"Không được ba hoa." Ban đầu Kiều Dĩ Phong vừa nghe được, trong lòng vẫn vui vẻ, lập tức lại làm ra vẻ nghiêm túc, "Chị vẫn chưa xong với em đâu."
"......" Kiều Cảnh Nhiên bĩu môi, "Dù sao, em chính là không thích Quý Tiêu. Không có lý do gì, chính là không thích chị ta."
"......"
Bởi vì Kiều Cảnh Nhiên nói xong lời này, làm cho Kiều Dĩ Phong cũng nhíu nhíu mày, rốt cuộc, từ khi cô còn nhỏ, Kiều Cảnh Nhiên cũng không giống như bây giờ, rõ ràng kiên quyết như vậy, biểu đạt ra không thích một người, nói chính xác hẳn là ghét.
Nói thật, Kiều Dĩ Phong cảm thấy, nguyên nhân Kiều Cảnh Nhiên chán ghét Quý Tiêu, dường như không đơn giản như cô nói.
"Tiểu Cảnh...... Em thật sự vì, cảm thấy chị thích Quý Tiêu, cho nên mới không cao hứng sao." Kiều Dĩ Phong rất nghiêm túc hỏi Kiều Cảnh Nhiên.
Đối mặt ánh mắt nghiêm túc của Kiều Dĩ Phong, cô muốn nói, cố tình lại không thể mở miệng được, muốn gật đầu, lại không muốn lừa gạt Kiều Dĩ Phong, đành phải cắn môi dưới, không phát tiếng, không khẳng định cũng không phủ định.
Chỉ là......
Kiều Cảnh Nhiên rốt cuộc vì cái gì lại sợ hãi mình thích Quý Tiêu?
Lông mày Kiều Dĩ Phong có chút nhíu lại, nàng nghĩ không ra.
"Em......"
A, Kiều Dĩ Phong nhíu mày.
Kiều Cảnh Nhiên hiểu được giãy dụa trên mặt Kiều Dĩ Phong, biết nàng vẫn luôn cưng chiều mình, rõ ràng là tức giận, lại không hề so đo cái gì với mình, Kiều Dĩ Phong...... Trước sau đều yêu thương cô như thế.
"Không sao. Không thích Quý Tiêu, liền không thích đi. Chị cũng không thích Quý Tiêu, cho nên, không sao đâu." Kiều Dĩ Phong vẫn cười trấn an Kiều Cảnh Nhiên, nàng sờ sờ gương mặt cô, mềm mại, khiến trong lòng mình không ít hờn dỗi, cũng tiêu tan không ít.
Không so đo là bởi vì, so với bản thân, nàng càng để ý cảm thụ của mình.
Chuyện này...... Kiều Cảnh Nhiên biết.
"Tiểu Phong." Cô nắm lấy tay Kiều Dĩ Phong, lấy lại bình tĩnh mới nói, "Em chỉ là...... chỉ là......" Kiều Cảnh Nhiên luôn cảm thấy nói như vậy, có điểm thẹn thùng, cho nên, tuy cô nắm tay Kiều Dĩ Phong, lại không dám nhìn nàng, "Không muốn chị khen người khác như vậy. Chính là...... Không muốn nhìn chị thích người khác như thế."
Kiều Cảnh Nhiên giờ phút này nói, toàn bộ đều là nói thật.
Cô thật sư...... Không muốn Kiều Dĩ Phong thích người khác.
Cô hy vọng...... Trong lòng Kiều Dĩ Phong, chỉ có cô, tất cả đều là cô, như vậy liền không vị trí dư thừa nào dành cho kẻ khác.
Kiều Dĩ Phong từ trên mặt Kiều Cảnh Nhiên, thấy được hai chữ thẹn thùng, nàng rốt cuộc cũng hiểu, Kiều Cảnh Nhiên vì cái gì lại tức giận, lại tựa như hiểu ra một chút, nguyên nhân cô sợ hãi là gì.
Bởi vì mình khích lệ người khác, nói tính cách ai đó thật tốt, nói người khác là người rất tuyệt, cho nên Kiều Cảnh Nhiên bởi vậy mà ghen tị?
Kỳ thật, Kiều Dĩ Phong hoặc ít hoặc nhiều cũng hiểu rõ điều mẫn cảm của Kiều Cảnh Nhiên.
Nàng vẫn luôn ở bên Kiều Cảnh Nhiên, từ lúc Kiều Cảnh Nhiên sinh ra, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, ba mẹ luôn bận rộn, tuy gia đình tương đối hạnh phúc hòa thuận, nhưng thời điểm ở nhà, đều chỉ có mình cùng Kiều Cảnh Nhiên.
Lúc nhỏ chút, Kiều Lễ và Phương Du Khanh về nhà có chút vội vã, sẽ tận lực dành ra thời gian cho Kiều Dĩ Phong và Kiều Cảnh Nhiên, chờ đến khi Kiều Dĩ Phong hơi lớn hơn một chút, sự nghiệp của Kiều Lễ và Phương Du Khanh, cũng lớn hơn, có đôi khi thật sự không cách nào phân thân ra, ba mẹ cũng đã già cả, Phương Du Khanh và Kiều Lễ tự nhiên không muốn phiền toái bọn họ, biện pháp duy nhất, chính là thuê người giúp việc Kiều Dĩ Phong và Kiều Cảnh Nhiên.
Chờ đến khi Kiều Dĩ Phong và Kiều Cảnh Nhiên lớn chút nữa, cũng không cần người khác chăm sóc, sinh hoạt giữa bọn họ, càng như nương tựa vào nhau.
Kiều Cảnh Nhiên chỉ cần Kiều Dĩ Phong làm bạn là được rồi, cô đã quen không có Phương Du Khanh và Kiều Lễ trong cuộc sống, tuy cảm tình cũng ba mẹ vẫn tốt như cũ, chỉ là cô hiểu rõ, coi như không có Phương Du Khanh và Kiều Lễ ở bên cô, cô cũng sẽ không tịch mịch, bởi vì có Kiều Dĩ Phong ở đây.
Mà Kiều Dĩ Phong...... Vẫn luôn chăm sóc Kiều Cảnh Nhiên, từ lúc cô còn nhỏ, liền vẫn luôn chăm sóc cô, so với Phương Du Khanh và Kiều Lễ, nàng càng giống ba mẹ của Kiều Cảnh Nhiên, họp phụ huynh của Kiều Cảnh Nhiên là nàng đi dự, sổ liên lạc ở trường của Kiều Cảnh Nhiên là nàng ký, hết thảy của Kiều Cảnh Nhiên, đều là nàng một mình ôm lấy mọi việc.
Bọn họ, đều đã quen có nhau trong cuộc sống.
Cho nên...... Kiều Cảnh Nhiên mới lo được lo mất như vậy?
Mấy năm gần đây, bởi vì mình vào đại học yêu cầu trọ ở trường, Kiều Cảnh Nhiên đều chỉ có một mình. Tuy cuối tuần cũng có thể gặp mặt...... Nhưng so với thời gian hai người ở cùng nhau, chung quy thời gian tách ra vẫn dài hơn.
Em ấy nhất định, rất cô đơn đi.
Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên buông mắt xuống, em ấy chưa từng nói với mình, em ấy cảm thấy cô đơn, chính là Kiều Dĩ Phong lại thường xuyên, có thể từ trên mặt cô nhìn ra mọi loại tâm tình.
Trong khoảng thời gian gần đây, loại cảm tình này càng thường xuyên xuất hiện trên mặt cô.
Là ẩn nhẫn đến cực hạn......
"......"
Kiều Dĩ Phong thở dài, trong lòng có chút áy náy. Kiều Cảnh Nhiên yếu đuối mẫn cảm như vậy, nàng rõ ràng vẫn luôn biết, nàng có thể nhìn ra, cũng bởi vậy chỉ cần Kiều Cảnh Nhiên mở miệng, nàng đều nhất định hữu cầu tất ứng (*), cố tình lần này, ở chuyện Quý Tiêu, không thể lo lắng băn khoăn của Kiều Cảnh Nhiên, nàng cảm thấy...... rất có lỗi.
(*) Hữu cầu tất ứng (有求必应): cầu gì được nấy.
Kiều Dĩ Phong không nói thêm gì nữa, nàng chỉ vươn tay ra, vỗ về tóc cô, nhìn cô một hồi lâu, mới ôm lấy mặt cô vào trong ngực, nhẹ nhàng mà, vuốt ve khuôn mặt cô, mép tóc cô, ngẫu nhiên còn khẽ vuốt ve gáy cô, an ủi cô.
"Chị không có thích người khác." Kiều Dĩ Phong có chút bất đắc dĩ, rồi lại vô lực giải thích, "Người mà chị thích nhất ấy, chính là Tiểu Cảnh nhà chúng ta. Không chuyện liên quan tới ai đâu, cũng không quan hệ với Quý Tiêu."
Có đôi khi, một từ thích này, phương diện đề cập rất rộng, bất luận là người là vật, thậm chí là một sự việc, đều cũng có thể dùng từ thích hình dung.
Kiều Cảnh Nhiên cứ việc biết thích của Kiều Dĩ Phong, cũng không có bao hàm cái gì...... Tình cảm của cô khát vọng, nhưng tóm lại cô cũng cao hứng.
Bởi vì, Kiều Dĩ Phong dù sao vẫn thích cô. Tóm lại là...... Thích.
"Nếu em...... Có thể lớn như Tiểu Phong...... Thì tốt rồi." Kiều Cảnh Nhiên rúc vào trong ngực Kiều Dĩ Phong rầu rĩ nói.
"Vì sao?"
"Như vậy...... Liền có thể vẫn luôn ở bên Tiểu Phong."
"Phốc. Sao có thể chứ. Chị á, luôn lớn hơn em bảy tuổi, chuyện này sẽ không thay đổi." Kiều Dĩ Phong vuốt đầu tóc Kiều Cảnh Nhiên, thật mượt mà, sờ lên thật thoải mái.
"......"
Vì sao thời gian, không thể qua nhanh một chút.
Kiều Dĩ Phong hơi cúi đầu, nhìn bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên không rên một tiếng, trong lòng biết cô không cao hứng, cũng đau lòng cô ẩn nhẫn, cùng vì chuyện vừa rồi, lòng mang áy náy, vốn định mang đến cho Kiều Cảnh Nhiên một cái kinh hỉ, cho nên vẫn luôn giữ bí mật.
Chẳng qua...... Hiện tại xem ra, nàng lộ ra một chút, cũng không có vấn đề đi?
"Tiểu Cảnh. Lại nhẫn nại thêm một đoạn thời gian nữa đi. Qua một đoạn thời gian, chị nhất định thường ở cùng em. Chị cam đoan với em. Được không?"
"Thật không?" Kiều Cảnh Nhiên vui vẻ từ trong ngực Kiều Dĩ Phong ngồi dậy, hưng phấn hỏi.
Đương nhiên cao hứng, nếu Kiều Dĩ Phong có thể dành thời gian ở bên cô, tự nhiên liền không ở lại trường nữa, liền ở trường, cũng sẽ không có thời gian đi để ý tới Quý Tiêu.
Nếu Quý Tiêu đã xuất hiện, chuyện này cô không có cách nào thay đổi, như vậy ít nhất, đem thời gian Kiều Dĩ Phong và Quý Tiêu ở chung, đến ít nhất, luôn không sai.
"Đương nhiên là thật. Chị có khi nào lừa em không?" Kiều Dĩ Phong sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Kiều Cảnh Nhiên, quả nhiên...... Có thể làm em ấy cao hứng.
Chỉ cần Kiều Cảnh Nhiên có thể khôi phục sức sống, trở nên vui vẻ, như vậy, chính là đáng giá.
Nhìn bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên cười không chút che giấu, thật ra Kiều Dĩ Phong có đôi khi cũng sẽ nghĩ, mình có phải không nên cưng chiều em ấy như thế hay không, có đôi khi thậm chí không có nguyên tắc không có điểm mấu chốt, tất cả đều đáp ứng em ấy, nàng cũng sẽ có băn khoăn của nàng.
Sợ cưng chiều em ấy quá, em sẽ trở nên kiêu căng tùy hứng.
Lại sợ đối với em ấy quá lãnh đạm, em ấy sẽ nhạy cảm khổ sở.
May mà, Kiều Cảnh Nhiên rất ngoan ngoãn.
Điểm này, Kiều Dĩ Phong khá là vui. Bởi vì Kiều Cảnh Nhiên đối với Kiều Dĩ Phong mà nói, vị trí của cô, trước nay không chỉ có hai chữ em gái móc nối.
Kiều Cảnh Nhiên, rất đặc biệt.
"Đúng rồi, chị ở khách sạn này, đặt hai phòng, hẹn trước ba ngày. Nếu em mệt, ta nhỡ đâu có chuyện gì không thể luôn ở bên cạnh em, em tùy thời có thể tự mình trở vê nghỉ ngơi, biết không. Đây là thẻ phòng." Kiều Dĩ Phong lấy từ trong áo khoác trên gái, lấy ra hai tấm thẻ phòng, "Em muốn ở phòng nào cũng được."
"Ai, em không thể ở cùng Tiểu Phong sao?"
Kiều Cảnh Nhiên thật ra vẫn luôn rất rối rắm, giường trong phủ vừa hẹp vừa nhỏ, nhưng nếu hai người bọn họ ở cùng trên một cái giường nhỏ, như vậy...... khẳng định hai người sẽ rất gần nhau, thể xác và tinh thần đều......
Chính là nếu cô ngủ ở phòng nàng, Quý Tiêu sẽ ở đó, Kiều Cảnh Nhiên cũng không ghét Diêu Đồng, nhưng có người mà nói, cô liền không có cách nào cùng Kiều Dĩ Phong ở trong thế giới của hai người......
"Không phải em, không thích Quý Tiêu sao." Kiều Dĩ Phong cười nói, tươi cười, ý trêu chọc khá rõ ràng.
"A...... Chẳng lẽ Tiểu Phong chị......"
"Chính là chẳng lẽ mà em nghĩ đó ~"
A a a a a a a, đáng chết đáng chết đáng chết.
Sao cô lại ngu ngốc như thế!
Kiều Cảnh Nhiên đã hiểu......
Khó trách Kiều Dĩ Phong vào lúc đó, hỏi cô cảm thấy Quý Tiêu thế nào, thì ra không phải nói với mình chuyện Quý Tiêu, mà là vì băn khoăn cảm thụ của mình, mới hỏi mình thấy Quý Tiêu thế nào......
Hơn nữa, bởi vì nhỡ đâu cô không muốn trong phòng vì sợ người lạ linh tinh gì đó, Kiều Dĩ Phong đắn đo cho cảm nghĩ của cô, cho nên nàng đưa ra hai lựa chọn, đều đã an bài xong từ trước.
Sớm đã đặt trước khách sạn như thế này, hỏi ý cô như thế nào......
A a a a a a.
Sao cô có thể ngốc như vậy.
Còn bởi vì mâu thuẫn ầm ĩ với Kiều Dĩ Phong...... Không chỉ có không đáng, còn có vẻ cô đặc biệt hẹp hòi, đặc biệt ngu xuẩn a a a a.
Kiều Cảnh Nhiên nghĩ lại thấy mắc cỡ muốn chết, cô ghé vào giường chôn đầu mình trong gối.
Hoàn toàn...... Không có mặt mũi nhìn Kiều Dĩ Phong mà.