Chỉ Yêu Người

Chương 39: Tình thế bắt buộc.




Vào tối ngày hôm đó, Kiều Cảnh Nhiên mơ thấy một giấc mộng.

Chính là một khắc tỉnh lại kia, cô lại trong nháy mắt, cái gì cũng không nhớ rõ, nghĩ đến chỉ là một giấc mơ mà thôi, cũng không có tiếp tục miễn cưỡng bản thân.

Chỉ là, trên trán, cảm giác có chút ẩm ướt, cô vươn tay chạm vào một cái, lại không có cái gì dị thường. Sau khi rời giường, thẳng đến khi nhìn đến sách vở được sắp xếp gọn gàng trên bàn học, trong lòng mới hiểu rõ.

Cô nhớ rõ, trước lúc mình đi ngủ, trên bàn vẫn lộn xộn, hơn nữa cô từng dặn dò người giúp việc trong nhà, trừ phi có sự cho phép của mình, hoặc lúc bản thân không có trong phòng, mới cho người vào quét tước.

Nói như vậy nói...... Cũng chính là......

Đêm qua......

Chị ấy đã tới......?

Nói cách khác...... Mấy chữ trên bàn học chị ấy cũng nhìn thấy?


Kinh ngạc qua đi, là thản nhiên.

Cũng tốt.

Dù sao chị ấy cũng biết, hiện tại chị ấy thấy được, cũng không phải chuyện gì xấu.

Chỉ có điều, Kiều Cảnh Nhiên lại thật sự không nghĩ đến. Cô vốn cho rằng Kiều Dĩ Phong chui vào trong mai rùa của mình, nói thế nào cũng có thời gian hòa hoãn gì đó, sau đó chờ mình lại đi giả vờ đáng thương, Kiều Dĩ Phong mới mềm lòng.

Kết quả...... thời gian hòa hoãn này, so với cô dự đoán còn muốn ngắn hơn. Hơn nữa...... nhìn ngày hôm qua, Kiều Dĩ Phong lại chủ động trước, hay là...... nàng thoái nhượng?

Kiều Cảnh Nhiên cảm thấy, khả năng trước đó có vẻ đúng hơn.

Nếu Kiều Dĩ Phong chủ động, như vậy...... cô thế nào nhỉ, cũng nên đáp lễ phải không?

Nhìn hai chồng sách tham khảo lớn trên bàn, Kiều Cảnh Nhiên liếc mắt một cái, trong lòng cũng đã lập tức có quyết định.


Sách tham khảo, nào quan trọng bằng Kiều Dĩ Phong a.

Tiếp theo, Kiều Cảnh Nhiên liền...... thu dọn tốt mọi thứ rồi đến trường.

Cô biết, Kiều Dĩ Phong gần đây bận rộn công tác, trước đó mặc kệ là bận thật hay giả vờ bận, là nàng hữu tâm hay vô tâm, Kiều Cảnh Nhiên đều không nghĩ đến việc quấy rầy Kiều Dĩ Phong đang ngủ say vào sáng sớm.

Trước kia không cố kỵ chỗ nào, là bởi vì Kiều Dĩ Phong vẫn là một người học sinh, mà lúc này nàng đã là người của xã hội, so với mình...... không giống nhau. Cho nên a, Kiều Cảnh Nhiên cảm thấy, mình phải cố gắng hơn nữa a.

Lúc Kiều Cảnh Nhiên rời khỏi nhà không bao lâu, Kiều Dĩ Phong cũng tỉnh lại, đồng hồ sinh học đã hình thành, cho nên lúc này nàng thức dậy khá sớm. Bây giờ không cần đến đồng hồ báo thức, nàng cũng không tắt đồng hồ báo thức đi, chỉ ôm lấy hai chân mình, ngồi ở trên giường một hồi lâu, đều đang ngẩn người, thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang lên, nàng mới rời giường.


Gần đây, đều như thế.

Sau khi Kiều Dĩ Phong thức dậy, sẽ không trực tiếp rời giường, mà như lúc này ngồi ở trên giường, phát ngốc một lát, mới bắt đầu thay áo ngủ rửa mặt.

Luôn cảm thấy, trống rỗng.

Như thiếu đi cái gì đó.

Ngày hôm qua...... thật ra trông cũng giống hôm nay, dù sao cũng lúc rạng sáng phát sinh.

Lý do Kiều Cảnh Nhiên nổ lực, là vì mình sao? Là sao vậy?

Trong đầu Kiều Dĩ Phong quanh quẩn những lời này, chính là nàng lại không biết, bản thân mình rốt cuộc muốn đáp án nào.

Hy vọng là, nói cách khác nàng không thể không đi đối mặt với chuyện Kiều Cảnh Nhiên thích nàng này.

Hy vọng không phải, cô lại...... lại......

Đau đầu......

Rõ ràng rất đau đầu, nhưng liền bản thân Kiều Dĩ Phong cũng không biết, nàng đang lấy tốc độ nào làm việc.

Mà nguyên nhân làm việc nhanh chóng như vậy, nàng biết.
Kiều Dĩ Phong vẫn luôn biết Kiều Cảnh Nhiên rất ưu tú, cũng không phải chưa từng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Kiều Cảnh Nhiên, chỉ là...... từ sau khi Kiều Cảnh Nhiên thổ lộ, nàng không biết nên dùng ánh mắt nào để đối diện với Kiều Cảnh Nhiên, cố tình...... vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Cảnh Nhiên, lại sẽ thường xuyên tiến vào trong đầu óc nàng.

Kiều Dĩ Phong quen nhìn bộ dáng nghiêm túc của Kiều Cảnh Nhiên, không khỏi thay đổi một góc độ khác đối đãi với Kiều Cảnh Nhiên.

Bất luận nguyên nhân Kiều Cảnh Nhiên nỗ lực là như thế nào, có phải bởi vì nàng hay không, Kiều Dĩ Phong đều cảm thấy...... mình đã không cách nào trốn tránh được nữa.

Nàng đã không còn cách nào...... tiếp tục trốn tránh Kiều Cảnh Nhiên nữa.

Hiện tại, nàng đang lấy tốc độ rất nhanh để hoàn thành lượng công việc còn lớn hơn so với ngày thường, còn không phải là đáp án sao.
Mà đối với suy nghĩ này đó của Kiều Dĩ Phong, Kiều Cảnh Nhiên hoàn toàn không biết, cô chỉ quyết định, thời gian mình cho Kiều Dĩ Phong trốn tránh đủ rồi, tuy rằng...... ngắn hơn so với lúc trước cô dự đoán, nhưng nói thật...... thật ra nhiều hơn một giây, Kiều Cảnh Nhiên đều cảm thấy khó có thể chịu đựng được.

Nếu Kiều Dĩ Phong đã bước vào về phía cô một bước đầu tiên, tạm thời mặc kệ Kiều Dĩ Phong là ý gì, là đáp ứng hay là cự tuyệt hoặc là trốn tránh, Kiều Cảnh Nhiên đều sẽ không đứng yên tại chỗ, chờ Kiều Dĩ Phong quay đầu lại.

Cô sẽ không tiếp tục cho nàng thời gian.

Có lẽ khoảng cách giữa cô và Kiều Dĩ Phong quá xa, cho dù là một trăm bước, nếu đến gần nàng một bước, như vậy dư lại chín mươi chín bước, để cô bước tới.

Liền tính...... Kiều Dĩ Phong có thể đáp lại cô...... chỉ bằng một phần vạn cô đối với nàng, cũng tốt.
Một ngày kết thúc, Kiều Cảnh Nhiên hoàn thành chương trình học cuối cùng, có chút mệt, rồi lại nhịn không được hưng phấn cả lên, nhớ tới chuyện Kiều Dĩ Phong hôn cô, tuy, tuy rằng...... chỉ hôn trán, nhưng đó không phải cũng là hôn sao.

Kiều Cảnh Nhiên có đặc quyền không cần đến lớp tự học buổi tối, chỉ là hôm nay cô không có lập tức về nhà, mà dành thời gian, lựa chọn đi dạo, đương nhiên...... là đi dạo có mục tiêu.

Lúc chuẩn bị đến cửa hàng trang sức kia, cô đến một shop quần áo thay đồ trước, dù sao mặc đồng phục vào, nói như thế nào cũng không tốt lắm, hơn nữa cũng sẽ rước lấy ánh mắt người nhìn.

Đáng tiếc chính là, Kiều Cảnh Nhiên xem nhẹ một chút, mặt đẹp dáng đẹp, dạo phố bình thường, đều sẽ đưa đến ba phần chú ý.

Nhưng không phải là nói cô sao.
"Chào chị, xin hỏi, chị có cần giúp đỡ không?" Nhân viên cửa hàng đi tới, muốn đẩy mạnh tiêu thụ trang sức.

"Không cần. Tôi tự mình xem là được rồi." Kiều Cảnh Nhiên muốn tự mình chọn, tuy nói quyết định đi mua trang sắc, chính là mua vòng tay được rồi, hay là lắc tay đây, mua lắc tay mà nói, có phải nên nhân tiện mua một cái vòng cổ hay không? Nếu mua vòng cổ, có phải nên nhân tiện mua...... mua nhẫn gì đó không......

Mặt khác, là mua ngọc, hay là mua bạc.

Kiều Cảnh Nhiên rối rắm a.

Cô đem thương phẩm khắp nơi nhìn từ đầu đến cuối, liền chọn một cái vòng cổ ban đầu cô nhìn trúng.

Phong cách thiết kế thanh thoát, thanh nhã lại không mất vẻ yêu kiều, ở giữa treo trái tim tình yêu, một chiếc vòng phong cách, vừa lúc, đủ để nói lên hết thảy đi?

"Tôi muốn cái này, giúp tôi gói lại đi."
"Được. Xin hỏi chị có muốn viết một tấm thiệp bỏ vào hay không."

"Được."

Kiều Cảnh Nhiên tiếp nhận tấm thiệp nhân viên đưa đến, trầm tư một hồi lâu, mới dám hạ bút.

Lúc này đây, cô không e dè, cũng không hề che che dấu dấu viết xuống:

Chị là của em.

Chị là của em.

Chị.

Là của em.

Của em.

Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt cỡ nào a.

Chính là, cô rất thích, cô cũng hy vọng, Kiều Dĩ Phong có thể thích.

Đóng gói xong, Kiều Cảnh Nhiên vừa lòng gật gật đầu, cà thẻ, trước khi ra khỏi cửa hàng lưu luyến không rời nhìn thoáng qua cặp nhẫn đại diện cho hai chữ hứa hẹn lấp lánh ở quầy cuối cùng.

Nhưng mà, không quá một phút đồng hồ sau, Kiều Cảnh Nhiên lại quay trở lại cửa hàng, lập tức mua cái nhẫn mà cô tâm nghi kia, tuy rằng hiện tại...... còn quá sớm, cô không cách nào mang ra, chính là sau này, cô luôn sẽ có cơ hội đưa chiếc nhẫn này cho Kiều Dĩ Phong mà, đúng không?
Tương lai...... cô...... luôn có cơ hội......

Sau khi mua xong, Kiều Cảnh Nhiên tự mình bắt xe về nhà, bởi vì hiểu rõ chuyện mình muốn làm, cho nên hôm nay cô cố ý phân phó tài xế không cần đón cô.

Sau đó, cũng chỉ chờ Kiều Dĩ Phong về nhà đi?

Hôm nay, mặc kệ muộn thế nào, cô đều sẽ chờ.

Kiều Dĩ Phong vẫn còn đang vùi đầu làm việc, thật ra nhìn qua đỉnh đầu, văn kiện còn dư lại không nhiều lắm, tốc độ làm việc hôm nay của nàng, có thể nói là nhanh như gió, nhanh đến mức bản thân còn thấy kinh dị, chính là lúc còn dư lại một chút, nàng lại không khỏi thả chậm tốc độ.

Trở về sớm như vậy...... thật sự tốt sao......

Như vậy...... tốt sao.

Kiều Dĩ Phong lại bắt đầu phát ngốc, nếu thật sự lựa chọn nhìn thẳng vào chuyện Kiều Cảnh Nhiên thích mình, như vậy nàng nhất định...... cần một sự đáp lại.
Liền ở trong trạng thái xoắn quýt quyết định, Kiều Dĩ Phong hơn 10 giờ về đến nhà. Lúc mở cửa, trong lòng thấp thỏm, đại khái cũng chỉ có bản thân nàng mới biết được.

"Đại tiểu thư, cô trở lại rồi. Hôm nay sớm như vậy a. Muốn ăn chút gì đó không, hôm nay Nhị tiểu thư ở phòng bếp làm thịt xào mà cô thích ăn nhất đó."

"Chút nữa đi." Kiều Dĩ Phong thật sự có chút đói bụng, hôm nay cũng chưa ăn cái gì, "Nhiên Nhiên đâu rồi."

"Nhị tiểu thư a...... cô ấy......"

"Không sao, chị cứ nói thẳng là được."

"Nhị tiểu thư cô ấy...... đang ở nhà bếp."

"Ở nhà bếp? Làm cái gì?"

"Cái...... cái này...... Nhị tiểu thư không cho nói."

Kiều Dĩ Phong gật gật đầu, cũng không có trách cứ người giúp việc, dù sao nàng biết, khẳng định là Kiều Cảnh Nhiên phân phó bọn họ không được nói, cho nên Kiều Dĩ Phong cũng không có tiếp tục hỏi, trực tiếp tự mình đi xem chẳng phải sẽ biết sao?
Nàng đặt túi sang một bên, sau đó đi đến nhà bếp.

Dáng vẻ Kiều Cảnh Nhiên đang...... nấu cơm? Không đúng...... lại gần nhìn, hình như đang nấu mì?

Lúc này, thình lình, Kiều Cảnh Nhiên như cảm thấy có người đi đến, cô quay đầu lại nhìn qua, là Kiều Dĩ Phong.

Nàng...... Nàng đã về a.

"Chị về rồi."

"Ừm." Kiều Dĩ Phong đi đến bên cạnh cô, "Đói bụng sao?"

"Chị đến." Nàng thuận thế nhận lấy cái xẻng trong tay Kiều Cảnh Nhiên, "Em đến nhà ăn chờ đi." Vừa lúc nàng cũng đói bụng, lại nấu một chút, ăn cùng Kiều Cảnh Nhiên đi.

"Ừm." Kiều Cảnh Nhiên tuy đáp ứng rồi, nhưng không nghe theo lời của Kiều Dĩ Phong, đến nhà ăn chờ nàng, mà là đứng ở một bên, nhìn Kiều Dĩ Phong.

Lại nói tiếp, cô biết nấu mì...... cũng là Kiều Dĩ Phong dạy cho cô, tuy rằng...... Kiều Dĩ Phong cũng không cho cô xuống bếp cũng không cho cô động thủ là được.
Cảm giác Kiều Cảnh Nhiên không có rời đi, mà vẫn luôn đứng ở bên cạnh mình, ánh mắt chăm chú nhìn mình kia, nóng bỏng. Nàng vốn không muốn để ý đến, chính là...... thật sự quá nóng bỏng, cái cảm giác nóng bỏng này...... tựa như muốn đốt cháy mình, thiêu đến nội tâm mình, Kiều Dĩ Phong không có thể nhịn được, nghiêng đầu nhìn Kiều Cảnh Nhiên, ngữ khí không kiên nhẫn lại có hương vị hờn dỗi, "Em nhìn chị chằm chằm làm cái gì a?"

"Không có nha. Em nào có, em đang xem chị nấu mì có được không." Kiều Cảnh Nhiên phản bác nói, "Chị nè, chị từ lúc nào trở nên tự luyến như vậy a."

"Em......"

"Mau nấu đi, em đói bụng." Thật ra Kiều Cảnh Nhiên không có cảm thấy đói bụng, chỉ là có chút hoài niệm hương vị này mà thôi.

"Vậy em mau đi ra nhà ăn ngồi chờ chị đi."

"Được."

Lúc này đây, Kiều Cảnh Nhiên rất nghe lời đi đến nhà ăn. Sau đó...... quay lại phòng mình, lấy vòng cổ.
"Đói thì mau ăn đi." Kiều Dĩ Phong từ chối người khác bưng giúp, mà tự mình bưng hai bát mì đến nhà ăn.

"Ừm, chị cũng ăn đi. Chúng ta cùng ăn."

Kiều Dĩ Phong gật đầu.

"Ăn ngon không."

"Ăn ngon."

Ở trong lòng Kiều Cảnh Nhiên, Kiều Dĩ Phong làm cái gì cũng ngon.

Kiều Dĩ Phong mỉm cười.

Lúc ăn mì, hai người nhất thời không nói gì.

Đều hơn nửa tháng, bọn họ cũng chưa từng thấy mặt nhau, rõ ràng ở cùng dưới một mái hiên, thấy mặt, cùng nhau ngồi an tĩnh mà ăn một bát mì, đều khó như vậy, được như vậy cũng không dễ.

Giữa lúc đó, Kiều Cảnh Nhiên đột nhiên mở miệng nói, "Ngày hôm qua...... chị có vào phòng em không?"

Kiều Dĩ Phong nghe vậy, tay ngừng lại, sau đó tiếp tục hút một ngụm mì sợi, không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Chị không nói lời nào, em xem như chị là cam chịu."
"Sách trên bàn học là chị giúp em sắp xếp lại." Kiều Cảnh Nhiên cười cười, "Vậy...... mấy chữ trên bàn, chị nhất định, cũng thấy được đi?"

"Khụ." Kiều Dĩ Phong sặc rồi, thật là, Kiều Cảnh Nhiên cái hay thì không nói, toàn nói cái dở a.

"Em nghiêm túc đó."

"Khụ, khụ khụ." Lại sặc rồi.

Kiều Cảnh Nhiên lập tức rót ly nước đưa cho Kiều Dĩ Phong.

"Đừng nói chuyện này." Kiều Dĩ Phong uống xong nước đề nghị nói.

"Được, không nói chuyện này." Kiều Cảnh Nhiên nghe theo nàng.

"Cái này, tặng cho chị." Kiều Cảnh Nhiên lấy quà ra, đưa tới trước mặt Kiều Dĩ Phong.

"Là cái gì?" Kiều Dĩ Phong cũng không nghĩ nhiều như vậy, thuận miệng hỏi.

"Mở ra nhìn xem."

Kiều Dĩ Phong gật đầu, sau đó buông đũa, cầm lấy quà, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ hình vuông.

Màu đỏ.

Nàng mở ra vừa thấy, là một cái vòng cổ.
Còn có một tấm thiệp.

Chị là của em.

Kiều Dĩ Phong gương mặt vèo một tiếng, lập tức đỏ lên, thiêu nóng hai má nàng.

Nội tâm còn đang không ngừng lặp lại những lời này.

Chị là của em.

Của em.

Là của em.

Đúng lúc này, không đợi Kiều Dĩ Phong phản ứng, Kiều Cảnh Nhiên ghé sát vào Kiều Dĩ Phong một chút, ôm lấy eo nàng, cúi đầu, ấn lên trán nàng một nụ hôn, "Gần đây, cả hai chúng ta đều bận, không thấy được mặt, em rất nhớ chị. Tuy rằng sau đó...... phỏng chừng cũng sẽ rất bận rộn, đây xem như chút bồi thường đi?"

Cô khẽ mở môi đỏ, nói tiếp, "Em vẫn câu nói kia. Em nghiêm túc. Chị hiểu rõ ý em đi." Kiều Cảnh Nhiên mỉm cười, một bộ dáng nhất định phải làm được, "Chị là của em. Người cũng vậy, tâm cũng vậy."

Cuối cùng, nàng xoa xoa gương mặt Kiều Dĩ Phong, "Ngủ ngon. Nhớ mơ thấy em."