Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 27-2




Lỗ Tiêu Tiêu đã thay váy cưới, hiện giờ đang mặc một bộ lễ phục kiểu Trung Quốc, vô cùng tươi tắn xinh đẹp, Trần Dương cũng không thua kém, vẻ mặt rạng rỡ xưa nay chưa từng có.


Mọi người rối rít nói chúc mừng đôi vợ chồng trẻ, Hổ Phách cười với Trần Dương và Lỗ Tiêu Tiêu, nói: "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."


"Cảm ơn cảm ơn, cũng chúc cô và Cố Tuần..." Trần Dương còn chưa nói xong, Hổ Phách liền đau lòng cắt ngang: "Anh ấy từ chối hợp lại với tôi rồi, đừng chúc."


Lời này vừa nói ra lập tức phát ra một tràng cười, tất cả mọi người đều cho là cô đã say rồi, nếu không thì sao có thể nói ra một câu buồn cười như vậy.


Sắc mặt của Cố Tuần khẽ lúng túng, thấp giọng hỏi cô: "Không phải em đã say rồi chứ?"


Hổ Phách liếc mắt nhìn anh: "Em không say, em rất tỉnh táo."


Người bình thường khi uống say đều nói là mình không say, Trần Dương cố nín cười nói: "Cố Tuần, cậu đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi đi."


Anh quay đầu vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ, dặn dò cậu ta đưa Cố Tuần lên phòng nghỉ ngơi.


Cố Tuần nắm tay Hổ Phách, dẫn cô ra khỏi tiệc rượu, Hổ Phách mơ mơ màng màng đi theo anh vào thang máy. Đầu óc cô lúc này phản ứng khá chậm chạp, không ý thức được bị anh nắm tay thế này có gì bất ổn. Tầm mắt cô rơi xuống cố định ở cổ tay của chính mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Bàn tay đẹp như thế này phải là của mình, không thể để cho anh ấy nắm tay người con gái nào khác.


Khi thang máy đi lên tầng trên, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, nhìn thẳng vào Cố Tuần nói: "Choáng đầu quá, anh bế em đi."


Cố Tuần chắc chắn cô đã say nhưng vẫn ra vẻ thờ ơ, bởi vì nhân viên phục vụ vẫn còn đang đứng ở bên cạnh.


Hổ Phách huơ huơ cánh tay của Cố Tuần, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh không chớp mắt: "Em muốn được bế."


Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vẫn không đổi sắc mặt, đứng im như một tấm bảng quảng cáo. Song, quả thực Cố Tuần không thể xem một người to cao cỡ 1m75 như tấm biển quảng cáo được nên anh đành phải giả vờ như không nghe thấy yêu cầu của Hổ Phách, thế nhưng trong lòng đã giống như có lửa đốt.


Thang máy lên đến tầng mười sáu, nhân viên phục vụ liền nói: "Anh Cố, đã đến rồi."


Nhưng Hổ Phách lại không chịu bước đi mà ngước mặt lên buông thả nói: "Mau bế em đi."


Khuôn mặt của Cố Tuần lập tức đỏ bừng, anh đành phải làm như không nhìn thấy nhân viên phục vụ kia, liền bế ngang cô lên và bước ra khỏi thang máy.


Hổ Phách ôm lấy cổ anh, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, không kìm lòng được liền hôn lên mặt anh một cái.


Tay của Cố Tuần run lên, suýt nữa làm cô ngã xuống đất. Hành lang được lót thảm đỏ dày nên lúc bước đi không phát ra tiếng động, đoạn đường từ cửa thang máy đến phòng ngủ quả thực là đoạn đường ngọt ngào đau khổ, người trong lòng mềm nhũn như không có xương, hơi thở như hoa lan. Anh như đang bước đi trên mây, cũng như đang vượt qua biển lửa.


Nhà họ Trần đã bao trọn năm tầng của khách sạn Kim Ngân Hải để dùng làm chỗ nghỉ ngơi cho thân hữu (người thân+bạn bè). Bạn bè của Trần Dương được sắp xếp ở tầng mười sáu, mọi người hẹn buổi tối cùng nhau sum họp, sau đó nghỉ ngơi một đêm rồi chiều mai sẽ cùng trở về thành phố S. Trước cửa phòng số 1606 có treo một bảng hiệu màu đỏ, bên trên viết "Anh Cố". Nhân viên phục vụ mở cửa phòng, sau đó mắt nhìn thẳng lập tức đi ra ngoài.


Cố Tuần bế Hổ Phách vào phòng, đặt cô lên giường, sau đó tháo giày ra cho cô.


Dáng người của cô không thấp nhưng bàn chân lại rất nhỏ, mềm mại như không có xương, trắng như ngọc. Lúc anh nâng bàn chân cô lên, có một cảm giác không muốn rời tay.


Dường như Hổ Phách cảm thấy hơi nhột nên hơi cong chân lên, co lại, sau đó lại thả lỏng ra. Lúc này váy của cô bị vén lên một đoạn, để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn đẹp đến không tưởng.


Trước giờ Cố Tuần không uống rượu, nhưng vừa rồi có cùng mấy người bạn thân uống vài ly rượu đế nên bây giờ liền cảm thấy toàn thân nóng ran, hơn nữa lại còn là nóng từ trong ra ngoài. Hình như nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng hơi cao nên anh đứng dậy giảm nhiệt độ xuống thấp một chút, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua Hổ Phách.


Khi anh đặt cô lên giường, cô yên lặng như một con mèo nhỏ. Anh cho rằng cô đã ngủ, ai ngờ cô lại đang mở to đôi mắt sáng như hai bóng đèn nhỏ nhìn anh chằm chằm.


Cố Tuần như bị cuốn vào ánh mắt của cô.


Cô khẽ hỏi anh một câu: "Anh có muốn ngủ không?"


Đàn ông bị một người con gái xinh đẹp không tưởng hỏi như vậy, còn có thể đứng vững được, e là không nhiều lắm.


Cố Tuần nhìn cô từ trên cao xuống, cảm giác trong người như có lửa đốt, từ gan bàn chân chạy thẳng lên trên rồi dừng lại ở nơi nào đó, khiến người ta vừa khát vừa nóng. Anh nắm chặt tay lại, cảm giác đau khiến anh tốt lên đôi chút, anh hít sâu một hơi sau đó kéo chăn đắp lên người cô.


Chăn vừa đắp vào người, cô liền hất ra: "Đừng, nóng lắm."


"Ngoan nào." Cố Tuần lại kéo chăn qua lần nữa, Hổ Phách liền nắm chặt cổ tay của anh.


Cố Tuần không biết sao bàn tay của cô lại nóng như vậy, giống như ngọn lửa nhỏ dán sát vào da thịt của anh.


Cô giống như đang đứng trên vách đá cheo leo, sợ rằng chỉ cần khẽ nhúc nhích sẽ lập tức tan thành mây khói.


Sức lực của cô và anh căn bản không thể so sánh với nhau, chẳng qua anh chỉ cần dùng sức một chút đã có thể thoát được khỏi cô, nhưng ngón tay của cô giống như có sức hút quỷ dị, khiến anh không thể động đậy. Ngón tay mảnh khảnh trắng ngần, móng tay sạch sẽ đầy đặn hồng hào.


Hổ Phách buông cổ tay Cố Tuần ra, anh vẫn còn chưa kịp định thần thì tình huống lại càng thêm gay go: "Tay của anh đẹp thật đấy." Cô say sưa mơ màng nắm lấy tay anh, vừa sờ sờ mu bàn tay của Cố Tuần, vừa gỡ bàn tay đang nắm chặt của anh, sờ vào lòng bàn tay anh.


Cố Tuần càng nắm chặt tay hơn, nhưng rồi cuối cũng vẫn không thể kiềm chế được, tựa như một luồng điện là lạ từ lòng bàn tay chạy khắp toàn thân, làm anh như muốn tan chảy. Cô bỗng giơ cánh tay lên, vòng qua cổ anh, nói: "Sao anh không hôn em?" Hổ Phách ngước mắt lên, mi mắt phảng phất hơi trĩu xuống, mắt nửa hé nửa mở, xinh đẹp đến hồn xiêu phách lạc.


Hơi thở của Cố Tuần trở nên gấp gáp, hít sâu một hơi rồi lại một hơi nữa.


"Em muốn biết hôn môi có tư vị gì, mau đưa lưỡi của anh vào miệng em đi."


Không ai có thể cưỡng lại lời mời thẳng thắn trực tiếp như vậy, nhất là đối với người con gái mình thích.


Cố Tuần chợt cúi đầu, ngậm lấy môi của cô. Nụ hôn quyết liệt này ập đến bất ngờ không hề báo trước, anh mạnh mẽ mút lấy khóe môi rồi đến đầu lưỡi của cô, tưởng chừng như muốn nuốt cô vào trong bụng. Nụ hôn của anh vô cùng mãnh liệt, gần như không cho cô có thời gian thở dốc, song cô cũng không cảm thấy khó thở mà ngược lại còn rất thành thạo, hơi nâng ngực lên đón lấy nụ hôn sâu của anh.


Hơi thở nam tính trên người anh phả ra nhiều chưa từng có, Hổ Phách cảm thấy cả người nhẹ như mây trôi, có cảm giác mất hồn không nói nên lời, chỉ muốn chìm đắm mãi trong mùi hương của anh không muốn tỉnh lại. Cô mơ mơ màng màng nghĩ, hóa ra hôn nhau lại có cảm giác tuyệt vời đến vậy.


Hồi lâu sau, Cố Tuần buông cô ra, người trong lòng sắc môi ướt át, đôi mắt như nước, hỏi anh: "Anh tha thứ cho em rồi ư?"


"Không." Đó là cảm giác cho dù có bù đắp như thế nào đi nữa cũng không thể thỏa mãn mà sinh ra giận không cách nào tha thứ.


"Năm ngoái em chia tay anh là bởi vì em có bệnh chứ thật sự không phải là đùa giỡn tình cảm của anh đâu." Hổ Phách thấy anh im lặng, nghĩ anh không tin nên vén váy lên, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, đường cong đẹp mê người lập tức đập vào mắt anh, kích thích vô cùng.


"Anh nhìn xem, bây giờ rốn của em là màu hồng, Hứa Nhẫm Nhiễm nói em không có bệnh. Thế nhưng trước đây rốn của em là màu trắng, không phải màu hồng. Thật đó, em không lừa anh đâu, anh nhìn đi."


Cố Tuần căn bản không thể nhìn, nếu như nhìn sẽ không thể kiềm chế được. Anh gạt cái tay đang vén váy của cô xuống, hít sâu một hơi.


Trong người nóng không thể tả, anh đưa tay cởi cúc áo, là từ cúc thứ ba.


Trình tự không phải như vậy! Hổ Phách giữ tay anh lại, líu ríu nói: "Để em cởi giúp anh."


Ngón tay trắng ngần mở từng cúc áo từ trên xuống dưới, người Cố Tuần cứng đơ như tảng đá, trong người như có nham thạch đang chảy cuồn cuộn.


Mấy đầu ngón tay của cô vẫn đang chậm rãi chạm vào ngực anh như châm lửa, khi cô mở đến nút áo thứ năm, đột nhiên anh giữ tay cô lại, khàn giọng hỏi: "Em có biết mình đang làm gì hay không?"


"Biết chứ." Đang cởi cúc áo giúp anh.


Anh hít sâu một hơi: "Em không được hối hận đó."


"Không hối hận, em thích thế này." Cô bình thản cười thật tươi, ánh mắt quyến rũ như nhung, rút tay ra khỏi tay anh, tiếp tục cởi nút áo thứ sáu, thứ bảy....


Cố Tuần có thể kiên trì đến lúc này đã là có ý chí kinh người rồi, nếu bây giờ anh vẫn còn chưa bốc cháy thì chắc hẳn cần phải đi gặp bác sĩ.


Anh nắm hai cánh tay của cô, đè lên đỉnh đầu, cả người phủ lên người cô, hung hăng hôn cô. Giữa mùa hè nắng nóng, nhiệt độ của cơ thể cũng nóng hơn, tay của anh luồn xuống dưới váy của cô. Khoảnh khắc chạm vào da thịt kia, ý nghĩ tình dục liền bạo phát như biển gầm, núi lở.


Sự nhẫn nại của anh đã đến cực hạn, căn bản không cho phép chần chừ thêm một khắc nào. Hổ Phách mơ mơ màng màng cảm thấy bên trong hơi đau, lập tức bóp chặt lấy đầu vai của anh muốn đẩy anh ra. Cố Tuần chỉ ngừng lại trong chốc lát, sau đó liền không chút chậm trễ tấn công vào sâu bên trong.


Váy dài màu xanh lục của cô bị ném vào góc giường.


Hết chương 27.