Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru

Chương 31: Quyết chiến tại núi Bạch Linh (2)




Yêu khí dơ bẩn, hỗn tạp đầy chướng khí kia tràn ngập cả núi Bạch Linh. Một đám yêu quái xấu xí chạy toán loạn khắp nơi, trên không trung xa xa truyền đến tiếng yêu quái rống lên, dường như chúng cũng không chịu nổi tà khí dày đặc như vậy.

Không thể vờ như không nghe thấy, trong đôi mắt thanh lãnh của tuyết y nam yêu loé lên một tia suy nghĩ sâu xa.

Chính là nơi đó sao?

“Rin, chờ bên ngoài núi Bạch Linh.” Ngữ điệu không chút phập phồng, lộ ra khí thế khiến người khác phải thần phục uy nghiêm.

Cô bé tròn mát nhìn tuyết y nam yêu lạnh nhạt quay người, khoan khoái đáp.

“Vâng, Sesshoumaru sama!”

… … … … … … … … … … ….

Giữa màn đêm ảm đạm, ánh sáng đỏ sậm như máu kia dường như thiêu đốt toàn hộ các sinh vật sống.

Phía dưới, gió cuộn gào thét, bụi đá bay tán loạn. Giữa tà khí dày đặc, có hai cô gái khuôn mặt giống nhau như đúc đang đánh nhau kịch liệt.

Kéo dây cung, một mũi tên phóng như bay về phía cô gái đối diện kia.

Thấy mũi tên bắn về phía mình, nàng xoay người né sang một bên tránh mũi tên mang theo linh lực kia. Nàng đứng vững lại, đưa kiếm về trước mặt phòng thủ, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.

Bất kể là sinh vật dơ bẩn gì, đều sẽ e sợ linh lực thuần khiết, tất cả bọn chúng đều sợ một thứ như vậy.

Không vì mũi tên không trúng mà thất vọng, mặt Tiêu Lăng Nguyệt trầm xuống, yên lặng không tiếng động rút một mũi tên từ bao đựng tên phía sau lưng ra, cài lên dây cung. Linh lực đang không ngừng cạn kiệt, sắc mặt nàng tái nhợt, càng lúc càng trong suốt hơn, chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh như đuốc là không thay đổi.

Nên kết thúc thôi!

Đôi mắt đen láy loé lên một tia lạnh lùng, ngón tay thả ra, không chút lưu luyến bắn mũi tên kia về cái đích đã dự kiến.

“Khóa hồn trấn, khải!”

Giọng nói trầm thấp như từ đáy lòng vọng ra, mang theo sự không thể phản kháng. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, Tiêu Lăng Nguyệt ném đoá sen trắng giáu trong ống tay áo lên không trung. Nháy mắt một cột sáng chói loà từ dưới đất vụt lên, ánh sáng chói loá hướng thẳng lên trời, bắt đầu khởi động linh lực làm cả mặt đất rung động theo.

“Hả?!” Kinh ngạc nhìn tình hình đột nhiên chuyển biến, Naraku vốn luôn xem trò hay cuối cùng cũng thu hồi vẻ mặt trêu tức, đôi mắt đỏ rực như máu hơi nheo nheo lại, ngũ quan vốn tuấn mỹ bỗng nổi lên chút âm nhu.

Thật sư là không thể tưởng tượng nổi. Linh hồn mà cũng có thể có linh lực như vậy, không lẽ định lấy linh hồn ra đánh cược luôn sao?

Ha, thật sự là một nữ pháp sư kiêu ngạo đến mức tàn nhẫn! Nhưng mà…

Mắt đỏ chuyển động, dời tầm mắt về phía một nữ pháp sư khác đang nhỉn chăm chú vào trận chiến.

Ngay từ đầu, mục tiêu của hắn chính là nàng…

Giơ cánh tay lên, đao xương phóng ra. Ánh sáng hồng loé lên, đối phương chưa kịp trở tay thì sát chiê đã đến.

“Naraku!” Không cam lòng giãy dụa quay đầu, nữ pháp sư thanh lãnh như băng mở to hai mắt, kinh ngạc vô cùng, dường như lại xen lẫn chút tuyệt vọng nhìn về phía chàng trai đang cười độc ác.

Trong kết giới này, nữ pháp sư vốn là cố gắng chống đỡ cuối cùng không chịu nổi một kích này, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể làm từ bùn đất của mình vỡ ra, không chịu nổi mà ngã về phía sau, theo gió lạnh nức nở rơi xuống vực sâu không đáy trong cốc.

Cũng trong nháy mắt, một thước phim xẹt qua trong đầu nàng. 50 năm trước, nàng và một bóng dáng đỏ rực ôm lấy nhau, từng cho rằng sẽ ở bên nhau như vậy đến cuối đời. Đáng tiếc, tất cả đều kết thúc ở giây phút thanh xuân kia, giây phút không thể quay lại.

Có lẽ thứ vỡ vụn không chỉ có thân thể của nàng, còn có tình yêu tuyệt vọng mà say đắm kia…

Mái tóc đen dài giống như ngàn vạn xúc tu, tuyệt vọng vươn lên trời giãy dụa, dường như nàng còn nghe thấy cả tiếng gió đâng nức nở thay mình.

Không cam lòng, nghiệt duyên ở kiếp này, cứ như vậy mà chấm dứt sao?

Chung quy vẫn không muốn một mình cô độc xuống địa ngục…

“Inuyasha…” Bật thốt lên một cái tên bay theo gió, không chút dấu vết.

Cuối cùng cũng không thể gặp được người nàng muốn gặp. Đã bỏ lỡ nhau một lần, bây giờ vẫn kết thúc như vậy sao?

“Hả?” Kinh ngạc quay đầu, thiếu niên mặc hồng y, tóc bạc đột nhiên quay đầu giữa gió lớn, cảm thấy trong lòng trào lên một nỗi kinh hãi khó hiểu.

“Inuyasha?”

Sao lại thế này, linh cảm thấy có chuyện không tốt…

“Inuyasha!!!” Mặc kệ tiếng gọi khó hiểu của thiếu nữ kia, thiếu niên mặc hồng y cũng không hề ngoái lại, chạy về phía núi Bạch Linh âm trầm đầy chướng khí.

Là ngươi sao? Kikyou?

Đi đến vách đá, nhìn xuống vực sâu không đáy, hắn cười độc địa, mái tóc đen nhánh hơi xoăn tung bay trong gió.

“Kikyou, ngươi biết không, đây chính là kết quả mà ta mong muốn.” Sẽ không vì tình cảm ái mộ của Quỷ Nhện mà rối loạn tư tưởng của hắn — — thứ tình cảm nhàm chán của con người kia, hắn không cần!

“Chỉ vì muốn giết một cô gái mà lại khó khăn khổ sở như vậy sao, Naraku.”

Giọng nói thanh lãnh từ phía sau truyền đến, như băng tuyết ngàn năm, lạnh thấu xương làm người ta không tự chủ được mà chuẩn bị tư thế đón địch.

Hơi hơi nghiêng đầu, nam yêu tuấn mỹ mặc hoa y đạp bụi đất mịt mù mà đi đến phía sau lưng Naraku, vẫn mang một vẻ tao nhã cực điểm như trước.

Quần áo trắng như tuyết bị gió lốc thổi tung lên, tóc bạc cũng theo gió mà bay. Dung nhan kia tuấn mỹ như thần, tựa như hàn mai nở rộ giữa tuyết trắng, đẹp đẽ không gì sánh nổi, nhưng vẻ đẹp đến chói loà đó cũng không che được sự lạnh lùng cao ngạo kia!

“Sesshoumaru… Vì sao?” Híp hai mắt, đôi mắt đỏ rực như máu kia càng thêm thâm thuý. Hắn đuổi đến tận đây, là vì ai kia chứ?

“A, Sesshoumaru sama, nhìn kìa! Lăng Nguyệt bị vây trong cái trận pháp kì quái gì đó của tên kia!” Ngón tay ngắn củn chỉ trỏ, giọng nói chói tai của tiểu yêu màu xanh truyền lên từ dưới chân tuyết y nam yêu, “Còn có, cái tên kia, ngươi dám gọi thẳng tên của Sesshoumaru sama, thật vênh váo!”

“Lui ra, Jaken!” Từ trên cao liếc mắt lườm nó một cái, mang theo sự uy hiếp rõ ràng, tuyết y nam yêu lạnh giọng ra lệnh.

“A, vâng!” Kinh hồn nhìn chăm chú chủ nhân đang có biểu hiện tức giận, tiểu yêu thức thời lui ra phía sau.

Tên Naraku này dám đem Lăng Nguyệt đi, còn bắt chúng ta phải tìm lâu như vậy! Hừ, tên kia cứ chờ mà nhận lửa giận của Sesshoumaru sama đi!”

Nhìn tiểu yêu sợ hãi rụt rè lùi ra sau, Sesshoumaru dời tầm mắt đi, đầu hướng về phía cô gái đang bị một thứ xiềng xích vô hình trói buộc.

Phải không? Đã trở lại là thân thể của chính mình đi?

Dường như cảm thấy được có người nhìn mình chăm chú, cách một cột sáng chói mắt, bóng người mảnh khảnh kia chậm rãi ngẩng đầu lên. Ngũ quan xinh xắn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy thâm sâu như biển cả, trước cái nhìn của hắn mà nhẹ nhàng nâng khoé môi lên, nở một nụ cười nhạt. Giống như lần đầu tiên gặp nhau, nàng cũng cười như vậy, nhẹ nhàng ôn nhu như gió xuân.

Chờ ta…

Nàng nhìn ra được, cặp mắt màu vàng kia đang muốn nói hai chữ ấy. Tuy không có tiếng nói, sắc mặt hắn vẫn bình thản như trước, nhưng mà, nàng cảm nhận được rất rõ sự ôn nhu ẩn dưới vẻ mặt lạnh như băng ấy

Vì thế, nàng nở nụ cười bình yên. Nhưng mà không ai để ý, linh hồn vốn đang đấu tranh mãnh liệt của nàng đột nhiên thả lỏng ra. Mảnh Ngọc Tứ Hồn trên lưng vốn đang được thanh tẩy lại lặng lẽ nhuốm màu đen chói mắt.

Linh hồn lạc lối, đến cuối cùng ai sẽ là người thắng?

“Ngay cả ngươi cũng đuổi theo ta, thật sự là nằm ngoài dự đoán. Vẫn cảm thấy có hứng thú với ta đến vậy sao? Hay là vẫn là…” Cười mà như có như không, liếc mắt nhìn nữ pháp sư mặc quần áo đen cúi đầu không thấy rõ sắc mặt, “Vì cô gái này?”

Không đáp lại khiêu khích của hắn, đôi ămts vàng của tuyết y nam yêu nhàn nhạt liếc hắn một cái, giống như một vị thần cao cao tại thượng ở trên trời khinh thường nhìn con người hèn mọn ở phía dưới.

“Dám ra khỏi kết giới, chứng tỏ ngươi cũng mạnh hơn một chút.” Tên dơ bẩn chỉ biết trốn trong chỗ tối bày mưu cũng bắt đầu quang minh chính đại sao?

“Muốn thử sao?” Nghe được câu nói ấy, Naraku cuối cùng cũng xoay người, đối diện với hắn. Đooi mắt màu máu ẩn chứa sự đắc ý, nụ cười kiêu ngạo tà ác bên môi làm lộ ra chiếc răng nanh như rắn độc của hắn.

A, vậy cho hắn biết khối thân thể mới này có bao nhiêu sức mạnh đi!

“Hừ!” Sesshoumaru cũng cười. Đôi môi mỏng hoàn mỹ cong lên, tựa như hàn mai nở rộ giữa đất trời đầy băng tuyết, lạnh lẽo mà đẹp đẽ. Nhưng mà ý cười này lại không có trong đáy mắt, mắt vàng phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.

“Dơ bẩn!”

Mắt vàng nhíu lại, tay rút Nanh Quỷ bên hông ra, mang theo yêu lực mạnh mẽ, chém tới phía trước mặt chàng trai kia.

“A, đánh nhau rồi sao?” Tiểu yêu màu xanh vội vã công lên phía trước, chăm chú nhìn về phía chàng trai bị ánh sáng màu xanh chém lên.

Ánh sáng màu xanh lướt qua trong giây lát, thân thể do yêu quái hợp lại kia tức khắc vỡ vụn, máu thịt bay tứ tung. Mặc dù hình ảnh đó làm người ta có chút kinh sợ, Naraku vẫn cười nhạt như trước. Hắn không thể chết…

“Đang… Đang cười!” Bị khung cảnh kì dị này dọa cho phát hoảng, tiểu yêu quái sợ chết lập tức di di chân lui về phía sau, cách khỏi chỗ đó một khoảng cách an toàn.

Hừm, vẫn nên để Naraku cho Sesshoumaru sama đối phó đi.

“Hừ hừ, Sesshoumaru, sức mạnh của thanh kiếm của ngươi chỉ đến vậy thôi sao?” Chàng trai chỉ còn có nửa thân trên cười quỷ dị. kết giới màu đỏ ma sát với ánh sáng xanh làm người ta rợn gáy, rin rít hất thanh kiếm ra.

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, không khí vừa mới bình tĩnh một chút lại dập dờn mở ra. Ánh mắt tuyết y nam yêu sắc bén, thanh kiếm vung lên va chạm với kết giới mạnh mẽ. Chân bị đẩy lùi từ từ về phía sau trên nền đất lạnh như băng, có lẽ bây giờ hắn đang ở thế yếu.

“A, Sesshoumaru sama bị đẩy lùi!” Không thể tin chủ nhân mạnh mẽ nhà mình cũng có thể bị đẩy lùi, tiểu yêu màu xanh kinh ngạc khẽ la lên.

Sao có thể? Sesshoumaru sama là yêu quái vĩ đại mạnh mẽ nhất trên đời này mà! Không không không, nhất định là nó hoa mắt, phải, chắc chắn là như vậy!

Gật gật đầu thật mạnh, tiểu yêu mang vẻ mặt chắc nịch tự thôi miên mình.

Hừ, Naraku, đây là cái mà ngươi gọi là sức mạnh sao? Thật là không coi Sesshoumaru hắn ra cái gì!

Cười trào phúng, tuyết y nam yêu nhả lên cao. Áo trắng bay lên, phô trương mà mạnh mẽ, trường kiếm phát ra ánh sáng xanh trong tay chém xuống đầu của chàng trai kia.

Chịu chết đi, Naraku!

Kiếm khí dư ba lay động hắn màu bạc tóc dài, màu trắng vạt áo, đêm đen vương giả vô luận ở khi nào đều chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng.

“Ha ha, vô dụng, ta sẽ không chết.” Một lần nữa tụ hợp, bị thâm tử sắc chướng khí bao vây lại nam tử nhẹ nhàng mà cười nhạo. Này bị tất cả mọi người chán ghét thân thể cũng là hắn tốt nhất cậy vào! Ha, bất quá còn chưa đủ cường đại a, so với chân chính thuần huyết yêu quái…

“Ha ha, vô dụng thôi, ta sẽ không chết!” Một lần nữa hợp lại, chàng trai bị chướng khí bao quanh cười nhẹ nhàng. Thân thể bị tất cả mọi người chán ghét này là thứ tốt nhất hắn có thể trông cậy vào! Ha, nhưng mà vẫn chưa đủ mạnh mẽ, so với yêu quái thuần huyết thực sự…

Không trả lời, tuyết y nam yêu nhìn chằm chằm hắn.

Bất tử? Khối thân thể này không có trái tim?

_____

*1 phút đen tối của editor*

Bất tử (không con = vô sinh *chú thích cho những thanh niên trong sáng sắp tuyệt chủng cần đưa vào sách đỏ thế giới:v*)? Khối thân thể này không có tờ rym? >///<

_____

“Naraku sama…” Đột nhiên một tiếng gọi dịu dàng truyền đến, cô gái, người bị vây giữa trận pháp vô hình của Naraku, bị lãng quên một bên ngẩng đầu lên, thành kính nhìn chàng trai đang muốn chạy trốn mà mình đã thề chết bảo vệ.

“…”

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nàng cười thật tươi, tựa như bông hoa nở rộ giữa địa ngục, xinh đẹp đến tuyệt mỹ.

Naraku sama, nàng sẽ tự tay loại bỏ vật uy hiếp đến sự tồn tại của ngài, ngay tại đây, ngay tại thời khắc này…

Chống cự lại cái linh hồn kia sắp tước quyền khống chế thân thể, nàng nâng tay phải không bị trói lên, cầm trường kiếm dứt khoát đâm vào ngực mình.

Nháy mắt, hành động này khiến cho hai cặp mắt kinh ngạc đến co rút lại.

Nguyệt…

Tiêu Lăng Nguyệt…

“Bùm…”

Không có linh lực chống đỡ, cột sáng vĩ đại kia lập tức vỡ vụn, hóa thành nhiều đốm sáng rơi trên mặt đất, nhanh chóng biến mất. Bóng dáng thanh lệ của cô gái không chịu đựng nổi, thoáng chốc quỵ xuống.

Bóng trắng chợt lóe, dường như trong nháy mắt, tuyết y nam yêu dừng trước mặt nàng. Bàn tay to thon dài ôm lưng, đỡ được thân thể mảnh khảnh của nàng.

“Nguyệt…” Mùi máu nồng đậm xộc vào trong mũi, khuôn mặt luôn luôn không đổi sắc của tuyết y nam yêu cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh hoảng.

Ha ha… Nhìn một người một yêu ôm nhau, chàng trai tuấn mỹ giữa không trung cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt khiếp sợ.

Thật là không ngờ kết cục lại như thế này…

Cố gắng bỏ qua thứ tình cảm kì quái trong lòng đang muốn trào ra, hắn cười quỷ dị, xoay người biến mất trong bóng đem mờ mịt.

Đó cùng lắm cũng chỉ là một con rối mà thôi, không cần để tâm… Hắn là Naraku đến từ địa ngục, tình cảm tầm thường của con người là không cần thiết!

* Lời tác giả: Điền hố, điền hố, ngẫu là điền hố ….