri phủ, thế kia mới gọi là thê thảm đấy! Không nói Lưu Tri phủ kiaa có rất nhiều con cái, tuy rằng sau khi hắn tang thê không thú lão bà lần nữa, nhưng hậu viện của hắn cũng không ít di nương tiểu thiếp, người người đều là kẻ tinh ranh, giống như cọp mẹ vậy. Vương tiểu thư tự cho là thông minh như vậy nếu gả qua đó, không đến vài ngày đã bị lột một tầng da, một thời gian dài nói không chừng sẽ được gặp lão thê kia (vợ trước) của Lưu Tri phủ, ở âm phủ, vợ trước và vợ sau mở trà hội cũng không sai nhỉ!"

"Phì! Ngươi nói có thể rồi." Cuối cũng Sính Đình bật cười nở nụ cười khẽ, nụ cười này của nàng xua tan đi mây đen nặng nề trong lòng., Đúng vậy! Vương tiểu thư kia đối diện với vận mệnh bất công, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ là đúng, thật ra cũng không phải không có cách khác được, nhưng kết quả là nàng ta một lòng muốn hầu hạ bên người Hiên Viên Húc, ngoan cố chui rúc vào sừng trâu này (đi vào ngõ cụt này), thậm chí còn muốn uy hiếp nàng đồng ý. Đối với nữ tử như vậy, nàng cũng không đồng tình nổi, dù sao ai cũng ích kỉ, người nào sẽ thích người một lòng muốn phá hoại cuộc sống hạnh phúc của chính mình đâu? Vừa rồi đáy lòng của nàng có chút cảm giác không thoải mái, chỉ có thể nói nàng thắng làm vua, kết cục của tiểu thư kia như vậy có hơi tiếc hận và một chút áy náy. Dù sao, rất có thể sự không thoái nhượng của nàng mới đảo ngược, số phận của Vương tiểu thư bị thay đổi.

Thẩm Y Nhân thấy nàng cuối cùng cũng cười, thở dài nói: "Giành được nụ cười của mĩ nhân thật không dễ, quý trọng thật tốt phu quân của ngươi đi, đừng vì người không liên quan gì mà phiền lòng, chẳng đáng!" Nàng làm sát thủ nhiều năm như vậy, sớm thấy quen chuyện sống chết, ngoài người quan trọng bên người ra, thật sự không thương hại được kẻ khác.

"Vậy vì sao nàng không quý trọng ta thật tốt?" Đột nhiên tiếng gầm thét giận dữ xuất hiện bên tai các nàng.

Bỗng nhiên một khuôn mặt u oán tột cùng phóng đại trước mặt của Thẩm Y Nhân, nàng dột nhiên cả kinh, lôi kéo Sính Đình lui về sau hai bước trong phúc chốc, cách xa khuôn mặt kia. Là tính cảnh giác của nàng gần đây thấp đi, hay là công phu của Hàn Tư Luật kia tăng lên, lại có thể tới gần thân thể của nàng rồi đến trước mặt nàng, mà nàng không phát hiện được một chút nào, đây không phải là hiện tượng tốt!

Sính Đình bị khuôn mặt u oán trước mặt kia đột nhiên phóng đại, sợ tới mức thiếu chút nữa la hoảng lên, đợi sau thấy rõ là Hàn Tư Luật mới cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đang muốn đá hắn hai cước để trả thù đâu! Phía sau một cánh tay cường tráng mà hữu lực bỗng nhiên đoạt nàng từ trong lòng Thẩm Y Nhân ra, ngay sau đó, nàng bị ôm trong một lồng ngực to lớn.

Mùi Long Đản nhàn nhạt và hơi thở nam tử khoan khoái lại dễ ngửi quanh quẩn toàn thân nàng, lưng dựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, Sính Đình thả lỏng cả người, hoàn toàn ỷ vào trong lòng nam tử phía sau, mặc sức cảm thụ hơi thở quen thuộc lại khiến nàng an tâm trên người hắn. Bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp thuần hậu mà lại khêu gợi của hắn: "Không được động tay động chân với nam tử khác, hoan nghênh nàng động tay động chân với gia!" Nói xong, nam tử ôm lấy nữ tử trong lòng nghênh ngang rời đi, chỉ để lại đôi nam nữ đối diện đang đấu mắt ở nguyên đó.

Hàn Tư Luật thấy Hiên Viên Húc ôm Sính Đình rời đi, lập tức cố chấp mà dán mặt đến trước mặt Thẩm Y Nhân. Thẩm Y Nhân không nói gì, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Hàn Tư Luật trước mắt, biểu tình ai oán trên mặt hắn bỗng nhiên chọc vào ánh mắt của nàng rất đau, không chút do dự mở năm ngón tay, chậm rãi đẩy khuôn mặt kia ra.