Nhìn thấy Kiều Dĩ Phong nhắm mắt lại, bộ dáng hô hấp bình tĩnh, giống như đối với chuyện sắp xảy ra, không hề phát hiện, hai mắt Kiều Cảnh Nhiên nhìn chăm chú vào nàng cũng trở nên nhu hòa hơn.
Sau đó, nhắm ngay môi Kiều Dĩ Phong, hôn lên môi một cái bép.
Đối mặt với chuyện đột nhiên bị hôn này, Kiều Dĩ Phong kinh ngạc mở mắt, liền thấy Kiều Cảnh Nhiên tựa như đã trêu ghẹo thành công, vẻ mặt hi hi cười.
"Tiểu Cảnh, em vừa mới làm cái gì đó?" Kiều Dĩ Phong xụ mặt, làm ra dáng vẻ mình trông tức giận, chính là ngay cả Kiều Dĩ Phong, đều cũng không rõ ràng lắm, nàng rốt cuộc có tức giận hay không, chỉ phải dùng cách này, tới che dấu việc mình không biết làm sao.
"Thưởng cho chị đó."
"Cái gì? Thưởng cho chị?" Cái gì...... Kiều Dĩ Phong nàng không có nghe lầm chứ?
Người bị hôn là nàng đó, lại nghe thấy Kiều Cảnh Nhiên nói, nàng được khen thưởng?
"......" Kiều Dĩ Phong trong lúc nhất thời không thể trả lời được, tạm dừng một hồi lâu mới nói, "Chị nhớ chứ. Chỉ là......"
"Cái gì nha?"
Kiều Dĩ Phong có chút muốn nói lại thôi, luôn cảm thấy hỏi như vậy có chút xấu hổ, hơn nữa Kiều Cảnh Nhiên lại vẫn chỉ một đứa trẻ......
"Hử?"
"Ai dạy em cách khen thưởng như vậy?"
"Cô giáo nói, phải hướng người mình thích biểu đạt sự yêu thích." Kiều Cảnh Nhiên tự mình biên soạn cũng không đỏ mặt.
Cô giáo người ta rõ ràng nói là, "Phải hướng người mình tôn kính biểu đạt sự tôn kính."
"......" Xem ra hôm nào hẳn là phải đến trường Kiều Cảnh Nhiên xem giáo viên dạy cái gì, đây là dạy cái gì vậy......
"......"
"Chị, nhanh lên~ khen thưởng khen thưởng ~" Kiều Cảnh Nhiên đã không thèm đếm xỉa đến, dù sao lời nói cũng đã nói rồi, nhiều nhất cũng chỉ là Kiều Dĩ Phong không hôn cô mà thôi.
"Em biết cái gì gọi là yêu thích sao, tiểu ngu ngốc." Kiều Dĩ Phong không cự tuyệt, nhưng cũng không đáp ứng, chỉ nhéo nhéo cái mũi của cô.
"Em...... Đương nhiên biết chứ! Tựa như em đối với chị! Đây là thích á!"
"Ha ha." Đây thật sự là lời của trẻ con nói.
"Tiểu Cảnh, thích chính là, ừm...... Tựa như...... tựa như ba và mẹ ấy, tình cảm giữa ba mẹ là thích, em đối với chị, không phải......" Kiều Dĩ Phong muốn giải thích với Kiều Cảnh Nhiên, định nghĩ thích là gì.
Kiều Dĩ Phong có chút bất đắc dĩ, đối với một đứa nhỏ sắp dậy thì, phải giải thích như thế nào mới được, yêu thích này không phải là thích đối phương đây?
"Chẳng lẽ chị không thích em sao?" Kiều Cảnh Nhiên bất thình lình nói ra một câu như vậy.
Kỳ thật, cô hiểu rõ ý tứ của Kiều Dĩ Phong, cô cũng biết Kiều Dĩ Phong sao lại xem chuyện mình nói thích bây giờ là sự thật, chính là biết Kiều Dĩ Phong sẽ đối với cô nói ra lời cự tuyệt lại có chút nhịn không được, cô cúi đầu không hề nhìn vào mắt Kiều Dĩ Phong nữa, thuận tiện giả vờ đáng thường, khiến Kiều Dĩ Phong đối với cô mềm lòng.
Đương nhiên...... Chủ yếu vẫn là, vì...... Người sau.
"Đương nhiên không phải rồi. Chị cũng rất thích Tiểu Cảnh." Kiều Dĩ Phong xoa xoa gương mặt Kiều Cảnh Nhiên, nhìn dáng vẻ cô cúi đầu đáng thương, liền sườn mặt đều giống như bị bóng ma che kín, nàng thật sự không có cách nào.
Kiều Dĩ Phong vỗ về gương mặt Kiều Cảnh Nhiên, làm cô ngẩng đầu, nhìn mình, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Kiều Cảnh Nhiên, hôn hôn cô.
Không sai, nhắm ngay môi, hôn lên.
Chẳng qua chỉ một cái hôn rất cạn rất cạn, thật sự tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Lúc môi nàng rời khỏi, hít một hơi để điều tiết không khí, liền nhìn thấy tươi cười che kín mặt Kiều Cảnh Nhiên nói, "Vừa lòng chưa?"
Kiều Cảnh Nhiên gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu.
Khiến Kiều Dĩ Phong không hiểu ý của cô, vì thế nàng cũng nghiêng đầu nhìn Kiều Cảnh Nhiên.
"Chị, vừa rồi chị đang dỗ em hả?" Ý là, đây chỉ là nàng đáp ứng đòi hỏi của Kiều Cảnh Nhiên, lại không phải muốn khen thưởng cho Kiều Dĩ Phong.
Kiều Dĩ Phong dừng một chút mới nói, "Không phải, đây thưởng cho em đó, Tiểu Cảnh."
"Tiểu Phong." Cô gọi tên nàng.
"...... Ôi?" Kiều Cảnh Nhiên gọi tên nàng trong nháy mắt, Kiều Dĩ Phong có chút kinh ngạc, sau đó bày ra dáng vẻ trưởng bối, "Không thể gọi chị như vậy, bởi vì chị là người lớn, cho nên em phải gọi là chị mới đúng, ở bên ngoài tùy tiện gọi tên người lớn, là không tôn trọng người khác......"
"Em mới không có nhé!" Kiều Cảnh Nhiên le lưỡi làm mặt quỷ, "Ai bảo chị vừa rồi xem em là con nít mà dỗ dành em, em phải gọi như vậy! Tiểu Phong ~ Tiểu Phong ~ Tiểu Phong, Tiểu Phong!"
Kiều Dĩ Phong lộ ra vẻ mặt không biết nói gì, "Ôi, sao em......" Sao càng lớn càng không nghe lời vậy. Trước kia rõ ràng ngoan ngoãn như vậy mà, cho nên quả nhiên là tới thời kỳ phản nghịch rồi?
"Chính là, em gọi tên chị như vậy, người khác nghe được, sẽ cảm thấy em là một đứa trẻ hư hỏng không lễ phép, Tiểu Cảnh cũng không muốn như vậy phải không?" Kiều Dĩ Phong cảm thấy mình đã bắt đầu hướng dẫn trẻ con rồi.
"Sẽ không, em không để bụng người khác nghĩ như thế nào đâu."
Ánh mắt người khác gì gì đó...... Cô đã từng vô cùng để ý, nhưng đó là chuyện quá khứ, hiện tại cô cũng không sợ cái đó.
Thích Kiều Dĩ Phong, vốn dĩ chính là một chuyện rất gian nan rồi, Kiều Cảnh Nhiên biết, cô có lẽ sẽ rất vất vả, nhưng là, nếu ở bên cạnh Kiều Dĩ Phong bất hòa, liền sẽ rất thống khổ.
"Hơn nữa...... Chị cũng gọi em là Tiểu Cảnh mà, vì sao em lại không thể gọi chị là Tiểu Phong, em mặc kệ, em liền phải gọi chị là Tiểu Phong." Kiều Dĩ Phong mặc kệ, nếu chơi xấu có thể đạt được mục đích, cô cũng không ngại chơi nhiều lần.
"......" Được rồi, cái này Kiều Dĩ Phong thật sự á khẩu không trả lời được.
Bởi vì thật sự giống như Kiều Cảnh Nhiên nói, thời điểm nàng không ở trước mặt người ngoài, thân mật gọi Kiều Cảnh Nhiên là Tiểu Cảnh, không phải là người lớn hay chị gái mà gọi Nhiên Nhiên, mà là làm Kiều Dĩ Phong, gọi cô Tiểu Cảnh.
Rốt cuộc, bọn họ vẫn luôn bên nhau, khả năng thời gian ở chung còn dài hơn ở cùng ba mẹ.
Từ ngày Kiều Cảnh Nhiên ra đời, nàng liền ở bên người Kiều Cảnh Nhiên.
Kiều Dĩ Phong luôn nhớ rõ thời điểm Kiều Cảnh Nhiên ra đời, nàng có kích động cùng vui sướng nói không nên lời, sau đó liền nhìn Kiều Cảnh Nhiên từng ngày từng ngày lớn lên, mà chính mình, làm người nhà của cô, trưởng bối, chị gái, làm bạn cô. Đã không thể xác minh được mối quan hệ giữa nàng và Kiều Cảnh Nhiên nữa rồi.
Cho nên nàng mới gọi Kiều Cảnh Nhiên như vậy, ngoại trừ hai chữ Tiểu Cảnh dễ nghe hơn mà còn thêm nguyên nhân khác, cũng là vì, Kiều Dĩ Phong hy vọng mình có thể có sự tồn tại đặc biệt trong cuộc đời Kiều Cảnh Nhiên.
"Cho nên, chị, không đúng, Tiểu Phong." Kiều Cảnh Nhiên lập tức bỏ xưng hô, "Tiểu Phong chị, không thể chỉ cho quan châu đốt lửa, mà không cho dân chúng thắp đèn."
"......" Liền thành ngữ cũng dùng tới, xem ra Kiều Cảnh Nhiên là nghiêm túc......
Kiều Dĩ Phong ngẩng đầu thấy bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên nghiêm túc, nhất định, đối với chuyện gọi tên mình rất cố chấp, khiến nàng không hiểu đây rốt cuộc là vì cái gì, chẳng qua nàng cũng biết được, hôm nay mình nếu như không đáp ứng cô, đừng nói ăn cơm, khả năng đi ngủ cũng không được.
Bởi vì Kiều Cảnh Nhiên luôn luôn rất cố chấp, bướng bỉnh như trâu, tuy đáy lòng Kiều Dĩ Phong hiểu rõ, nếu mình không muốn, hơn nữa kiên định cự tuyệt, Kiều Cảnh Nhiên sẽ không tiếp tục hồ nháo nữa.
Chỉ là......
Lúc Kiều Cảnh Nhiên gọi tên nàng, thời điểm gọi Tiểu Phong, thế nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác cao hứng?
"Nếu như......"
Kiều Cảnh Nhiên đang đợi đáp án của Kiều Dĩ Phong, cô đoán cô có 80% sẽ được Kiều Dĩ Phong cho phép. Cô ngừng thở, vô cùng chờ mong, muốn nghe Kiều Dĩ Phong đáp ứng.
"Tiểu Phong, Nhiên Nhiên." Lúc này, Phương Du Khanh đẩy cửa ra, đi đến.
A a a a a a a!!!!
Vì sao lại là vào lúc này chứ!!!!!
Vì sao nhất định phải là vào lúc này!!!!
"Mẹ và Kiều Lễ về rồi, nghe người giúp việc nói hai con chưa có ăn, ở phòng khách đợi hồi lâu, thấy hai con chưa xuống, để dì Lý ăn trước. Đi thôi, mau đi ăn cơm, ba còn đang chờ hai con đó." Phương Du Khanh vừa đi vừa thúc giục hai đứa con gái đi ăn cơm.
"Con......" Kiều Cảnh Nhiên còn muốn mở miệng nói từ từ, để mình và Kiều Dĩ Phong ở đây chốc nữa, chính là còn chưa mở miệng, lại cảm thấy nói như vậy có chút kỳ quái.
"Hử? Làm sao vậy? Nhiên Nhiên nhà chúng ta có yêu cầu gì sao?" Phương Du Khanh dừng chân, quay đầu nhìn Kiều Cảnh Nhiên.
Kiều Cảnh Nhiên đối diện tầm mắt Phương Du Khanh, ấp úng nửa ngày nói không nên lời, thời điểm thật vất vả mở miệng muốn nói cái gì đó, bụng cô lại không cho cô mặt mũi, chọc Phương Du Khanh và Kiều Dĩ Phong đều nhịn không được cười rộ lên.
"Được rồi, đi thôi, đi ăn cơm đi, ba còn đang chờ?" Vẫn là Kiều Dĩ Phong đúng lúc mở miệng, đi kéo tay Kiều Cảnh Nhiên.
Kiều Cảnh Nhiên bày ra biểu tình ảo não, cúi đầu gật gật đầu, Phương Du Khanh chỉ cho là con út vì chuyện này mà ngại ngùng, cũng không nghĩ nhiều.
Nhìn nhìn bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên uể oải bên cạnh, Kiều Dĩ Phong cười trộm lên, ngoéo ngón út cô một cái, sau đó bày ra vẻ OK với cô, Kiều Cảnh Nhiên kinh ngạc một phen, sau đó nở nụ cười, tuy rằng...... Cô cũng không xác định có phải ý tứ đó của mình hay không.
Cho đến khi Kiều Dĩ Phong sủng nịch cười cười, gật gật đầu, khẳng định suy nghĩ của nàng, Kiều Cảnh Nhiên mới hiểu được, ối, Kiều Dĩ Phong đây là đồng ý.
Nàng đồng ý!!!!
Kiều Cảnh Nhiên tươi cườu, hơn nữa càng có xu hướng lan rộng, cô nhịn không được duỗi tay ôm lấy Kiều Dĩ Phong, ôm chặt lấy nàng, tiếp tục duy trì tư thế ôm nàng, cùng nàng bước đi chung một tiết tấu, trên mặt không chút che giấu cao hứng, nội tâm cô vui sướng, đều thể hiện ra, cũng cảm nhiễm tới Kiều Dĩ Phong.
Cô muốn, Kiều Dĩ Phong có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết, một chuyện như vậy, có thể gọi tên nàng là chuyện nhỏ, đối với mình mà nói, rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng.
Đã từng không cách nào mở miệng gọi, tên nàng.
Tiểu Phong.
Có thể nói ra hai chữ này, là hy vọng xa vời của cô ở kiếp trước.
Cô trước sau không cách nào cùng Kiều Dĩ Phong tiến thêm một bước, xưng hô thân mật nhất vĩnh viễn dừng ở một tiếng chị, mà hiện tại, cô rốt cuộc, có thể gọi tên nàng, hơn nữa còn được Kiều Dĩ Phong đồng ý.
Hiện tại, em đem tên của chị, khắc vào trong tim em.