Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 2




Hổ Phách ra khỏi khách sạn, đi đến một tiệm bán hoa ở góc đường mua hoa.


Ông chủ và cô rất quen thuộc, vừa nghe là cô mua hoa để tặng, liền tỉ mỉ gói hoa thật đẹp cho cô, còn dùng một dải băng màu hồng nhạt thật to thắt nơ bướm.


"Cám ơn ông chủ, cho tôi gửi tiền." Hổ Phách mỉm cười nhận lấy hoa, ánh mắt rơi trên nơ bướm, trong lòng giống như là bị mèo cào.


Nơ bướm bên to bên nhỏ, hai dải lụa cũng một dài một ngắn, không thể như vậy được....


Cô ôm bó hoa hồng bước ra cửa, vẫy một chiếc taxi. Ngồi vào xe chuyện trước tiên là tháo bỏ dây ruy băng, thắt lại nơ bướm cho hai bên đều nhau và hai dải lụa dài bằng nhau.


Ừm, như thế này mới phải.


Xe dừng lại trước một cánh cổng màu vàng kim, đây là nhà của chú cô – Phó Cẩn Ngôn và dì của cô – Hổ Tương. Năm cô mười bốn tuổi, bố mẹ cô bị tai nạn xe qua đời, cô được dì Hổ Tương đưa đến nhà họ Phó nuôi dưỡng. Cô đã ở trong căn nhà này liên tục mười năm, cho đến năm ngoái mới chuyển đến "Waterside Adeline".


Bên ngoài đèn sáng choang, ngoài cửa lớn đi qua đi lại không ít người.


Cô gái xinh đẹp tóc dài bồng bềnh, váy áo tung bay, trong ngực ôm ba mươi đóa hoa hồng, người đẹp hoa đẹp, khiến cho người qua đường đều ghé mắt nhìn, dường như là nhìn thẳng vào cô.


Đi đến trước cửa nhà họ Phó, Hổ Phách ngửi thấy mùi bánh rán, nghĩ là dì đã tan làm về nhà nấu cơm. Cô lấy chìa khóa mở cửa liền trông thấy dượng Phó Cẩn Ngôn đang làm cơm tối trong nhà.


"Chú, sao hôm nay chú lại về sớm vậy?"


Phó Cẩn Ngôn đang nhào bột mỳ, đuôi lông mày nhếch lên, nghiêm mặt nói: "Hôm nay là ngày kỉ niệm ba mươi năm ngày cưới, không về sớm lấy lòng không phải là muốn chết hay sao!"


Hổ Phách cười hỏi: "Vậy chú có mua hoa không?"


Năm ngoái chú Phó Cẩn Ngôn vì bận rộn nên quên mua hoa, bị dì Hổ Tương ca cẩm suốt hai tháng, Hổ Phách sợ ông năm nay lại quên nên cố ý giúp ông chuẩn bị một bó hoa mang tới, ngộ nhỡ có quên thì cũng nói là do chú mua.


"Năm nay chú không dám quên, sáng sớm đã đi ra tiệm bán hoa mua một bó hoa bách hợp gửi đến văn phòng của dì con rồi."


Phó Cẩn Ngôn nói vài câu rồi tranh thủ thời gian trở lại phòng bếp làm tiếp công việc. Tài nấu nướng của ông rất tốt, chẳng qua là bình thường trong đơn vị bận quá, ông lại thích tự làm mọi việc nên rất khó có thể tan làm đúng giờ, càng đừng nói tới là tự mình xuống bếp. Cho nên, phải đợi đến những ngày quan trọng thì mới có thể trổ tay nghề.


Hổ Phách cắm hoa hồng vào trong bình, sau đó đi vào phòng bếp giúp đỡ chú.


Trong nồi dầu nóng sôi sục, Phó Cẩn Ngôn vớt thịt viên lên, vẩy ráo dầu, xếp vào trong đĩa, mười mấy viên thịt heo tròn xoe vàng óng mê người được bày biện ra, chẳng qua là có ba viên thịt bị cháy đen bởi vì vừa rồi ông cùng Hổ Phách nói chuyện nên vớt ra hơi muộn.


Hổ Phách nhìn ba viên thịt bị cháy đen kia, hơi rối lên một chút, không nhịn được liền cầm đũa gắp ra ngoài, tự mình bỏ vào một cái bát nhỏ.


Phó Cẩn Ngôn cười.


Dĩ nhiên Hổ Phách biết ông đang cười cái gì, gương mặt đỏ lên, cũng cười theo. Không còn cách nào khác, bắt buộc phải làm như vậy thôi.


Một lát sau dì Hổ Tương trở về, ôm một bó hoa bách hợp to, Hổ Phách nhận lấy hoa trong tay dì, ríu rít làm nũng: "Thật là lãng mạn nha, con cún độc thân này hâm mộ chết rồi."


Hổ Tương cười ôm lấy mặt cô: "Vậy cô còn không nhanh đi tìm bạn trai đi."


Hổ Phách làm mặt quỷ: "Không ai theo đuổi."


Hổ Tương làm vẻ không tin lắm: "Đừng có lừa dì! Nuôi con từ nhỏ đến lớn, dì còn không biết con đào hoa thế nào sao." Nói đến con cái, dì Hổ Tương lại nói tiếp: "Con đúng là không tim không phổi, lâu rồi không thấy đến nhà dì. Hay là dì mua cho con chiếc xe, con tới đây ở đi, ban ngày đến khách sạn xem một chút là được rồi, cần gì ở lại đó."


Hổ Phách vừa giật mình vừa cảm động, dì đã cho cô ăn học, nuôi dưỡng cô trưởng thành, cô đã thực sự rất cảm kích rồi, làm sao lại để dì mua xe cho cô: "Không cần đâu ạ, con sẽ tự mua xe cho mình."


"Tiền con để dành đều đem đi mua khách sạn cả rồi, còn tiền đâu nữa?"


"Có anh chỉ cho con chơi cổ phiếu, năm nay giá cả thị trường cũng không tệ, tích lũy chút nữa là đủ rồi."


Dì Hổ Tương cả kinh nói: "Con cũng thật là liều quá đi, thế mà cũng dám tin tưởng nó, không sợ nó làm con thua hết tiền à?"


Hổ Phách cười: "Vậy là dì quá xem thường anh ấy rồi, anh ấy là sinh viên giỏi của khoa tài chính đại học S, năm đó trong khoa có cuộc thi mô phỏng đầu tư cổ phiếu, anh ấy đạt được giải nhất. Không biết có bao nhiêu cô gái xem anh ấy là thần tượng, sùng bái muốn chết."


Dì Hổ Tương hừ nói: "Vậy làm sao đến tuổi này vẫn không có bạn gái."


"Anh ấy có thích một cô gái, đang cố gắng theo đuổi."


Dì Hổ Tương liền lập tức hỏi là ai.


Chuyện Phó Chiếu thầm mến Kiều An Kỳ cũng chỉ có vài người biết mà thôi. Anh đã lặp đi lặp lại với Hổ Phách bảo phải giữ bí mật, bởi vì dì Hổ Tương biết Kiều An Kỳ, Hổ Phách không thể làm gì khác hơn nửa che nửa đậy nói: "Cô gái kia vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, nhân phẩm cũng tốt, dù sao thì dì cứ yên tâm đi."


Dì Hổ Tương không tin tưởng lắm: "Thật chứ? Thật là tốt như con nói sao?"


Hổ Phách nghiêm túc nói: "Đương nhiên rồi ạ! Ít nhất là cũng không có bệnh gì!"


Dì Hổ Tương không nhịn được cười.


Ăn cơm tối xong, hai vợ chồng tình cảm đi xuống lầu tản bộ, Hổ Phách không muốn làm bóng đèn, liền quay lên lầu nghỉ ngơi. Cô ở gian phòng vốn dĩ là của Phó Chiếu, sau này khi cô đến ở, dì Hổ Tương liền kêu chú Phó Chiếu nhường lại căn phòng tốt nhất ở tầng hai cho cô...


Lúc mới tới nhà họ Phó, Phó Cẩn Ngôn và Hổ Tương rất quan tâm cô, chỉ có Phó Chiếu là đối xử với cô lạnh nhạt, luôn nói móc với ức hiếp cô. Ban đầu cô cảm thấy rất tủi thân, về sau suy nghĩ lại thấy rất thoải mái.


Đứng ở vị trí của Phó Chiếu, đột nhiên trong nhà có thêm người, lại chiếm phòng của anh, dùng đồ đạc của anh, lại còn phải chia sẻ sự yêu thương của bố mẹ, đổi lại là người nào khác cũng sẽ không vui. Làm người phải biết có ơn tất báo, cô không chỉ cảm kích chú dì, mà còn rất cảm kích Phó Chiếu, cho nên cũng không so đo tính toán với anh.


Có điều, Phó Chiếu mặc dù ở nhà hay la mắng cô nhưng bên ngoài thì rất bảo vệ cô. Khi cô thi vào đại học S, Phó Chiếu đã học năm nhất. Lúc mới vào trường, cô và anh thường xuyên đi cùng nhau, nhiều người không biết quan hệ của hai người đều hiểu lầm cô là bạn gái anh.


Lúc đó có một nữ sinh tên Vương Đồng thầm mến anh, một ngày kia uống rượu vào chạy đến tìm Hổ Phách, ỷ trong người có men liền can đảm khóc lóc om sòm bảo Hổ Phách hãy nhanh chóng cút đi.


Hổ Phách ban đầu muốn giải thích nhưng về sau thấy Vương Đồng càng nói càng quá đáng, liền đổi ý, mỉm cười nói: "Thật sự rất xin lỗi, chúng tôi đời này sẽ ở cùng nhau, không có bất kì người nào có thể tách chúng tôi ra được."


Cả đời sẽ là anh em, dĩ nhiên sẽ không xa nhau. Vương Đồng bị chọc tức, thẹn quá hóa giận, chỉ vào mặt Hổ Phách uy hiếp nói: "Sau này cô cẩn thận một chút."


Chuyện này không biết như thế nào bị Phó Chiếu biết được, lúc này liền hùng hổ đi đến lớp của Vương Đồng. Anh trước giờ luôn bá đạo, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, nghiêm mặt bước về phía Vương Đồng đang sắp khóc.


Từ đó, mọi người mới biết được quan hệ của cô và anh. Mặt tốt là từ đó về sau ở trường không ai dám coi thường cô, mặt xấu là cũng không có ai dám theo đuổi cô.


Nói đến cũng lạ, những cô bé ở tuổi mười lăm, mười sáu đều sẽ thích một người nào đó, nhưng Hổ Phách hết lần này tới lần khác đều không có người nào làm cô rung động. Tuy năm mười bảy tuổi đó, lần đầu tiên cô giật nảy mình khi nhìn thấy Cố Tuần, song cũng chưa hẳn là yêu anh từ cái nhìn đầu tiên...


Tất cả mọi người đều nghĩ, một người đẹp như cô chắc tình sử cũng rất phong phú, nhưng thật ra thì tất cả đều nhầm. Tình sử của cô là một tờ giấy trắng, cho đến mùa hè năm ngoái mới xem là chính thức thêm vào một nét bút.


Mối tình đầu bắt đầu muộn như vậy nói ra có ma cũng chẳng tin, càng thêm không may nữa là lại còn thất bại.


Sau khi tổng kết nguyên nhân, cô cho là vì chứng bệnh hiếm thấy của mình gây ra, nhưng Hứa Nhẫm Nhiễm kiên quyết không tán thành nguyên nhân này, cho rằng nguyên nhân là vì cô có hành động không rõ ràng.


Không nhận được sự thấu hiểu của bạn thân, thật là làm cho lòng người bế tắc.


Sau khi chuyển đi, Hổ Phách căn bản mỗi tuần đều đến nhà chú dì ở một đêm, cho nên đồ đạc trong phòng đều vẫn y nguyên như vậy, chỉ có sách và máy tính đều đã mang đi nên không có gì tiêu khiển. Hổ Phách nghịch điện thoại di dộng một chút liền đi qua phòng của Phó Chiếu lấy một vài quyển sách về đọc.


Trong phòng của Phó Chiếu rất ít đồ đạc nên nhìn có vẻ rất gọn gàng, sạch sẽ, duy nhất có một chỗ lộn xộn chính là tủ sách của anh. Chất đầy các loại sách, tạp chí ngổn ngang đặt chung một chỗ. Bệnh cũ của Hổ Phách bị tái phát, nhìn thấy tủ sách lộn xộn thế này thật sự rất mất hứng.


Đồ đạc của cô nhất định phải sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, ví dụ như tủ sách, tạp chí phải xếp cùng nhau, sách với sách xếp cùng nhau; hơn nữa các quyển sách phải xếp theo thứ tự từ thấp đến cao, từ trái sang phải, tất cả phải sắp xếp thật ngay ngắn.


Phó Chiếu thì lại không có thói quen này, luôn là xem xong rồi lại tiện tay nhét vào tủ, cao thấp để xen lẫn một chỗ, nhìn qua quả thực không thể chịu nổi!


Sau khi Hổ Phách sắp xếp thật tốt tủ sách của anh Phó rồi rút ra mấy quyển tạp chí mang về phòng đọc.


Lật lật, cô bỗng nhiên giật mình, ánh mắt vững vàng bình tĩnh đặt trên ảnh của một nhân vật trong tạp chí.


Không ngờ anh ta từ trước đến giờ rất ít khi xuất hiện lại đồng ý phỏng vấn. Càng không thể ngờ nữa là lại đồng ý chụp ảnh. Cái này thật đúng là chuyện long trời lở đất!


Hổ Phách đưa tạp chí lại gần một chút, cẩn thận tỉ mỉ nhìn ảnh của anh ta. Đáng tiếc, khoảng cách chụp quá xa lại chỉ chụp có một bên mặt, chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao ngất. Vóc người rất cao, còn gương mặt, vẫn là một điều bí ẩn.


Chính vì như thế nên tấm hình này lộ ra vẻ đặc biệt, tràn đầy mùi thần bí. Một dáng người cao to anh tuấn với khuôn mặt nghiêng, ngược lại làm cho người ta rất tò mò, càng làm cho người ta cảm thấy không thỏa mãn, hận không được muốn đi vào trong tấm hình kia, đứng trước mặt anh ta, nhìn thật rõ khuôn mặt anh ta. Chụp một bức ảnh như vậy thà không chụp còn hơn, thật là thách thức lòng ham muốn của người ta mà! Hổ Phách nhìn tấm ảnh khuôn mặt nghiêng này ba phút đồng hồ, nuốt nước bọt rồi mới dời tầm mắt đi.


Về phần nội dung bài viết, cô không cần nhìn đã sớm đọc nhiều thành quen....


"Cố Tuần, tốt nghiệp xuất sắc tại một trường đại học kiến trúc chuyên nghiệp trong nước, sau khi tốt nghiệp, làm việc tại một văn phòng kiến trúc trực thuộc Sở Hành chính có tiếng trong nước, hai năm sau chuyển qua làm nhà thiết kế cho một công ty đồ chơi, sau đó giành được giải nhất cuộc thi DW, nửa năm sau, thành lập Tinh Tích Văn Hóa. Công ty phát triển nhanh chóng, sự nghiệp kinh người..."


Mặc dù những chuyện này cô đã nhớ rõ trong đầu nhưng vẫn rất chân thành đọc lại bài viết từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chữ. Xem đến cuối cô lại không khỏi lại ngẩn ra. Bài viết có nhắc đên tiêu chuẩn chọn vợ của anh ta! Đây cũng là một chuyện kinh thiên động địa nha!


Tim Hổ Phách đập mạnh một cái, vừa tò mò lại vừa kích động, nhưng không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một cảm giác sợ không dám đọc, chẳng qua chỉ là rối rắm trong chốc lát, cô vẫn là không nhịn được liền đọc.


Tiêu chuẩn chọn vợ của anh ta rất đơn giản, chỉ có một câu: "Không để ý vẻ bề ngoài, quan trọng là tính cách tốt, tốt nhất không nên là xử nữ."


Hổ Phách nhìn chăm chú vào tiêu chuẩn chọn vợ đơn giản này, chậm rãi hít thở thật sâu.


Qủa nhiên vẫn là không đọc thì tốt hơn.


Hết chương 2