Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 40




Bên ngoài Time Story, có một chiếc xe thể thao màu lam đang đậu.

Hổ Phách tháo mắt kính xuống, khuôn mặt giàn dụa nước mắt.

Một năm không gặp, anh đã gầy đến vậy, tinh thần sa sút, tiều tụy đến thế.

Cô thật sự không ngờ anh lại trở nên như vậy.

“Sự cố” đã qua một năm, thậm chí trên đường từ hành tinh trở về, cô đã không chịu nổi mà suy nghĩ: Có thể anh đã kết hôn, có thể đã có vợ mới, có thể… Không nghĩ tới anh lại thương tâm khổ sở, thâm tình thế này.

Nhớ nhung điên cuồng nhưng lại không thể gặp lại.

Cô đau khổ không thể kiềm nén.

Lục Huyền khởi động xe, nói: “Được rồi, em đã nhìn thấy cậu ta rồi, chúng ta đi thôi.”

“Tôi không muốn phải nhờ vào mắt kính mới có thể nhìn thấy anh ấy,…” Tâm tình Hổ Phách kích động, nỗi nhớ nhung ẩn nhẫn cùng dằn vặt kiềm chế suốt một năm qua dâng lên: “Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy.”

Lục Huyền thờ ơ không động lòng, “Chuyện anh hối hận nhất chính là lúc đến Trái Đất đã không lập tức đưa em đi. Anh biết, đột nhiên nói cho em biết sự thật, em sẽ rất khó tiếp nhận. Đặt mình vào vị trí của người khác suy nghĩ, nếu như là anh, sống đến hai mươi lăm tuổi, đột nhiên có người nói anh là người ngoài hành tinh anh cũng sẽ không tin. Vì thế, anh muốn cho em chút thời gian để em từ từ chấp nhận sự thật này, từ từ thích ứng. Thế nhưng không ngờ em lại có thể yêu người nơi đây.”

Chẳng qua anh ta chỉ bất cẩn một chút, muộn một tuần, vậy mà mọi chuyện lại trở nên long trời lở đất, không thể cứu vãn như vậy.

“Tại sao tôi không thể yêu người nơi đây?”

Trong tiềm thức, Hổ Phách vẫn xem mình là người địa cầu như trước đây, cho nên vô cùng phản cảm và chống lại giọng điệu cùng hành động cao cao tại thượng xem người địa cầu không lọt mắt kia của Lục Huyền.

“Chẳng lẽ em không hiểu bọn họ so với chúng ta rất thấp kém hay sao?” Lục Huyền nhẫn nại giải thích: “Em say mê Cố Tuần chẳng qua là vì em đã trưởng thành, đến kì phản ứng sinh dục tự nhiên mà thôi, đó căn bản không phải là tình yêu, làm sao em có thể yêu chủng tộc cấp thấp hơn mình được? Cũng giống như loài người không thể yêu thú cưng của bọn họ. Cho dù em say mê mùi hương của Cố Tuần, cũng chỉ có thể duy trì được một thời gian ngắn, qua thời hạn, em sẽ xem cậu ta như người qua đường.”

Hổ Phách lắc đầu, “Đúng, lần đầu tiên tôi thích anh ấy đúng là chỉ duy trì trong ba ngày ngắn ngủi, nhưng lần này không như thế, rời đi một năm nay, tôi luôn nhớ đến anh ấy, vẫn yêu anh ấy, so với trước kia lại càng yêu nhiều hơn.”

“Đó là bởi vì em mang thai đứa con của cậu ta.”

Đây là điều khiến Lục Huyền phiền muộn, hối hận nhất.

Anh ta sắp đặt tai nạn xe cũng chính là để tất cả mọi người đều cho rằng cô đã chết, phương thức rời đi như vậy sẽ không khiến bất kì ai nghi ngờ, nhưng anh ta ngàn tính vạn tính, không ngờ tới cô lại mang thai.

Nếu như đứa bé theo gen của Cố Tuần, không thể sống trong nước, như vậy thì không thể ở lại Trầm Thụy Tinh, vì thế anh ta không thể không đưa Hổ Phách trở lại, chờ đứa bé này sinh ra.

“Nếu như không phải vì đứa bé này, anh tuyệt đối sẽ không cho em trở lại nơi thối nát này.”

Hổ Phách nổi cáu: “Đối với anh thì đây là một nơi thối nát, nhưng đây là nhà của tôi, nơi này có người nhà, bạn bè và người yêu của tôi!”

“Anh chị em và người thân của em đều ở Trầm Thụy Tinh. Hẳn là em đã nghe qua câu chuyện cậu bé người sói, đứa bé loài người bị vứt bỏ vào bầy sói, chỉ số thông minh và năng lực không còn giống với loài người, chỉ có thể bị thú hóa. Em ở lại địa cầu, cũng giống như đứa bé bị ném vào bầy sói lang đó. Anh không thể trơ mắt nhìn em sống trong bầy sói lang đó được. Nếu như đứa bé này sinh ra có thể sống trong nước, anh sẽ đưa bọn em đi.”

“Nó là con của tôi và Cố Tuần, tôi phải ở lại nơi này cùng Cố Tuần nuôi nấng nó.”

Lục Huyền cười nhạt: “Vậy em định sẽ giải thích thế nào khi thời gian mang thai phải cần đến mười ba tháng? Đừng nói là em định cho cậu ta biết, đứa bé này vốn không giống cậu ta. Em cho rằng hai đáp án này, cậu ta có thể chấp nhận cái nào?”

Lòng Hổ Phách đau đớn, chính vì cô không có cách nào giải thích, cho nên mới không thể lập tức đến tìm anh. Cô không dám tưởng tượng khi nói cho anh biết sự thật, anh sẽ có phản ứng gì.

Có sợ cô, xa lánh cô, xem cô như yêu quái, quái vật hay không?

Cô nên giải thích chuyện cô đột nhiên mất tích một năm như thế nào, giải thích chuyện cô có thai như thế nào đây? Nếu như nói đây là con của anh, anh có tin hay không, thai nghén đứa bé mười hai tháng? Anh có cho là cô đang nói bậy lừa dối anh không?

Trong lòng cô rất sợ.

Cố Tuần vội vã muốn kết hôn với cô là vì sợ mất cô. Bây giờ cảm giác của cô cũng y như vậy, sợ mất anh.

Trong cuộc tình này, cô vẫn luôn nằm ở thế chủ động, là Cố Tuần sáng nhớ chiều mong cô, là Cố Tuần vì cô mà lo được lo mất, là Cố Tuần không có cảm giác an toàn. Thế mà bây giờ, hết thảy những cảm giác đó đều đổi ngược sang cô.

Thân phận của cô biến thành một thanh kiếm khiến cô lo lắng sợ sệt, cô rất sợ khi nói ra, nó sẽ cắt đứt hết toàn bộ tình cảm của Cố Tuần dành cho cô.

Lục Huyền nói: “Cho nên em không thể đi tìm cậu ta, cũng không được đi tìm bất cứ người nào khác. Đứa bé sinh ra nếu có thể sống được trong nước, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây. Không có ai biết em đã từng trở lại, bọn họ sẽ vẫn cho rằng em đã chết.”

Hổ Phách chắc như đinh đóng cột, nói: “Bất kể đứa bé có thể sống được trong nước hay không, tôi cũng sẽ không đi cùng anh.”

“Anh sẽ không thay đổi chủ kiến đâu, nhất định sẽ đưa em đi.”

“Tôi không đi.” Hổ Phách tức giận trừng mắt nhìn anh ta, lộ vẻ quật cường không khuất phục.

Lục Huyền nở nụ cười: “Em xem, chúng ta quả thực là anh em ruột, cố chấp giống nhau.”

Hổ Phách nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, không muốn tranh cãi với anh ta nữa, dù sao trong lòng cô cũng đã quyết định theo ý mình.

Lục Huyền hạ thấp giọng xuống: “Đại Nhược Lạp, em trở về đi. Em đã thấy thế giới của chúng ta, nền văn minh của chúng ta cao hơn nơi này vô số lần, hơn nữa tuổi thọ của chúng ta khá dài, Cố Tuần chỉ có thể sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi, hoặc giả vận khí cậu ta tốt, có thể sống đến chín mươi, một trăm tuổi thì năm tháng còn lại cũng sẽ chỉ còn mình em đối mặt với cô độc thôi.”

“Tôi bằng lòng.”

“Em điên rồi sao, Đại Nhược Lạp.”

“Tôi không điên, nơi này là nhà của tôi. Trầm Thụy Tinh bất kể có tốt thế nào cũng không phải nhà của tôi.”

“Được rồi, anh đã thỏa mãn tâm ý của em cho em nhìn thấy Cố Tuần, ngày kia chúng ta sẽ đi Mỹ, vé máy bay anh đã đặt xong rồi.”

“Tôi muốn đến nhìn cô một chút.”

Lục Huyền bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lái xe đến biệt thự Kim Ngọc. Mắt thường hầu như không nhìn thấy được máy phát tín hiệu mini được đính ở cửa sổ bằng kính trên lầu hai, Hổ Phách đeo mắt kính vào, liền nhìn thấy quang cảnh trong phòng.

Trong phòng tân hôn, Kiều An Kỳ đang sắp xếp quà tặng, Phó Chiếu thu dọn hành lý, hai người đang nói về chuyến đi hưởng tuần trăng mật.

Hổ Tương không ở trong phòng của mình, mà ngồi ở phòng của Hổ Phách. Trong phòng sạch sẽ, trên giường vẫn là cái gối Hổ Phách từng dùng.

Hổ Tương ngồi ở trên giường lẩm bẩm: “Sau khi con gặp chuyện không may, Phó Chiếu hối hận nghĩ không nên tặng xe cho con, vô cùng đau khổ tự trách, chán nản một thời gian dài, may mà có An Kỳ an ủi khuyên bảo nó. Hai đứa nó có thể đến được với nhau, nhắc tới phải nên cảm ơn con. Nếu như con có thể nhìn thấy hôn lễ của hai đứa nó thì tốt biết mấy.”

Nghe những lời này của bà, trước mắt Hổ Phách mơ hồ có một màn hơi nước, cô tháo mắt kính xuống, bảo Lục Huyền lái xe đi. Quan sát từ xa như vậy sẽ chỉ khiến người ta càng khó vượt qua, càng nhớ nhung thêm mà thôi.

Trở lại khách sạn, Hổ Phách đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.

Phòng Lục Huyền đặt là phòng tổng thống. Người anh trai này duy nhất chỉ có một điểm tốt, ước chừng đó là một đêm chợt giàu, đột nhiên biến thành kẻ có tiền.

Lục Huyền đưa cho cô mấy tấm thẻ, trên mỗi tấm thẻ đều không tra được rõ số tiền. Đối với Lục Huyền mà nói, cái này bất quá chỉ là một dãy số, trên tinh cầu này, tiền đối với anh ta không dùng được. Mặc dù chỉ dự định ở thành phố S hai ngày nhưng anh ta vẫn đi mua một chiếc xe mới, bởi vì không thích đón taxi, không thích ngửi mùi cơ thể người khác. Khứu giác của bọn họ đều rất nhạy cảm.

Hổ Phách nằm ở trên giường nghỉ ngơi, cục cưng trong bụng cựa mình, bàn chân nhỏ đá đá trong bụng, làm nhô lên một cục nho nhỏ. Cô nhẹ nhàng vuốt ve nó, trong lòng nhu hòa, tháng sau là sinh rồi, không biết cậu nhóc nghịch ngợm này lớn lên có giống Cố Tuần hay không.

Cô đã từng rất sợ mang thai, mà bây giờ may mắn nhờ có đứa bé này, bằng không cô sẽ không có cơ hội quay về, chí ít cũng sẽ không trở về sớm như vậy. Rời đi một năm, thời gian qua cô cảm thấy một ngày dài như một năm, không thể tưởng tượng được nếu như cả đời dài đằng đẵng không gặp được Cố Tuần thì sẽ buồn chán đến thế nào.

Muốn ở lại trái đất, đầu tiên phải nghĩ cách thoát khỏi Lục Huyền.

Sở dĩ Lục Huyền luôn nhắc nhở cô đeo sợi dây chuyền hổ phách là vì nó là máy phát tín hiệu giúp anh ta có thể biết được hành tung của cô. Thời gian qua đi hơn hai mươi năm, hiện tại máy phát tín hiệu trong khối “hổ phách” đó đã không còn mạnh như trước, tín hiệu phát ra chỉ cỡ một hạt gạo nhỏ, thậm chí ở khoảng cách xa bắn vào da cũng chỉ nổi lên một vết đỏ nhỏ như bị muỗi đốt, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục lại bình thường.

Bọn họ cũng không có năng lực gì đặc biệt, chỉ là trình độ văn minh rất cao, gen trải qua biến đổi, có trí nhớ tuyệt hảo, khứu giác nhạy cảm, tay trái tay phải linh hoạt như nhau, cả đời không sinh bệnh.

Bởi vì từ nhỏ Hổ Phách đã sống ở địa cầu, nhưng không biết đã xảy ra sai sót ở chỗ nào mà tuy rằng sức khỏe rất tốt, chưa bao giờ sinh bệnh nhưng da dẻ lại vô cùng mẫn cảm, vì thế năm ngoái Lục Huyền nắm rõ được hành tung của cô vẫn là thông qua khối hổ phách kia chứ không thực nhập sóng điện bên trong da cô. Cái chính là anh ta vốn không nghĩ tới cô và Cố Tuần sẽ quen nhau nhanh như vậy, nên hầu như không có phòng bị.

Hiện tại Hổ Phách không đeo khối hổ phách kia, thế nhưng Lục Huyền tuyệt đối sẽ dùng phương thức khác để nắm giữ hành tung của cô, cô chắc chắn điều đó.

Sau khi mang thai, Hổ Phách trở nên thèm ngủ, cô cài giờ trên di động rồi ngủ say sưa.

Lúc điện thoại di động reng lên, ting ting bốn tiếng trong đêm, cô liền đứng dậy xách túi, rón rén rời khỏi phòng. Đến đại sảnh, cô bảo tiếp tân gọi giúp một chiếc taxi. Một lát sau, tài xế lái xe tới.

Hổ Phách ngồi vào xe, nói: “Đến bệnh viện phụ sản.”

Lúc này là bốn giờ sáng, tài xế nhìn cô ôm cái bụng to nói muốn đến bệnh viện phụ sản, tưởng rằng cô sắp sinh, dọc đường lái xe rất nhanh. Đến cổng bệnh viện, Hổ Phách xuống xe, vừa bước xuống, phía sau liền vang lên một tiếng thắng xe.

Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lục Huyền từ trên xe bước xuống, sắc mặt nặng nề nhìn cô.

Hổ Phách cau mày: “Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu nên muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút, anh đi theo tôi à?”

“Khó chịu chỗ nào? Tại sao không gọi anh đưa tới.”

“Không muốn đánh thức anh.”

Không phải cơ thể Hổ Phách không khỏe, mà là cô muốn thăm dò xem, khi mình rời khỏi Lục Huyền, bao lâu thì anh ta sẽ phát hiện. Kết quả thử tối nay, thời gian ngắn ngủi này thật khiến người ta thất vọng.

Để Lục Huyền không nghi ngờ, Hổ Phách liền nói đau bụng, muốn ghi tên khám gấp cho bác sĩ kiểm tra một lượt, đến sáng sớm thì trở lại khách sạn.

Cô nằm dài trên giường bắt đầu suy nghĩ sóng điện sẽ nằm ở chỗ nào trên người mình. Nếu như không thể lấy ra, cho dù có tạm thời thoát khỏi Lục Huyền thì anh ta cũng sẽ có thể tìm lại cô lần nữa.

Lục Huyền gõ cửa đi vào, hỏi cô ăn sáng chưa?

Hổ Phách nói chưa.

“Bây giờ em đang mang thai, phải bảo đảm dinh dưỡng thật tốt.”

“Vậy anh nấu đại cái gì đem lên đây đi, tôi không muốn ra ngoài.”

Lục Huyền nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, thở dài, “Đại Nhược Lạp, anh phản đối em ở cùng người địa cầu, không đơn giản là vì bọn họ thấp kém hơn chúng ta, mà là vì suy nghĩ cho sức khỏe của em. Chúng ta cả đời cũng sẽ không sinh bệnh, thế nhưng đứa con hiện tại của em không giống chúng ta, sự tồn tại của nó có ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể của em, nó cùng chủng loại với loài người… Ngoại trừ những phản ứng khác, thì tình trạng cơ thể của em không mấy lạc quan.”

Hổ Phách im lặng không nói gì, đúng vậy, sau khi mang thai cô có cảm giác mình yếu đi rất nhiều, đã từng té xỉu nhiều lần.

“Đại Nhược Lạp, cha mẹ đều mất cả rồi, anh là người thân duy nhất của em, đây là trách nhiệm và cũng là nghĩa vụ của anh. Tuy rằng anh không muốn em mang thai, nhưng chuyện đã đến nước này, anh chỉ có thể chấp nhận. Đứa bé mặc dù có một nửa dòng máu của người địa cầu, nhưng nó là con trai của em, cũng là cháu của anh, anh sẽ yêu thương nó như nhau.”

Hổ Phách hỏi ngược lại: “Nếu như nó không thể sống được trong nước, anh sẽ lập tức vứt bỏ nó, đưa mẹ của nó đi, đây gọi là anh yêu thương nó sao?”

Lục Huyền bị nghẹn họng một lúc, “Có khả năng 99% là nó có thể sống được trong nước.”

Hổ Phách nói: “Tôi lại cảm thấy nó chỉ có 1%.”

Lục Huyền giơ tay: “Chúng ta không tranh cãi nữa, tháng sau sẽ biết. Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em.”

Bữa sáng phong phú bày đầy cả bàn ăn.

Một năm nay, Lục Huyền luôn chăm sóc cô cẩn thận chu đáo, đưa cô đi làm quen các hành tinh mẹ, muốn cô mau chóng thích ứng với cuộc sống nơi đó.

Nhưng anh ta mãi mãi vẫn không thể nào lĩnh hội được mảnh đất mà Hổ Phách đã sinh sống trong hai mươi sáu năm qua. Đột nhiên bị thả vào một thế giới trong nước, thống khổ và tuyệt vọng, đó là một thế giới mới hoàn toàn xa lạ với cô, ngoại trừ Lục Huyền, cô không quen biết bất kì ai, thậm chí không biết bất cứ đồ vật gì. Lục Huyền thường xuyên nói những lời toát ra độ văn minh cao, thể hiện cảm giác ưu việt cùng sự khinh bỉ của mình đối với nền văn minh thấp kém, khiến cô càng thêm oán giận. Cô tin mình có thể thích ứng được ở Trầm Thụy Tinh, nhưng cô cũng rất rõ, đó không phải là thế giới mà cô mong muốn.

Vì thế, lần trở lại này, cô tuyệt đối sẽ không trở về cùng Lục Huyền. Cô sẽ tìm cơ hội thoát khỏi sự khống chế của anh ta. Đến thời điểm này, nếu như anh ta không tìm được cô cũng sẽ không thể không trở về hành tinh mẹ, bởi vì năng lượng của tàu bỏ neo ở địa cầu chỉ có hai mươi ngày, nếu không quay về thì sẽ không thể nào trở về nơi xuất phát.

Hổ Phách ở trong khách sạn đợi một ngày không đi đâu. Chín giờ sáng hôm sau, Lục Huyền đưa cô rời khỏi khách sạn đến sân bay, trước hết bọn họ phải bay tới đế đô để chuyển máy bay.

Hổ Phách lo lắng bị người khác nhận ra, nên búi tóc lên, đeo khẩu trang vào.

Lục Huyền dừng xe ở sân bay đỗ xe, sau đó dẫn Hổ Phách đến phòng chờ máy bay.

Ánh mặt trời ngày hè vô cùng chói mắt, Hổ Phách giơ tay che nắng, đi bên cạnh anh ta.

Đột nhiên Lục Huyền quay người lại, chặn trước người cô, thấp giọng nói một câu: “Đừng nhúc nhích.” Sau đó một tay ôm eo cô, một tay đỡ sau gáy cô, áp đầu cô vào trước ngực mình.

Đây là hình ảnh lưu luyến, thâm tình ôm nhau của các cặp đôi thường thấy ở sân bay.

Hổ Phách không hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Huyền thấp giọng nói: “Anh nhìn thấy Cố Tuần.”

Hổ Phách nghe thấy cái tên này, suýt chút không kìm được ngất đi, trùng hợp gặp anh ở đây quả thực khó mà tin nổi, ở một thành phố rộng lớn như vậy, không ngờ giờ phút này lại tương phùng ở sân bay!

Cô không thể để anh trông thấy bộ dạng của mình, càng không thể để anh nhìn thấy cô và Lục Huyền đi cùng nhau, bằng không trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Cô phối hợp động tác với Lục huyền, tựa đầu vào ngực anh ta, thậm chí không dám dùng dư quang của khóe mắt nhìn người mà mình sáng nhớ chiều mong kia.

Bên cạnh cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, cô nghe thấy giọng nói của Cố Hiểu Quân:

“Bọn họ đi Pháp hưởng tuần trăng mật, thật là hâm mộ quá.”

Hổ Phách đã rõ, thì ra hôm nay Phó Chiếu và Kiều An Kỳ đi hưởng tuần trăng mật, Cố Tuần và Cố Hiểu Quân đến đây tiễn bọn họ lên máy bay.

Cố Tuần nhàn nhạt ừ một tiếng.

Thanh âm trong trẻo quen thuộc đó giống như một thanh búa đập thẳng vào tim cô.

Lục Huyền đưa lưng về phía bọn họ, mãi đến khi hai người họ rời đi mới buông Hổ phách ra, nói: “Chúng ta vào thôi.”

Tim Hổ Phách vẫn đập dồn dập, tuy rằng đang đeo khẩu trang, búi tóc, lại còn là phụ nữ mang thai, dáng vẻ bên ngoài thay đổi lớn như vậy nhưng vẫn rất lo mình sẽ bị Cố Tuần nhận ra.

Cô dùng tay chống thái dương bước lên cầu thang, làm tư thế giống như đang che nắng.

Suốt dọc đường Cố Tuần luôn im lặng, đều là Cố Hiểu Quân nói chuyện. Lúc đi qua ngã rẽ, anh chợt liếc mắt nhìn về hướng của Cố Hiểu Quân, bỗng nhiên sắc mặt kịch biến, dừng chân lại.

Hết chương 40