Edit: Lệ Hy
Sau khi nàng nói xong rất là buồn bực mà thở dài một cái: " Ngươi nói lão nương cũng phí sức lại phí công cứu các nàng, tại sao không có vị tiểu thư nào tới tìm ta để báo ân chứ?"
Vẻ mặt Hiên Viên Húc như vịt nghe sấm --- nghe xong cũng không thay đổi. Thượng Quan Vân lo bắt tay vào quan sát bài trí trong phòng, nên không thấy được ánh mắt xem kịch vui của nàng.
" Làm sao lại không có?" Hàn Tư Luật nổi giận đùng đùng mở miệng: " Không phải mỗi ngày Vương công tử kia đều đến Yến viên, đòi gặp nữ hiệp cứu muội tử của hắn sao?" Nói đến đây hắn liền đầy một bụng oán khí. Vương công tử kia rảnh rỗi mỗi ngày không có chuyện gì làm, ăn mặc xinh đẹp chói lọi, làm như thật sự có việc chạy tới Yến Viên hai mươi lần mỗi ngày. Không ai gặp hắn, hắn vẫn nhẫn nại chờ tại cửa Yến viên, chỉ nói phải báo đáp ân tình của nữ hiệp đã cứu muội muội của hắn. Vì thế Hàn Tư Luật rất căm tức, người luôn vân đạm phong khinh như hắn lại bị tên nhị công tử này làm cho tức giận đến đầu bốc khói xanh. Càng khiến hắn cảm thấy tức giận chính là, hắn và Đồng lão gia tử cùng Trầm Y Nhân đi tham gia đại hội võ lâm, vì Thẩm Y Nhân mặc một thân nữ y, toàn trường nhất thời liền kinh diễm, đám giang hồ ăn no không có việc gì làm kia vậy mà liệt nàngvào vị trí hai đại mỹ nhân của võ lâm, ngang hàng với Liêu Tiếu Yên.
Trầm Y Nhân rất là không hiểu loại tâm trạng như oán phu của hắn, không khỏi hoài nghi nói: " Có phải là ngươi cảm thấy ba người chúng ta chiếm hết công lao, những người đó không chú ý tới ngươi...nên trong lòng ngươi không thoải mái à?"
"Phụt!" Trong lòng Hàn Tư Luật trực tiếp hộc máu.
Sính Đình che mặt mà cười, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào Trầm Y Nhân nói: " Nếu ngày đó cô mà mặc nam trang đi cứu người đẹp, đoán chừng cũng sẽ có vị tiểu thư đến tìm cô báo ân, hai người bọn họ cũng không có chuyện gì rồi." Nói xong nàng tò mò hỏi Hàn Tư Luật: "Vương công tử này cũng thật tinh mắt nhỉ, không biết tướng mạo ra sao, nhân phẩm như thế nào?"
Câu hỏi này của nàng làm cho Hàn Tư Luật càng buồn bực, hắn liền mở quạt giấy ra phẩy phẩy hai cái, bất mãn hướng về phía Sính Đình nói: "Lúc này chúng ta có những ba mỹ nam, muội lại còn mơ tưởng nhớ tới diện mạo của nam nhân khác như thế nào, tính tình ra sao à? Sao tầm mắt của muội lại dài như vậy hả?"
Quay đầu lại nói với Hiên Viên Húc: "Ngươi xem, ta đã nói Vương công tử này không phải là thứ gì tốt mà! Có người còn nhớ thương kìa!"
Đối mặt với sự châm ngòi ly gián của Hàn Tư Luật, khóe miệng của Hiên Viên Húc nhếch lên chút cười yếu ớt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nàng nhớ thương một người, gia liền giết một người, nàng nhớ thương một đôi, gia liền làm thịt một đôi!"
Sau khi nói xong những lời này, tuy rằng vẻ mặt hắn vẫn tươi cười, giọng nói cũng vẫn dịu dàng thản nhiên, chính là những người trong phòng không hẹn mà cùng run lên cầm cập. Trầm Y Nhân đầy vẻ đồng tình liếc mắt nhìn Sính Đình, còn Thượng Quan Vân cũng hạ mi mắt xuống nhìn mặt đất không nói.
Hàn Tư Luật là ai cơ chứ? Đó là thư đồng của Thái tử, nên việc suy đoán nhân tâm đã nắm tám chín phần mười, liền ngắt lời: "Ha ha! Không nói đến tên ngốc Vương công tử kia, chỉ nói hai người các ngươi đã quyết định ngày lành chưa? Cũng đừng khiến cho Vương đại nhân cùng Vương tiểu thư chạy tới nơi này mỗi ngày. Người ta không gặp được ngươi nhưng mà lại làm phiền đám người chúng ta. Đại hội võ lâm mới bắt đầu vài ngày, cũng không có chuyện gì náo nhiệt, đi đi cho biết, không cần quá cô phụ tấm lòng thành khẩn của người ta đi!"
"Đình Nhi! Nàng có muốn đi không?" Hiên Viên Húc thì thế nào cũng được liền hỏi Sính Đình, nàng đã tới nơi này một thời gian dài rồi, cũng nên mang nàng đi ra ngoài một chút. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, nàng cũng đã vất vả chăm sóc cho hắn, hắn nghĩ nàng nên đi thả lỏng một chút.
"Ta?" Sính Đình chỉ vào mình hỏi hắn, người ta cũng đâu có mời nàng đâu: "Ta không đi, các ngươi tự quyết định là tốt rồi."
"Muốn đi thì cùng đi, nếu nàng không đi thì ta cũng không đi!" Hiên Viên Húc bất mãn trừng nàng. Sính Đình thấy Trầm Y Nhân cùng Hàn Tư Luật đều nhìn nàng, bày ra dáng vẻ “đi đi, hãy đi đi” nên không thể làm gì khác hơn đành gật đầu.
Hiên Viên Húc thấy nàng gật đầu đồng ý mới cười một chút, sau đó hỏi Thượng Quan Vân: "Thượng Quan Vân, còn ngươi thì sao?"
"Ngươi tự quyết định đi, xem thân thể của ngươi bình phục thế nào đã." Thượng Quan Vân thờ ơ nói. Tuy hắn là nhi tử của Minh chủ võ lâm nhưng mẫu thân hắn là một huyện chủ (chủ của một châu, một huyện) nên thân phận có chút phức tạp, người trên quan trường cũng sẽ không đối đãi với hắn như người giang hồ được.
"Vậy cứ quyết định vào buổi tối ngày kia đi!" Hiên Viên Húc một câu liền quyết định.
Tối hôm đó, trong phủ đệ của Vương Tri phủ ở thành Phi Vũ, tất cả bên trong lẫn bên ngoài đều là đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày, người đến người đi cực kì náo nhiệt. Ở ngoài cửa phủ, ngựa xe như nước nối liền không dứt, mọi người đều mặc quần áo hoa lệ phú quý hoặc cưỡi con ngựa cao to hoặc ngồi xe ngựa tráng lệ mà tới. Những gã sai vặt cùng thị nữ đi qua đi lại đều được chọn lựa kĩ càng, chỉ vì đây là yến hội được tổ chức để chiêu đãi Chiến thần của Thanh Long quốc cùng Thanh Diên công tử, một số khách nhân tới tham gia yến hội đều là quan to hiển quý của thành Phi Vũ. Trong đại sảnh, mọi người túm năm tụm ba cùng một chỗ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trong vẻ mặt hưng phấn lại có chút khẩn trương không yên, mọi người đều đang chờ đợi, thần sắc trên khuôn mặt không có một chút không kiên nhẫn nào.
Trước đại môn, Vương đại nhân cùng vài vị đại nhân bày ra bộ dạng kính cẩn đón ba vị công tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khí độ bất phàm đi vào. Đằng trước là một vị công tử mặc cẩm y màu tím, tóc đen như mực buộc cao, mày kiếm phi dương, mắt sáng như sao, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, ngũ quan tựa như băng ngọc điêu khắc mà thành, toàn thân chứa đầy một luồng khí chất cao quý bẩm sinh, làm cho người ta trông thấy liền tự cảm thấy xấu hổ. Nhìn bộ dáng cúi đầu khom lưng của Vương đại nhân, không cần đoán cũng biết người này nhất định là Tiểu Vương gia.
Đi sau là Thượng Quan Vân mặc một thân trường sam nguyệt sắc, thật xứng với danh tiếng Thanh Diên công tử của hắn, mày kiếm cao nghiêng thật dài, mắt phượng mê người hơi trợn cao, thực là quân tử như ngọc, phóng khoáng tựa như trích tiên (tiên giáng trần). Vì hai người này là nhân vật chính của hôm nay nên Hàn Tư Luật liền phe phẩy quạt giấy đi theo phía sau hai người, mặc dù tuổi của hắn đều lớn hơn hai người trước mặt, may mà hắn phong tư tuấn nhã cũng coi như là một vị công tử tao nhã.
Ba người được Vương tri phủ tươi cười rạng rỡ, cung kính mời ngồi ghế đầu, mọi người trong đại sảnh đều vội vàng hành lễ bái kiến Tiểu Vương gia, sau đó lại chào hỏi Hàn thế tử cùng Thượng Quan công tử, mới xong một trận rối ren.
Còn Sính Đình thì bị phu nhân cùng tiểu thư Tri Phủ khách khách khí khí đưa tới nội viện, vốn là Thẩm Y Nhân đi cùng nàng, thế nhưng vừa ra đến cửa đã bị Đồng Thông kéo đi rồi. Hôm nay Thính Vũ chưa tới, hiện tại đi bên người nàng là hai nha đầu mới đến hôm qua, một người tên là Hiểu Phong, một người tên là Hiểu Nguyệt.
Ngày hôm qua có bốn nha đầu đến Yến Viên, đều tầm 15-16 tuổi, vừa nhìn thấy Đồng Thông liền cúi đầu bái, trong miệng kêu lão chủ nhân, sau lại nhìn thấy Hiên Viên Húc cũng cúi đầu bái, lại gọi hắn là thiếu chủ. Hóa ra các nàng là bốn nha đầu biết võ công ở trong cốc được Hiên Viên Húc lựa chọn để bảo vệ Sính Đình, sau lần Sính Đình nhảy xuống vực hắn đã quên mất việc này. Hiện tại gặp lại Sính Đình một lần nữa, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là cho gọi mấy nha đầu này tới, rốt cục ngày hôm qua đã đến, hôm nay xem như là ngày đầu tiên đi nhậm chức của Hiểu Phong cùng Hiểu Nguyệt.
Trong nội viện đều là những vị phu nhân và tiểu thư, thấy phu nhân Tri phủ và Vương tiểu thư đều cung kính đón một thiếu nữ tựa thiên tiên đi vào, tất cả đều làm lễ ra mắt, vừa tán thưởng cô nương này thật là xinh đẹp đồng thời cũng âm thầm suy đoán: không biết cô nương này là ai mà phu nhân Tri phủ cùng Vương tiểu thư đều cung kính với nàng, không phải là vị quận chúa nào đi? Vương triều có ít công chúa nhưng quận chúa thì không thiếu.
Liễu Tiếu Yên đứng ở góc khuất yên lặng đánh giá Sính Đình, trong lòng quay cuồng suy nghĩ: Dung mạo của thiếu nữ này càng lúc càng làm cho người ta không di chuyển nổi ánh mắt, vài ngày không thấy nàng ta lại thay đổi, hiện tại trổ mã thực đúng là khuynh quốc khuynh thành rồi. Trước kia các phu nhân tiểu thư này cũng khen nàng mỹ mạo vô song, lúc này lại đều đi khen Sính Đình lớn lên như là người có ở trên trời, dưới đất không có. Hơn nữa nàng còn chưa từng thấy qua loại chất liệu của bộ tử phấn y hoa lệ mà nàng ta mặc trên người, ở trên lỗ tai nàng ta là một đôi vòng tai bạch ngọc xa hoa lay động thật đẹp, tuy chỉ có hai ba kiện trang sức ở trên đầu, thế nhưng mỗi chiếc đều lấp lánh ánh sáng, vừa nhìn đã biết là vật không tầm thường. Nàng trầm ngâm trong chốc lát, vẫn nhẹ nhàng dời gót sen,tiến lên phía trước chân thành nói: "Chương Tam tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt!"
Sính Đình ngẩn ra, không nghĩ tới nơi này còn gặp được người quen, thật là ‘nhân sinh hà xử bất tương phùng’! Nàng thản nhiên cười, khẽ nói: "Hóa ra là Liêu tiểu thư." Nàng có thể nhớ được Liêu Tiếu Yên là nhờ vào danh tiếng mỹ nhân đệ nhất võ lâm, bởi vì hiện tại Thẩm Y Nhân và nàng ta đều là mỹ nhân đệ nhất võ lâm. Đương nhiên ở trong lòng nàng vẫn cảm thấy Thẩm Y Nhân đứng thứ nhất, vị Liêu tiểu thư này nhiều nhất chỉ được xếp thứ hai. Vả lại nàng còn nhớ lần trước ở trong cửa hàng y phục, lúc ấy vị Liêu tiểu thư này cùng Tống Thải Nhi còn có Phương Tình đang ở chung một chỗ.
Liêu Tiếu Yên cũng cười khẽ gật đầu, dung mạo nàng ta tươi đẹp động lòng người, đôi mắt trong như nước, hôm nay nàng mặc một thân bạch y, bình thường vẻ mặt còn mang chút nghiêm nghị lạnh lùng không thể xâm phạm, nụ cười này lại hòa tan bớt vẻ lạnh lùng tăng thêm vài phần lệ sắc. Nàng ngập ngừng một lúc, thấy Sính Đình sẽ phải rời đi, vội vàng nói: "Mạo muội xin hỏi một chút, không biết gia đình Chương Tam tiểu thư là người ở đâu?"