Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 26-2




Một tiếng sau, hai người đến thành phố X. Cố Tuần lái xe thẳng đến trang trại nho. Khi học đại học, anh đã từng tới đây nhiều lần nên rất thuộc đường. Vì bố của Trần Dương là một đại biểu trong hội 'Đại biểu nhân dân toàn quốc' trong thành phố nên không tiện chi nhiều tiền cho hôn lễ của con trai duy nhất, sợ người ta sẽ mượn cơ hội tố cáo là ăn hối lộ nên chỉ tổ chức đám cưới tại trang trại nho. Khách khứa chỉ có nhà họ Trần và nhà thông gia họ Lỗ, cộng thêm mấy người bạn thân của cô dâu chú rể. Trần Dương và Lỗ Tiêu Tiêu đều sống ở thành phố S nên đồng nghiệp và bạn bè thông thường thì đợi đến khi trở lại thành phố S sẽ mở tiệc chiêu đãi lần nữa.


Cố Tuần lấy thiệp mời ra rồi chạy thẳng vào trang viên, luồng không khí trong lành cùng với màu xanh lá cây khắp nơi lập tức phả vào mặt.


Xe chạy từ từ lướt qua từng luống nho, Hổ Phách chống cằm ngắm nhìn sắc tím của những cây nho trĩu quả ngoài cửa sổ, không kiềm lòng được thở dài, nói: "Em đang nhớ đến một bộ phim."


Cố Tuần tháo kính xuống, nhìn cô: "Dạo bước trên mây hả?"


Hổ Phách không ngờ Cố Tuần lại đoán đúng, vô cùng kinh ngạc.


Đám cưới được bố trí trước trang viên của ngôi biệt thự, khách khứa đã đến không ít, gặp nhau cùng cười nói rôm rả, còn có mấy đứa trẻ con chạy tới chạy lui nhặt bánh kẹo cưới.


Cố Tuần dẫn Hổ Phách đến trước mặt bố mẹ của Trần Dương chúc mừng.


Mẹ của Trần Dương vừa nhìn thấy Hổ Phách thì vô cùng kinh ngạc: "Đây là bạn gái cháu à? Xinh quá, giống như tiên nữ trên trời vậy."


Hổ Phách định giải thích nhưng chợt giật mình, tạm thời cô không nói để xem Cố Tuần nói thế nào.


Kết quả, Cố Tuần không hề phủ nhận!


Quả thực cô có thể xác định được tâm ý của anh nhưng đến khi cô gặp bạn thân Ngô Hạn của Cố Tuần, cô lại không dám chắc nữa.


Ngô Hạn cười tít mắt nhìn Cố Tuần: "Cậu và Hổ Phách quen nhau lại rồi đúng không, tớ biết mà."


Cố Tuần cười: "Không, là Lỗ Tiêu Tiêu mời Hổ Phách, tớ chỉ phụ trách đưa đón mà thôi."


Trong lòng Hổ Phách đang tràn đầy vui mừng bỗng như bị tạt một gáo nước lạnh, thực sự muốn nổi đóa: Vừa ngầm thừa nhận cô là bạn gái, thế mà trong giây lát lại không thừa nhận là cái quỷ gì.


Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên một giọng nói kinh ngạc vui mừng của ai đó: "Em là Hổ Phách à?"


Hổ Phách ngoảnh lại nhìn, thực sự hối hận không thôi nhưng cũng kinh ngạc không kém, không ngờ lại tình cờ gặp người mà kiếp này cô không muốn gặp lại nhất ở đây, Lý Tô Hàng.


Ba năm không gặp, nhưng vừa nhìn thấy anh ta, trong đầu Hổ Phách lập tức hiện lên những hình ảnh không muốn nhớ lại.


Không ngừng tỏ tình, những bức thư tình buồn nôn, các kiểu chặn đường, "vô tình gặp được", theo dõi... Đến nỗi cô được nghỉ định kì cũng không dám bước ra khỏi cửa.


Về sau Phó Chiếu ra mặt, đánh cho anh ta một trận ra trò, sau đó còn tìm bố mẹ của anh ta, lúc này ác mộng mới chấm dứt. Cũng chính bởi vì như vậy cho nên toàn bộ tuổi thanh xuân của cô đều tránh né người khác phái, buộc lòng từ chối tất cả những nam sinh có cảm tình với cô, bởi cô rất sợ gặp phải người cố chấp điên cuồng như Lý Tô Hàng.


Hổ Phách chớp mắt, thật sự hi vọng đây chỉ là ảo giác. Thật đáng tiếc, chớp mắt hai cái rồi mà Lý Tô Hàng vẫn còn đứng sau gót chân cô, hơn nữa chỉ cách cô có 30cm. Một luồng hơi thở đàn ông vô cùng khó chịu xông vào khoang mũi cô, Hổ Phách không chịu được, chau mày.


Vẻ mặt của Lý Tô Hàng vừa mừng vừa ngạc nhiên như trúng được giải thưởng lớn năm mươi triệu: "Không ngờ lại được gặp em ở đây. Trời ạ, đúng là duyên phận."


"Sao anh lại ở đây?"


"Anh đến dự đám cưới, cô dâu là thông gia nhà anh. Còn em, là bạn thân của nhà trai à?" Tô Hàng thật sự rất muốn dán hai con mắt mình lên mặt Hổ Phách, ba năm không gặp cô ngày càng xinh đẹp, khiến người ta có cảm giác vui mừng. Vừa nãy, khi cô đứng trước mặt mẹ Trần Dương, dẫu chỉ là một bóng lưng nhưng cũng đủ khiến cho anh ta dán chặt lấy cô, cũng chính vì nhìn chăm chú như thế nên anh ta mới nhận ra cô.


Cơ hội trời ban thế này đương nhiên anh ta không thể bỏ qua. Nói chuyện được một lúc, Lí Tô Hàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.


Loại người cố chấp điên cuồng là đáng sợ nhất, Hổ Phách không ngừng kêu cứu trong lòng.


Bỗng nhiên Cố Tuần nắm tay cô kéo cô đứng lên: "Em đi theo anh."


Hổ Phách cũng không hỏi là đi đâu, lập tức đứng dậy đi theo Cố Tuần, cho dù bây giờ có dẫn cô vào nhà vệ sinh cô cũng không phản đối, chỉ cần có thể tránh xa Lý Tô Hàng.


Cố Tuần vẫn nắm tay cô không buông, cho đến khi đi đến rừng cây phía sau biệt thự anh mới buông tay ra.


Hổ Phách ngoảnh lại nhìn nhìn Lý Tô Hàng không biết xấu hổ mà vẫn mặt dày đến gần cô, sau đó như trút được gánh nặng, mỉm cười: "Cám ơn anh đã giải vây giúp em."


"Không có gì." Trong rừng cây yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa của lũ trẻ đằng trước biệt thự.


Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu những tia sáng loang lổ xuống mặt đất. Đột nhiên Hổ Phách phát hiện, trừ màu tím của những quả nho ra, còn có màu đỏ của dâu.


"Oa, ở đây còn có cả dâu nữa."


Cô với tay lên hái, không ngờ trên lá có một con sâu to, rơi trúng mặt cô, Hổ Phách sợ quá hét to lên, vội vàng nhắm tịt mắt lại.


"Em sao thế?"


"Sâu rơi trúng mắt."


Cố Tuần kéo cô lên và cẩn thận quan sát rồi nói: "Nó ở khóe mắt, em đừng cử động."


Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng gạt qua khóe mắt cô, ngập ngừng một lát mới rời đi, cô nhạy cảm cảm giác được đầu ngón tay của anh có chút lưu luyến. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ là chiếu xuống vai anh, trên mặt anh, trong mắt anh giống như có những điểm sáng lờ mờ nhỏ vụn lóe ra, như có năng lực đầu độc tâm thần người ta.


Hơi thở của anh giống như một tấm lưới, trong lúc hoảng loạn, cô chợt bị vấp vào cái gì đó, người nghiêng ngả, Cố Tuần lập tức đưa tay ra ôm eo cô, ôm cả người cô trong vòng tay.


Hổ Phách ngẩng đầu nhìn anh, hơi thở quen thuộc khiến cô say mê ùn ùn kéo đến bao phủ lấy cô, khiến cô mê muội, giống như mê hương đầu độc thần trí cô. Cũng không hiểu tại sao bỗng dưng cô lại có dũng khí vòng tay ra sau ôm lấy cổ anh rồi kéo đầu anh xuống.


Môi cô chạm vào môi trên của anh, lập tức có cảm giác như máu trong người sôi trào lên.


Nhưng mà, hình ảnh như bị sét đánh trong tưởng tưởng của cô lại không xảy ra.


Cố Tuần giống như một bức tượng điêu khắc gỗ hoặc điêu khắc đá, không hề nhúc nhích, hoàn toàn không có phản ứng.


Cô xấu hổ mặt nóng ran lên. Vội vàng buông anh ra.


Thật là muốn nhảy xuống hồ cho xong. Chỉ tiếc hồ Trân Châu không ở trước mắt.


Cố Tuần chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nóng rực: "Em làm thế này là có ý gì?"


Mặt Hổ Phách đỏ bừng, có ý gì à, có ý muốn hôn anh thật sâu đó!.


Hết chương 26