"Con yên tâm đi, Chung phu nhân đã đảm bảo với ngoại tổ mẫu của con rồi, con không tin tưởng mẫu thân chẳng lẽ cũng không tin tưởng ngoại tổ mẫu của con a? Vả lại Thụy biểu ca của con cùng em gái hình như cũng muốn đi.”Triệu thị đắc ý vỗ vỗ tay Chương Mỹ Ngọc, muốn nàng an tâm. Nàng vì cái gì lại đón tiểu tiện nhân kia trở về để lấy lòng Chung phu nhân, còn không phải là vì lót đường cho hai nữ nhi của mình sao, làm cho các nàng có cơ hội tiếp xúc với những vị quý phu nhân kia.
“Ngày đó con chỉ cần trang điểm thật xinh đẹp, áp chế những danh môn tiểu thư kia, nói không chừng sẽ được Định Quốc công phu nhân coi trọng đây!" Triệu thị năm đó nhìn trúng Chương thám hoa, phong lưu tiêu soái, ngọc thụ lâm phong, trăm phương nghìn kế gả vào Chương phủ. Làm cho không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư ở kinh thành âm thầm cắn nuốt khăn gấm. Vậy mà người tài hoa như Chương Ngọc Long lại mất sớm, để cho nàng thành quả phụ. Triệu thị phảng phất thấy Chương Mỹ Ngọc được Định Quốc công phu nhân nhìn trúng, tất cả các quý phu nhân đều nhìn nàng bắng ánh mắt hâm mộ đối kỵ, giống như tương lai sau này nhất định sẽ phong quang vô hạn, mặt mày hớn hở. (bà này bệnh tự kỷ)
Chương Mỹ Ngọc nhất thời tràn đầy niềm tin, nàng rất tự tin bản thân mình xuất sắc hơn so với những danh môn tiểu thư khác. Bởi vì giữ đạo hiếu với phụ thân ba năm nên không thể tham gia yến hội. Không có dịp cho nàng thể hiện mà thôi, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Trong nháy mắt lời nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Vậy nữ nhi trở về phòng để chuẩn bị y phục và trang sức cho ngày đó đi dự yến hội!” Nói xong lập tức đứng dậy bước đi. Đi vài bước lại quay đầu hướng Triệu thị nói: “Mẫu thân hãy dặn dò Minh Châu nhiều một chút, không thể để cho ngày đó các quý phu nhân khác soi mói lỗi lầm.”
Triệu thị nghe vậy liên tục gật đầu, vẫn còn ở trong mộng đẹp không có tỉnh lại.
Sính Đình cởi quần áo nằm ở trên giường nhỏ, bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Thính Vũ đang yên lặng rơi lệ, nàng mới là người nên khóc lóc nức nở có được hay không?
Thính Vũ đang dùng thuốc mỡ giúp nàng thoa vào chỗ đụng bị thương, nhìn thấy trên thân thể trắng noãn như ngọc của tiểu thư có vài khối xanh tím, đau lòng vạn phần. Nàng lớn hơn Sính Đình hai tuổi, là cô nhi được mẹ của Sính Đình nhặt về nuôi. Sau khi Thanh Mặc cùng Chương Ngọc Long lần lượt qua đời, hai người các nàng vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.
“Thính Vũ, lúc mẫu thân qua đời liền đem khế ước bán thân trả lại cho ngươi, nhưng ngươi vẫn đi theo ta, mấy năm nay chịu nhiều cực khổ như vậy, hối hận không?” Sính Đình chậm rãi buông lỏng thân thể đang căng cứng, nhẹ giọng hỏi Thính Vũ. Khi còn bé Chương Minh Châu rất mập mạp, vóc dáng vừa cao vừa lớn, thích nhất là tìm Sính Đình gây phiền toái, có lúc còn đánh Sính Đình. Lúc này Thính Vũ sẽ xông lên phía trước che trên người Sính Đình, im lặng quật cường thay nàng ngăn cản tay đấm chân đá của Chương Minh Châu.
Khi đó bệnh tình của mẫu thân Sính Đình đã rất nghiêm trọng, Chương Ngọc Long một lòng một dạ vì nàng chữa bệnh, mang theo người yêu đi khắp nơi tìm kiếm danh y, không còn cách nào khác chỉ có thể đem Sính Đình cấp cho Triệu thị chăm sóc.
Có một ngày, Chương Minh Châu cầm lấy cục đá nhỏ trong tay đập vào gáy của Sính Đình. Thính Vũ vừa nhìn thấy phía sau cổ áo của tiểu thư một mảng máu đỏ tươi, lập tức mù quáng, phẫn nộ giống như một con hổ nhỏ xông lên phía trước đem Chương Minh Châu mập béo đánh một trận, thẳng đến khi Chương Minh Châu cùng tiểu nha đầu của nàng kêu cha gọi mẹ mới thôi, đương nhiên kết cục cũng rất thê thảm, Triệu thị nổi trận lôi đình, dùng hèo đánh Thính Vũ sau đó ném tới phòng chứa củi, cả người chảy máu đầm đìa chỉ còn lại chút hơi thở. Nếu không phải Chương Ngọc Long vội vã mang theo thuốc trị thương trở về, nàng đâu còn mạng ở đây.
Thính Vũ trầm mặc một hồi lâu, mới cực thấp giọng đáp: "Nô tì không biết cái gì là hối hận, từ khi Thanh Mặc phu nhân đem nô tì nhặt về, nô tì liền phụng bồi tiểu thư, tiểu thư ở đâu nô tì ở đó."
Sính Đình nhìn Thính Vũ, nghiêm túc nói: "Ngươi không phải là nô tì, ra khỏi Chương phủ còn có thể sống tốt, không nên vì ta mà bị vây ở chỗ này." Nàng đem mặt chôn vào gối, nước mắt không kiêng nể gì toàn bộ đều tan vào trong gối, cổ họng giống như bị chặn lại vô cùng khó chịu. Nàng chỉ là một cô gái chưa đầy mười bốn tuổi, không biết tương lai mình mờ mịt như thế nào, nỗi hoảng sợ ngay bên cạnh! Sẽ phải kinh hoàng luống cuống! Nhưng mà cũng không có ai có thể che chở cho nàng. Tại sao Triệu thị không quên nàng, để cho nàng ở Bạch Vân am tự sinh tự diệt cũng được.
Thính Vũ nhìn Sính Đình nghẹn ngào run rẩy hai vai, trong chốc lát nước mắt cũng rơi như mưa. Ngón tay đưa đến nhẹ nhàng giúp nàng đắp chăn lên, cất lại lọ thuốc sau đó đi rửa tay, nước mắt rơi vào trong chậu nước vang lên tích tích tách tách. Nàng yên lặng đứng một lát, lau khô nước mắt, quay người lại, giọng nói chân thật kiên định: “Tiểu thư không cần đuổi Thính Vũ đi, rời xa tiểu thư nô tì cũng không có nơi nào để đi, tiểu thư không phải sợ, nô tì sẽ luôn bên cạnh người.” Khi đó nàng đang nằm hấp hối trong phòng chứa củi, tiểu thư trong sáng khả ái với đôi mắt sưng vù vì khóc nằm bên cạnh nàng, bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm thật chặt tay nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chớp mắt nhìn nàng, thật sâu trong đôi mắt chứa đựng sợ hãi cùng lo lắng.
Sính Đình yên lặng vươn tay, giữ chặt tay Thính Vũ đặt lên trên gương mặt ướt át vì rơi lệ của mình, chán nản nói: "Ngươi nói Thẩm tỷ tỷ sẽ tìm đến chúng ta sao? Nếu như nàng không biết chúng ta ở đâu thì làm sao bây giờ?"
Nhất thời Thính Vũ cũng không biết trả lời nàng thế nào, hai người trầm mặc không nói.
Bỗng nhiên Thính Vũ nặng nề thở dài, nghiêm túc nói: "Tiểu thư người ngốc như vậy, cái gì cũng không biết, không có Thính Vũ người chết đói thì sao?"
"Phốc xích!" Bầu không khí thương cảm qua đi, trên mặt Sính Đình còn mang nước mắt nở nụ cười: “Ngươi nha đầu chết tiệt kia! Bọn họ không phải là cấp cho ta một nha đầu khác sao?
"Tiểu thư ngươi nói là Tiểu Nhân a, sau khi trở về nô tì cũng chỉ gặp qua nàng ta một lần." Thính Vũ trêu tức nói: "Tiểu thư, ta so với nàng ấy đáng tin cậy hơn, là nha đầu toàn năng mà các thiên kim tiểu thư mong muốn, van cầu người vẫn là chấp nhận dùng ta đi.”
Sính Đình nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng đấmThính Vũ một cái, cắn môi nũng nịu oán trách: "Bảo ngươi ba hoa, chỉ biết đi bài với ta." Hai thiếu nữ đều nở nụ cười, tâm tình cũng không nặng nề như vừa rồi nữa. Thật ra thì bất luận cuộc sống gian nan khốn khổ cỡ nào chỉ cần có người bằng lòng quyết tâm ở bên cạnh mình không rời thì người ta sẽ sinh ra dũng khí vô tận vượt qua cửa ải khó khăn.
“Thính Vũ, cám ơn ngươi.” Sính Đình nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé nhưng không mềm mại của Thính Vũ, âm thanh thật thấp: “Ta và ngươi sau này đều phải cẩn thận một chút, ngươi xem đệ đệ mà Hương di nương sinh, không biết hắn như thế nào? Chúng ta trở về cũng không nhìn thấy hắn.”
Thính Vũ đồng tình nói: "Tiểu thiếu gia cũng năm tuổi đi? Thật sự là đáng thương, Hương di nương vừa sinh hạ hắn xong liền rong huyết mà chết, vả lại thân thể của hắn từ nhỏ đã không được tốt."
Chủ tớ hai người không ngừng thở dài, nhất thời không nói gì.Các nàng sống dưới tay của Triệu thị cũng giống như bùn loãng dưới sông Trường Giang, ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn.
Sính Đình bị giam cầm xong, vết thương trên người cũng tốt lên bảy tám phần, sáng sớm liền mang theo Thính Vũ đi thỉnh an Triệu thị. Lúc nàng đi vào trong phòng Triệu thị, giật mình chứng kiến Chương Mỹ Ngọc cùng Chương Minh Châu cư nhiên đều ở đây, Sính Đình không khỏi đỏ mặt, Chương Minh Châu được thả ra cũng sớm hơn so với nàng.
Ba mẹ con Triệu thị xem ra tâm tình rất thoải mái, đối với nàng vẻ mặt cũng ôn hòa, ngay cả Chương Minh Châu cũng đối với nàng nhàn nhạt gật đầu một cái. Hôm nay Triệu thị thái độ khác thường, hào phóng nói với Sính Đình: “Mồng chín tháng chín này Định Quốc công phủ tổ chức yến hội hoa cúc, mời rất nhiều công tử thế gia cùng thiên kim tiểu thư, ba người tỷ muội các ngươi cũng có thiệp, vừa vặn để cho các ngươi có thêm kiến thức, mở rộng tầm mắt, ngươi đo kích cỡ đi, cũng làm cho ngươi hai bộ đồ mới, ta không muốn người ngoài nói ta khắc nghiệt với thứ nữ.” Nói xong nàng lập tức đem mặt chuyển sang Chương Mỹ Ngọc.
Chương Mỹ ngọc tiến lên kéo tay Sính Đình, cười nói: "Ta đưa muội muội đi ra ngoài. Muội muội về nhà lần này dường như cao lên không ít rồi." Vừa nói liền mang theo Sính Đình đi ra ngoài. Sính Đình trong lòng nghi hoặc không thôi, chuyện khác thường tất yếu có âm mưu, Triệu thị vậy mà lại giúp nàng may quần áo, thật là một sự kiện không thể tưởng tượng.
“Mẫu thân! Chỉ có mấy ngày, y phục của nàng ta may kịp sao?” Chương Minh Châu tò mò hỏi Triệu thị. Quần áo của tỷ muội các nàng đã sớm chuẩn bị tốt. Hiện tại những gia đình trong thành đủ tư cách được Định Quốc công phu nhân gửi thiệp đều điên cuồng vì nữ nhi nhà mình mà may quần áo, mua trang sức, làm cho cửa hàng buôn bán tơ lụa trang sức lúc nào cũng đầy người, mọi người đều cười toe tét đến híp cả mắt.
Triệu thị vẫn không để ý tới nàng, bảo Trần ma ma ở phía sau bê hai cái hộp ra ngoài, mở ra sau đó lại vẫy tay gọi nàng đi lại. Lườm nàng một cái mới lên tiếng: “Con đừng có để ý chuyện không đâu, quần áo của nó ta sẽ kêu Vương ma ma trực tiếp mua ở cửa hàng may sẵn, ngược lại lời ta đã nói mấy ngày trước con nhât định phải ghi nhớ trong bụng, không nên mở miệng khoác lác gây gỗ, nếu gây họa đừng mơ tưởng ta sẽ bỏ qua cho con.”
"Được rồi, được rồi! Người đều nói qua bao nhiêu lần rồi hả? Chỉ cần nàng không ý kiến ta, ta mới mặc kệ nàng chết sống đây!" Chương Minh Châu cau mày gắt giọng. Sau đó trợn to hai mắt vui mừng nhìn hộp đồ trang sức đeo tay, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc tán thưởng: “Chiếc vòng tay ngọc bích này thật là đẹp! Oa! Nhánh hoa trâm này cũng rất tinh xảo, cón có cây trâm vàng…”
Triệu thị thấy Chương Minh Châu hồ đồ không thèm để ý đến hình tượng, không nhịn được đưa tay đánh một cái vào cổ tay đang đeo vòng ngọc bích của nàng: “Tổ tông a! Đừng có quên con vẫn còn bị giam cầm, nếu con không ngoan, ngày đó con sẽ không được đi!” Nàng là điển hình của việc vết sẹo vừa lành đã quên cả đau, ngày đó còn bị hù dọa muốn chết, không tới hai ngày da mặt liền dày lại rồi.
"Hô! Mẫu thân người nhẹ chút, đánh đau quá!" Chương Minh Châu buồn bã nhìn cổ tay một chút, gật đầu như giã tỏi: "Mấy ngày này con đều ngoan ngoãn, cam đoan sẽ không chọc người tức giận." Sau đó yêu thích không buông tay cầm hộp trang sức đứng lên.
Triệu thị yêu thương vươn đầu ngón tay điểm cái trán nàng một cái: “Những thứ này có một số là của ngoại tổ mẫu ban tặng, có một số là của nội tổ mẫu con để lại, không duyên không cớ mẫu thân sẽ không lấy đưa cho các con.” Đặc biệt là trang sức của Chương lão phu nhân để lại, chẳng những có giá trị xa xỉ, hơn nữa còn phú quý trang nhã, lỗng lẫy hoa mỹ. Từng món sáng lấp lánh đều hấp dẫn ánh mắt của nữ nhân.
"Ừ! Ừ!" Chương Minh Châu cũng không phải người mù. Tự nhiên cũng nhìn ra những trang sức hoa lệ này tốn bao nhiêu khó nhọc mới có được. Nàng chính là tham lam, món nào cũng muốn lấy, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải chọn cái nào mới có thể tôn vinh được vẻ đẹp của mình.
Nàng khiêu mi một cái, phiền muộn nói: “Tỷ tỷ thế nào còn chưa đến, bất quá chỉ là con của tiểu thiếp, trông mong được cái gì.” Nàng không muốn nhìn cái bộ dáng ra vẻ của Chương Mỹ Ngọc, không thích chính là không thích, đánh nàng hãm hại nàng cũng được, đừng lúc nào cũng chào đón nàng bằng cái bộ mặt tươi cười đó.
“Hừ! Con quỷ lòng tham không đáy này lại nói xấu ở sau lưng ta.” Chương Mỹ Ngọc bước nhanh đến, một phen đoạt lấy một hộp trang sức, bắt đầu tinh tế đánh giá. Trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng rực rỡ. Có những trang sức tinh xảo này cộng với bộ hoa phục xinh đẹp mới may, nàng phải hảo hảo giả dạng một phen, nhất định sẽ càng thêm mỹ lệ động lòng người. Ngày đó không biết có bao nhiêu công tử thế gia sẽ bị nàng mê hoặc, quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng. Đến lúc đó bà mai tới cầu hôn nhiều đến nỗi chắc chắn sẽ đạp ngã cửa Chương phủ, nàng liền có cơ hội bay lên cành làm Phượng Hoàng! Nghĩ tới những thứ này nàng không khỏi cười ra tiếng.