Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 52: Mộng xuân một chút dấu vết cũng không có




Mới vừa tránh được một kiếp, tinh thần Sính Đình sảng khoái vui mừng nhìn Thẩm Y Nhân, lại tràn đầy cảm kích nhìn Cốc lão đầu và cặp mắt có chút lạnh của Minh Thượng Vân.

Minh Thượng Vân luôn luôn đạm bạc yên tĩnh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, từ nhỏ được dạy bảo nghiêm khắc làm cho hắn có thói quen bình tĩnh tự biết kiềm chế, rất ít khi bị kích động. Khi hắn giả bộ ngủ, thấy người đàn ông kia muốn tổn thương Sính Đình thì lòng không khỏi nhéo hết sức chặc, một cỗ tức giận dâng vọt lên, không chút suy nghĩ bắn liền đũa trúc trong tay ra.

Mấy người đàn ông kia vốn định phóng tới bắt Sính Đình lúc này cũng ngây ngẩn cả người, nhìn bọn họ tinh thần tỉnh táo nhất thời có chút cứng họng, thuốc này của ông chủ chưa bao giờ không có tác dụng a! Một người tỉnh táo thì không có việc gì để nói, tại sao tất cả đều hết sức tỉnh táo? Vì vậy bọn hắn đều không nhịn được oán giận người hạ dược, cái này không phải là đánh ngã mấy con chuột, để thuốc nhẹ như vậy có tác dụng cái quái gì? Dưới tình huống đâm lao thì phải theo lao, bọn hắn cũng đành phải nhắm mắt lại.

Một người thông minh lanh lợi trong đó quả quyết chạy ra ngoài cửa điếm, vung tay lên, lớn tiếng hướng về phía “Ở trong là hắc điếm” đối diện bên đường thét lên: "Tất cả đều tới đây, dê béo quá khó ra tay!"

Tức khắc, đầu bếp và người làm “Ở trong là hắc điếm” phía đối diện bổ nhào lao ra, khí thế hung hăng muốn chộp người vọt vào bên trong “Đối diện là hắc điếm”

Lừa bịp a! Mọi người bị lừa nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, hai khách điếm này thật là tình cảm a! Người ta tiến vào quán nào cũng bị hố.

Cốc lão phất tay áo, có chút khí thế hô một tiếng: "Quá khi dễ người, đánh bọn họ!"

Trong lúc nhất thời khách điếm bang bang bá bá, ui a! Cạch lang, âm thanh bàn ghế tan vỡ không dứt bên tai. Sính Đình trong lòng run sợ vẫn che chở bên người Thính Vũ đang ngủ mê chưa tỉnh, nhìn ba người Thẩm Y Nhân tự nhiên thoải mái xê dịch ở trong điếm, đánh những người đó một trận khóc lóc om sòm, trong lòng vừa hâm mộ bọn họ có một thân công phu tốt, vừa buồn cười những người kia bị bọn họ đánh dữ dội.

Trong điếm như trải qua cuồng phong, phút chốc mọi thứ đều bị đập đến ngổn ngang, một mảnh hỗn độn. Đặc biệt là Cốc lão đầu, bụng hắn mới vừa ăn quá no, sau khi ăn xong vừa đúng lúc hoạt động, ra sức đập bể cũng không phải sung sướng gì a.

Không biết lúc nào thì, Minh Thượng Vân dùng sợi dây thừng trói một chuỗi bánh chưng thịt người quấn quanh vào cây cột trong điếm, tay thon dài trắng sáng của hắn khẽ vuốt một thanh đao mổ heo, chậm rì rì nhắm vào bàn tay cắm ba chiếc đũa trúc của người đàn ông khi nãy, chân mày xinh đẹp nhăn lại giống như đang cân nhắc nên hạ đao ở chỗ nào thì mới tốt. Ặc, hắn đoạt công cụ của đầu bếp người ta, chẳng lẽ còn muốn kiêm chức làm đồ tể?

Người nọ bị dáng vẻ không chút để ý của hắn dọa sợ đến mồ hôi đầm đìa, khóc nước mắt tuôn trào, rất sợ hắn tay chân táy máy quẹt thanh đao xuống. Người này dáng dấp như trích tiên hạ phàm, biểu hiện sao giống ác ma thế!

Cốc Chi Thông học theo, cao hứng phấn chấn tìm ở trên một cái xương cá lớn, chạy quanh đâm chọc vào những người đó, làm cho đám người bị trói không ngừng kêu lên thảm thiết.

Bọn họ đều rất tò mò tại sao Sính Đình không bị hôn mê, đầu nàng cũng đầy nghi hoặc, mờ mịt ngỡ ngàng nhìn lại mọi người cũng không nói ra được cái nguyên nhân gì. Vì vậy mọi người ồn ào lộn xộn thảo luận tới nghị luận cũng không có được một định luận.

Lúc đầu nàng cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, về sau trong lúc vô ý đụng đến dây chuyền treo trước ngực, đó là Mục Thần Châu! Thoáng chốc nghĩ đến nỗi khổ tâm và lời thề của Hiên Viên Húc, nghĩ đến hắn tha thiết dặn dò nàng nhất định phải chờ hắn trở về, trong lòng không khỏi có chút chua xót và rầu rĩ, ngọc trai đen mờ ảo giống như hai tròng mắt có lệ quang trong suốt lóe lên. Mỗi lần nghĩ tới hắn, trong lòng nàng sẽ có một cổ tư vị nói không nên lời, khó chịu giống như đổ bình ngũ vị.

Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, nàng chưa kịp trả lắc tay lại cho hắn. Vật này quá quý giá, nàng sợ trong lúc vô ý làm mất, không thể làm gì khác hơn là bện vào một sợi dây tơ hồng bền chắc đeo nó ở trước ngực. Nàng sớm biết được nội loạn ở Tây La Quốc đã lắng xuống, Hiên Viên húc cũng đã từ biên cảnh hồi triều. Còn nghe nói Triệu Thượng Thư không biết đắc tội với người nào bị cách chức, cả gia đình bị lưu đày đến đất Tây Bắc lạnh khủng khiếp. Triệu Thượng Thư ngã xuống đài, mẹ con Triệu thị không có ai che chở, cuộc sống hiện tại có lẽ không tốt như trước kia nữa?

Không biết sau khi hắn nghe được tin nàng chết có vẻ mặt như thế nào? Cũng không biết bây giờ hắn như thế nào? Theo thời gian trôi qua, hắn nhất định sẽ quên nàng, cùng Lâm Phương Nương sống một cuộc sống hạnh phúc đi! Khoảng thời gian nàng và Hiên Viên Húc ở cùng nhau, giống như chưa từng xảy ra, chưa từng quen biết, chưa từng ôm nhau, những nụ hôn yêu thương và ánh mắt trìu mến, bất quá chỉ là một giấc mộng xuân, chợt tỉnh, không còn chút dấu vết!

Trong ánh mắt nàng phức tạp có vài phần bất đắc dĩ, vài phần xót xa và vài phần phiền muộn sầu não, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chuyện cũ đã qua không thể nhớ lại!

Giây lát, cuối cùng có người tốt bụng dẫn quan phủ oai phong lẫm liệt tiến vào khách điếm, tròng mắt của đám người số khổ bị Minh Thượng Vân và Cốc Chi Thông hành hạ sáng lên, không khỏi hô to cứu mạng. Bọn nha dịch đứng đầu mở to mắt, nhất thời không rõ ràng lắm rốt cuộc là người nào muốn hại người nào? Bọn họ nên bắt ai?

Sau khi ném chuyện đó cho nha sai giả quyết xong xuôi, ba người cùng nhíu mày lại, vẻ mặt Minh Thượng Vân suy nghĩ sâu xa không lên tiếng, mỗi người đi một ngả, không thay đổi, vẫn dự định đi về phía trước tìm niềm vui như cũ, hơi bất đồng so với lúc trước chính là có một ông cụ vẻ mặt ra oai nghênh ngang đi theo ở phía sau

"Bang bang. . ." Phu canh gõ vang bốn tiếng trống canh, hiển nhiên đã đến canh tư trong ngày. Bóng đêm như vẩy mực bao trùm lên An Vương phủ khí thế uy nghiêm

Bên trong Thanh Ngọc hiên một mảnh đen kịt, trên giường một vị nam tử vô cùng tuấn mỹ lẳng lặng nằm ngủ, rõ ràng hắn đang ngủ say, nhưng đầu mày đẹp nhíu chặt ở một chỗ, trên mặt hắn viết rõ ràng hai chữ đau khổ

"Sính nhi! Ừm. . . . . . !" Hắn thở dài trong giấc mộng giống nhau mê sảng .

Khói và sương mù nhàn nhạt từng vòng chậm rãi tung bay, bốn phía mờ mờ ảo ảo, một đôi nam nữ trẻ tuổi ở trong sương khói nhiệt tình ôm nhau như một đôi bích nhân. Sương khói lượn lờ quấn quanh trên không trung từ từ tản ra, khuôn mặt của đôi tình lữ kia dần dần lộ rõ.

Nam tử tuấn nhã cao quý tử y hoa mỹ, một mái tóc đen tuyền đẹp đẽ được kim quan vén lên thật cao, ngũ quan tuấn tú vô song, thân hình cao ngất thon dài hoàn mỹ. Nữ tử bị hắn ôm gắt gao trong ngực có da thịt vô cùng mịn màng, đôi mắt sáng như thu thủy, eo thon như liễu, tóc đen mượt như thác nước, có thể nói Sinh Thiên Kiều Bá Mị, Quốc Sắc Thiên Hương. Hai người này chính là Hiên Viên Húc cùng Sính Đình.

Hiên Viên Húc cúi đầu rũ mi mắt, hôn thật sâu đôi môi anh đào kiều diễm ướt át của Sính Đình, cảm thụ cơ thể mềm mại lung linh trong ngực, tay thon dài hữu lực chậm rãi cởi bỏ vạt áo của cô gái trong ngực, sa y trượt xuống, lộ ra vai phấn, da thịt trắng như tuyết, dưới vai thơm mượt mà trắng tinh nhẵn nhụi, ngực sữa trơn nhẵn ngát hương thơm, ấm nóng lại cao vút, càng tăng thêm lực hấp dẫn rung động tâm hồn, làm cho người ta tình nguyện trầm luân, muốn vùi lấp trong đó không muốn thoát ra. Hai gò má tuyệt mỹ của Sính Đình ửng đỏ, trong đôi mắt to ngập nước mê chết người lộ ra ý xấu hổ, tay ngọc xuân thông che lên dãy núi nhấp nhô trước ngực, đẹp không sao tả xiết, muốn nghênh còn cự.

"Bảo bối, thật đẹp!" Con ngươi của Hiên Viên Húc đen nhánh như mực, lóe sáng lấp lánh, cảnh đẹp trước mắt làm cho hắn nhìn không hề chớp mắt, trong đầu nhất thời hỗn loạn tưng bừng, không nhịn được nghĩ bậy nghĩ bạ, nảy sinh ý định muốn chiếm lấy nàng, tiến vào nàng, muốn mạnh mẽ giày xéo nàng.

Đột nhiên một hồi cuồng phong thổi lên, thân thể mềm mại của Sính Đình bị một nguồn sức mạnh cuốn lên, trong giây lát thân thể của nàng đã bay vọt lên không trung, quần áo lúc trước màu sắc đơn thuần cũng biến thành hoa phục diễm sắc, mỹ lệ tinh xảo. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, sắc mặt Hiên Viên Húc trắng bệch, trong con ngươi lóe ra ánh sáng sắc bén, thân thể cường tráng nhanh như tia chớp bay vọt lên, nắm chặt cánh tay ngọc thon dài lay động theo chiều gió của Sính Đình, trăm phương ngàn kế muốn ngăn cản người ấy rời đi.