Từ ngày đó, chính tai từ miệng Kiều Dĩ Phong nghe được, nàng muốn giới thiệu Quý Tiêu giới thiệu cho mình, tâm tình Kiều Cảnh Nhiên cả ngày đều không yên.
Vốn cho rằng, mấy năm gần đây, đều không nghe thấy tin tức của Quý Tiêu kia, còn tưởng rằng cô ta sẽ không xuất hiện...... Lại không nghĩ rằng cô ta lúc này xuất hiện, không chỉ có như thế, còn trở thành bạn cùng phòng của Kiều Dĩ Phong.
Quả nhiên là cô quá lạc quan rồi......
Ngày đó, cô vừa nghe đến tên Quý Tiêu, cả người liền trở nên cứng đờ.
Quý Tiêu.
Quý Tiêu.
Quý Tiêu này là kẻ nguy hiểm, so với Sở Hạo Phong nguy hiểm hơn nhiều, huống chi, nghe ý tứ của Kiều Dĩ Phong, hiện tại cô ta không chỉ là bạn cùng phòng của Kiều Dĩ Phong, hơn nữa ấn tượng của Kiều Dĩ Phong đối với cô ta khá tốt......
Ở kiếp trước, chẳng qua là bạn học cùng trường cùng khoa mà thôi.
Sớm chiều ở chung.
Sớm chiều ở chung......
Ở phương diện nào đó nhìn, Quý Tiêu, so với Kiều Cảnh Nhiên cô, càng dễ tiếp cận Kiều Dĩ Phong.
Nghĩ đến đây, Kiều Cảnh Nhiên liền cảm thấy bực bội, từ khi biết Quý Tiêu đã xuất hiện, đến bây giờ, nỗi lo lắng của cô không thể nào bỏ xuống được.
Cô đến đối sách cũng không nghĩ ra.
Hiện tại, chuyện đã phát triển đến mức này rồi, Kiều Cảnh Nhiên hoàn toàn không dự đoán được, thậm chí hoàn toàn không biết được mức độ.
Tuy rằng chuyện đời này, đa phần đều giống kiếp trước, Kiều Cảnh Nhiên cũng có thể làm từng bước, liền có vài chi tiết nhỏ khác với kiếp trước, cô cũng có thể đủ sức ứng phó.
Nhưng, cố tình...... Sở Hạo Phong và Quý Tiêu, thời gian hai người đó xuất hiện, cùng với ở kiếp trước, hoàn toàn không giống, khiến cô không cách nào đoán được, càng đừng nói đến đối sách.
Giờ phút này, thừa dịp kỳ thi vẫn chưa kết thúc, còn dư thời gian, cô vẫn suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
Trên giấy nháp được phát, cô viết cũng không phải quá trình tính toán, ngược lại tất cả đều là tên Quý Tiêu.
Sau khi giờ kiểm tra kết thúc, biết được ngày hôm sau sẽ biết thành tích, tâm cô trở nên càng thêm lo âu.
Bởi vì cô chỉ còn một ngày.
Cô tin tưởng mình có thể giành được hạng nhất, nói cách khác, ngày kia cô sẽ phải gặp Quý Tiêu rồi.
Chính là đến bây giờ, cô một cái biện pháp cũng không có.
Có thể vui vẻ ở chung với Kiều DĨ Phong, tất cả tại giờ phút này, đều bị lo âu sắp phải gặp Quý Tiêu bao phủ.
Buổi tối trước khi ngủ, cô ngủ ở trong phòng Kiều Dĩ Phong, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, cô không thể rời khỏi hương vị này, không có Kiều Dĩ Phong ở đây, ít nhất ở nơi này còn lưu lại hơi thở của nàng.
Kiều Cảnh Nhiên nằm ở trên giường, dựa theo lệ thường mỗi ngày, gọi điện thoại cho Kiều Dĩ Phong, chỉ là thanh âm nhẹ nhàng, một chút sức lực cũng không có.
"Tiểu Cảnh, xảy ra chuyện gì sao?" Kiều Dĩ Phong phát giác ngữ điệu của Kiều Cảnh Nhiên quá mức bình tĩnh, bởi vì trước kia cô luôn dùng giọng điệu rất vui vẻ nói cho mình những chuyện linh tinh ngày hôm nay, mà hôm nay, cô quá an tĩnh.
"Không có oa......" Kiều Cảnh Nhiên nghĩ thầm, rõ ràng như vậy sao...... Cô đã tận lực tỏ ra bình thường rồi mà, "Chính là...... Có thể là ngày mai sẽ biết được thành tích...... Cho nên, khẩn trương đi......" Kiều Cảnh Nhiên tận lực tìm một lý do tương đối hợp tình hợp lý.
"Phải không." Kiều Dĩ Phong dừng một chút, tạm dừng vài giây, trong điện thoại chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nàng, một lát sau, nàng mới nói, "Phát huy không tốt lắm sao? Lần này không giành được hạng nhất cũng không sao, em vẫn có thể đến đây chơi với chị mà."
Từ lúc bắt đầu, mục đích của Kiều Dĩ Phong cũng chỉ có một, nàng chỉ hy vọng Kiều Cảnh Nhiên có thể vui vẻ mà thôi. Cho nên em ấy có giành được hạng nhất hay không, căn bản không liên quan, cái ước định kia, vốn dĩ cũng chỉ là vì khích lệ Kiều Cảnh Nhiên mà thôi, kể cả khi em ấy giành hạng chót, Kiều Dĩ Phong vẫn sẽ đáp ứng em ấy.
Nàng khoan dung, chỉ đối với Kiều Cảnh Nhiên mà thôi.
"Ừm...... Em chính là...... Chính là......" Kiều Cảnh Nhiên có chút ấp úng, thật ra cô rất muốn nói, cô có chút sợ hãi, chính là nói ra lời này, nếu Kiều Dĩ Phong truy vấn cô nguyên nhân, cô lại không cách nào giải thích được.
Ngẫm lại...... Vẫn là thôi đi.
Chờ đến khi...... Cô có thể biểu đạt với Kiều Dĩ Phong chuyện cô thích Kiều Dĩ Phong, rồi nói.
Nếu không nói, hiện tại muốn nói, cũng chỉ là lời nói vui đùa.
"Chính là, cái gì?"
"Em chính là...... Rất nhớ Tiểu Phong." Cô nói là thật, rất nhớ Kiều Dĩ Phong, mỗi buổi tối đều nhớ, trước khi đi vào giấc ngủ cũng nhớ, buổi sáng tỉnh lại, thời điểm nàng không ở bên cạnh, càng nhớ.
"Phải không......" Kiều Dĩ Phong nghe được lời này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là ấm áp trong lòng.
Nàng không dự đoán được, Kiều Cảnh Nhiên sẽ thẳng thắn như vậy, chính là không thể không nói, nàng bởi vì câu nói rất nhớ chị của Kiều Cảnh Nhiên, mà tâm tình rất tốt.
"Chị cũng...... Rất nhớ Tiểu Cảnh a." Kiều Dĩ Phong lẩm bẩm tự nói, trước mắt hiện lên, dường như là bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên đang cầm điện thoại, vẻ mặt tươi cười.
Đứa nhỏ kia...... Nhất định là đang ở trong phòng nàng......
"Ngày mai, ngày mai liền có thể gặp rồi." Ngày mai, liền có thể gặp em rồi.
"Dạ!"
Kiều Cảnh Nhiên cũng bởi vì Kiều Dĩ Phong nói nhớ cô, tâm tình cũng tốt lên.
Còn...... Quý Tiêu.
Chỉ là Quý Tiêu mà thôi.
Cho dù......
Quên đi.
Từ đâu ra cho dù.
Cô sẽ không buông tay.
Đối với Kiều Dĩ Phong, Kiều Cảnh Nhiên cô, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Vào ngày hôm sau, Kiều Cảnh Nhiên đến trường học.
Không hề ngoài ý muốn, cô vẫn giành hạng nhất như cũ.
So sánh với ngày hôm qua nặng nề, hôm nay tâm tình của cô cũng tốt hơn.
Ngủ một giấc, tuy...... Cô vẫn như cũ...... Không biết rốt cuộc cô nên làm cái gì để tốt hơn, chẳng qua cho dù cô muốn làm cái gì, cũng chỉ có thể nhìn thấy Quý Tiêu xong rồi mới cân nhắc kỹ hơn?
Bởi vì xếp lớp, người trong lớp đều biết, Kiều Cảnh Nhiên là một học sinh nhảy lớp, mà mỗi lần thi cử, mặc kệ là thi học kỳ hay kiểm tra bình thường, hạng nhất kia, vĩnh viễn đều là Kiều Cảnh Nhiên, chuyện này thấy nhiều không trách, chẳng qua, tất cả mọi người đều đối với cô kính nhi viễn chi (*).
(*) Kính nhi viễn chi (敬而远之): Kính trọng nhưng không gần gũi.
Trừ bỏ thành tích của Kiều Cảnh Nhiên quá xuất sắc ra, cũng là vì toàn thân cô luôn tản mát ra một loại cảm giác lạnh nhạt, khiến người ta trước sau khó có thể tới gần, hơn nữa luôn khiến người ta cảm thấy cô không giống trẻ con cùng tuổi, cho nên ở trong lớp, trên cơ bản cô đều không có bạn bè gì cả.
Đối với chuyện này, giáo viên chủ nhiệm cũng cố ý tìm cô để nói về vấn đề này, cũng là vì mỗi lần nhìn đến cô, đều chỉ có một mình, mà Kiều Cảnh Nhiên chỉ cần rãnh rỗi, làm chuyện gì cũng không phải học tập, đều tự hỏi mình phải dùng phương pháp gì để mau mau trưởng thành, làm bên người Kiều Dĩ Phong, chỉ có cô.
Kiều Cảnh Nhiên rất rõ ràng cho giáo viên thấy, cô chỉ quen một mình, nhưng thật ra không có nói không cần bạn bè, dù sao cách nói như vậy có chút quái gở, vì để tránh cho người nhà biết chuyện của cô ở trường, cho nên cô đều trả lời tương đối khách khí, không hề có sơ hở.
Xét thấy hành vi của Kiều Cảnh Nhiên, giữa bạn học đều bảo trì lễ phép, phương diện học tập không cần nhọc lòng, không có vấn đề gì lớn, giáo viên cũng liền mặc kệ cô.
Tựa như hôm nay, mỗi người, đối với việc Kiều Cảnh Nhiên giành hạng nhất tập mãi cũng thành quen, bởi vì vui sướng không dứt, mỗi người, đối với Kiều Cảnh Nhiên trên mặt lộ ra cảm xúc vui sướng này, đều thấy xa lạ.
Cô vĩnh viễn đều, lễ phép đúng mực, khoảng cách đúng mực, dần dà, cũng không có người nguyện ý tiếp cận cô.
Đối với hiện tượng như vậy, Kiều Cảnh Nhiên kỳ thật không sao cả, hoặc chính xác hơn là, cô đối với hiện tượng như vậy, ngược lại từ trong đáy lòng, cảm thấy an tâm.
Cô không có thời gian kết giao bạn bè, càng không có tinh lực đi giành tình cảm yêu mến cho một đứa con nít.
Ít nhất hiện tại, cô không có.
Huống chi...... Vẫn là làm bạn với một đứa trẻ đang trong giai đoạn dậy thì. Cũng không phải là cô kỳ thị, hoặc là khinh bỉ trẻ con. Chỉ là, tuổi tác khác biệt, trình độ suy nghĩ khác biệt, cô lớn hơn đứa trẻ đó quá nhiều, không nên lãng phí thời gian.
Là mình, cũng là bọn họ, đều không nên.
Một đoạn cảm tình có thể duy trì bao lâu, bỏ đi nhân tố bên ngoài, chừa lại nhân tố bên trong, đó là chân thành.
Nhưng đồng thời, cảm tình cũng yêu cầu phí thời gian, phải tốn rất nhiều thời gian, phải dụng tâm bồi dưỡng.
Kiều Cảnh Nhiên thừa nhận, cô làm không được.
Bởi vì, cô hiện tại, một quả tim, đều đặt trên người Kiều Dĩ Phong, Kiều Dĩ Phong là tất cả của cô.
Thời gian của cô, đều là Kiều Dĩ Phong, nguyên nhân chính cũng là như thế, mới có thể khiến tất cả thời gian của Kiều Dĩ Phong là của cô.
Tuy rằng...... Tình huống hiện tại...... Cũng không phải như vậy.
Chính là vậy thì sao đây, cô thích Kiều Dĩ Phong, cô yêu thầm nàng, cô muốn theo đuổi nàng, như vậy, cô chính là phải trả giá nhiều một chút.
Cô không ngại trả giá, ăn cả ngã về không.
Cô để ý chính là, trả giá toàn bộ những gì mình sở hữu, Kiều Dĩ Phong vẫn như cũ không yêu cô.
Cho dù hiện tại cô nghĩ mọi cách thân cận với Kiều Dĩ Phong, nhưng đáy lòng sợ hãi, chỉ có chính cô biết.
Những cái sợ hãi đó, chính là một quả bom, rõ ràng đã thiếp lập thời gian, nhưng Kiều Cảnh Nhiên lại không biết, quả bom này, rốt cuộc khi nào sẽ nổ mạnh, nổ tung cả thế giới này.
Kiều Cảnh Nhiên vẫn luôn cho rằng, loại sợ hãi này, sẽ vẫn luôn liên tục đến ngày cô nói rõ với Kiều Dĩ Phong, mới có thể kết thúc.
Cho đến khi, Quý Tiêu xuất hiện.
Ngay từ đầu, thời điểm biết Quý Tiêu đã xuất hiện, hơn nữa càng thêm tới gần Kiều Dĩ Phong, thật sự gia tăng nỗi sợ hãi trong lòng Kiều Cảnh Nhiên.
Chính là hiện tại đây.
Cô một đường thấp thỏm.
Giờ phút này, thời điểm đứng trước cửa phòng Kiều Dĩ Phong, cô không biết làm sao, sinh ra dũng khí.
Kiều Cảnh Nhiên biết, đằng sau cánh cửa này, có sự tồn tại của Quý Tiêu, chỉ cần cô đẩy cánh cửa này ra, liền sẽ nhìn thấy Quý Tiêu, cơn ác mộng tra tấn cô bao lâu nay.
Chính là, cô cũng biết, Kiều Dĩ Phong cũng ở đây, chỉ cần cô đẩy cửa vào, liền sẽ nhìn thấy bộ dáng Kiều Dĩ Phong tươi cười với cô.
Chỉ muốn nhìn thấy nụ cười này, chỉ cần tươi cười vì cô, cô liền sẽ sinh ra dũng khí.
Kiều Cảnh Nhiên, sẽ vì Kiều Dĩ Phong, mà trở nên dũng cảm.
Hiện tại, quả bom kia đã không còn, bởi vì giây phút cô xuất hiện ở đây, cũng đã nổ tung, cô sợ hãi, cũng mang khói thuốc súng, vừa tiêu vừa tán.
Dư lại.
Chỉ có.
Yêu cùng dũng khí.